Đối Tô Vân Lạc mà nói, hình như gần đây Tả Khanh Từ có chút thay đổi.
Chàng không còn thỉnh thoảng đâm chọc mỉa mai, mà càng lúc càng trở nên thú vị, cũng càng kiên nhẫn hơn. Chàng mời nàng thưởng thức phong cảnh và thức ăn ngon ở Phù Châu, biểu diễn kỹ năng pha trà, sắp xếp những loại trái cây ngon ngọt và những món điểm tâm có vẻ ngoài tinh xảo, ngày qua ngày phong nhã thảnh thơi. Qua mấy ngày trò chuyện, chàng không còn chạm đến những chủ đề mà nàng cảnh giác, chỉ dịu dàng ở bên làm bạn. Tô Vân Lạc dần thả lỏng tinh thần, có một lần chàng nắm tay của nàng, thế mà nàng lại quên mất né tránh, để mặc chàng nghiên cứu chỉ tay của mình.
Chàng hơi cúi đầu, chóp mũi thẳng tắp tựa ngọc, hàng mi dài vẽ ra một đường cong mê người, đầu ngón tay ấm áp xẹt qua lòng bàn tay của nàng. Chàng nói gì nàng hoàn toàn không nghe thấy, một cơn nóng ngứa kỳ lạ lan tràn khắp da thịt, miệng lưỡi nàng đột nhiên khô đắng.
Tả Khanh Từ mấp máy cánh môi mỏng, đôi lúc khẽ mỉm cười, khiến nàng nhớ đến chiếc hôn mê loạn đêm ấy. Càng lúc nàng càng không dám nhìn chàng, lại không nhịn được lén nhìn trộm lúc chàng không để ý.
Lời nói hài hước, tư thế thân mật, quan sát và giải thích tỉ mỉ. Chàng giống như một thợ săn cực kỳ kiên nhẫn, ung dung trải lưới ra.
Một chuyện bất ngờ xảy ra ở Đại Hội Đấu Kiếm đã phá vỡ tất cả kế hoạch của chàng.
Đồ Thần Hưu Vi năm đó nổi danh như cồn, giết người không gớm tay, sau nhiều năm im hơi lặng tiếng đã ngóc đầu trở lại, đứng trên Kiếm Đài khiến tất cả mọi người kinh hãi.
Ngày đó Tiêu Dao Thần Long, Vô Song Kiếm, Lâm Đại tiên sinh bỏ mình.
Ba trận đã chết ba cao thủ, một người bị cắt đứt yết hầu, một người gãy chân, một người bị phanh ngực mổ bụng, máu nhuộm Kiếm Đài, cảnh tượng cực kỳ thảm khốc.
Đêm đến thành Phù Châu không còn ồn ào nhộn nhịp, thiếu đi những màn đấu rượu hò hét oẳn tù tì, tinh thần và khí phách của khách giang hồ đều sa sút, cục diện trở nên mông lung mơ hồ.
Công khai tranh tài có thắng có bại vốn chẳng có gì lạ, nhưng cảnh tàn sát máu tanh như vậy lại cực kỳ hiếm thấy. Ân Trường Ca đi xem đấu quay về, mặt mày ủ rũ, nghe những tiếng bàn luận ở bên ngoài truyền vào, mày kiếm không nén được giận dữ, “Nếu như không có Toái Hồn Liêm, thì sao Đồ Thần có thể phách lối đến thế!”
Gặp lại nơi đất khách quê người, buổi tụ hội này vốn do Tả Khanh Từ đề nghị, không khéo đụng phải biến cố ở Đại Hội Đấu Kiếm. Thẩm Mạn Thanh cũng cảm thấy nặng nề, nhưng nàng bình tĩnh hơn sư đệ của mình, “Toái Hồn Liêm là binh khí dài, lúc đối địch đã chiếm ưu thế. Đồ Thần khỏe mạnh khiến lưỡi liêm lướt nhanh như gió, biện pháp ứng phó bình thường khó mà có hiệu quả, hơn nữa lưỡi liêm lại dày và sắc bén, nhiều lần chặt đứt binh khí của đối thủ, ba người đều bỏ mình vì vậy.”
Bất cứ ai cũng không thể nào quên được cảnh tượng chiếc liêm màu đen vung lên, hung hãn vô cùng, đánh người tan tác, Ân Trường Ca khó chịu một lúc lâu, nói với vẻ căm hận, “Sư tỷ có phương pháp phá giải không?”
