Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 35: Tự phạt ba chén

Edit + Beta: Vịt

Địch Thu Hạc bị Hạ Bạch kéo đen, lại lần nữa, cùng với nick wechat đã bị bại lộ.

"Cho nên ý cậu là......" Khương Tú Văn khó khăn tiêu hóa xuống tin tức anh cấp ra, dè dặt hỏi, "Cậu sau khi phát hiện tâm ý của mình, còn chưa kịp nói chút hoặc là làm chút gì, đã, ách...... Đã thất tình rồi?"

Rầm!

Địch Thu Hạc dùng sức nện bao cát một cái, sau đó thẳng người lấy găng tay quyền anh xuống, cầm lấy điện thoại đặt một bên tắt hand-free, chuyển tới bên tai, u ám nói, "Đúng vậy a, dù sao lúc trước tôi vẫn cho là tâm ý của mình là bị nóng cảm mạo."

Khương Tú Văn: "...... Tôi cảm thấy tôi có thể giải thích."

"Vậy cậu giải thích." Địch Thu Hạc ngồi vào trên mặt đất, từ trong túi rút ra khăn lông lau mồ hôi, thanh âm đột nhiên lại trở nên ôn nhu, "Cậu nếu còn dám lừa tôi, tôi liền làm cho cậu ban đầu ăn trái cây tôi đưa qua thế nào, sau này liền phun ra thế đó."

"......" Xem ra bạn tốt thật sự bị thất tình đả kích tới không nhẹ, người bình thường chỉ biết ấu trĩ hừ lạnh cười lạnh trào phúng, hiện tại cũng sẽ tàn bạo uy hiếp.

"Sao không nói chuyện, hay là cậu muốn đi tiểu chạy trốn hả?" Địch Thu Hạc quan tâm hỏi.

Khương Tú Văn đang chuẩn bị tìm lý do cúp điện thoại tay cứng đờ, nhạt nhẽo cười hai tiếng, đùa cợt nói, "Làm sao sẽ chứ ha ha ha, hai bọn mình ai với ai, nhất định phải giải thích sao, kỳ thực chuyện này...... Kỳ thực tôi chính là quá kinh hãi! Cậu xem, cậu trước kia chưa từng xuất hiện qua bất kỳ dấu hiệu nào có thể thích nam sinh, hiện tại đột nhiên cong, tôi chính là nhất thời khiếp sợ...... Hơn nữa tôi sợ cậu chỉ là tạm thời mê mang, dù sao bên cạnh cậu bạn bè ít, kinh nghiệm tình cảm trống rỗng, vạn nhất là ảo giác —"

"Tôi muốn hôn em ấy ôm em ấy ngủ với em ấy, nằm mơ đều là em ấy, ảo giác?"

Thanh âm Khương Tú Văn mắc kẹt, sau đó ho lên kinh thiên động địa.

Địch Thu Hạc lão thần khắp nơi nghe hắn ho, biểu tình hết sức khó hiểu.

Một phút sau, Khương Tú Văn ho đủ rồi, thái độ cũng nghiêm túc lên, hỏi, "Thu Hạc...... Cậu nghiêm túc?"

Nghiêm túc ư?

Địch Thu Hạc híp mắt, nhớ tới bộ dạng tiểu cẩu tử ngồi dưới đất vùi đầu ăn mì lạnh, nhớ tới mảnh sưng đỏ không quá rõ ràng trên tay cậu, nhớ tới bánh ngọt trái cây mùi vị kỳ thực cũng không tệ lắm kia, cuối cùng lại nghĩ tới thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, đối phương đứng ở ven đường bộ dáng ngốc nghếch.

"Tôi muốn đối tốt với em ấy, muốn cho em ấy trải qua cuộc sống em ấy muốn, muốn trong cuộc sống của em ấy có tôi." Anh nhàn nhạt nói, ngữ khí thậm chí có chút thờ ơ, nhưng nghiêm túc bên trong ai cũng không thể coi nhẹ, "Trước kia lúc tôi không nhìn rõ tâm ý của mình vẫn luôn nghĩ như vậy, cho nên tôi muốn để cho em ấy làm em trai tôi, như vậy tôi liền có thể đương nhiên đối tốt với em ấy."

Khương Tú Văn trầm mặc xuống, an tĩnh nghe anh nói.

"Hiện tại tôi vẫn muốn đối tốt với em ấy, muốn cho em ấy trải qua cuộc sống em ấy muốn." Anh nói đến đây dừng một chút, sau đó dùng một loại ngữ khí hàng ngày nói "Hôm nay thời tiết rất tốt" bổ sung, "Tôi vẫn như cũ muốn trong cuộc sống của em ấy có tôi, nhưng không chỉ như vậy, tôi còn hi vọng trong cuộc sống của tôi có em ấy, vị trí bên cạnh, chỉ có em ấy."

Ánh mắt Khương Tú Văn phức tạp cầm di động, sau đó nặng nề thở dài, thấp giọng mở miệng, "Thu Hạc......" Tính tình bạn tốt hắn biết, nhận định thứ gì đó liền không đụng tường Nam không quay đầu, đoạn thoại vừa mới kia tuy không có bảo chứng một đời gì cả, nhưng đã đủ tỏ rõ thái độ.

Muốn đối tốt với một người, sau đó chiếm lấy cuộc sống của đối phương, này đã không chỉ là trình độ vừa mới bắt đầu thích.

