Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 2: Chữ ký

Xe taxi rẽ ngoặt, biến mất ở trong tầm mắt.

Hạ Bạch lau mặt, yên lặng buồn bực một phút, lại lần nữa giơ máy ảnh lên.

Cô bé đã bị mẹ dắt đi, cậu xoay xoay thân thể phương hướng, đem ống kính nhắm nay một đôi vợ chồng giờ dắt tay tản bộ.

Ánh sáng rất tốt, màu quýt đậm trên người đôi vợ chồng già cùng áo khoác màu lam đậm tạo thành một loại đụng sắc hiệu quả làm cho người ta trước mắt tỏa sáng.

Hoàn mỹ, chờ lúc lão nhân đi tới cửa tiệm cắt may phối hợp màu sắc cổ xưa kia, màn trập có thể nhấn xuống.

Một giây, hai giây...... Chính là lúc này!

Tách tách, hình ảnh dừng lại, một chiếc xe taxi màu lam nhạt dừng tới trước mặt, chiếm hết tầm mắt cậu.

Cậu cố gắng nhắm mắt lại, để máy ảnh xuống.

Cửa xe mở ra, đại chân dài mặc quần jean duỗi ra ngoài.

"Địch, Thu, Hạc." Hạ Bạch nghiến răng. Lại là cái tên này! Tấm hình cuối cùng chụp trước khi trọng sinh bị người này phá hủy, sau khi sống lại tấm đầu tiên và tấm thứ hai chụp được lại bị người này phá hủy, người kia xung khắc với mình sao!

Địch Thu Hạc nghe tiếng nghiêng đầu, nhìn cậu một cái sau đó thu hồi tầm mắt, ở bên đường lớn quét một chút, nhặt lên thứ gì đó rơi trên mặt đất nhét vào túi, dừng một chút, đi tới trước mặt cậu, từ trong balo lấy ra một quyển sổ ghi chép, rút ra một cây bút ở bên trên viết cái gì đó, sau đó xé xuống giấy ghi chép khom lưng nhét vào trong ngực cậu, "Bên đường quốc lộ không an toàn, tôi sẽ không tới nữa, trở về đi thôi." Nói xong ỷ vào chân dài hai ba bước trở lại trên xe taxi, lại phun đầy mặt Hạ Bạch khói xe.

Hạ Bạch: "......" Fuck!

Dùng tốc độ nhanh nhất làm xong bài tập, cậu trở lại trường học, trước khi rời khỏi chỗ quản lý thiết bị còn lắc máy ảnh, sau đó mang theo thẻ nhớ đi tới quán net ngoài trường.

Khó khăn nhớ lại một chút địa chỉ hòm thư thời đại học sử dụng, cậu mở trang web ra nhập vào, chờ trang sau khi nhảy hiện ra tẽ tẽ ngón tay, mặt co quắp, dùng câu văn bao hàm tình cảm, viết cho thầy Từ một cái mail nội dung tập hợp vuốt đuôi ngựa cùng hối lỗi, bảo đảm cùng xin tha, tố khổ cùng khoe mẽ, upload bài tập đã nén xong, click gửi đi.

Sai khi làm xong tất cả cái này, cậu lại lần nữa mở trang web ra, trong thanh tìm kiếm nhập vào ba chữ "Địch Thu Hạc". Trang lại lần nữa nhảy chuyển, cậu di con chuột, mở ra tìm kiếm đầu tiên trên baidu.

Địch Thu Hạc, nam, 23 tuổi, nghệ sĩ Hoàng Đô, ba năm trước lấy thân phận tổ hợp debut, tuyến 18 một năm rưỡi, sau đó đơn độc bay. Hơn nửa năm trước tham gia diễn một bộ phim phá án chi phí nhỏ, diễn vai nam thứ hai, một pháo mà hồng. Nửa năm sau tham gia diễn tác phẩm bế môn của đạo diễn Cổ Sinh《Yên chi lệ 》, đến nay mỗi năm bùng nổ cầm được nam chính xuất sắc nhất của giải Thiên Hoa, trèo lên ngai vàng ảnh đế, nhất thời danh tiếng vô lượng.

Nhớ tới bức hình trước khi trọng sinh chụp được kia, cậu tâm tình phức tạp tắt trang, móc ra chữ ký trong túi áo Địch Thu Hạc nhét cho cậu, mở web của trường ra, lựa chọn bán ra để đó không dùng, sau đó đăng tấm hình chữ ký lên, định giá 10 đồng. (Khoảng 35k =)))) meto chữ ký của chồng mà nó bán có 35k =))))

Mà thôi, nhìn ở trên phần thằng cha này tráng niên chết sớm, liền tha thứ hắn vô lễ đi.

Lúc trở lại phòng ngủ Ngưu Tuấn Kiệt say như chết đã tỉnh, đang gẩy mì tôm chửi rủa tra nữ.

"Cô ta muốn nhẫn kim cương, tớ mua! Ngại ở phòng ngủ tập thể không tiện, tớ giúp cô ta thue phòng dọn nhà! Nói vừa ký với công ty không tiện công khai tình cảm, chỉ có thể cùng tớ chơi tình yêu bí mật, tớ cũng nhịn, nhưng cô ta tại sao còn muốn bắt cá nhiều tay!"

Phòng ngủ lão nhị Trần Kiệt quay đầu né tránh hắn phun mì tôm tùm lum tới, đẩy đẩy khăn giấy tới trước mặt hắn, khuyên nhủ, "Được rồi được rồi, đừng khổ sở nữa, chân trời nơi nào mà không có cỏ thơm, tra đã qua, tốt liền sẽ tới."

