Tất nhiên, 0,1 giây sau, Lâm Thư liền hoàn toàn thay đổi ý
nghĩ của mình. Tối hôm qua chỉ uống rượu, trong khoảng khắc cuồn cuộn đó dạ dày
đau đên độ không thể tả được.
Tô Mặc chỉ cảm thấy một bóng người trước mặt nhanh chóng lướt
qua, tiếp theo "Rầm" một cái, cửa toilet bị đóng sầm lại, tiếp theo từ
bên trong lại truyền ra tiếng nôn nửa đến độ tê tâm phế liệt ..... Nghe rất khổ
sở.
Vào giờ phút này, Lâm Thư đang quỳ trên mặt đất, ôm bồn cầu,
nôn mửa đến chết đi sống lại.
Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Thư ngồi bệt trong phòng vệ
sinh, không đợi quá nửa giây, cô liền kéo nắp bồn cầu xuống, nằm ở phía trên thở
hổn hển.
"Lâm Thư?" Tô Mặc mở cửa, ngồi xổm xuống trước mặt
Lâm Thư, nhìn thẳng mặt cô. Cả người cô không còn chút sức lực nào, tiếp tục nằm
giả chết.
Lâm Thư cảm giác được bàn tay man mát lành lạnh, rất thỏa
mái, không nhịn được giống như con mèo nhỏ, khẽ khép hờ mắt.
Đợi chút..... "Thầy Tô, lúc em say rượu không có làm
chuyện gì mất mặt chứ?"
Có lẽ là do cô đột nhiên mở mắt ra, Tô Mặc hơi ngẩn người một
chút, lấy tay xuống, sau đó.... khóe miệng quyến rũ khẽ nhếch lên: "Chuyện
mất mặt bình thường, hình như em không có làm"
Lâm Thư không dám hít thở, trải qua mấy lần ở cùng, cô hiểu
khá rõ tính tình Tô Mặc, quả nhiên: "Em chỉ làm những chuyện đặc biệt mất
mặt mà thôi." Anh đả kích không chút lưu tình.
Nghe xong câu trả lời, trái lại Lâm Thư lại bình tĩnh rất
nhiều, đây mới là Tô Mặc chứ! Sự dịu dàng ngày hôm qua của anh ta mà cô nhớ, chắc
chắn là do cô uống say, tưởng tượng ra thôi.
"Thầy, em không sao, thầy ra ngoài đi, em đánh răng rửa
mặt" Lâm Thư đứng lên, cười cười lấy lòng.
Tô Mặc quan sát cô mấy giây. Sau đó "Xì" một tiếng,
tâm tình rất tốt bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Cô không nhớ rõ sự việc mấy, cho đến khi thấy mình trong
gương thì mới sâu sắc hiểu rõ được tiếng chê cười kia của Tô Mặc hàm chứa ý
châm chọc khinh thường đến mức nào....
Tóc rối bù không chịu nổi, cả đầu dựng đứng lên, ánh mắt lờ
đờ, dáng vẻ mờ mịt, mặc dù sáng nào mỗi khi tỉnh dậy, cô đều nhìn thấy dáng vẻ
mình như thế, nhưng không biết tại sao, khi nhớ tới vẻ mặt Tô Mặc, cô mơ hồ cảm
thấy khó chịu, dường như bản thân cũng có chút hơi lôi thôi lếch thếch quá thì
phải.
Tình trạng uất ức trong lòng cô kéo dài trong một giây cho đến
khi ngửi thấy mùi thơm, Lâm Thư nhìn trên bàn ăn bày mấy cái đĩa đựng chút thức
ăn cùng với một bát cháo gà xé sợi, trong nháy mắt ánh mắt lấp lánh, nhào tới.
Cô vừa ăn như hổ đói vừa hỏi Tô Mặc : "Thầy, cháo này
thầy mua ở đâu vậy, ngon thật"
"Không ngờ cháo tôi nấu lại được Tiểu Thư khen ngon như
vậy, thật sự cảm thấy được an ủi"
"Thầy Tô..... Thầy thật sự giống như Lucifer (Thiên sứ)
vậy!" Lâm Thư không nhịn được cảm khái.
Tô Mặc dựa vào thành sofa, khẽ nâng khóe miệng: "Thiên
sứ đồi trụy sao? Tôi có thể cho rằng em đang khen tôi không?"
Lâm Thư vội vàng gật đầu, "Kiên định" lập trường.
"Thầy, tối qua làm phiền thầy quá, rất xin lỗi" lấp
đầy bụng, Lâm Thư khép nép nói lời cảm ơn, cô luôn là người thị phi rõ ràng, mặc
dù trước đây Tô Mặc đã làm những việc có thể nói là người thần phẫn nộ, nhưng
bây giờ, anh ta thực sự đã giúp đỡ cô.