Rõ ràng bạn tốt và tiểu cẩu tử kia chỉ quen biết thời gian không tới 3 tháng, thông suốt cũng chỉ là chuyện ngày hôm qua, làm sao đột nhiên đã thích như vậy rồi......

"Cho nên Tú Văn, cậu giúp tôi chăm sóc em ấy, trong khoảng thời gian tôi không có ở thành phố B, đừng để cho em ấy bị người bắt nạt." Nơi cửa lớn trường huấn luyện truyền đến tiếng ồn ào, thanh âm Khương Quan Sơn mơ hồ truyền tới, Địch Thu Hạc quay đầu lại nhìn bên kia một cái, lại nhanh chóng bổ sung, "Giúp tôi trọng điểm nhìn Tần Lỵ bên kia, bà ta biết Tiểu Bạch và tôi quan hệ tốt, cho nên có thể sẽ đi quấy rối Tiểu Bạch. Tiểu Bạch hiện tại sự nghiệp phát triển rất tốt, tôi không hi vọng em ấy bởi vì tôi mà gặp phải vài khó khăn vô vị."

Khương Tú Văn cau mày, "Tần gia tiến quân khu G bị trở ngại, gần đây rất đàng hoàng. Tần Lỵ hiện tại bận rộn cùng Địch Biên chơi tâm lý chiến, ngay cả bên cậu cũng không có tinh lực hành hạ, hắn sẽ không đối với nhân viên không liên quan như Hạ Bạch động tâm tư không đứng đắn đi."

"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện." Thân ảnh Khương Quan Sơn đã tiến vào trường huấn luyện, Địch Thu Hạc đặt khăn lông xuống đứng dậy hướng bên kia đón, cuối cùng nói, "Tóm lại cậu giúp tôi nhìn chút, chú Khương tới, tôi cúp trước."

"Chờ chút! Cậu có nghĩ tới hay không cậu làm diễn viên, nếu như sau này cùng Hạ Bạch ở chung một chỗ, vậy cha cậu và dư luận......"

"Tôi sẽ xử lý, nếu Tiểu Bạch nguyện ý ở chung một chỗ với tôi, vậy tôi tự nhiên phải để cho em ấy đường đường chính chính đứng ở bên cạnh tôi. Không nói nữa, cúp đây." Địch Thu Hạc cúp điện thoại, bỏ di động vào túi, cùng Khương Quan Sơn đã đi tới trước mắt ôm một cái.

Trong điện thoại truyền đến âm báo bận, Khương Tú Văn đặt điện thoại xuống, cả người liệt vào trong ghế salon, nhức đầu nhu nhu trán.

Câu cuối cùng của bạn tốt nói tới không chút do dự chắc chắn vô cùng, có thể thấy được là đã suy nghĩ qua phải làm thế nào ứng phó một loạt hậu quả sinh ra sau khi cùng người yêu ở chung một chỗ, làm tốt chuẩn bị vì đối phương rải một đường lớn rộng rãi, nhưng mà...... Hắn nhìn về phía máy ảnh và điện thoại nhãn trái cây trên bàn sáng nay từ đại học Q gửi tới, thống khổ ôm mặt.

Không dám nói a, hoàn toàn không dám nói.

Bạn tốt bên kia đều bắt đầu suy nghĩ đủ loại vấn đề sau khi ở chung một chỗ, Hạ Bạch bên này lại là một bộ vạch rõ giới hạn, tư thế lẫn nhau không thiếu nợ sau đó triệt để tuyệt giao, cạo đầu thiêu nóng đầu cũng không đủ hình dung tình huống quỷ hiện tại, này hoàn toàn là Tu La tràng a Tu La tràng (*).

((*) Tu La tràng: ví dụ cho dễ hiểu: nhiều gái thích một trai sau đó các nữ xảy ra gây lộn, người bên ngoài nhìn thấy sẽ nói là Tu La tràng, chỗ này hiểu là tràng diện rối loạn)

Vẫn, vẫn là gửi trở lại thôi.

Hắn ngồi dậy, đem máy ảnh và điện thoại một lần nữa bỏ vào trong hộp, cẩn thận đậy nắp hộp lên.

Chờ sau khi gửi trở lại lại gửi tin nhắn báo với bạn tốt chuyện cực kỳ bi thảm này, trước, trước hết để cho cậu ta tiếp tục nằm mơ...... Kỳ thực chuyện gạt người này cũng có một phần trách nhiệm của hắn, trở về tìm thời gian đi nói xin lỗi ngay mặt với Hạ Bạch đi, hi vọng như vậy có thể để cho truy thê của bạn tốt, ách, đường truy phu thuận lợi chút......

Lên lớp một ngày xong, phòng ngủ 4 người tụ chung một chỗ ăn cơm tối, sau đó Vương Hổ đi chơi bóng, Trần Kiệt ngâm ở thư viện. Ngưu Tuấn Kiệt chờ sau khi phòng ngủ chỉ còn lại mình và Hạ Bạch, out khỏi trò chơi, kéo ghế ngồi vào bên cạnh Hạ Bạch, cẩn thận hỏi, "Tiểu Bạch a, cậu và Thu Hạc......"

