Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 55: Châu đổi vận

Edit + Beta: Vịt

Hai người chiều cao không sai biệt lắm, Địch Thu Hạc hơi cao hơn chút, lúc bọn họ đứng thẳng thân thể tầm mắt nhìn thẳng, Hạ Bạch lùn hơn bọn họ nửa cái đầu thì có chút khó chịu. Cậu cúi đầu nhìn một cái tay hai người nắm cùng một chỗ vẫn không buông ra, lại nhìn lại một chút mặt hai người đều bị khẩu trang bao lại, cúi đầu suy nghĩ một chút, quyết đoán lui về sau hai bước, giơ máy ảnh lên.

Tách.

Đồng bạn hợp tác lần đầu gặp mặt dừng hình.

Địch Thu Hạc hoàn hồn, lập tức buông Hình Thiệu Phong ra, nghiêng đầu nhìn về phía cậu, ở trên áo cọ cọ tay để chỉ ra trong sạch — anh vẫn nhớ phương thức giới thiệu giống như dẫn mối vừa nãy của tiểu tử, tóm lại, tuyệt không có thể cho người khác cơ hội xen vào giữa anh và tiểu cẩu tử! Càng không thể để cho tiểu cẩu tử sinh ra hiểu lầm máu chó gì!

Hình Thiệu Phong thấy thế khiêu mi, thu tay lại đút vào túi áo khoác, chậm rãi hỏi, "Địch tiên sinh, anh kỳ thị bệnh nhân?"

Hạ Bạch chuyển ống kính qua.

Địch Thu Hạc cau mày, nghiêng người không để lại dấu vết ngăn trở ống kính của cậu, nhìn về phía Hình Thiệu Phong, dùng ánh mắt biểu đạt nghi vấn của mình.

Hình Thiệu Phong quét một cái chỗ đứng của anh, giương mắt chống lại ánh mắt xa cách phòng bị của anh, trong lòng mơ hồ ý thức được cái gì, giơ tay lên kéo khẩu trang xuống một nửa, cho anh nhìn một cái, sau đó lại nhanh chóng đeo lên, cẩn thận đánh giá ánh mắt của anh.

Đó thật sự không phải một khuôn mặt dễ nhìn, trên da đầy nốt và bong bóng sưng đỏ dữ tợn, còn có dấu vết vàng trắng do tác dụng của thuốc lưu lại, nếu lúc đang ăn cơm nhìn thấy, tuyệt đối có thể tạo được tác dụng trong nháy mắt tiêu diệt thèm ăn.

Địch Thu Hạc cau mày kinh ngạc phút chốc, sau đó phòng bị xa cách giữa lông mày nhanh chóng nhạt xuống, cư nhiên chủ động lại lần nữa hướng Hình Thiệu Phong đưa tay ra, hoãn xuống thanh âm nói, "Hình tiên sinh, tôi cũng không có ý đó, xin lỗi làm cho anh hiểu lầm, chúc sớm hồi phục." Tiểu cẩu tử làm một nhiếp ảnh gia, kỳ thật là có chút nhan khống ẩn hình, mặt người này thảm thành như vậy, tiểu cẩu tử đại khái bởi vì đồng tình đối phương mới cùng đối phương nhanh chóng trở thành bạn bè, cũng không có hàm nghĩa đặc biệt gì. Tiểu cẩu tử nhà anh thiện lương như vậy, như vậy người có hành động quan hệ thân mật với tiểu cẩu tử, anh tự nhiên cũng không thể lộ ra vẻ quá mức hung ác.

Ôm một loại tâm thái người nhà không thể cho tiểu cẩu tử mất mặt, biểu tình của anh nhanh chóng mềm hóa, ánh mắt cũng ôn nhu, tạo ra hình thượng ôn nhu dễ thân của anh ở trước mặt người ngoài.

Hạ Bạch thấy thế nhanh chóng chuyển ống kính lại trên người anh, ngón tay điên cuồng ấn màn trập, ở trong lòng không ngừng gật đầu.