Thẩm Mạn Thanh suy nghĩ hồi lâu, nàng khẽ than thở: “Ta không nghĩ ra, món binh khí kia quá mạnh mẽ, có câu dài thêm một tấc là mạnh thêm một tấc, dù dùng binh khí cùng loại đối kháng, cũng khó đạt đến độ linh hoạt như nó, trừ phi có tài nghệ hơn xa người thường. Năm đó… “
Bên ngoài có người kích động nói to, giọng nói tràn ngập oán hận: “Đều tại Tô Tuyền năm đó không một kiếm chém chết hắn, để hôm nay tên tặc tử này có cơ hội làm càn!”
Im lặng chốc lát, bên ngoài xôn xao bàn tán, đủ loại âm thanh hỗn tạp, tất cả đều đang nói về một cái tên.
Mặt mày Ân Trường Ca cứng đờ, tay xiết chặt cái ly, ngồi trong nhã gian ngửa đầu uống rượu.
Thẩm Mạn Thanh nhìn Tả Khanh Từ cười gượng, “Đã khiến công tử chê cười.”
Chỉ nghe những gì bàn tán bên ngoài một lát, Tả Khanh Từ đã hiểu sơ mọi chuyện, “Hưu Vi từng có thù cũ với lệnh sư thúc?”
Ân Trường Ca nhanh chóng nói thẳng, “Chẳng qua chỉ là bại tướng dưới tay sư thúc!”
Thẩm Mạn Thanh hơi bực hắn, giải thích càng thêm cẩn thận, “Trước kia sư thúc từng đánh một trận với Hưu Vi, đánh bại ông ta bằng Khinh Ly Kiếm, Hưu Vi trọng thương bỏ chạy, từ đây mai danh ẩn tích, phân nửa giang hồ đều xem ông ta là người đã chết, ai ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây.”
“Khó đấy!” Lại một giọng nói già nua mang theo rất nhiều tiếc hận từ bên ngoài truyền vào, “Các ngươi có biết Toái Hồn Liêm chuyên khắc đao kiếm, lưỡi liêm được chế tạo bằng dị thép, chuôi liêm làm bằng gỗ Huyền Kim trăm năm. Nha Cửu từng nói đây là binh khí hung ác nhất mà ông ta đúc thành, rơi vào tay tên ác đồ như Hưu Vi, đúng là như hổ mọc thêm cánh.”
Thấy Tả Khanh Từ nghiêng tai lắng nghe, Ân Trường Ca mở miệng giải thích nghi ngờ, “Đó là Bách Cơ Lão Nhân, ông ấy từng có quan hệ thân thiết với Thần Tượng Nha Cửu, hôm nay có rất nhiều người đến hỏi ông ấy cách phá giải Toái Hồn Liêm, ông ấy lại nói phải dùng binh khí mới phá giải được, trừ khi món thần binh thứ năm xuất thế, nhưng ai biết được nó là gì.”
Vẻ mặt Tả Khanh Từ thoáng biển đổi, “Món thứ năm? Không phải chỉ có bốn món thần binh thôi sao?”
Ân Trường Ca lắc đầu, “Trước khi qua đời Nha Cửu đã đúc thành món thần binh cuối cùng, nghe nói kiểu dáng hết sức kỳ lạ, khác với bình thường, đáng tiếc Thần Tượng mất thì nó cũng không rõ tung tích.”
Thẩm Mạn Thanh đăm chiêu, trong lòng có suy nghĩ khác biệt, “Kỳ thật đến cảnh giới của sư thúc, đã có thể hóa chân khí thành binh khí, có thần binh hay không cũng không quan trọng, chỉ trách chúng ta học nghệ không tinh.”
Hình như lời nói này đã kích thích Ân Trường Ca, hắn nhìn Thẩm Mạn Thanh chằm chằm, bỗng nhiên nói, “Sư tỷ, ngày mai… “
“Không được!” Thẩm Mạn Thanh cắt đứt lời hắn, gương mặt thanh tú trầm xuống, “Sư phụ bảo chúng ta xuống núi là để giữ thể diện cho Mộc phủ, người đã dặn không được phép ra tay.”