"Tôi kéo đen anh ta rồi." Hạ Bạch bình thản trả lời, nghiêng đầu nhìn hắn, mặt không thay đổi, sâu xa nói, "Anh ta và cậu chỉ gặp qua một lần, mà tôi còn phải ở cùng cậu 2 năm, gần đây kí túc trường chuyện ác liệt hạ độc giết người hình như rất nhiều......"

Ngưu Tuấn Kiệt thân thể chấn động, lập tức đem người phát ngôn tương lai của nhà mình ném ra hệ ngân hà, ôm vai Hạ Bạch, nghiêm túc nói, "Cái thứ gạt người nên hảo hảo ngược ngược! Anh em tốt cậu đừng buồn, buổi tối tôi mời cậu ăn khuya?"

"Không được." Hạ Bạch mỉm cười, chỉ chỉ màn hình máy tính của mình. "Tôi còn có công việc phải xử lý, cậu cùng lão Đại lão Nhị đi ăn đi, tùy tiện mang cho tôi một ít là được."

"Được được, không thành vấn đề!" Ngưu Tuấn Kiệt một hơi đáp ứng, sau đó thức thời lui về vị trí của mình, lấy di động ra, nhanh chóng gõ chữ.

Ngưu Tuấn Kiệt: Thu Hạc, tiểu Bạch rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng! Anh rốt cuộc làm sao đắc tội cậu ấy? Thật sự chỉ là lập tiểu hào (*) chọc cậu ấy sao? Tiểu Bạc không phải người dễ giận như vậy a.

((*) Tiểu hào: chắc thím nào hay đọc võng du cũng biết nhể, từ này chỉ mấy acc level thấp)

Địch Thu Hạc đầy lòng mong đợi sau khi nhìn thấy reply này trong lòng chợt lạnh, nhớ tới tin nhắn Khương Tú Văn gửi tới, lạnh lại biến thành băng, sụp bả vai xuống, tâm tình nặng trĩu gõ chữ: Là tôi không đúng, không nên sau khi lập tiểu hào mua chữ ký về còn tiếp tục lừa cậu ấy. Cậu ấy gần đây tâm tình thế nào? Công việc bận rộn không? Có hảo hảo ăn cơm hay không?

Ngưu Tuấn Kiệt: Đều rất bình thường, công tác ngày càng đi lên, tiền thưởng cầm tới chùn tay, cơm tối ăn nhiều hơn nửa bát, còn vui vẻ nói thầy Từ rốt cục sắp dạy cậu ấy nội dung mới, quả thực là tốt tới không thể tốt hơn! Chính là vừa nhắc tới anh liền cả người tỏa sát khí.

Địch Thu Hạc nhìn thấy hai chữ "Sát khí", tâm không khỏi hung hăng trầm xuống.

Ngưu Tuấn Kiệt: Người anh em, anh thành thật khai báo, anh rốt cuộc làm gì Tiểu Bạch, anh không nói rõ ràng tôi không cách nào giúp anh a.

Địch Thu Hạc phun ra một ngụm khí loạn, gõ chữ rep.

Địch Thu Hạc: Tôi lừa cậu ấy tôi là con gái.

Ngưu Tuấn Kiệt: Này...... Cũng vẫn tạm được mà. Chuyện mua về chữ ký của mình rất mất mặt, anh giả bộ chút rất bình thường, Tiểu Bạch hẳn sẽ không vì cái này tức giận, hơn nữa cậu ấy bán chữ ký cũng có không đúng, hai người nửa cân tám lạng, không tồn tại lập trường tức giận a.

Địch Thu Hạc: Tôi còn lừa cậu ấy gửi quà cho tôi, bảo cậu ấy gửi giọng nói cho tôi.

Ngưu Tuấn Kiệt: Quà? Là mấy tấm hình kia? Vậy cũng không có gìđi, anh cũng không tặng Tiểu Bạch quà sao, cóđi có lại, OK.

Địch Thu Hạc cảm thấy ngón tay gõ chữ nặng như ngàn quân, nếu lúc này bổ bụng anh ra nhìn một chút, ruột bên trong nhất định là màu xanh.

Địch Thu Hạc: Trọng điểm là lúc tôi có cơ hội thẳng thắn lại không có thẳng thắn, còn có giọng nói.

Ngưu Tuấn Kiệt: Giọng nói gì?

Địch Thu Hạc hít sâu: Tôi lừa cậu ấy tôi bị trong nhà bắt nạt, khổ sở tới muốn tự sát, uy hiếp cậu ấy gửi "Thu Thu, chào buổi sáng chúc ngủ ngon moa moa ta" cho tôi.

Ngưu Tuấn Kiệt trầm mặc ba giây, gõ chữ: ...... Người anh em, đầu óc anh có phải có bệnh hay không?

Người bình thường đều sẽ không lừa bạn tốt gửi loại giọng nói buồn nôn hề hề tuyệt đối sẽ trở thành lịch sử đen tối này đi, Địch Thu Hạc này bình thường thoạt nhìn một người rất đáng tin, làm sao đùa giỡn tới không phân tấc như vậy?

Địch Thu Hạc lau mặt, sau đó tự bạo tự khí: Tôi còn dùng giọng nói này làm chuông báo thức, cậu ấy lúc tới đây giúp tôi trải qua sinh nhật nghe được.