Chính là muốn như vậy! Dùng khuôn mặt tốt nhất đối mặt với cây rụng tiền, tranh thủ lôi kéo cây rụng tiền tới! Địch gà cay thời khắc mấu chốt vẫn là rất đáng tin! Rất tốt!

Cảm nhận được đồng ý không tiếng động của người yêu, Địch Thu Hạc cười đến càng thân thiết.

Thật là biến hóa làm cho người kinh ngạc, một giây trời đông giá rét biến thành mùa xuân ấm áp.

Hình Thiệu Phong nghĩ như vậy, tìm tòi nghiên cứu trong mắt bị tiếu ý thay thế, đưa tay cầm lại tay anh, sau khi hơi dừng lại hai giây buông ra, nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Bạch đặt máy ảnh xuống đi tới, từ trong túi móc ra một tấm danh thiếp đưa tới, nói, "Đề nghị cậu nói tôi sẽ suy nghĩ, nhưng mặt tôi còn cần nằm viện quan sát một trận, cho nên chỉ có thể tạm thời nói tiếng xin lỗi. Sau khi xuất viện tôi sẽ liên lạc với cậu, tạm biệt." Nói xong hướng Địch Thu Hạc gật gật đầu, xoay người tiêu sái rời đi.

Địch Thu Hạc thấy hắn đi tới dứt khoát, Hạ Bạch cũng hoàn toàn không có giữ lại, chút phòng bị trong lòng rốt cục triệt để đặt xuống, lấy lòng tiến tới bên cạnh Hạ Bạch, hỏi, "Tiểu cẩu tử, cậu đưa ra đề nghị gì với Hình Thiệu Phong kia? Có liên quan tới tôi sao?" Vừa nói nhịn không được đưa tay ôm cậu, muốn cùng cậu hảo hảo thân mật một chút.

"Hỏng bét! Quên chụp hình rồi!" Hạ Bạch cầm lấy danh thiếp đột nhiên đuổi theo phía trước hai bước, giơ máy ảnh lên hướng bóng lưng rời đi của Hình Thiệu Phong chính là một trận điên cuồng chụp, chụp cho tới lúc không thấy bóng người mới bóp cổ tay thở dài nói, "Đáng tiếc, không chụp được lịch sử đen tối của hắn, tên kia xảo quyệt không chịu được, cơ hội cười nhạo tốt như vậy, tôi cư nhiên bỏ lỡ!"

Địch Thu Hạc ôm không khí ôn nhu vui sướng giữa lông mày nhàn nhạt, không để lại dấu vết thu tay lại, cố gắng vững vàng ngữ khí, thử dò xét hỏi, "Cậu rất hiểu Hình Thiệu Phong kia? Muốn chụp trộm hắn?"

"Đương nhiên hiểu, anh đừng nhìn mặt hiện tại của hắn nát, chờ mặt hắn khỏi rồi, đó cũng là một đại soái ca chính tông! Hiện tại không chụp lịch sử đen tối của hắn, chờ sau này hắn đẹp trai lại liền không có cơ hội nữa! À đúng rồi, Thu Hạc anh lúc trước hỏi tôi cái gì?" Hạ Bạch quay đầu nhìn anh, tầm mắt tiếp xúc tới dung mạo anh sau khi thu lại ôn nhu dần dần lộ ra vẻ bén nhọn, trái tim nhỏ bình ổn như gà đột nhiên dùng sức nhảy hai cái. (So sánh kiểu đíu gì vậy -.-)

Địch Thu Hạc thu liễm cảm xúc không cẩn thận để lộ, câu câu môi, trả lời, "Không có hỏi cái gì, trước khi đến ăn tối chưa? Đói bụng không?" Chỉ là muốn chụp lịch sử đen tối, mà không phải muốn chụp người, hoàn hảo, tiểu cẩu tử vẫn không có sở thích không đứng đắn, anh vẫn không cần sử dụng thủ đoạn đặc thù gì.

