“Chẳng hay Lý đại nhân tiến hành việc kia thế nào rồi?” Thoạt nhìn mặt tươi cười của Thôi Chất Hạo mới cáo già làm sao.
Lý Tịch cười nhẹ nhàng: “Ta đã nói qua với Hoàng thượng. Có điều Hoàng thượng rất ư không thích bầy tôi chúng ta can thiệp đời tư của người, mắng ta suốt cả.”
Thôi Chất Hạo ngẩn ra: “Hoàng thượng mắng à?”
“Phải. Hoàng thượng nói thê tử mình phải là người con gái người tin tưởng và bảo vệ được. Trừ phi ngày nào đó người gặp được nữ tử như thế, bằng không bảo chúng ta nói gì cũng vô ích.”
“Hoàng thượng thật hồ đồ mà. Xung quanh hoàng thượng toàn là nhóm người chúng ta, làm sao có nữ tử đâu ra? Dù có người con gái như vậy, sao mà người gặp được?”
”Nhưng Thôi đại nhân à, tính tình Hoàng thượng thế nào không phải ngài không biết. Đến giờ, lời người nói như đinh đóng cột. Nếu nhiều lời ngược lại sẽ khiến Hoàng thượng phản cảm. Trên thực tế, Hoàng thượng đã phê bình kín đáo ngài và tả hữu thừa tướng rồi.”
Thôi Chất Hạo kinh sợ ra mặt.
Lý Tịch nói tiếp: “Kỳ thật, có câu mích lòng này tại hạ phải nói, bất quá Thôi đại nhân là tiền bối của ta, trước giờ ta rất mực kính trọng lão. Thực sự không nói không được mà. Hoàng thượng nói, các vị vì muốn mưu tính cho riêng mình mới thích nhét đầy hậu cung của người. Ta đã biện bạch cho các vị hết lời trước mặt Hoàng thượng, bảo những người khác nói xàm thôi. Ba vị đức cao vọng trọng, khẳng định sẽ không làm thế bao giờ.”
Sắc mặt Thôi Chất Hạo bất động.
Lý Tịch cười thầm trong lòng, ngoài miệng thì không ngừng tấn công: “Theo ta thấy, chuyện này vẫn cứ thuận theo thời gian, chớ nóng vội. Tính Hoàng thượng rất kiên cường nóng nảy, nên tìm thời điểm khác thì hơn. Để Hoàng thượng chậm rãi làm quen với người con gái phẩm giá xuất chúng nào đó mới thuận buồm xuôi gió. Nóng vội quá, nuốt cháo sẽ bỏng miệng đấy.”
Thôi Chất Hạo ngẫm nghĩ thì gật gù: “Như vậy cũng tốt.”
“Tóm lại, nếu khăng khăng nói việc này lúc hoàng thượng đang phản cảm thì sợ là chuyện loạn càng loạn thêm. Chi bằng cứ để tự nhiên, chẳng lẽ Hoàng thượng không thành thân mãi được sao? Đợi một ngày nào đó, người sẽ tự cân nhắc thôi.” Lý Tịch cười hì hì.
“Ừ, Lý đại nhân nói chí phải.”
Lúc Thôi Chất Hạo cáo biệt ra về sắc mặt đã tươi tỉnh lại. Lý Tịch đứng ở cửa nghĩ, người này thật khó mà. Nếu trực tiếp từ chối, chỉ sợ ba lão nhân đó cho rằng y làm qua loa. Còn nếu bảo sao làm vậy thì Hoàng đế sẽ không tha cho. Suy tới nghĩ lui thì cách này là tốt nhất.
Nhưng không biết Thôi nhị tiểu thư có đợi được tới lúc Hoàng thượng đồng ý thành thân hay không?
Hoặc nàng chờ được thì Hoàng thượng có muốn người vợ quá thời thế không?
Lý Tịch cười to, mình đúng là suy nghĩ không phải đạo quân tử mà.
Nhìn trông ánh nắng rọi vào mặt, bỗng nhiên Lý Tịch nhớ đến Giang Nam nước chảy ôn hòa, nhớ nụ cười như hoa của người ấy.