Ngưu Tuấn Kiệt trợn tròn mắt, quay đầu liếc nhìn Hạ Bạch, sau đó nhanh chóng xoay trở lại, thiếu chút nữa ấn thủng màn hình điện thoại: Anh cư nhiên đem nội dung giọng nói một lời khó nói hết như vậy làm chuông báo thức?! Còn bị Tiểu Bạch nghe được? Còn là sau khi Tiểu Bạch tràn đầy tình nghĩa bạn bè trải qua sinh nhật với anh? Đờ mờ! Anh không chết thì ai chết a! Người anh em, anh gần đây tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt Tiểu Bạch, tôi sợ cậu ấy chém anh.

Địch Thu Hạc đầy mặt xanh xao: Không thể cứu được?

Ngưu Tuấn Kiệt: Cứu cái gì a, gạt người cộng thêm play giọng nói xấu hổ, anh chạy trối chết chính là tự cứu tốt nhất rồi!

Địch Thu Hạc: Nhưng tôi không cần tự cứu, tôi hi vọng Tiểu Bạch tha thứ tôi, cậu có biện pháp không?

Ngưu Tuấn Kiệt thâm trầm suy tư, lén lút dùng cái gương nhỏ nhìn Hạ Bạch chuyên tâm chỉnh ảnh, nghiêm túc gõ chữ: Có, anh trước tiên tự phạt ba chén, sau đó chịu đòn nhận tội, sau đó hướng Tiểu Bạch hét to ba tiếng "Ba ba con sai rồi", phục thấp làm thiếp hầu hạ Tiểu Bạch ba tháng, chuyện này căn bản liền trôi qua. Yên tâm, Tiểu Bạch mềm lòng, anh thành tâm nói xin lỗi, cậu ấy sớm muộn sẽ tha thứ cho anh.

Địch Thu Hạc cũng thâm trầm suy tư, sau đó trịnh trọng gõ chữ: Được.

Ngưu Tuấn Kiệt vui mừng gật đầu: Vậy anh cố lên.

Địch Thu Hạc thoả thuê mãn nguyện: Ừ.

Hai người giống như trộm câu thông xong, một tự giác giúp huynh đệ một cái, một tự giác tìm các xin người yêu tha thứ, đều cảm thấy hết sức vui vẻ.

Học kỳ mới bắt đầu, chọn môn học phải chọn lại, Hạ Bạch login mạng của trường, phát hiện toát ra một đống tin nhắn riêng của "Một con chim sinh vào mua thu" gửi tới, nhịn không được cười lạnh một tiếng, không chút do dự click xóa.

Ngưu Tuấn Kiệt ngồi bên cạnh bóp tay nắm tay, lấy điện thoại ra gõ chữ: Tiểu Bạch không có xem, toàn bộ xóa!

Địch Thu Hạc cau mày, vẻ mặt thâm trầm: Tôi tiếp tục gửi.

Cho nên trong lúc tất cả đăng ký chọn môn học, tin nhắn riêng của Hạ Bạch nhắc nhở một lần lại một lần, chưa từng gián đoạn.

Ngưu Tuấn Kiệt trong lòng lo lắng, nhịn không được làm bộ như tò mò sáp qua, hỏi, "Cậu sao nhiều tin nhắn riêng như vậy? còn đều là chưa mở, cậu không xem sao? Vạn nhất là thông báo trường học gửi làm sao bây giờ?"

"Cậu có nhận được tin nhắn riêng thông báo của nhà trường không?" Hạ Bạch quay đầu nhìn hắn.

Ngưu Tuấn Kiệt thành thực lắc đầu, "Không có."

Hạ Bạch thẳng thắn dứt khoát đem mấy tin nhắn riêng mới vào lại lần nữa xóa bỏ, mỉm cười, "Chúng ta cùng ngành cùng lớp, cậu nhận được thông báo, tôi tự nhiên cũng sẽ nhận được, cho nên mấy tin nhắn rác này căn bản không cần thiết xem. Hơn nữa lọt thông báo cũng không sao, lớp trưởng sẽ ở lớp học lại thông báo lần nữa."

Ngưu Tuấn Kiệt: "......"

"Còn có việc?"

"Không, không có." Ngưu Tuấn Kiệt ngồi thẳng thân thể, nương động tác cầm sách nhanh chóng gửi tin nhắn: Người anh em, Tiểu Bạch quá cơ trí, tôi cũng không có biện pháp, nén bi thương.

Địch Thu Hạc ngã ở trên ghế, đặt điện thoại xuống, thở dài, cầm kịch bản lên.

Phó đạo diễn tiến tới bên cạnh Khương Quan Sơn, liếc mắt nhìn Địch Thu Hạc ở góc chuyên tâm nghiên cứu kịch bản, tán thành nói, "Lão Khương, vẫn là ánh mắt ông tốt, Địch Thu Hạc này mặc dù trẻ tuổi, nhưng tính tình ổn, còn cố gắng, là một mầm non tốt."

Khương Quan Sơn trong mắt lộ ra tia tiếu ý, gật gật đầu, "Ừm, nó gần đây quả thật ổn không ít." Xem ra sớm huấn luyện mài một chút tính tình vẫn là rất cần thiết.

Mà lúc này Địch Thu Hạc tựa hồ đang chuyên tâm xem kịch bản lại ánh mắt chột dạ, ngón tay nhéo góc kịch bản cuộn a cuộn, ở trong lòng yên lặng bứt cánh hoa: Tiểu Bạch sẽ tha thứ ta, Tiểu Bạch sẽ không tha thứ ta, Tiểu Bạch sẽ tha thứ ta......