Khẩu trang che nửa mặt, cho nên Hạ Bạch nhìn không thấy biểu tình toàn thân của anh, chỉ chú ý tới ánh mắt anh nhanh chóng biến trở lại bộ dáng bình thường, sau đó trái tim nhỏ nhảy tới khoan khoái lại vững vàng xuống, dường như kích động vừa nãy chỉ là ảo giác.

Hạ Bạch cau mày, giơ tay lên sờ ngực — tín hiệu hình như có chút lắc lư bất định, đây cũng không phải một hiện tượng tốt.

Hai người lên xe dừng ở bên ngoài, nhanh chóng rời sân bay.

Xe quẹo vào đại lộ, vững vàng đi thẳng, Địch Thu Hạc không xuất tinh lực, vừa định cẩn thận hỏi thăm một chút chuyện Hình Thiệu Phong, liền thấy Hạ Bạch ngồi ở ghế phó lái đã nhắm mắt nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Anh dừng một chút, một tia ghen tuông cuối cùng sôi trào trong lòng biến mất, bị mềm lòng thay thế, ngón tay từ từ chuyển qua, muốn sờ sờ mặt Hạ Bạch, một chiếc xe lại đột nhiên gào thét từ bên cạnh vượt qua, anh nhanh chóng thu lại lại ổn định tay lái, chuyên tâm nhìn chằm chằm tình hình giao thông, không dám làm loạn nữa.

Bên trong xe an tĩnh tới có thể nghe được tiếng hít thở của một người khác, Hạ Bạch nhắm mắt lại giả bộ ngủ, tay ôm máy ảnh không để lại dấu vết buộc chặt, có chút xoắn xuýt — cậu lần này tới là chuẩn bị làm thánh phụ, nhưng hiện tại tín hiệu nguy hiểm đột nhiên trở nên có chút bất ổn, cậu hiện tại là nên trước tiên xác định một chút tín hiệu bản thân? Hay là dựa theo kế hoạch ban đầu, đơn phương cùng Địch Thu Hạc chặt đứt một chút tình cảm, an tâm làm thánh phụ?

Chủ yếu nhất chính là, cậu tối này có nên dựa theo kế hoạch ban đầu hay không, không đi kịch bản lần trước lúc đến, mình ở phòng khác ngủ một mình?

Hiện tại cậu nhưng là người hư hư thực thực đối với Địch ba tuổi có tâm bất chính, vạn nhất hai người cùng ngủ một giường, tín hiệu đột nhiên mạnh mẽ, cậu nhịn không được vươn ra ma trảo chiếm tiện nghi Địch ba tuổi làm sao bây giờ? Vạn nhất cậu dưới kích động lấy hết quần áo Địch Thu Hạc, cùng anh tới một lần thẳng thắn nhìn nhau khảo nghiệm phản ứng của tiểu Tiểu Bạch làm sao bây giờ? Lại vạn nhất nữa, sau khi thẳng thắn nhìn nhau tiểu Tiểu Bạch của cậu có phản ứng, cậu nhịn không được lôi kéo Địch Thu Hạc thí nghiệm một chút phim điện ảnh nam nam lần trước xem qua thì làm sao bây giờ?

Cẩu độc thân hai kiếp, cậu cũng không xác định được mình lúc đối mặt với đối tượng hư hư thực thực hảo cảm, thân thể có thể nhanh hơn đại não làm ra chuyện không đáng tin gì hay không. Dù sao vừa nãy lúc Hình Thiệu Phong còn ở đây, tay cậu đã hoàn toàn không ý tức tiện rồi!

Sau đó luận đề lại trở lại lúc ban đầu, nếu như tín hiệu sai, kỳ thực cậu đối với Địch ba tuổi không có ý nghĩ gì, trái tim lúc trước nhảy loạn đều là ảo giác...... Vậy cùng phòng thử một chút tín hiệu thật giả liền trở nên rất có cần thiết! Nhưng nếu suy đoán xảy ra tín hiệu là thật, không cẩn thận xảy ra mấy vạn nhất kia, dọa tới Địch gà cay nhân sinh nhấp nhô...... (Không sao đâu con, mau làm gì nóđi con -.-)

Mạch suy nghĩ rẽ qua rẽ lại, càng rẽ càng sai, rốt cục rơi vào ngõ cụt.