"Không có gì, nếu em xẩy ra chuyện gì, về sau tôi cũng
sẽ nhàm chán vô cùng" Tô Mặc vô tình khoát tay.
Lâm Thư cắn răng, cô là thục nữ, tuyệt đối không so đo cùng
với vô lại!
Vừa mới bước vào ký túc xá một bước, Lâm Thư lập tức bị Tiếu
Đồng lôi thẳng vào phòng: "Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm
trị"
"Hả?" trong nháy mắt đối mặt với ba ánh mắt
"Sáng lóng lánh" của ba người đối diện, Lâm Thư có chút không phản ứng
kịp.
"Đừng có giả bộ ngu nữa, tối hôm qua tại sao là Tô Mặc
gọi điện thoại, nói cậu đang ở bên cạnh anh ta?" Tiếu Đồng dứt khoát nói
ra sự tò mò trong lòng ba người
"Ôi trời ạ! anh ta lại còn gọi cả điện thoại nữa
à?"
Tiết Băng nghe nói như thế, nhịn không được hỏi: "Vậy
là ý gì? Chẳng lẽ, trừ lần đó ra, thầy Tô còn làm cái gì khác nữa à?"
"Ai bảo các cậu vứt tớ lại quán bar? Tớ uống say, gặp
thầy Tô, anh ta liền dẫn tớ đi về chứ sao" Lâm Thư buông tay, đây cũng
không phải là chuyện gì cần phải giấu giếm.
"Cậu còn nói nữa, chúng tớ vừa quay đi, đã không thấy
tăm hơi cậu đâu rồi, hại bọn tớ lo cuống cuồng mãi"
Lâm Thư yên lặng, xem xét lại bản thân một chút, đúng là trước
đó cô thất thần, mới bị tách ra khỏi các cô ấy.
"Nói một chút xem, ở trong nhà thầy Tô có cảm giác gì,
kích động không? Hưng phấn không? Trái tim nhỏ của cậu có xuất hiện kích thích
gì không?" Tiếu Đồng nháy nháy mắt, trêu chọc.
"Ừm...." Lâm Thư trầm mặc suy nghĩ vài giây:
"Không phải là có cảm giác gì, nhưng đúng là thầy Tô nấu cháo ăn rất
ngon"
Ba người khác trong phòng ký túc xá đều yên lặng quay đầu,
chúa ơi, xin người hãy ban cho một tia chớp đánh chết cái con tham ăn này đi!
"Các cậu nói xem, rốt cuộc tối hôm qua thầy Tô có tâm
trạng thế nào, mới dẫn cậu ấy về?" Tiết Băng không khỏi cảm khái.
Lâm Thư đột nhiên thốt ra một câu: "Có lẽ, anh ta muốn
bí mật bắt cóc tớ?"
"Lâm Thư, tớ có thể vô cùng trách nhiệm mà nói cho cậu
biết, cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy"
"Được rồi, anh ta chỉ là muốn về sau có thể tiếp tục
hành hạ tớ mà thôi....."
"Thôi đi, Lâm Thư, nội tâm cậu thật sự là u ám quá rồi,
thầy Tô chỉ là tốt bụng giúp học trò của mình thôi, làm gì có nhiều tính toán
như vậy?" Tiết Băng buồn cười cắt ngang lời của cô.
Hai người còn lại cũng gật gật đầu đồng ý.
Lâm Thư than thở, vì sao dạo này những lời nói thật luôn
không có ai tin vậy?
"Đúng rồi, vừa rồi lớp trưởng gọi điện thông báo, Lớp học
môn tự chọn đã có điểm rồi đó, muốn học lại thì mau đăng ký sớm đi" Liễu
Yên Nhiên có lòng tốt nhắc nhở Lâm Thư.
Vừa đến cuối học kỳ, có người vui có người buồn, thông thường
bản tính lương thiện và sự thông cảm của giáo viên sẽ được phát huy cao độ vào
những lúc cực kỳ quan trọng như này. Thường thường chỉ nói một hai câu cùng với
hai hàng nước mắt trên mặt: "Thầy à, nợ môn nữa, em sẽ bị lưu ban mất"
lập tức có thể cứu vớt muôn vàn sinh viên trong nước sôi lửa bỏng.
Lâm Thư gật đầu, khởi động máy tính đổ bộ vào trang web của
trường, thuận miệng hỏi: "Điểm của các cậu thế nào?"