Tin nhắn riêng weibo một cái nối một cái tiến vào, Hạ Bạch không xem, đăng weibo mới tuyên truyền thời trang mùa thu của Tiểu Nhân Ngư sau đó tắt máy tính, có chút buồn rầu lấy ra đống lớn poster phim truyền hình điện ảnh MV trong ba lô ra, tỉ mỉ suy nghĩ.

Sau khi học kỳ mới tới, giáo viên Từ Dận Vinh tìm cậu nói chuyện một lần, nói nhân vật của cậu chụp được đã rất có hình dạng rồi, sau này chỉ cần từ từ tích lũy kinh nghiệm, đã có thể bắt đầu học nội dung mới. Mà nội dung mới, chính là đống lớn poster...... chụp nhóm.

Cái môn chụp ảnh này, nhân vật đơn lẻ chụp dễ, chụp nhóm lại khó khăn. Bài tập mới thầy Từ cho cậu là một tuần một tấm chụp nhóm, nghe giống như là bài tập ít hơn lúc trước, nhưng kỳ thực khó hơn lúc trước rất nhiều.

Nếu muốn ở trong một tấm hình chụp ra đặc điểm nào đó của một nhân vật, đơn giản, chỉ cần bạn biết nắm vững, chụp nhiều, cũng có thể chụp ra. Nhưng nếu muốn ở trong một tấm hình chụp ra tính chất riêng của hai người, ba người, thậm chí nhiều người hơn, vậy khó khăn không phải đơn giản như một cộng một bằng hai, mà là thành bội của hai nhân hai bằng 4.

Tính chất riêng của mỗi người bất đồng, nếu muốn ở trong một tấm hình hài hòa dung nhập tính đặc biệt của hai nhân vật trở lên, nhất định phải có kỹ thuật chụp ảnh chắc chắn, và năng lực giỏi về cân đối hình ảnh.

Chụp nhóm bởi vì nhân vật quá nhiều, hơi không chú ý liền sẽ chụp không có trọng điểm, lập ý (*) hỗn loạn, bản lĩnh chụp ảnh của Hạ Bạch là có, nhưng bởi vì thời gian tiếp xúc chụp ảnh người còn ít, cho nên năng lực cân đối nhiều nhân vật hình ảnh hơi có chút yếu.

((*) lập ý: có thể hiểu là bố cục khung hình)

Vậy yếu thì phải làm gì? Đáp án dĩ nhiên là cần cù có thể bù kém cỏi, nhìn nhiều học nhiều luyện nhiều, tích lũy nhiều.

Sau khi phát hiện nhược điểm của mình, cậu lập tức mang theo giấy bút tới thư viện.

Từ cổ chí kim, chụp ảnh nhóm xuất sắc ưu tú ngàn ngàn vạn, trong thư viện tùy tiện tìm một chút là có thể tìm ra một đống lớn. Cậu buồn rầu xem một ngày, nhưng càng xem càng hỗn loạn, chờ cậu từ trong thư viện đi ra ngoài, cầm máy ảnh nhắm ngay thao trường trường học, cậu buồn rầu phát hiện mấy tác phẩm lúc trước xem kia căn bản không có cho cậu bất kỳ linh cảm nào, ngược lại làm cho mạch suy nghĩ của cậu vốn rõ ràng triệt để lặn mất.

Đám học sinh đi tới đi lui, tiếng vang màn trập lại vang, nhưng một tấm ảnh có thể nhìn cũng không chụp ra được. Sau khi thử nửa giờ không có kết quả, cậu đặt máy ảnh xuống, thờ dài, ra khỏi trường học.

Chụp một người và nhiều người rốt cục là không giống nhau, từ bắt đầu luyện tập chụp ảnh đã không thể nào, trước không nói lập ý các loại lúc có lúc không, chỉ nói kết cấu, cậu cũng đã có chút luống cuống.

Hai người xuất hiện trong một tấm hình, phải đứng thế nào mới sẽ tương đối hài hòa?

Ba người cùng nhau hoạt động, phân khu tỷ lệ thế nào mới sẽ không lộ ra quá loạn?

Trên sân bóng một nhóm người truy đuổi tới, cậu đặt trọng điểm ở đâu mới có thể làm cho hình ảnh thoạt nhìn giống như một chỉnh thể, có thể để cho mỗi cá thể đều hình tượng rõ nét?

......

Vấn đề quá nhiều, chỉ có thể từng bước từng bước giải quyết, điểm thứ nhất, chính là phải ở trong đầu có một kế hoạch tỷ lệ chỗ đứng căn bản của chụp nhóm. Mà ở phương diện này làm tới tận lực nhất thương nghiệp hóa nhất nổi bật nhất, chính là các poster điện ảnh phim truyền hình lớn.

Một bộ điện ảnh hoặc một bộ truyền hình khẳng định không chỉ một nhân vật chính, cho nên poster trên căn bản đều là chụp nhóm nhiều người, khấu trừ phần nhỏ các poster phần chính khắc họa vẽ vời các thứ, còn lại mấy poster tỉ mỉ sắp xếp chỗ đứng và thiết kế qua kết cấu, đều là đối tượng đáng giá để cho cậu học tập.