Cậu đổi tư thế giả bộ ngủ thoải mái, sau khi xoắn xuýt một lúc lâu, căn cứ vào thái độ trong sạch chịu trách nhiệm đối với Địch Thu Hạc, yên lặng quyết định, vẫn là ngủ một mình đi...... Sau đó cậu tâm thần buông lỏng, đuổi đi bài tập và công việc cuối cùng của Ica đại não mệt đến cực hạn phát ra tín hiệu nghỉ ngơi, giả bộ ngủ biến thành ngủ thật.

Bộp một tiếng, tay Hạ Bạch sau khi buông lỏng rơi xuống sườn ghế ngồi.

Địch Thu Hạc theo tiếng quay đầu, nhìn thấy tâm càng phát ra chút mềm nhũn, đưa tay qua muốn giúp cậu thả tay lại trên đùi, nhưng sau khi cầm lên lại không nỡ để xuống, ỷ vào xe là hàng tự động, dứt khoát.

Nếu tiểu cẩu tử tỉnh, khẳng định sẽ mắng anh kỹ thuật lái xe nát, thói quen lái không tốt...... Thật sự là một gia hỏa thích bận tâm.

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia tiếu ý ôn nhu.

Bất quá tay này cũng quá gầy...... Tiếu ý trong mắt bị lo lắng thay thế, động tác vuốt ve bàn tay nhè nhẹ.

Sau khi tới khách sạn Hạ Bạch bị đánh thức, mơ mơ màng màng đi theo Địch Thu Hạc vào đại sảnh khách sạn, sau đó lúc sắp bị dẫn vào thang máy đột nhiên tỉnh táo lại, quyết đoán lấy khí thế nhanh như chớp chạy tới lễ tân, dùng thẻ căn cước của mình thuê một gian phòng.

Lúc Địch Thu Hạc kịp phản ứng xách hành lý tới, trong tay Hạ Bạch đã nhiều hơn một tấm thẻ phòng.

"Tiểu cẩu tử, cậu làm gì?" Địch Thu Hạc chân mày thật sâu nhăn lại.

"Thuê phòng a." Hạ Bạch ngáp một cái trả lời, cất xong thẻ căn cước, xoay người nhìn anh, dùng thanh âm dần dần rút đi buồn ngủ giải thích, "Anh hiện tại bận rộn chạy cảnh, nghỉ ngơi rất quan trọng, tôi thói quen ngủ không tốt, nhất định sẽ làm ồn tới anh, cho nên vẫn là tự thuê một căn phòng tự mình ngủ tốt hơn."

Địch Thu Hạc mặt đen, đưa tay đoạt thẻ trong tay cậu, trong lòng nghẹn một hơi, "Cậu tướng ngủ rất ngoan, sẽ không làm ồn tới tôi, tổ phim bao hết cả tầng, một mình cậu ở một tầng khác tôi không yên tâm, trả phòng, chúng ta ở một phòng."

"Không được, tôi muốn ở một mình, khách sạn lớn như vậy, anh có cái gì không yên tâm. Yên tâm đi, tôi đặc biệt đặt phòng trên lầu của anh, xuống lầu tìm anh rất tiện." Hạ Bạch nhét thẻ phòng vào trong túi áo khoác ngoài, vỗ vỗ ngực, híp mắt hướng anh cười ra lúm đồng tiền má trái, "Ngày mai còn phải dậy sớm tới tổ phim, trở về phòng ngủ đi, tôi lần này nhưng là mang theo bài tập tới, phải hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng sức."

Tầm mắt Địch Thu Hạc rơi vào vị trí ngực áo khoác của cậu, đứng tại chỗ bất động, cũng không nói chuyện.

Nhân viên sau quầy tò mò nhìn tới.