"Tớ với Yên Nhiên đều được hơn tám mươi, Tiết Băng cao
điểm nhất, chín mươi hai điểm" Tiếu Đồng vừa báo cáo tình hình, vừa bật
chiếc máy tính bên cạnh máy tính Lâm Thư.
Xem ra năng lực chấm điểm của Tô Mặc vẫn tương đối khá! Lâm
Thư cười trộm, mặc dù cô trốn học nhiều tiết, nhưng cuối cùng cảm xúc mãnh liệt
bắn ra bốn phía, lý tưởng bài tập hào hùng, nên cô vẫn rất tự tin.
Môn học, mã số, en-ter.
....................
Đầu Lâm Thư trống rỗng.
Điểm số năm mươi đỏ chót, có chuyện gì xẩy ra vậy?
Tiếu Đồng vẻ mặt bi thương đặt móng vuốt lên trên vai Lâm
Thư: "Nghe nói đối với những sinh viên trốn học Tô Mặc sẽ không chút lưu
tình, quả nhiên lời đồn này là sự thật, nhưng mà những người khác đều được năm
mươi chín, tại sao, chỉ có cậu là được năm mươi?"
Lâm Thư cứng ngắc nghiêng đầu qua: "Két, két",
"Học bổng của tớ"
Đừng nhìn cái dáng vẻ bình thường của Lâm Thư, thường thường
khi đến cuối kỳ thi, sẽ gặp được may mắn lớn đó, học kỳ nào, cũng có thể giành
được suất học bổng nhỏ, trải qua những ngày tháng thoải mái vô lo.
Nhưng lần này, đã bị Tô Mặc nghiền nát tan tành! Chưa nói đến
chuyện này vội, nghiêm trọng hơn chính là, học kỳ sau cô sẽ phải học lại môn
này, trong khi những người khác đi thực tập, thì cô sẽ phải đi nghe những thứ
chán ngắt như thái giám, dụng cụ tra tấn?
Bây giờ Lâm Thư đã hối hận đến xanh cả ruột! Chọc ai không
chọc lại chọc phải cái người lòng dạ hẹp hòi Tô Mặc !.
"Nếu không, cậu đi thổ lộ với thầy Tô xem? Làm bạn gái
của thầy, chắc thầy ấy cũng sẽ không để cho cậu phải nợ môn đâu" Tiếu Đồng
ở bên cạnh nói.
"Vừa rồi không phải cậu còn nói rằng làm gì có chuyện
thầy Tô có thể để ý đến tớ......"
Tiếu Đồng lạnh mặt nói: "Tớ biết, chỉ là muốn an ủi tâm
hồn bi thương của cậu chút thôi"
Sau khi trầm mặc một phút, Lâm Thư đưa nắm đấm lên:
"Không thành công, cũng thành nhân" nói xong, chạy như bay ra khỏi ký
túc xá.
"Không phải là cậu ấy đi tìm thầy Tô liều mạng với thầy
ấy đó chứ?" Tiết Băng nhìn bóng lưng Lâm Thư có chút lo lắng
"Yên tâm đi, chắc chắn là cậu ấy đi liều mạng với thầy
Tô rồi" Tiếu Đồng tao nhã sửa móng tay
Liễu Yên Nhiên: ........ Lúc này đừng có làm cho người ta lo
lắng thêm có được không? Lấy trứng chọi đá, sẽ vỡ tan đó!
Hôm nay là thứ bảy, tất nhiên Tô Mặc không có ở trong trường,
nhưng cũng may, mấy tiếng trước, Lâm Thư vừa mới từ trong nhà anh ta đi ra.
Lúc mở cửa, Tô Mặc đang mặc một bộ quần áo thể thao mầu trắng,
hình như sắp ra khỏi nhà: "Sao em quay lại, để quên gì ở đây à?"
"Tô Mặc! Tại sao anh cho tôi có năm mươi điểm"
Người đến không có ý tốt. Tô Mặc nhẹ nhàng mỉm cười hất hàm:
"Tại sao em hỏi tôi như vậy?"
"Tiết học của tôi làm cho người ta khó chịu đến vậy
sao, cả môn học chỉ lên lớp có hai lần?"
"Cái này, cái này..... là có lý do" Lâm Thư ngụy
biện, chơi xấu: "Coi như là như vậy đi, nhưng tại sao tôi chỉ được có năm
mươi điểm?"
Cười lạnh một tiếng, anh khoanh tay: "Em thử tự nghĩ lại
về phần bài tập mình làm xem."
"Có vấn đề gì sao?" Rõ ràng là siêu cấp hoàn mỹ
mà.