Ân Trường Ca nắm chặt ly khiến đốt ngón tay kêu răng rắc, gần như không giấu được vẻ cương quyết, bướng bỉnh, “Sư phụ không cho chúng ta ra tay là để tránh xảy ra tình trạng danh tiếng của Chính Dương Cung quá thịnh, nhưng Hưu Vi ra tay ngoan độc như thế, tất cả là vì báo thù mà đến. Ông ta có chủ tâm quấy rối đại hội, chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn ông ta hoành hành?”
Thẩm Mạn Thanh nhíu đôi mày thanh tú, “Đệ có cách đối phó?”
Ân Trường Ca dũng mãnh xưa nay, lập tức nói, “Nếu sư tỷ cho đệ mượn Khinh Ly, đệ có thể đánh cược.”
Thẩm Mạn Thanh nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu, “Đệ không phải là đối thủ của ông ta.”
“Năm xưa sư thúc giao đấu với vô số người, chẳng lẽ lần nào cũng nắm chắc phần thắng?” Ân Trường Ca để lộ toàn bộ sự sắc bén, khí thế bức người, “Gặp nhau trong ngõ hẻm ai dũng cảm người đó thắng, sư thúc có thể làm thế thì vì sao đệ không thể?”
Lý do thẳng thắn như vậy không thuyết phục được Thẩm Mạn Thanh, nàng lập tức phản bác, “Năm đó sư thúc đã luyện kiếm khí đến cảnh giới hóa hình, không bị binh khí bó buộc, ta và đệ còn xa mới đuổi kịp tu vi của sư thúc. Huống chi Đồ Thần ẩn nhẫn nhiều năm, chúng ta không đoán được ông ta đã tiến bộ đến đâu, tùy tiện ra tay, không khác gì lấy trứng chọi đá.”
Ân Trường Ca luôn kính trọng Thẩm Mạn Thanh, rất ít khi đối chọi gay gắt với nàng, nhưng lần này hắn không chịu nhún nhường, “Ngày mai là ngày cuối cùng, chẳng lẽ cứ để ông ta càn rỡ trên Kiếm Đài, dè bỉu chính đạo không có người?”
“Vậy còn tốt hơn nhìn đệ đi chịu chết!” Thẩm Mạn Thanh cũng cao giọng, gương mặt thanh tú nghiêm khắc tựa băng sương, “Nếu như đệ có cách đối phó, dù có bị sư phụ quở trách ta cũng không ngăn cản đệ, nhưng đệ hãy tự hỏi lòng mình, đệ có nắm được ba phần thắng không?”
Gương mặt Ân Trường Ca xuất hiện vẻ không cam lòng xen lẫn buồn giận, nhưng hắn không nói thêm gì nữa.
Tả Khanh Từ im lặng ngồi ngoài quan sát, đến khi hai người ngừng xung đột, chàng nhấp một ngụm rượu, đôi mắt phượng lạnh nhạt nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, nhìn về hư không ở phía xa xôi. Xuất hiện một kẻ địch đáng sợ đến vậy, người một lòng muốn lấy Hạc vĩ bạch, chỉ sợ sẽ phải thất vọng.
Tô Vân Lạc nghe nói có biến cố xảy ra trong đại hội, nhưng nàng không quan tâm đến thắng bại, chỉ tập trung suy tính xem khi Đồ Thần chiến thắng thì phải trộm linh dược trong tay đối phương như thế nào, ma đầu hành động đơn độc là mục tiêu khó dây vào nhất. Ngày cuối cùng của Đại Hội Đấu Kiếm, nàng theo Tả Khanh Từ lên núi, cùng mấy vạn người trầm mặc chờ đại hội kết thúc.
Dù Đồ Thần mạnh mẽ đến đâu thì trong chốn võ lâm xưa nay cũng chẳng thiếu người gan dạ, nhưng chiếc liêm dài đen nhanh này thật sự quá đáng sợ, tuyệt đối không phải vật có thể dễ dàng đánh bại.
Lạc Nhạn Đao, Kiếm khách Thanh Thành, Kim Tiên Thái Bảo, chết.
Lúc Kim Tiên Thái Bảo bị chiếc liêm dài của Đồ Thần cắt làm đôi, dưới đài yên tĩnh như chết. Thân thể tàn phế lăn lộn trong vũng máu, khàn giọng kêu la đau đớn đã trở thành ác mộng không thể nào phai mờ trong tâm trí nhiều người.