Quả nhiên không vui, gia hỏa dính người lại ấu trĩ.

Hạ Bạch ở trong lòng than thở, tiến lên kéo cánh tay anh mang theo anh xoay người, một tay khác kéo vali qua, vừa dắt anh đi về phía thang máy vừa dụ dỗ nói, "Được rồi, đừng giận nữa, trước khi tới đây hoàn thành một công việc, kiếm được vài chục vạn, mua cho anh một món quà, anh đoán thử là cái gì?"

Tay niết trên cánh tay lực độ vừa phải, hai người cũng tựa rất gần, Địch Thu Hạc lại cảm thấy trong lòng lạnh lẽo một mảnh, có một loại cảm giác mất mác người yêu đang từ từ xa cách mình, quà cũng không cách nào làm cho anh kích động lên.

Anh cất bước tiến vào thang máy, nhấn tầng của mình, sau đó nghiêng người che ở trước phím ấn, rốt cuộc không đành lòng thật sự không để ý đối phương, quay đầu không có tinh thần gì suy đoán nói, "Đồ ăn? Quần áo? Đồng hồ? Hay là đồ dùng điện tử?"

Hạ Bạch nhìn bộ dáng giận dỗi của tôi, trong lòng có chút buồn cười, dứt khoát cũng không ấn số tầng nữa, học bộ dáng trước kia của anh đối với mình đưa tay chọt chọt mặt anh, cười nói, "Bộ dáng phụng phịu thật xấu."

Chân mày Địch Thu Hạc từ từ nhăn lại, mím chặt môi, đầu liền muốn tiếp tục xoay ra ngoài.

Hạ Bạch vội vươn tay túm mũi anh, dắt anh tới đối mặt mình, sau đó từ trong túi móc ra một hộp nhung nhỏ, trong ánh mắt chợt mở to của anh mở cái hộp ra, từ bên trong lấy ra một sợi dây vặn thừng màu đen xuyên ba viên châu đổi vận.

Mắt Địch Thu Hạc từng tới càng lớn, bất quá lần này lại là tức giận.

Cư nhiên là châu đổi vận, anh còn tưởng là, tưởng là......

"Đây là tôi tới miếu cầu, viên ở giữa là cầm tinh của anh, hai bên chính là phúc châu, tùy thân mang theo sẽ may mắn." Hạ Bạch giơ tay anh lên, giúp anh đeo dây vào tay, nhẹ nhàng gẩy gẩy, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, cười nói, "Chiều dài vừa vặn, không uổng công tôi từ hình của anh suy đoán nửa ngày cỡ cổ tay anh."

Sợi dây là bằng da, áp vào trên cổ tay sẽ không quá lạnh, ba viên châu đổi vận hai viên kim loại, một viên kim loại gắn ngọc, dưới viên kim loại gắn ngọc còn treo một nguyên bảo nhỏ, tạo hình quá phú quý, cùng quần áo quý khí thấp điệu trên người anh hết sức không hợp, nhưng lại rất kỳ quái thích hợp.

Địch Thu Hạc sờ lên châu đổi vận trên cổ tay, nhìn sang tầm mắt mang theo cười của cậu nhìn sang, bực mình trong lòng từ từ biến mất, lại nhìn nhìn quầng thâm mơ hồ dưới mắt cậu, đút tay vào túi áo khoác, biệt nữu hỏi, "Gần đây rất bận?"

Hạ Bạch thấy anh chịu nói chuyện, trong lòng buông lỏng, cười nói, "Vẫn tốt, bất quá tôi đang suy nghĩ thêm nhận mấy hẹn chụp, tích một ít trước năm mới mua nhà kiểu tiểu hộ. Năm ngoái năm mới là ở khách sạn trải qua, năm nay tôi muốn ở trong nhà của mình trải qua."

Cậu nói xong quyết định của mình, vừa vặn thang máy tới, liền dẫn đầu xách theo hành lý ra khỏi thang máy, quay đầu hướng Địch Thu Hạc nói, "Chờ mua nhà rồi, hoan nghênh anh tới làm khách."