"Tôi bảo em viết chuyện về triều đại nhà Minh, chứ
không phải bảo em viết bài bình luận phim điện ảnh"
"Nhưng mà bài của tôi viết thực sự là có liên quan đến
triều đại nhà Minh mà"
"Vậy sao? Vũ Hóa Điền, em cho rằng một bộ phim điện ảnh
hư cấu và triều đại nhà Minh có gì liên quan đến nhau?" Tô Mặc dù bận vẫn
ung dung.
Lâm Thư im lặng.....
"Tô Mặc, nếu anh không sửa lại điểm số của tôi, tôi sẽ
đi khắp nơi nói, nói......Tôi sẽ đem hết chuyện tôi nhìn thấy ở trong quán bar
nói cho mọi người biết!" Lâm Thư
hai mắt nhắm chặt lại, lớn tiếng "uy hiếp"
"Sao?" Tô Mặc đem những chữ này thiên hồi bách
chuyển (1): "Em có chứng cứ gì?"
(1) Thành ngữ ý nói nghĩ ngợi trăm lần.
"Việc đó do chính anh thừa nhận!"
"Xì...." Tô Mặc lắc đầu ngăn nụ cười nơi khóe miệng:
"Đó chẳng qua là lừa em thôi, không phải em tin đó là thật đấy chứ"
Lâm Thư lại im lặng lần nữa.
"Thầy à, thầy đừng như vậy, dù sao thì chúng ta cũng có
chút giao tình, thầy đừng cho em nợ môn được không?" Nếu anh ta không ăn cứng,
vậy thì dùng mềm.
"Tôi không biết là giữa hai chúng ta thì có giao tình
gì?" trong nháy mắt vẻ mặt Tô Mặc lạnh nhạt.
Lâm Thư đột nhiên ý thức được sai lầm của mình, Tô Mặc người
này căn bản cứng hay mềm đều không ăn.
Cúi thấp đầu xuống, Lâm Thư đang định trở về ký túc xá, chuẩn
bị "Hậu sự" cho mình thật tốt, Tô Mặc lại đột nhiên mở miệng: "Nếu
muốn sửa lại điểm, thật ra cũng không phải là hoàn toàn không được, chỉ
là...."
Trong chớp mắt, cõi lòng Lâm Thư lại tràn đầy mong đợi.
"Tôi chỉ có một yêu cầu nho nhỏ, lúc gọi phải đến"
Lâm Thư suy tính mấy giây, khó khăn gật đầu một cái, nhìn về
phía "Thế lực Ác" một cách khuất phục. Vì không trượt môn này, vì học
bổng, cùng lắm thì liều cái mạng già này.
Thú cưng? Đùa à, anh thì nuôi được gì chứ, phân nửa là rắn
hoặc thằn lằn rồi, hoặc là một loài sinh vật nguy hiểm nào đó? Như thế mới phù
hợp với khí chất của anh.
Không nghĩ tới, Tô Mặc lại quay về phía phòng ngủ gọi một tiếng
"Cabbeen", sau đó, một con chó Labrador màu vàng kim chạy ra, ngồi xổm
bên cạnh anh ta, ánh mắt đen nháy ướt sũng, khá thân thiện.
"Tối hôm qua, sao không thấy nó ở đây?"
"Ở dưới lầu có tiệm trông coi thú cưng, nhưng mà hôm
nay có em ở đây, nên giao cho em trông nó." Tô Mặc cười nói.
"Anh đi đâu?"
"Đi chơi bóng với bạn" Tô Mặc thay giày, chuẩn bị
ra khỏi cửa.
"Vậy tại sao không dẫn Cabbeen đi theo? Chó cũng cần có
không khí tự do trong lành chứ" Lâm Thư giùng giằng.
Tô Mặc làm vẻ mặt hiển nhiên, chỉ vào cô nói: "Vật gì
cũng có chỗ dùng của nó. Cho nên Tiểu Thư, phiền em, để cho Cabbeen hưởng thụ một
ngày chủ nhật tốt đẹp..."
Người nào đó ung dung tự tại ra khỏi cửa, chỉ còn lại một
người một chó ở lại trong phòng khách nhìn nhau.
Tô Mặc đây tuyệt đối là trả thù!
Cái gì mà chăm sóc dịu dàng, cái gì mà giống như Lucifer, ít
nhất trước khi Lucifer sa đọa còn là thiên sứ trưởng, còn cuộc sống của Tô Mặc
cho tới bây giờ chính là Ác ma trong Địa ngục!
Tô Mặc à Tô Mặc, đến bao giờ anh mới có thể buông tha cho
người con gái nhỏ bé tầm thường là tôi đây?
Cho dù là anh có chèn ép trả thù, thì cũng đừng có gián đoạn
như vậy được không?