-0-
Ngày mười lăm tháng sáu, nhà Trần nghênh đón mùa hè. Tuy hè đã sang nhưng theo tập tục, đây là ngày mừng nửa năm đã qua nên cả nước được nghỉ ngơi lấy sức.
Cùng ngày, trong hoàng cung cử hành lễ ăn mừng. Đến yến tiệc ban đêm, chư vị đại thần đều được tận tình uống thỏa thuê. Ngôn Ấp chỉ ló mặt trên đài một chút đã rút lui rất nhanh.
Có mặt hắn, không ai tùy hứng thoải mái được. Hắn vừa đi khỏi thì bàn tiệc trở thành “bãi chiến trường” ngay – Kẻ mời rượu cứ hung hăng đằng đằng sát khí nháo nhào.
Ngôn Ấp lần theo thư phòng trở về hậu cung, đi trên con đường riêng.
Phía trước, hai ti lại lặng yên giăng đèn dẫn đường. Trong không gian lan dịu mùi hoa cỏ tinh khiết, vầng trăng soi sáng trên cao trong tiếng ve sầu kêu ra rả. Chỉ nghe tiếng bước chân, tuyệt không lọt tiếng nói ồn ào.
Hết thảy tĩnh lặng như thế.
Phía trước bỗng ti lại kêu to: “Kẻ nào?”
Đằng sau giả thạch, có người lảo đảo đi đến ngã nhào vào hai người ti lại, đèn ***g ngã lăn quay ra.
Ngôn Ấp cau mày, cẩn thận nhìn kẻ kia, bước đến gần còn ngửi được mùi rượu đậm đặc.
Nương theo ánh đèn ***g, Ngôn Ấp thở dài: Hoàng cung dễ xông vào lắm sao? Đây là lần thứ hai Lý Tịch hồ loạn xộc vào đây.
Bên người Ngôn Ấp không có thị vệ nên hắn phân phó hai ti lại sai người phụ đến đây. Thấy ti lại tất tả chạy đi, hắn cũng muốn cất bước, kết quả lại bị Lý Tịch túm chặt áo không cử động được.
Ngôn Ấp lạnh lùng co chân đá nhẹ Lý Tịch một cái. Có điều Lý Tịch kia thì bí tỉ thật rồi, cứ khẽ khàng rên rỉ như khó chịu lắm.
Ngôn Ấp chau mày, tự dưng thấy đau đầu dị thường. Đoạn hắn cứ thế ngồi bệt xuống đất. Lý Tịch cứ thế tự nhiên ngả đầu sang vai hắn.
Trán Ngôn Ấp hằn lên cũng mấy lằn gân. Bất quá người say không biết cao thấp là gì, được, hắn nhịn.
Ánh trăng dịu dàng soi xuống hai người. Hôm nay Lý Tịch vận y thường nguyệt sắc, dưới màu trăng dạ ra sắc lấp lánh. Không gian yên ắng lặng thinh, chỉ sót mỗi tiếng ve sầu rả rích.
Gió đêm mang theo hơi ẩm lạnh. Đầu người gác trên vai kia ư ử rên.
Ngôn Ấp thật sự chịu không được, mạnh tay giật tóc Lý Tịch: “Này, dậy đi!” Nếu được, thật muốn đẩy con ma men này xuống đất cho rồi, còn phải đạp mấy cái mới hả.
Đáng tiếc… Hắn có chút “cảm tình” với người này, thế nên không làm quá tay được.
Dưới làn gió đêm, Lý Tịch run rẩy mở mắt ra, trước mắt mơ màng, chỉ biết kêu một tiếng: “Tiểu Tiệm…” Sau đó lại dụi má vào vai Ngôn Ấp, nhắm mắt tiếp.
Ngôn Ấp đến là dở khóc dở cười. Bờ vai người con gái Tiểu Tiệm kia có cứng còng như hắn không hả?
Gió thổi tóc Lý Tịch phớt bay lên mặt Ngôn Ấp. Ngôn Ấp nghiêng đầu, lấy tay vuốt tóc người kia sang bên.
