Một Nắng Hai Sương Đến Ngủ Cùng Anh

Chương 2

Edit: Táo | Beta: Mướp
Rất nhanh sau đó, Khúc Úy đã dọn vào ở căn hộ Tây Cảnh.
Hành lý của cô không nhiều, nhưng vẫn lấp đầy hai mươi mấy mét vuông phòng cho thuê.
Thẩm Dung Dữ có lẽ nghe thấy tiếng ồn, mới dụi dụi ánh mắt còn ngái ngủ từ phòng 1705 đi ra, đứng ở cửa phòng cô mơ màng hỏi: "Cần phụ một tay không?"
Khúc Úy sửa sang lại cái vali, mới thản nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Dung Dữ một cái: "Không cần, xin lỗi đã quấy rầy mộng đẹp của anh".
Thẩm Dung Dữ tựa vào thành cửa không tiếng động, anh hừ nhẹ một tiếng, cô gái này phách lối, ngoài miệng thì nói xin lỗi nhưng trong giọng nói lạnh lùng kia, một chút thể hiện lòng thành khi xin lỗi thì không nghe ra.
Khúc Úy thấy anh ta không có ý định rời đi, lại nhìn về phía anh cười lạnh nhạt: "Làm sao? Còn cần tôi phải dỗ anh về ngủ à?"
Thẩm Dung Dữ: "..."
Khách mới thuê phòng mặt lạnh như diêm vương, ai không biết còn tưởng cô mới chính là chủ nhà của anh đấy.
Thẩm Dụng Dữ ngượng ngùng quay người, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã xế chiều. Bị một người quấy rầy, cũng mất hứng ngủ tiếp, vì vậy, anh kéo dép lê về phòng, chuẩn bị lên đồ đi ăn tối.
——
Đêm xuống.
Phố Ánh Nguyệt.
Con đường này ở thành phố B nổi danh với những quán bar đường phố, hai bên mọc nhiều như rừng. Trời vừa tối, cả con đường đã lên đèn lập lòe, nam nữ trẻ tuổi tụ tập đến những khu vui chơi giải trí. Có thể nói, phố Ánh Nguyệt này chính là địa điểm náo nhiệt nhất có một trên đời.
Mỗi tối ở con đường này, Khúc Úy đều ở quán bar Cheese ca hát.
Có khi đến hai giờ, gặp phải cuối tuần không có sao thì sẽ hát đến nửa đêm.
Cô tới thành phố B chưa lâu, mới tìm được việc, tiền lương còn chưa cao, chỉ miễn cưỡng đủ sống qua ngày, cho nên đành phải kiếm chỗ đứng để kiếm thêm chút tiền, cuộc sống mới dư dả một chút.
Nay chủ nhật, Khúc Úy hát xong trở về căn hộ Tây Cảnh thì đã hơn 10 giờ.
Đi tới thang máy, bất ngờ thấy một đôi trai gái cảm xúc mãnh liệt đang ôm hôn nhau, nhìn dáng vẻ đói khát không thể nhịn được, thậm chí không thể chờ thêm được phút giây nào nữa.
Cô bé kia dáng người cực đẹp, ngực như núi non phập phồng, lộ ra vòng eo yêu kiều không tả nổi.
Anh con trai cũng vậy, thoáng nhìn qua cũng đủ thấy bóng lưng như mất hồn, đôi ba ngón tay rõ ràng đang vuốt ve vòng eo thon gọn của cô gái, tinh thần tràn đầy.
Có lẽ là hôn quá cuồng nhiệt, cô gái còn chủ động đưa một chân dài ra móc vào bắp chân chàng trai.
Ôi, nếu cô là đàn ông, có lẽ cô cũng sẽ không nhịn nổi.
Hình như cảm nhận được có tiếng bước chân người đi vào, chàng trai kia ngừng động tác, sau đó kéo người yêu ra cách một khoảng, chỉ một cái đầu, Khúc Úy nghe thấy anh càm ràm bên họng, còn cô gái kia lười biếng không để ý gì.
Hóa ra lại là chủ nhà.
Thẩm Dung Dữ nhìn Khúc Úy làm hỏng chuyện tốt của mình không chút lúng túng, mặt đầy lạnh lùng nhìn cô.