Địch Thu Hạc nghe vậy sửng sốt, sau khi hoàn hồn nhanh chóng cất bước ra khỏi thang máy đuổi theo cậu, không chút nghĩ ngợi nói, "Đừng mua nhà, tới chỗ tôi đón năm mới, chúng ta cùng nhau."

Trái tim nhỏ lại không bị khống chế dùng sức nhảy hai cái, Hạ Bạch nhíu nhíu mày, chịu đựng kích động quay đầu lại nhìn Địch Thu Hạc, mang theo cười trả lời, "Cám ơn lời mời của anh, nhưng nhà vẫn phải mua, tôi sang năm đã năm 4 rồi, cần rời trường đi thực tập, không có chỗ tự mình ở cũng không được. Chuyện năm mới nói sau đi, kỳ thực tôi đề nghị anh năm mới ở bên ông ngoại anh nhiều hơn, một mình ông ấy ở bên ngoài lang thang nhiều năm như vậy, quá đáng thương."

Trong lúc nói chuyện đã đến phòng Địch Thu Hạc, Hạ Bạch dừng bước, ngồi xổm xuống lật vali, từ bên trong lấy ra một cái hộp, đứng dậy nhét cái hộp vào trong tay Địch Thu Hạc, cười nói, "Món quà thứ hai, được rồi, tôi về phòng nghỉ ngơi đây, ngủ ngon." Nói xong không để cho đối phương thời gian phản ứng, nhấc hành lý lên bước nhanh hai bước, rẽ vào hành lang, leo cầu thang đi lên lầu.

Địch Thu Hạc suy nghĩ vẫn dừng lại ở trong chuyện làm thế nào khuyên đối phương cùng mình ăn tết sững sờ, cầm lấy cái hộp đuổi theo hai bước, một giây sau, ánh đèn trong hành lang tắt, thân ảnh Hạ Bạch biến mất ở lối rẽ.

Anh dừng bước, trầm mặc vài giây, cúi đầu nhìn về phía cái hộp trong ngực, từ từ mím chặt môi.

Là ảo giác ư, tiểu cẩu tử hình như đang trốn anh...... Tại sao? Chả lẽ đã nhận ra tâm ý của anh, cho nên khó có thể đón nhận?

Mong đợi mừng rỡ trong lòng từ từ biến mất, anh biểu tình căng chặt, tâm tình giống như ánh đèn giao giữa hành lang với hàng hiên lúc này, sáng tối mơ hồ đung đưa.

Nguyên bảo nhỏ trên châu đổi vận đột nhiên lắc lư cọ tới trên da, anh hoàn hồn, con ngươi động động, mở cái hộp trong tay ra.

Trong hộp đựng một con hạc béo bằng vàng, trên đầu con hạc gắn một quả cầu nhỏ bằng nhựa, cùng con chó bằng vàng anh từng đưa cho đối phương có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.

Anh tưởng tượng tới bộ dáng tiểu cẩu tử cẩn thận gắn quả cầu lên đầu con hạc, buồn cười câu môi, đưa tay chọt chọt chọt quả cầu nhựa nhỏ kia, sau đó phù một tiếng, quả cầu nhỏ dính không quá chặt rơi xuống đất, phát ra tiếng vang liên tiếp thanh thúy.

Đèn hành lang theo tiếng mà phát sáng, giống như trái tim anh đột nhiên sáng lên.

Không sao, tiểu cẩu tử trốn anh cũng không sao, đối phương có thể đặc biệt bay tới gặp anh, đã chứng minh anh ở trong lòng đối phương vẫn là có phân lượng nhất định. Đối phương trốn anh, vậy anh liền càng cố gắng dính qua là được rồi. Bị phát hiện tâm ý vừa lúc, dù sao anh đang lo thổ lộ thế nào mới sẽ không dọa đến đối phương.

Nghĩ tới đây ánh mắt anh lại sáng lên, bước nhanh phía trước nhặt quả cầu nhựa nhỏ rơi trên mặt đất, chạy lên trên lầu.