Đối với nam nhân mà nói, tóc Lý Tịch thật mềm mại. Nói không chừng xuất giá cũng thế này, cũng mềm mại như quả hồng thế. Ngôn Ấp hơi ác ý nghĩ.
Lý Tịch lại cọ vào vai hắn, hình như không thích chỗ gò cứng nên ngủ mơ cứ nhíu mày mãi. Ngôn Ấp buồn cười, vươn tay phải miết mi của y giãn ra. Chân mày Lý Tịch càng nhíu nhiều hơn, lấy tay trái vuốt vuốt mãi.
Ngôn Ấp mỉm cười đang tính miết trán y tiếp, kết quả chưa kịp đụng, Lý Tịch đã nghẻo đầu ngã nhào trên đầu gối Ngôn Ấp.
Ngôn Ấp thấy nam nhân đang điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái kia thì nhăn nhó: Đây chẳng phải là được đằng chân lân đằng đầu sao?
Nhưng dưới vầng trăng, dáng ngủ của Lý Tịch khiến hắn ngẩn ngơ người.
Dáng y ngủ tựa như đứa nhỏ, tay thu gọn trước ngực, khuôn mặt nép vào vạt áo Ngôn Ấp, mái tóc y bù xù che khuất hết sắc mặt.
Ngôn Ấp ngây ngẩn, theo bản năng vươn tay vuốt tóc y.
Tóc êm mềm, còn có cảm giác rất ấm áp.
Lý Tịch khẽ cọ vào tay Ngôn Ấp, rồi hài lòng thở dài như tìm được chiếc giường mềm mại, y nhẹ nhàng cười.
Bỗng chốc, Ngôn Ấp thấy tâm tình dâng lên nỗi yêu chiều.
Đến khi ý thức được suy nghĩ đó, hắn bật dậy, đá người nằm chèo queo trên đất một cái, thô bạo quát: “Lý Tịch, ngươi chán sống rồi sao?”
Đúng lúc ti lại chạy đến nơi, thấy Lý Tịch ngơ ngáo nằm cuộn ra đấy, căn bản chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì hết.
Ti lại hảo tâm khều Lý Tịch dậy: “Lý đại nhân, ngồi dậy nào. Đại nhân cũng thật là, sao lại nằm ngủ ở đây? Cũng may bệ hạ không nổi giận, bằng không ngài có mấy cái đầu cũng không đủ trảm đâu đó.”
Lý Tịch ngật ngờ ngồi dậy, bên tai sao nghe có tiếng chim ríu rít kêu ồn ào quá. Căn bản không nghe thấy gì hết. Ti lại thở dài, mang y bào khoác lên người Lý Tịch rồi bảo thị vệ cõng Lý Tịch mang đi.
Kết quả, Lý Tịch uống say khướt chẳng biết trời trăng gì, được cung mã kéo về tận nhà. Lúc tỉnh rượu y bị Chu bá mắng đến ngập đầu không ngóc dậy nổi. Chu bá đáng thương còn ngậm ngùi lau nước mắt, bảo là “Thực xin lỗi lão gia và phu nhân,” diễn một màn khoa trương khôi hài tới độ Lý Tịch phải tỉnh dậy, chỉ tay nói “Con không bao giờ uống rượu nữa đâu.”
Đương nhiên, Lý Tịch đã quên sạch sẽ chuyện xảy ra trong hoàng cung.
-0-
Kết cuộc, hôn sự của Ngôn Ấp vẫn không giải quyết được gì. Trong triều, không ai đi dại mà vuốt râu hùm. Rõ ràng Ngôn Ấp rất ghét đề tài này, không còn ai dám hó hé lời nào.
Qua năm sau, các quan viên trong triều lại ra sức khuyên can. Tức thì, Ngôn Ấp đưa ra một quyết định kinh ngạc thiên hạ. Hắn lập con trai của huynh trưởng mình, Tây Mật vương Ngôn Bân, là Ngôn Sóc làm thái tử. Cả triều chấn động. Đây là quyết định không ai ngờ được nhất. Cứ như việc Ngôn Ấp có được thiên hạ chỉ là chuyện đùa.