Khúc Úy cũng thản nhiên nhìn lại anh.
Một lát sau, cô dời ánh mắt qua nơi khác, rất bình tĩnh nói: "Hai người cứ tự nhiên".
Thẩm Dung Dữ hình như hơi cười nhẹ, khẽ nhếch khóe môi, tỏ vẻ cao ngạo.
Anh không nói thêm gì, cùng gái xinh kề vai bên nhau đứng trước thang máy.
Bước vào thang máy, Khúc Úy nhấn số 17.
Con số trong thang máy tăng lên, nhưng không khí vẫn vô cùng tĩnh lặng.
Khúc Úy có thể cảm nhận đằng sau lưng có hơi thở nóng bỏng đang canh chừng cô, nhưng từ đầu đến cuối cô không hề ngoảnh lại.
Mãi cho đến khi ba người mỗi người về nhà của mình, Khúc Úy cũng không nói gì thêm với Thẩm Dung Dữ nữa.
Vào phòng, Khúc Úy cất đàn ghi ta đi, bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh kịch tính ban nãy.
Chủ nhà của cô quả nhiên không phải là một cái đèn cạn dầu.
Cũng đúng, nhìn dáng vẻ thế kia, sao có thể không dẫn bướm gọi ong.
Đoạn nhạc đệm này, Khúc Úy không để trong lòng, cô tắm nước nóng xong rồi bước lên giường ngủ thật sớm.
Dù sao, mai lại là tuần mới.
Sáng thứ hai, Khúc Úy ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài, trùng hợp thay, nhà sát vách 1705 cũng mở cửa theo.
Hai người bất thình lình chạm mặt nhau.
Cô gái hôm qua đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Thẩm Dung Dữ thản nhiên nói chào buổi sáng với Khúc Úy, Khúc Úy gật đầu một cái, coi như lời chào hỏi.
Hôm nay, anh bận một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay xắn chỉnh tề, lộ ra đường cong đẹp mắt ở cánh tay, khóa xong cửa, anh bước nhanh chân tới thang máy, hai tay đút túi, đứng thẳng lưng chờ.
Thật ra thì nghĩ đến, Thẩm Dung Dữ cũng không phải kiểu người khiến người ta ghét, ngoài dáng dấp hoàn hảo ra, cho cô mướn giá phòng thấp nhất còn cho cô trả theo tháng, nhưng không hiểu sao Khúc Úy không có cách nào có thiện cảm tốt với anh được, có lẽ là bởi vì không biết anh cố tình hay cố ý tỏ thái độ khinh thường, coi cô như...phù du.
Thẩm Dung Dữ không lớn hơn cô là bao, mỗi tháng dựa vào tiền cho thuê mấy chục căn nhà cũng đủ cơm ăn áo mặc, không cần đi làm, cả ngày hưởng thụ chơi bời.
Nhìn lại cô, mỗi ngày đều quay cuồng vì cuộc sống.
Rõ ràng là mới 24 tuổi, nhưng lại giống như một hạt giống cằn cỗi.
Cảnh đẹp đầy màu sắc bên ngoài cũng không có hứng thú gì.
Có sự tồn tại của Thẩm Dung Dữ, càng khiến Khúc Úy cảm thấy mình giống như con kiến hôi ở trong thành phố này vậy.
Giống như cái cách anh ta đứng đó cũng là một loại miệt thị.
Nhưng Khúc Úy biết rõ chính lòng tự trọng nhạy cảm của cô mới gây rắc rối.
Hai người cùng vào thang máy, đứng ở hai góc khác nhau.
Thang máy chậm chạp đi xuống.
Ai ngờ mới xuống được hai tầng, ánh đèn trên trần đột nhiên chớp chớp hai cái.
Trong không gian chật hẹp có thể nghe rõ tiếng "két két" cùng tiếng ma sát của dây cáp thang máy.
Ngay sau đó, ánh đèn vụt tắt, cùng lúc đó, "lạch cạch" một tiếng, thang máy bỗng nhiên ngừng lại.
Khúc Úy đứng trong góc thang máy đang rung lắc kịch liệt, cô không khỏi sợ hãi hét lên một tiếng.