Hạ Bạch vừa đặt hành lý xuống cởi áo khoác, chuông cửa phòng đột nhiên vang lên. Cậu nghi ngờ đi qua nhìn mắt mèo một cái, thấy Địch Thu Hạc đứng ngoài cửa, vội vàng mở cửa, hỏi, "Sao thế? Là còn có cái gì —"

Địch Thu Hạc lúc cậu mở cửa giơ tay lên đè lại cánh cửa, rũ mắt thật sâu nhìn cậu một cái, sau đó duỗi cánh tay ẵm cậu lên đi lên phía trước hai bước vào phòng, trước khi cậu giãy dụa đặt cậu xuống đất, xoay người đóng cửa lại, cởi áo khoác sải bước vào phòng rửa tay.

Rầm, cửa phòng rửa tay đóng lại.

Hạ Bạch bị động tác nước chảy mây trôi của anh kinh sợ, chà xát chỗ bị ôm qua, tiến lên gõ cửa, "Thu Hạc, anh làm gì?"

"Tắm." Thanh âm Địch Thu Hạc cách cánh cửa truyền đến, ngữ khí vang vang hữu lực, "Tôi muốn ngủ ở đây!"

Động tác gõ cửa của Hạ Bạch ngừng lại, móc lỗ tai, "Ai nói cái gì?"

"Tôi muốn ngủ ở đây!"

"Vậy tôi?"

"Ngủ bên cạnh tôi!"

Trái tim nhỏ của Hạ Bạch bắt đầu nhảy cuồng loạn, càng dùng sức gõ cửa, vô tình cự tuyệt, "Tôi không muốn! Về phòng của anh đi!"

Cạch, cửa mở ra, khuôn mặt Địch Thu Hạc xuất hiện phía sau cửa, mặt không thay đổi, hết sức lãnh khốc, "Tôi để quên thẻ trong phòng mình rồi."

Tầm mắt Hạ Bạch nhịn không được một đường quét qua lồng ngực thắt lưng bụng trần trụi của anh...... Sau đó quyết đoán thu hồi tầm mắt, gắt gao định trên mặt anh, dựng thẳng lông mày, "Tìm nhân viên mở cho anh, bọn họ có thẻ dự phòng!"

Địch Thu Hạc triệt để kéo cửa ra, một chút không e lệ đứng trước mặt cậu, nghiêm mặt hỏi, "Tiểu cẩu tử, cậu tại sao không muốn ngủ cùng tôi?"

Hạ Bạch cố gắng khống chế tầm mắt, hết nước hết cái, "Đã nói rồi, tướng ngủ của tôi không tốt, sẽ ồn —"

"Vậy tôi ôm cậu, không để cho cậu lộn xộn."

"Tôi còn nói mớ —"

Địch Thu Hạc hơi khom lưng, cùng cậu mắt đối mắt, giơ tay lên nặn mặt cậu, nhẹ nhàng kéo kéo, thật thấp hỏi, "Tiểu cẩu tử, cậu đang trốn tôi, tại sao? Sợ tôi ăn cậu sao?"

Thình thịch, thình thịch...... Nhịp tim mất đi khống chế.

Tín hiệu đáng chết kia là thật!

Hạ Bạch dựng thẳng lông mày, nghiến răng. Thật là thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới!

Cậu đều cố gắng khống chế chính mình như vậy! Đối phương lại không biết tốt xấu đưa tới cửa! Tìm chết!

Dưới tín hiệu bức bách, lá gan của cậu lớn lên, đưa tay lưu manh mười phần sờ ngực Địch Thu Hạc một cái, tầm mắt nhỏ dãi mà trên dưới quét anh một cái, ngay cả dưới rốn ba tấc cũng không bỏ qua, sau đó câu môi nhe răng cười, nói, "Không muốn hảo hảo ngủ đúng không? Muốn làm tình đúng không? Được, tôi thành toàn anh, cút vào tắm, xem hai ta ai ăn ai!" Nói xong giống như kiểu chọn thịt vỗ vỗ cánh tay với eo anh, đạp anh vào phòng rửa tay, rầm một tiếng đóng cửa lại!