Ở miền Tây Mật xa xôi, Ngôn Bân và con trai nhận được ý chỉ thì sửng sốt đến nửa ngày. Đối với họ mà nói thì thị phi hoàng triều xa xôi như thế, bỗng nhiên giờ bị kéo đến gần.
Lúc đó Ngôn Sóc được hai mươi bốn tuổi, nhỏ hơn Ngôn Ấp bảy tuổi. Hậu thế nói thái độ làm người của y rất “kính cẩn mà khiêm lương, rộng lượng lại thông minh.” Lúc sau, đáp ứng ý chỉ của Ngôn Ấp, Ngôn Sóc tiếp tục ở Tây Mật phụng dưỡng phụ thân đến khi Ngôn Bân qua đời. Tuy rằng ở ngôi vị thái vị nhưng Ngôn Sóc không có thực quyền. Rất nhiều người đoán rằng, chẳng qua vị đế vương trẻ tuổi kia dùng chiêu hoãn binh để ngăn đám đại thần thúc giục chuyện hôn nhân của mình. Hầu như ai cũng ngồi chờ khi nào vị “thái tử” kia mới bị phế đây.
Khi đó, Lý Tịch đã nhậm chức Đốc Ngự sử của Đốc sát viện. Dù mới hai mươi bảy tuổi, nhưng y gần như là người quyền khuynh trong thiên hạ.
-0-
Một ngày nọ, là cách một hôm sau khi Ngôn Ấp ban bố thư thông cáo thiên hạ lập thái tử, vừa lúc là đúng ngọ chiều xuân.
Lý Tịch đang đứng ngoài điện Thừa An chờ chỉ. Đây là nơi xử lý công vụ hằng ngày của vị hoàng đế lên ngôi được hai năm này, đối lập với cung Kiền Minh là nơi lâm triều, vừa khéo nằm ở phía đông hoàng cung.
Ti lại Thanh Bác cẩn thận đóng cửa lại, ra dấu với Lý Tịch là “Người còn đang ngủ.” Sau khi Ngôn Ấp vào kinh thành, Thanh Bác lanh lợi thông minh này rất nhanh được mọi người yêu mến. Hiện tại ai cũng biết, trong cung, người hầu được chọn là Thanh Bác, mà trong triều, bầy tôi được tin hết mực là Lý Tịch.
Lý Tịch khẽ gật đầu, tiếp tục đứng chờ. Nào ngờ có tiếng truyền ra: “Là Lý Tịch đến à?”
Thanh Bác vội đáp: “Thưa phải, bệ hạ.”
“Vào đi.”
Lý Tịch tuân mệnh bước vào. Lúc Thanh Bác đóng cửa lại, Lý Tịch nghe được tiếng cười cao giọng của Ngôn Ấp. Y thở dài đi vào nội điện, thấy thần khí Ngôn Ấp thanh nhàn nằm trên tháp nhuyễn. Lý Tịch thở dài. Người này thật sự là loạn mà, càng làm xằng bậy càng thấy vui. Năm đó y thấy đây quả là hoàng đế tốt, kết cuộc chứng thật chỉ là kẻ tồi tệ thích hành xử theo ý mình thôi.
Lý Tịch vừa oán thầm hoàng đế vừa hành lễ. Y ngẩng lên thì thấy Ngôn Ấp trở mình sang bên, bộ dáng hết sức tò mò hỏi: “Đúng rồi, trong triều có nói gì không?”
“Hết thảy giống như dự tính, ai cũng nghị luận nháo nhào cả. Còn có không ít người hỏi thăm, có phải bệ hạ nói giỡn hay không.”
“Ha ha ha ha.” Ngôn Ấp cười phá lên, tiếng cười sảng khoái phóng khoáng đến da đầu Lý Tịch cũng rợn lên. Lý Tịch nói thêm: “Hai ngày nữa, triệu thư sẽ đến Tây Mật. Bất quá thần đoán, chừng đêm nay mật báo của Tây Mật sẽ hay tin.”
