Một Quả Dâu Tây Nhỏ

Chương 10

"Ừ." Người trước mặt đưa tiền mà cô đặt trên bàn qua, là hai tờ tiền, một tờ 10 tệ, một tờ 20 tệ, nói: "Cầm đi."

Nam Ninh không nhận, chỉ cười dịch sang bên cạnh nhường đường: "Có đói bụng không, chúng ta đi ăn gì đi."

Cách đó không xa, các quầy hàng đã nổi lửa, gió nhẹ thoảng qua mang tới mùi vị cay nồng kích thích người ta bước về phía đó.

Nam Ninh đi vài bước về phía trước sau đó quay đầu lại thì thấy cậu ta vẫn còn đứng ở dưới đèn đường.

Ngọn đèn màu vàng nhạt chiếu lên thân thể cậu ta, cái bóng trên mặt đất nhập nhằng vào nhau không rõ hình dạng.

"Cậu định nói cậu tới đây mà không có ý định ăn gì đó sao?" Nam Ninh cầm quai đeo cặp sách, vác cặp sách lên trên vai.

Bạch Lục đứng ở dưới ánh sáng nhìn qua thì thấy cô đang quay đầu cười, hoàn toàn không có vẻ lo lắng như trong tin nhắn.

"Help! Help! Vừa rồi tớ đã đưa tất cả tiền cho cậu nên hiện tại không có tiền đi xe về nhà!"

Lừa đảo.

Bạch Lục bước vài bước đến trước mặt cô sau đó mở cặp nhét tiền vào trong một ngăn cặp nào đó.

Sau khi đã nhét tiền vào cặp Nam Ninh, Bạch Lục lập tức lướt qua cô đi về phía quán ven đường.

Nam Ninh kéo khóa kéo cặp sách rồi đuổi theo sóng vai với cậu ta: "Cậu muốn ăn cái gì, tớ mời, xem như là trả tiền quẹt thẻ cơm cho cậu."

"Không cần." Cậu ta tránh ra sau đó đi đến một quán nhỏ bán mì.

Quán bày vài cái bàn nhỏ ở ven đường, ở đó đang có vài học sinh còn mặc đồng phục đang ăn cái gì đó.

"Chủ quán, cho một tô mì, cảm ơn." Bạch Lục nói, sau đó lấy tiền trong túi mình ra trả.

Chủ quán là một đôi vợ chồng, việc buôn bán của quán nhỏ này không tệ, tuy vội nhưng vẫn có thời gian nói chuyện với khách. Ông chủ thì nấu mì, trộn mì sau đó giao cho bà chủ. Động tác của bà chủ rất nhanh, vừa đưa cho khách tới trước xong đã mang ra cho Bạch Lục.

"Có ăn cay không, có rau thơm hay không rau thơm?" Bà chủ bận không ngơi tay, vừa cười vừa hỏi.

Bạch Lục nghe bà chủ hỏi thì trả lời: "Có cay, có rau thơm, ăn tại đây."

Nam Ninh nhích sát lại gần, xoa cái mũi nói: "Cậu cũng biết món nổi tiếng này à?"

Bạch Lục không trả lời cô, chỉ nhìn bà chủ nhanh chóng bỏ thêm gia vị và đậu phộng, sau đó bà chủ nhìn sang Nam Ninh nói: "Rau thơm rất thơm, cô bé có muốn bỏ thêm hay không?"

Nam Ninh ghét bỏ lùi về sau hai bước: "Không phải mùi vị của nó rất kỳ quái sao?"

"Rất nhiều người đều thích ăn!" Lúc bà chủ nói chuyện có mang theo chút khẩu âm không giống người địa phương: "Cô bé không thích ăn thì có thể không thêm vào."

"Vậy được ạ." Nam Ninh quay sang nhìn Bạch Lục: "Cháu cũng muốn một phần mì, cay nhiều, không rau thơm, cũng ăn ở đây."

Một phần 5 tệ, Nam Ninh tự bỏ tiền túi ra trả.

Hai người ngồi ở trên ghế nhỏ, người khác vừa rời bàn thì tô đã lập tức được dọn đi nhưng trên bàn vẫn còn dính một ít nước mì.

Hai tay Nam Ninh bưng tô mì, đứng bất động còn Bạch Lục thì lấy hai tờ khăn giấy ra, không đợi bà chủ tới đã tự lau bàn.

Bên Nam Ninh không chùi được nên cô dùng mũi chân nhẹ nhàng đá đá chân Bạch Lục, mấp máy môi ý bảo cậu ta giúp mình.

Chân cậu ta lập tức rụt về nhưng Nam Ninh vẫn cứ đá tới. Cuối cùng Bạch Lục vứt cả bao khăn giấy tới trước mặt Nam Ninh để cô tự lau.

Nam Ninh cũng không trêu chọc cậu ta nữa, cô cho tương vào trong tô mì sau đó trộn đều: "Ăn cái này sẽ không bị tiêu chảy chứ?"

Tướng ăn của người đối diện cô rất văn nhã, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh náo nhiệt xung quanh.

"Vậy cậu đừng ăn." Cả cái bàn và ghế đều rất thấp nên lúc ăn cậu ta phải hơi cúi người xuống.

Nam Ninh soi mói tô mì sau đó học cậu ta ăn hai miếng, cô không chú ý hít vào một hơi sau đó: "Khụ...khụ..."

Vị cay lập tức xông vào mũi làm cô ho sặc sụa. Gò má cũng nhanh chóng nóng bừng lên.