Trước khi trận đấu bắt đầu, Uy Ninh Hầu đã buông mành của lều của Lang Gia quận chúa xuống, che khuất cảnh tượng máu tanh, chỉ có những tiếng rên rỉ đau đớn là không giấu được, từng tiếng rõ ràng truyền vào tai. Dù quận chúa cực kỳ khó chịu nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, uyển chuyển từ chối ý đưa nàng xuống núi của Uy Ninh Hầu.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, không khí giống như bị đông cứng, Đồ Thần điên cuồng cười dài, giống như gió lạnh lướt qua đỉnh núi, hàm râu quai nón hoa râm vểnh lên, thân hình cao to lực lưỡng đứng trên đài, gương mặt thô kệch mang theo vẻ tàn ác, tiếng nói tựa như sắt đá va vào nhau, “Còn ai dám lên đài không?”
Trả lời ông ta là một mảnh trầm mặc, chỉ có tiếng thông reo trên đỉnh núi đầy gió.
Đồ Thần bật cười ngoan độc: “Dõi mắt nhìn khắp thiên hạ, vậy mà lại không có anh hùng?”
Ân Trường Ca đứng dưới đài thoáng di chuyển, lại bị Thẩm Mạn Thanh giữ lại.
Đồ Thần cười một tràng dài, niềm vui dâng trào khiến hắn càng thêm ngông cuồng, “Thiếu Lâm, Điểm Thương, Không Động, Thanh Thành thì bỏ đi, nhưng Chính Dương Cung cũng không có ai dám ứng chiến sao?”
Đôi mắt Ân Trường Ca lạnh lùng, bàn tay nắm chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
“Đừng trúng phép khích tướng, hôm nay hắn có chủ tâm giết người để gột rửa thanh danh.” Thẩm Mạn Thanh giữ vai hắn, nhỏ giọng khuyên nhủ, “Sau này sẽ có biện pháp trừng trị hắn, đệ đừng nóng lòng.”
Nhiều năm quạnh quẽ, đến khi đắc chí, sao Đồ Thần có thể bỏ qua như vậy, ông ta cười gằn nói: “Lũ các ngươi đều là con cháu của rùa, một chút can đảm cũng không có! Nghịch đao kiếm cái gì, không bằng quay về đập đầu chết hết đi.”
Người đứng trên đài mắng nhiếc mỉa mai đến độ nước bọt văng tung tóe, dưới đài lại là một mảnh yên tĩnh khó chịu.
Sắc mặt Lang Gia quận chúa tái nhợt, Uy Ninh Hầu nhíu mày, giơ tay ra hiệu cho chủ nhân của Mộc phủ kết thúc cục diện bế tắc. Đại hội oanh liệt cứ vậy mà kết thúc, chỉ sợ sau này không ai muốn nhắc đến ngày hôm nay, sắc mặt chủ nhân Mộc phủ rất khó coi, nhưng ông ta lại không nghĩ ra cách gì, đành gượng gạo bước lên đài.
“Một đám bỏ đi, chỉ biết ôm đùi chưởng môn run rẩy, phi! Chờ ta giết đến từng môn phái, nơi đầu tiên bị giết chính là Chính Dương Cung! Nhắn cho tên phế vật Kim Hư chân nhân biết, một là đào xương cốt của Tô Tuyền lên đốt đi, còn không thì chờ ta lên Thiên Đô Phong giết sạch đám đồ tôn đồ tử của hắn!”
Đầu Thẩm Mạn Thanh ong ong, tuyệt vọng nhắm mắt lại, biết chuyện này đã không thể cứu vãn được nữa.
Ân Trường Ca sục sôi căm phẫn, đánh văng tay nàng, rút Khinh Ly Kiếm bên eo Thẩm Mạn Thanh lao lên võ đài, trường kiếm chấn động giữa không trung, kiếm rít như gai, “Lão thất phu! Dám nhục mạ Chính Dương ta, hãy để mạng lại!”
Lúc Hưu Vi tùy tiện nói ra hai chữ Tô Tuyền, Tô Vân Lạc cũng biến sắc, nàng giơ tay tháo khăn che mặt xuống, gương mặt trắng trẻo lạnh lùng, đôi mắt u ám nhìn bóng người cuồng ngạo trên đài.
Ân Trường Ca thả người xuống võ đài, ánh mắt của nàng không hề buông lỏng mà ngược lại càng thêm chăm chú.
Trên đỉnh núi cô độc, vạn người yên tĩnh, chỉ có cơn gió trời thổi qua như đang kêu khóc.