Ngưu Tuấn Kiệt nằm ở trên giường, nhìn Hạ Bạch gục dưới đèn bàn nhỏ chuyện tâm viết viết vẽ vẽ, rút điện thoại ra.

Ngưu Tuấn Kiệt: Tiểu Bạch không có xem tin nhắn weibo.

Địch Thu Hạc: Cậu ấy bây giờ vẫn chưa ngủ?

Ngưu Tuấn Kiệt: Ừ, thầy giáo giao bài tập chụp ảnh mới cho cậu ấy, đang suy nghĩ. Đúng rồi, anh bảo bạn anh đừng gửi máy ảnh tới đây nữa, tới tới lui lui lãng phí phí chuyển phát nhanh, Tiểu Bạch đã mua máy ảnh mới rồi.

Bên kia một hồi lâu không rep lại, Ngưu Tuấn Kiệt ở trong lòng thở dài, gõ chữ an ủi: Anh chuyên tâm quay phim đi, chờ lúc về thành phố B anh nói với tôi một tiếng, tôi đem anh và Tiểu Bạch hẹn cùng nhau ăn bữa cơm, anh ngay mặt hảo hảo nói xin lỗi, Tiểu Bạch khẳng định liền tha thứ cho anh, ngủ đi.

Lại qua mấy phút, tin nhắn của Địch Thu Hạc mới rep tới: Tôi hiểu rồi, cảm ơn.

Ngưu Tuấn Kiệt: Mọi người đều là anh em, đừng khách khí.

Bên kia không rep lại nữa, Ngưu Tuấn Kiệt lại liếc mắt nhìn Hạ Bạch chuyên tâm học bài, xoắn xuýt gãi gãi tóc.

Một nghĩ cách nói xin lỗi, một còn đang tức giận hoàn toàn không muốn phản ứng đối phương, không dễ làm a.

Địch Thu Hạc tiễn bác sĩ đi, nhận lấy nước trợ lý An đưa tới uống một ngụm, hỏi, "Studio bên kia thế nào?"

"Khương đại vừa phát một cáu một trận lớn, mắng người quản lý đạo cụ một trận, sa thải rồi." Trợ lý An câu nệ đứng trước mặt anh, có chút lấy lòng trả lời.

Địch Thu Hạc gật đầu một cái tỏ vẻ hiểu, đặt bình nước xuống nói, "Đi thôi, về studio."

Trợ lý An sửng sốt, liếc mắt nhìn vết thương mới vừa băng bó xong trên cánh tay anh, có chút do dự, "Nhưng Địch thiếu vết thương của anh...... Khương đạo nói, mấy cảnh tiếp đều là cảnh hành động, cánh tay anh có vết thương, cảnh có thể đẩy, để cho anh hảo hảo nghỉ ngơi hai ngày."

"Không cần." Địch Thu Hạc khoát khoát tay, không sao cả giật giật cánh tay, trả lời, "Bị thương như vậy không coi vào đâu, tôi là nhân vật chính, phần diễn nặng nhất, nghỉ ngơi một ngày tiến độ quay phim của cả tổ phim đều sẽ bị chậm lại chút, tôi không thể quá tùy hứng."

Trợ lý An còn muốn khuyên, "Đâu có tùy hứng, đạo diễn cũng nói, anh có thể nghỉ ngơi......"

"Tôi không muốn nghỉ." Địch Thu Hạc nghiêng đầu nhìn cô, ngữ khí không cho cự tuyệt, "Trợ lý an, tôi biết cô là quan tâm tôi, cám ơn, nhưng loại giải thích tương tự tôi không muốn nhắc lại lần hai."

Trợ lý An bị ánh mắt không có tâm tình gì của anh nhìn tới mức lui về sau một bước, cúi đầu, ấp úng nói, "Xin, xin lỗi."

Địch Thu Hạc không nhìn cô nữa, sải bước đi ra ngoài.

Vừa vặn Vương Bác Nghị cầm lấy một tờ danh sách trở lại, thấy Địch Thu Hạc trầm mặt đi ra, ngẩn người, liếc mắt nhìn trợ lý An sau anh mấy bước cùng đi ra, nhíu nhíu mày, lại rất nhanh thu hồi tầm mắt, chờ lúc Địch Thu Hạc đi tới mình nhanh nhẹn xoay người đuổi theo, vừa đi vừa nói, "Địch thiếu, đồ anh nói đã mua đủ, lập tức gửi qua sao?"

Địch Thu Hạc nghe vậy biểu tình dễ nhìn một chút, lắc đầu trả lời, "Không cần, lát nữa cậu lấy bút ghi âm tới cho tôi, lấy thêm cho tôi bản ghi chép, tôi làm chút đồ cậu lại cầm đi gửi."

Vương Bác Nghị gật đầu, quay đầu lại liếc mắt nhìn trợ lý An cúi đầu đi theo phía sau hai người, ở trong lòng thở dài.

Một ngày mới lại tới, Hạ Bạch lúc ra ngoài ăn cơm trưa bị chuyển phát nhanh chặn lại, ký nhận một cái rương lớn thêm hai hộp nhỏ.