Mấy giây ngắn ngủi sau đó, có một cái tay đặt lên người cô.
Sau đó, là một giọng nói trong trẻo vang lên: "Cô không sao chứ?"
Là Thẩm Dung Dữ.
Lòng bàn tay anh ta khô ráo ấm áp, trong chốc lát Khúc Úy không còn ý thức được không gian xung quanh, trong lòng nhất thời không kiềm chế được mà xao động một chút.
Nhưng rất nhanh, cô nhanh chóng tránh khỏi vòng tay kia, bình phục lại hơi thở, bình tĩnh nói: "Không sao".
Thẩm Dung Dữ bị Khúc Úy xát muối vào mặt, anh nhanh chóng thu tay về, móc điện thoại từ trong túi ra rồi bật đèn pin lên.
Ánh sáng trắng chiếu vào không gian nhỏ hẹp của thang máy, Thẩm Dung Dữ thấy Khúc Úy đứng ở trong góc, trên mặt bình tĩnh không gợn sóng.
Thẩm Dung Dữ cười như không cười nhìn cô: "Tôi nói, cô luôn như vậy hả?"
Khúc Úy không hiểu lắm, nhìn về phía Thẩm Dung Dữ: "Như nào?"
"Ừm..." Anh ta hình như đang suy nghĩ chọn lời phù hợp, sau đó mỉm cười: "Như vậy đó, không biết điều."
Khúc Úy: "..."
Thẩm Dung Dữ bị cô coi như ruồi bu có vẻ hơi buồn cười, anh chậm rãi đi tới thang máy ấn vào chuông báo động: "Tôi chỉ nói vui, cô chớ để bụng".
Cái bộ dáng kia nhìn chỉ muốn đánh.
Khúc Úy cắn răng: "Nếu anh xin lỗi, tôi cũng không để bụng làm gì."
Thẩm Dung Dữ miết môi, cảm xúc rất khó chịu, hiển nhiên không muốn xin lỗi.
Lúc này, tổng đài viên đã đáp lại: "Alo, có chuyện gì?"
Thẩm Dung Dữ mạch lạc nói rõ tình huống: "Lầu bên trái hạng nhất số 6, thang máy có vấn đề, tôi và một cô gái đang bị mắc kẹt ở bên trong, phiền cô gọi người đến xử lý."
Giọng nữ vui vẻ đáp lại: "Được, chúng tôi lập tức gọi thợ đến sửa."
Tiếp theo chỉ còn cách chờ đợi.
Giữa hè tháng bảy, không gian bịt kín không một lỗ thông gió, không bao lâu đã nóng như một cái lồng hấp.
Khúc Úy chỉ đành dùng tay làm quạt, phẩy qua phẩy lại tạo chút gió.
Lúc này, trán cô đã thấm ra mồ hôi minh, quần áo trên người đã ướt như nước triều dâng.
Bên người đột nhiên có tiếng động.
Khúc Úy tròn mắt nhìn Thẩm Dung Dữ, anh đang kéo áo sơ mi ra, một nút đầu tiên còn do dự, nhưng anh ta có vẻ không chịu nổi, động tác đứng lên thô bạo...
Mơ hồ tạo cảm giác là loại người...
Nhưng Khúc Úy cũng chỉ cảnh giác nhìn anh: "Anh định làm gì?"
Thẩm Dung Dữ nheo mày lại: "Không cởi ra thì ông đây sẽ nhanh sốc nhiệt mà chết thôi!"
Đối diện với ánh mắt cảnh giác của Khúc Uý, anh không thể làm gì, nói: "Tôi nói cô đừng nhìn tôi như vậy, con mẹ nó tôi không có cởi quần, chứ không cô sẽ nghĩ tôi là loại người gì. Hiện giờ tôi sao có thể có tâm tình nghĩ đến chuyện đó."
Bị anh nói như vậy, Khúc Úy có hơi xấu hổ, nhưng mặt cô vẫn đầy vẻ lạnh lùng không lên tiếng.
Thẩm Dung Dữ còn tiếp tục ói ra máu: "Tôi bị điên rồi nên mới cho cô thuê nhà, đã ít tiền rồi còn rước bực vào người."