“Ta biết hai cha con Ngôn Sóc, thái độ làm người rất cẩn trọng, vừa thông minh lại có năng lực. Cũng như chúng ta đã bàn, thánh chỉ này nhìn thế nào cũng là mang bọn họ lên đài cho người ta oán giận. Chỉ sợ Ngôn Bân còn oán trách ta, thầm mắng ta xảo quyệt nữa. Giận thì cứ giận, ta thấy không có gì sai cả.” Ngôn Ấp cười hết sức gian xảo, Lý Tịch ngao ngán trong lòng: Con người này đáng sợ quá đi. Suy ngẫm một hồi, Lý Tịch lại nói: “Mặt khác, tả hữu thừa tướng trong nội điện nói phải liên danh cùng thần chờ lệnh, thỉnh Hoàng thượng đắn đo suy xét.”
“Thế nào? Bọn họ nghĩ ta nóng tính lên thì ra ý chỉ đó à? Lý Tịch, con người khanh cái gì cũng tốt, có điều đôi khi suy xét quá kỹ là không tốt đâu. Rõ ràng khanh cũng biết chuyện này mà cứ giả không đếm xỉa đến. Khanh nói sao đây?”
Lý Tịch bật cười cho có lệ: “Thần nói Hoàng thượng tự có chủ ý của Hoàng thượng, thần không tiện xen vào.”
“Khanh đúng là khôn khéo, đổ hết lên đầu ta.” Ngôn Ấp phá lên cười, không thấy hắn có ý trách móc gì.
Hiện giờ, Lý Tịch thực sự là người mình tin cậy, hắn thương lượng rất nhiều sự tình với y. Đem so sánh thì Lý Tịch vừa đa tư lại đa lự, việc gì cũng cân nhắc trước sau, làm việc cẩn thận, còn Ngôn Ấp thì quả quyết tự tin, nói một là một. Hai bên cùng hợp lại, xem như là một lớp chắn không tệ đi. Cũng không rõ là vì gì, Ngôn Ấp càng ngày càng thấm thía Lý Tịch là người rất tốt.
Có lẽ, là kể từ khi Lý Thừa Hạ uất ức qua đời.
/…/
Nửa năm trước, Lý Thừa Hạ đột nhiên bị sốt cao, rất nhanh đã bó tay. Vốn dựa theo khí lực người này, một cơn sốt cao không cách nào cướp hắn đi mất. Nhưng sau khi Thái y chẩn bệnh xong đã về bẩm với Ngôn Ấp như sau: “Bệ hạ, ý niệm sống của Lý đại nhân rất yếu, cả thuốc và kim châm cũng vô hiệu, chỉ e rằng…”
Ngôn Ấp lặng im. Hắn biết người hán tử chung thủy này tích tụ u hận từ sau khi người yêu tự vẫn. Hiện tại bị bệnh lại như cơn giải thoát cho hắn.
Khi đó, người đầu tiên Ngôn Ấp nghĩ đến là Lý Tịch. Lý Tịch cũng có người y yêu tha thiết. Chẳng lẽ nam nhân sẽ vì tình cảm mà vứt bỏ tính mạng mình như thế?
Đa số trong quân doanh, lính xuất chinh với Ngôn Ấp đều là nam nhi bụi trần, Lý Thừa Hạ là một trong số ít xuất thân từ thế gia, có được giáo dục tốt, là con người trung thành và cẩn trọng. Đêm hôm đó, Ngôn Ấp nhìn Lý Thừa Hạ bệnh nặng nằm đấy. Ngôn Ấp nắm lấy bàn tay gầy yếu của người nam tử này, mũi hắn hơi cay xè. Lý Thừa Hạ chỉ nhỏ hơn hắn vài tuổi, giờ lại thấy hắn đi trước mình một bước.
Lý Thừa Hạ nằm trên giường, thấy Ngôn Ấp thì nhẹ nhàng cười: “Hoàng thượng, thứ lỗi thần không thể phụng sự Hoàng thượng được nữa. Nhưng Hoàng thượng anh minh vĩ đại, ắt sẽ có nhiều người tài cam nguyện theo người đến cùng.”