Nam Ninh lè lưỡi quạt gió sau đó nhìn Bạch Lục đang yên tĩnh ăn mì, giọng nói không rõ ràng hỏi: "Câu không thấy cay sao?"

Màu sắc trong tô mì của cậu ta thật sự đỏ hơn cô rất nhiều.

"Không." Giọng nói của Bạch Lục đều đều, không hề lên xuống, xem ra thật sự không cay.

Cay thì cay nhưng hương vị lại rất mê hoặc nên Nam Ninh liên tục gắp hết đũa này đến đũa khác nhưng cô chưa ăn được bao nhiêu thì người đối diện đã đẩy tô về phía trước sau đó đứng lên.

Cô vội vàng hút cọng mì sau đó cũng đứng lên, nói: "Sao cậu lại ăn nhanh như vậy?"

Bạch Lục rút khăn giấy ra lau miệng sau đó đứng dậy rời đi, Nam Ninh thấy vậy vội cầm cặp đuổi theo: "Cứ như vậy về trường hả, cậu không định tiễn tớ sao?"

Bạch Lục vẫn không ngừng lại, cứ đi thẳng về phía trường học nhưng Nam Ninh thì đứng lại.

Gió đêm hè nổi lên, mơn trớn cái trán đang rịn mồ hôi vì cay của Nam Ninh khiến cả người cô đều cảm thấy thoải mái.

Sau đó cô xoay người đi đến ven đường đón taxi về nhà.

..........................

Lúc Nam Ninh về đến nhà đã sắp mười giờ nhưng trong nhà vẫn tối đen. Cô mở đèn lên, trong nhà im ắng không một chút tiếng động.

"Con đã về rồi." Cô đổi dép lê sau đó đi vào, ném cặp sách trên ghế sa lon.

Không có tiếng người trả lời.

Điện thoại cũng không có tin nhắn mới.

Trong tủ lạnh có sẵn đồ ăn, Nam Ninh lấy ra hâm nóng sau đó ăn một ít rồi mới trở về phòng rửa mặt.

Sau khi cô tắm rửa xong, điện thoại đột nhiên sáng lên, là Diệp Mộ Tương gọi điện thoại tới.

"Đêm nay tiến triển như thế nào rồi?" Giọng nói tung tăng như chim sẻ của Diệp Mộ Tương truyền đến.

Không cần nghĩ chắc chắn cũng biết là Tống lông quăn nói cho cậu ta biết.

Nam Ninh dang rộng tay chân ngã vào giữa giường, mệt mỏi nhắm mắt lại nói: "Quá khó."

Hôm nay, cả thể xác và tinh thần của cô đều rất mệt mỏi.

Diệp Mộ Tương thấy vậy thì dùng giọng nói cực kì có sức sống động viên Nam Ninh: "Cố gắng lên Đại Ninh Tử, tớ đang chờ cậu dẫn cậu ta đi chơi với bọn tớ đấy!"

"Ừ." Nam Ninh híp mắt sau đó nhanh chóng ngủ mất: "Không nói nữa, tớ muốn ngủ."

"Ừ, bye."

Nam Ninh ném điện thoại lên gối sau đó mở đèn bàn trước giường, tắt đèn lớn rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

...................

Hơn mười một giờ khuya, dì quản lí tuần tra các phòng vừa đi chưa được bao lâu thì trong phòng lập tức vang lên tiếng thảo luận nho nhỏ.

Phòng 412, phòng của nữ sinh lớp 2.

Cố Hi Vân trở mình, ba nữ sinh khác trong phòng đang nói về những "người nổi tiếng" trong trường học, hoặc là có thành tích xuất sắc hoặc là có bề ngoài xuất chúng. Chỉ có điều phạm vi thảo luận chỉ nằm trong lớp 2 nhưng không biết tại sao các nữ sinh này lại đột nhiên nhắc tới Nam Ninh lớp 5.

Cố Hi Vân đang định nhét nút tai nghe thấy thì lập tức dừng lại, ngay cả hô hấp cũng đều chậm lại.

"Vừa rồi hai bọn tớ ăn ở bên ngoài thì nhìn thấy Nam Ninh và bạn trai mới của cậu ta đang đi ăn với nhau."

Một nữ sinh khác nhỏ giọng hỏi: "Bạn trai mới nào?"

Nữ sinh kia nói: "Nam Ninh học cùng trường cấp 2 với tớ, từ cấp 2 đã bắt đầu quen bạn trai rồi nhưng nghe nói lúc tốt nghiệp đã chia tay, lúc trước tớ nghe bạn tớ học ở lớp 5 nói bây giờ cậu ta đang theo đuổi một nam sinh bị điếc học cùng lớp, tối hôm nay lại thấy Nam Ninh và nam sinh kia ăn cơm cùng nhau, cậu ta cũng không ở kí túc xá, chắc là ở lại với bạn trai mình."

"Lớp 5 có nam sinh nào bị điếc vậy?"

Nữ sinh kia cười nhỏ nói: "Chính là người cậu khen đẹp trai lần trước đấy, còn đi theo người ta một đoạn đường..."

"Bạch Lục hả?" Có người đột nhiên nhớ tới: "Này, Hi Vân, lần trước hình như tớ thấy cậu và cậu ta cùng đi căn tin, hai người quen nhau hả?"

Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại.

Mấy nữ sinh kia nói chuyện một hồi lâu lúc này mới nhớ tới Cố Hi Vân.

Giọng nói nhàn nhạt của Cố Hi Vân vang lên trong bóng đêm: "Ừ, là hàng xóm."