"Tôi đoán trong cái rương này là trái cây." Holmes · Ngưu xoa cằm thâm trầm nói, sau đó hướng Vương Hổ và Trần Kiệt hét lớn một tiếng, "Các anh em, mau mang cái hòm này vào phòng đi! Trái cây sau khi ăn xong tuần này của chúng ta không cần lo nữa, còn không mau cám ơn Bạch gia cho chúng ta thơm lây!"

Vương Hổ và Trần Kiệt liếc mắt nhìn nhau, ăn ý hét, "Cám ơn Bạch gia cho chúng tôi thơm lây!" Nói xong cùng Ngưu Tuấn Kiệt hi hi ha ha nháo thành một đoàn, cùng nhau dịch cái hòm hướng phòng ngủ chạy như bay, một bộ dáng tám đời rồi chưa ăn trái cây.

Hạ Bạch: "......"

Bạn học cùng lớp nào đó đi ngang qua, thầm nói, "Chậc chậc, còn nói không bị bao dưỡng, vừa tới chủ nhật đã không thấy bóng dáng đâu, mặc quần áo đột nhiên trở nên sang, còn mua máy ảnh mới, hiện tại lại hàng ngày nhận quà...... phi, tiểu bạch kiểm buồn nôn."

Hạ Bạch mặt không biểu tình nhìn sang, ngoài cười nhưng trong không cười, "Cậu có thể nói thầm lớn tiếng chút, Hoàng Vi, cậu cho rằng trên website trường ẩn danh phát một bài viết liền thật sự ẩn danh được? Dám đặt chuyện bạn học, không sợ người phụ đạo tìm cậu nói chuyện?"

"Cái, cái gì ẩn danh đăng bài, cậu, cậu nói hưu nói vượn cái gì, tôi mới không có bịa đặt!" Hoàng Vĩ chột dạ phản bác, lôi ba lô chạy nhanh.

Hạ Bạch thấy hắn chạy xa, nhớ tới chuyện hắn kiếp trước bởi vì trộm cắp bị bắt cuối cùng bị thôi học, nhíu nhíu mày, đi tới trên ghế dài trước kí túc ngồi xuống, vừa chờ đám người Ngưu Tuấn Kiệt xuống vừa mở cái hộp lớn cỡ hai bàn tay trong tay ra.

Cái hộp đều là hộp gỗ kiểu dân tộc rất bình thường, có chút xấu, nhưng cực kỳ chắc chắn. Hộp thứ nhất đựng một cái bút ghi âm và một tờ giấy, trong hộp thứ hai đựng một chén thủy tinh, dưới chén thủy tinh cũng đè một tờ giấy.

Này đều cái linh tinh gì, Hạ Bạch nghi ngờ cầm lấy tờ giấy trong hộp mở ra.

Địch Thu Hạc: Tiểu Bạch, thật xin lỗi. Trong bút ghi âm có một đoạn ghi âm, làm ơn lúc ở một mình hãy nghe.

Địch Thu Hạc: Tiểu Bạch, thật xin lỗi, tôi tự phạt ba chén rồi, video phạt rượu ở trong thẻ nhớ dưới chén rượu, vì biểu đạt thành ý, tôi cũng gửi cái chén tới cho cậu, cậu xem một chút size này có thích hợp hay không, không thích hợp tôi lại uống.

"......" Người này chướng ngại trí thông minh? Tự phạt ba chén là cái gì? Còn quay video? Còn gửi cái chén tới đây? Phí chuyển phát nhanh không đắt sao?

Hạ Bạch quả thực không biết nên bày ra biểu tình gì mới tốt, nhìn chằm chằm hai cái hộp hồi lâu, cuối cùng lật mắt trắng nhét cái hộp vào ba lô, nhìn về phía tòa ký túc, có chút nghi ngờ đám bạn cùng phòng làm sao còn chưa ra.

Ngưu Tuấn Kiệt lui đầu về, cùng đám người Vương Hổ vỗ tay ăn mừng một cái, sau đó vui vẻ lấy di động ra gửi tin nhắn cho Địch Thu Hạc: Tiểu Bạch nhận hai cái hộp nhỏ, Thu Hạc tốt lắm! Tiếp tục cố gắng!

Địch Thu Hạc: Đa tạ, tôi sẽ.

Ngưu Tuấn Kiệt thu hồi điện thoại, ôm cổ Vương Hổ và Trần Kiệt, hào khí nói, "Đi! Ca hôm nay cao hứng, mời các chú ăn hải sản!"

Vương Hổ và Trần Kiệt đè hắn lại, cười mắng, "Ca? Cậu cư nhiên không biết xấu hổ tự xưng ca? Lão Tam cậu gần đây quá mức bành trướng, phải hảo hảo hảo giáo dục chút."

Ngưu Tuấn Kiệt giãy vội chạy ra cửa tòa nhà, hướng Hạ Bạch nhìn bên này phất tay, "Tiểu Bạch, chạy mau! Lão Đại lão Nhị điên rồi!"

"Tôi thấy là cậu điên ấy." Hạ Bạch đứng dậy nghênh đón.

Sau cơm tối, Ngưu Tuấn Kiệt lôi kéo Vương Hổ và Trần Kiệt chạy tới cửa hàng cầu lông reo rắc vui mừng, lưu lại Hạ Bạch một mình ở phòng ngủ, khổ bức tiếp tục suy nghĩ bài tập và xử lý công việc mang về.