Ngôn Ấp lặng thinh, chỉ siết chặt tay Lý Thừa Hạ. Con người ấy, nằm trên giường mà hơi thở đã ướm mùi tử vong. Ngôn Ấp biết Thừa Hạ không cầm cự được bao lâu.
Lý Thừa Hạ nói tiếp: “Xin Hoàng thượng không cần thương tâm cho thần. Thần sắp gặp được Tương Ly, thật sự là vui lắm.”
Ngôn Ấp nhìn hai má hóp đi vì bệnh của người nam tử này, hắn trầm ngâm thật lâu.
Có lẽ với Lý Thừa Hạ mà nói, đây thật sự là hạnh phúc.
Ngày đó, Ngôn Ấp ra khỏi Lý gia, ngoài trời mưa đổ cơn tầm tã. Dù ti lại có che ô cho Ngôn Ấp, nhưng người hắn vẫn ướt thẫm.
Lúc xuất môn, hắn thấy Lý Tịch đứng ngoài cửa. Lúc thấy hắn, y nhoẻn cười.
Y cũng đến tiễn Lý Thừa Hạ.
Ngôn Ấp trông thấy người ấy, dưới làn mưa nặng hạt thế mà nụ cười Lý Tịch rất đỗi ấm áp, lòng hắn chớm mở ra.
Rốt cuộc, biểu tình của Ngôn Ấp đã thôi đờ đẫn.
Lý Tịch hướng về hắn hành lễ, lớp áo manh bạc của y bị mưa to thấm ướt sũng. Ngôn Ấp với lấy ô, tiến lên từng bước che ô cho y.
Lý Tịch hơi kinh ngạc, lui ra sau một chút.
Ngôn Ấp lại tiến lên một bước.
Lý Tịch ngẩng đầu lên cười. Nụ cười có hơi ngượng ngùng. Rốt cuộc y không còn thối lui nữa, chỉ khẽ cúi đầu, gọi một tiếng “Hoàng thượng.”
Sau đó, Lý Tịch bước vào phòng.
Không biết vì sao, Ngôn Ấp lại không đi. Hôm ấy, hắn đứng dưới làn mưa rất lâu, nhìn vào ngọn đèn trong phòng Lý Thừa Hạ và nghe thanh âm nhẹ nhàng của Lý Tịch.
Chỉ khoảnh khắc đó mà lòng hắn ổn định rất nhiều. Có gì đó từ Lý Tịch có thể an ủi hắn được.
Một lúc lâu sau, khi Lý Tịch đẩy cửa ra thì thấy Ngôn Ấp hẵng còn đứng đó. Y hơi giật mình, sau đó bước nhanh lên, lấy ô trong tay ti lại che cho Ngôn Ấp.
Ngôn Ấp cao hơn y rất nhiều, thế nên Lý Tịch phải nhón chân mới che tới. Hơi ấm từ trong phòng tỏa ra ấm hỉnh, khuôn mặt đỏ bừng của Lý Tịch thoạt nhìn… vô cùng… vô cùng ấm áp.
Bỗng chốc, nỗi đau thương bên cạnh Lý Thừa Hạ nhạt nhòa.
Sau đó, hai người cùng rời đi. Lý Tịch cũng không còn thương tâm, liếc nhìn Ngôn Ấp một cái. Y nói: “Hoàng thượng thật không cần lo lắng. Thực ra, những năm qua Lý tướng quân sống không được vui, chỉ như cái xác không hồn. Nếu không vì kính yêu Hoàng thượng, chỉ sợ tướng quân đã sớm đi mất. Hiện giờ tướng quân buông xuôi tất cả, dù với chúng ta là chuyện bi ai, nhưng với ngài ấy thì là lối thoát.”
Lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài xe, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười nhu hòa của Lý Tịch, trong lòng Ngôn Ấp chợt vơi đi ưu sầu.
Lúc đó, bên cạnh Ngôn Ấp gần như không có bao nhiêu thân tín. Những người theo hắn giành được thiên hạ đa phần đang trấn thủ biên ải, bằng không thì đóng quân ở những nơi trọng yếu. Tuy người mới trong triều có năng lực, nhưng đa số rất hờ hững. Đôi khi ban đêm Ngôn Ấp tỉnh giấc, nhìn xung quanh có mỗi ánh nến và chính mình, có nỗi niềm gì đó trỗi dậy mà chưa chi đã bị hắn dập tắt.