Địch Thu Hạc: "......" Tiểu cẩu tử làm sao đột nhiên biến thân...... Rất, rất kích thích.

Tiếng nước chảy vang lên, người trong phòng rửa tay thật sự ngoan ngoãn tắm.

Lá gan lớn mới vừa dâng lên của Hạ Bạch từ từ biến mất, suy nghĩ khôi phục lý trí, rốt cục phát hiện kẽ hở suy nghĩ lúc trước của cậu.

Cậu sau khi phát hiện tâm ý chỉ nghĩ tới không thể thêm nguyên liệu cho nhân sinh nhấp nhô của Địch Thu Hạc, muốn đàng hoàng làm thánh phụ, nhưng lơ là một vấn đề rất quan trọng — Địch Thu Hạc anh ta khẳng định là thẳng sao? Tên kia có thể từ đầu đã không thích con gái hay không? Cũng không thể cùng con gái kết hôn sinh em bé?

Lúc trước còn không cảm thấy, vừa rồi Địch Thu Hạc nháo, cậu mới phát hiện một vài chỗ trước kia không cảm thấy kì quái, bây giờ nhìn lại lại tựa hồ có chút ái muội — Địch Thu Hạc đối với cậu tựa hồ vô cùng thân mật dính lấy và không chút đề phòng.

Trước tiên không đề cập tới mấy chi tiết trước kia chung đụng, chỉ nói hôm nay. Một nam nhân thẳng tắp thẳng tắp, sẽ lúc có người đến tìm cậu, dùng một cái ôm sau lưng thân mật làm chào hỏi mở màn sao? Còn có vừa nãy thẳng thắn nhìn nhau, có thể hay không quá tự nhiên rồi, tự nhiên tới có chút hiềm nghi cố ý.

Nghĩ một chút, kiếp trước đối tượng scandal của Địch Thu Hạc tuy nhiều, nhưng một người yêu chính miệng thừa nhận cũng không có, có lẽ không phải bởi vì anh không có người yêu, mà là giới tính người yêu không thích hợp công khai......

Nghĩ tới đây cậu lui về sau hai bước, dựa vào trường xoa cằm.

Nếu như Địch Thu Hạc là cong, thích là nam nhân, như vậy mấy cử chỉ thân mật anh ta đối với mình, có phải hay không là bởi vì anh ta đối với mình có chút ý nghĩ như vậy?

Hiện tại hai người đã ở cùng một phòng rồi, có lẽ có thể...... Thử dò xét một chút?

Địch Thu Hạc tắm rửa xong mặc áo tắm đi ra, một chút cũng không nhìn thấy khí phách lúc trước xông cửa, hết sức thành thật đi tới bên giường, đưa tay vén chăn, một bộ chuẩn bị ấm giường ngủ.

Hạ Bạch đặt album ảnh xuống, trên dưới đánh giá anh một chút, hướng anh vẫn vẫy tay, chậm rãi nói, "Tới đây, tôi nhìn chút."

Ngữ khí bá đạo tổng tài.

Động tác vén chăn của Địch Thu Hạc ngừng lại, đứng dậy túm chặt đai áo tắm, tiến lên ngồi vào bên cạnh cậu, làm bộ bình tĩnh đi tới cần bình trà trên bàn, hỏi, "Đói không, có muốn gọi cho cậu ít đồ ăn khuya hay không, khách sạn này vừa mới đẩy ra một bộ đặc sắc —"

Hạ Bạch đột nhiên ghé sát vào, chóp mũi cọ qua tóc anh.

Địch Thu Hạc ngậm miệng, bình trà trong tay thiếu chút nữa nện vào trên bàn.

_____________

Xì poi trước cho các thím đỡ ngóng: Đôi chẻ sẽ chính thức yêu nhau ở chương 67, cách tỏ tình của chúng nó khắm không chịu được =))