Bận tới 9 rưỡi mới căn bản xử lý xong việc, Hạ Bạch liếc mắt nhìn thời gian, thấy đám người Ngưu Tuấn Kiệt vẫn chưa về, nhíu nhíu mày, gọi điện thoại cho bọn họ.

"Bọn tôi đang ăn khuya, lát nữa trở về!" Ngưu Tuấn Kiệt bên kia có chút ầm ĩ, nói chuyện đều là dùng rống, "Cậu có muốn ăn không, tôi mang về cho cậu, cậu hết bận liền xem video gì đó nghỉ ngơi đi, đừng quá mệt mỏi!"

"Vậy cậu mang cho tôi chén cháo đi." Hạ Bạch một bên cảm thán có bạn cùng phòng tri kỷ thật hạnh phúc, một bên dặn dò, "Các cậu đừng uống rượu, tổn thương dạ dày, sớm về chút, đừng ăn quá muộn."

Ngưu Tuấn Kiệt tự nhiên là đầy miệng đáp ứng.

Hạ Bạch mỉm cười, cúp điện thoại, trước đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó ngồi vào trước bàn thu dọn một chút tư liệu loạn thất bát tao, đang chuẩn bị tắt máy tính, tầm mắt quét qua hai cái hộp góc bàn, dừng một chút, cầm bọn chúng lên.

Giữa bút ghi âm và thẻ nhớ do dự một chút, cậu cuối cùng lựa chọn trước xem video phạt rượu trong thẻ nhớ.

Ấn video truyền ra một màn hình đen chớp mắt, sau đó xuất hiện cảnh tượng một căn phòng xa lạ, Địch Thu Hạc mặc một thân quần áo ngụy trang cầm một bình rượu và một cái chén đi vào ống kính, quy củ ngồi vào trước bàn nhỏ ngay giữa ống kính, giống như lãnh đạo quốc gia chuẩn bị tuyên bố quyết định quan trọng gì đó, ngồi nghiêm chỉnh, đầy mặt nghiêm túc, khom lưng thành khẩn nói, "Tiểu Bạch, thật xin lỗi, tôi sai rồi."

Hạ Bạch: "......"

"Tôi không nên gạt cậu, lần trước không thể ngay mặt hảo hảo giải thích với cậu, thật xin lỗi, hiện tại tôi tự phạt ba chén." Địch Thu Hạc nghiêm túc nói, giơ tay lên mở bình rượu hoàn toàn mới chưa hủy niêm phong kia ra, đổ đầy một chén, ngửa cổ liền đổ.

Hạ Bạch không đành lòng nhìn thẳng nghiêng đầu, nhăn mặt lại.

Chịu không được, chướng khí đều sắp xuyên qua màn hình rỉ ra.

Một chén rượu đi xuống, mặt Địch Thu Hạc lập tức đỏ lên, trong mắt mơ hồ xuất hiện thủy quang, thoạt nhìn còn rất mê người.

Anh uống xong sau đó dốc ngược cái chén đối diện mặt đất, nhìn ống kính chân thành nói, "Tình cảm sâu, một ngụm cạn! Tôi ực rồi, cậu tùy ý." (Tui không hiểu câu sau anh đang nói cái gì -.-)

Hạ Bạch: "......" Tào đa vô khẩu.

((*) Muốn chửi quá nhiều màđíu biết phải chửi từđâu)

"Chén thứ hai, lại lần nữa xin lỗi, là tôi lừa dối phá hủy tín nhiệm của cậu đối với tôi." Lại là đầy một chén, lại một ngụm ực xuống, bây giờ cả cổ cũng đỏ.

Hạ Bạch hít sâu, tay sờ lên điện thoại, có loại kích động gọi điện thoại qua hảo hảo thổ tào.

"Đây là chén thứ 3." Có lẽ là rượu xông lên đầu, thanh âm Địch Thu Hạc hơi có chút lơ mơ, nhưng anh kiên cường ổn định, biểu tình vẫn như cũ nghiêm túc, tay cũng không có run, còn nói nâng cốc chúc mừng, "Vì tương ngộ của chúng ta cạn chén!"

Lại một ngụm ực uống, uống xong phanh một tiếng đặt cái chén xuống, vẻ mặt trịnh trọng nhìn ống kính, "Tiểu Bạch, thật xin lỗi!" Vừa nói từ dưới gầm bàn móc ra một tờ A4, ở bên trên viết nhất bút nhất hoa (*) gì đó, sau đó dựng giấy lên.

((*) Ý là chữđẹp, mỗi nét bút là một bông hoa)

Chỉ thấy trên tờ giấy trắng tinh, song song ba hàng chữ to rồng bay phượng múa: Ba ba, con sai rồi!

Hạ Bạch một ngụm lão huyết nghẹn ở cổ họng, rốt cục nhịn không được cầm lấy di động, kéo số Địch Thu Hạc từ trong sổ đen ra ngoài, gọi một cú qua.

"Xin lỗi, số điện thoại bạn liên lạc đã tắt."

"......" FUCK!

Cậu đặt điện thoại xuống, lau mặt, liếc mắt nhìn video đã phát xong, tức giận lại kéo số của Địch Thu Hạc vào sổ đen!

_____________

Huhuuu miền Bắc lạnh muốn chớt =.= cóng hết tay không cả ấn đc điện thoại =.= cầu miền Nam gửi ít nắng