/…/
“Tiếp theo ta phải làm sao đây?”
“Còn làm gì nữa? Cứ như đã bàn, án binh bất động. Việc lập thái tử này hợp lễ hợp quy, ai dám nói gì? Có điều, hãy sắp xếp người lưu ý cha con Ngôn Bân ở Tây Mật, cẩn thận mà hành sự.”
“Đã rõ.” Lý Tịch khẽ gật đầu. Ngôn Ấp nheo mắt lại: “Mùa xuân sắp đến nữa à?”
“Thưa phải.”
“Nửa năm nay hiếm khi chúng ta ra ngoài dạo, Lý Tịch, khanh chọn một ngày xem sao?”
Lý Tịch ngẩng đầu nhìn Ngôn Ấp, khuôn mặt của đế vương thoáng chút tịch mịch. Nhưng trong chớp mắt, Ngôn Ấp đã khôi phục thần khí ban đầu.
Lý Tịch thở dài. Tuy rằng Ngôn Ấp giống như bách độc bất xâm, cũng không biết vì sao, y lại nhìn ra thần thái khác thường của người này.
Trong góc hậu cung này, chỉ thấy mỗi tường xanh pha ngói đỏ mà nào trông được tin mùa xuân.
Chốn này, chỉ thấy mọi người quỳ xuống hành lễ mà nào trông được chút đỗi nhiệt tình.
Đây là con đường hắn chọn lựa. Dù vậy, cũng có lúc khó mà chịu được.
Trong lòng Lý Tịch hiểu rõ: “Được, thần sẽ an bài.”
Ngôn Ấp cau mày nhìn Lý Tịch, muốn nói gì nhưng lại thôi.
Hôm nay Lý Tịch có hơi kỳ quái, bộ dáng cứ nhấp nhỏm không yên. Ngôn Ấp trầm ngâm một hồi thì hỏi: “Lý Tịch, hôm nay khanh có chuyện gì sao?”
Lý Tịch ngẩn người, sau đó khẽ khàng cười. Y cười đến híp mắt, bộ dáng hết sức say mê: “Xem ra không qua mắt người được mà.”
Ngôn Ấp hối y: “Có gì à?”
“Hôm qua, thần đã gởi lễ vật cầu hôn cho di nương của mình để cầu thân với Tiểu Tiệm.” Lý Tịch lại mỉm cười đến ngây ngất ngọt ngào.
Ngôn Ấp chấn động như sét đánh bên tai, ngây cả người.
Lời dẫn kế
Tuy thân là đế vương tôn quý, hậu cung có thể nạp ba nghìn phi tần, nhưng Ngôn Ấp đã thấm nỗi bi ai trong thâm cung nên hắn không cách nào phóng túng tư dục mà hy sinh hạnh phúc người khác. Người gối đầu chung chăn của hắn phải là người có thể kề vai sát cánh bên hắn, có thể giúp đỡ nhau mới thực sự bầu bạn được. Nhưng hắn phóng tầm mắt khắp thiên hạ, lại chỉ nhìn thấy một người – Lý Tịch.
Từ tò mò đến thưởng thức, từ thưởng thức lại thành quan tâm, từ quan tâm rồi trở nên thương mến. Ngôn Ấp mới vỡ ra, hắn yêu Lý Tịch đến không thể đè nén. Lúc ấy hắn mới thấm, hắn có thể dùng quyền mưa đoạt thiên hạ, nhưng không biết dùng lời gì để nắm giữ trái tim đối phương. Bởi vì… hắn thà quên tính mạng mình, phản bội tình cảm trong lòng chứ không nỡ nào trói buộc đối phương…
Chẳng biết tự bao giờ đã quen thói hai người cùng sánh vai.
Tựa như… trời sinh Lý Tịch ra nên làm quan, trời định y nên đứng phía sau mình, cùng nhau nhìn khắp thiên hạ.