Ngưu Tuấn Kiệt lau nước mắt, "Quá không được! Cô ta lừa tớ, cái gì mà ký với công ty không tiện công khai tình cảm, đều là giả dối! Cô ta vứt bỏ tớ chính là để tiện cho cùng nam chính cùng nhau nhau hợp tác xào CP! Tớ chính là lốp dự phòng, là một túi tiền, là một kẻ ngu bị đùa bỡn!"

"Cậu đối với định vị của mình còn rất rõ ràng......" Vương Hổ nhỏ giọng lẩm bẩm.

Ngưu Tuấn Kiệt trợn mắt nhìn hắn, "Lão đại, cậu vừa mới nói gì!"

Vương Hổ nhìn về phía Hạ Bạch, nói sang chuyện khác, "Tiểu Bạch cậu sao hiện tại mới về, bài tập chụp xong chưa?"

"Chụp xong rồi," Hạ Bạch gật đầu, suy nghĩ một chút, kéo ghế qua ngồi vào trước bàn nhỏ ba người khiêng ra, đưa tay với Ngưu Tuấn Kiệt, "Điện thoại di động."

Ngưu Tuấn Kiệt mắt đỏ rực nghi ngờ nhìn chằm chằm cậu, "Cậu muốn điện thoại di động làm gì?" Vừa nói ngoan ngoãn móc điện thoại ra bỏ vào trên tay cậu.

"Làm cho Lưu Hoan Hoan gào khóc cầu cậu hợp lại." Hạ Bạch ấn mở điện thoại của hắn, tìm được số điện thoại của Lưu Hoan Hoan, lựa chọn gửi tin nhắn, sau đó ở trên trang tin nhắn kiểu exit form (*) nhanh chóng nhập vào nội dung.

((*) kiểu exit form là cái kiểu tin nhắn trong máy đen trắng ngày xưa ý, mỗi lần xóa tin nó hay hiện dòng "Bạn có muốn xóa tin nhắn không?" hoặc đang nhắn mà thoát nó sẽ hỏi "Bạn có muốn lưu không?")

Ba người khác tất cả đều ngây ngốc nhìn cậu, có chút không rõ ý tứ lời này của cậu.

"Được rồi." Gửi tin nhắn đã soạn xong đi, Hạ Bạch vỗ vỗ vai Ngưu Tuấn Kiệt, an ủi, "Đừng khổ sở nữa, lão nhị nói không sai, tra đã qua, tốt liền tới." Nếu cậu nhớ không sai, tam tẩu tương lai không sai biệt lắm chính là thời gian này cùng lão tam quen biết.

Ngưu Tuấn Kiệt bị cậu vỗ hồi thần, nhanh chóng cầm điện thoại qua mở trang tin nhắn, vội vàng hỏi, "Cậu gửi cho Hoan Hoan cái gì? Cô ấy, cô ấy thật sự sẽ gào khóc...... Ế, cậu nói với cô ấy tên cha tớ làm gì?"

"Làm cho cô ta hối hận." Hạ Bạch kéo kéo cái đầu lông vàng loạn thất bát tao của hắn, tình ý sâu xa, "Lão tam a, sau này chọn đối tượng nhớ cảnh giác cao độ, cái loại nữ nhân thế lực bởi vì cậu ra tay hào phóng liền dính tới, đụng được bên lớn hơn liền đạp rụng cậu, không thích hợp với cậu."

Ngưu Tuấn Kiệt há tròn miệng, "Tiểu, tiểu Bạch, sao cậu có chút là lạ."

Hạ Bạch mỉm cười, nặn ra trên má trái một lúm đồng tiền nhỏ. Vỏ bọc hai mươi tuổi ở tâm 30 tuổi, kỳ quái mới là bình thường, chỉ hi vọng đám bạn cùng phòng đáng yêu này có thể mau sớm thích ứng thay đổi của mình.

Gần tới nửa đêm, ánh đèn trên tháp chuông cuối cùng đã tới thời điểm hoàn mỹ nhất, cậu cẩn thận điều chỉnh góc độ, ngón tay chuyển tới trên màn trập. Gió nổi lên, một đạo hắc ảnh đột nhiên từ trên cao ốc bên cạnh tháp chuông nhanh chóng rơi xuống, tay cậu run lên, trong ống kính màn đêm sáng lạn dừng hình ảnh thành một mảnh tàn ảnh vặn vẹo mơ hồ.

Hạ Bạch chợt mở mắt ra, nhìn chằm chắm trần nhà phòng ngủ không quá đẹp phát ngốc, sau đó kéo chăn quá trùm lên đầu.

Chết tiệt, sao lại mơ tới cái này.

"Tiểu Bạch, sao cậu lại ngủ nướng, mau dậy đi, thầy Từ tìm cậu có việc."

Chăn bị kéo đi, thanh âm Vương Hổ ở bên giường vang lên.

Cậu mở mắt ra, lật người nhìn về phía Vương Hổ đứng bên giường, hỏi, "Thầy Từ tìm tớ?" Tiểu lão đầu nghiêm túc kia vừa sáng sớm tìm mình làm cái gì? Hoom nay là chủ nhật a, lại không có tiết.

"Đúng, ổng nói cậu tắt điện thoại, gọi không được, liền gọi tới chỗ tới." Vương Hổ đầy mặt hớn hở, thúc giục, "Mau dậy đê, thầy Từ lúc nói về cậu ngữ khí có chút kích động, khen cậu bài tập lần này chụp đặt biệt tốt, sửa thành tích cho cậu!"

Sửa thành tích?

Hạ Bạch thân thể chấn động mãnh liệt, trườn bò xuống giường.

Sửa thành tích = điểm bình thường nâng cao = điểm cuối kỳ nâng cao = học bổng có hi vọng = học phí học kỳ sau gom đủ!

THẦY TỪ VẠN TUẾ!