Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 18: Xảy ra chuyện gì?

Edit + Beta: Vịt

Người phụ trách nhìn nhìn Mã Hành Thông, lại nhìn nhìn hai tiểu cô nương biểu tình có chút mộng phía sau, mặt lộ vẻ khó xử.

"Chú tốt nhất quyết định nhanh chút, sắc trời không đợi người." Mã Hành Thông thúc giục, trong lòng đối do dự của ông lúc này hết sức xem thường, không phải hai người mới tiểu cô nương sao, tùy tiện chụp chút là được, xoắn xuýt như vậy cần gì chứ, là không tin tưởng hắn sao?

Người phụ trách nghe vậy cau mày, suy nghĩ một chút sau đó xoay người nhìn về phía hai tiểu cô nương đi theo phía sau, hỏi, "Các cô ai cùng Mã tiên sinh, ai cùng người mới?"

Đây chính là đem quyền lựa chọn cho hai người được chụp, tầm mắt mọi người dịch qua.

Hai tiểu cô nương liếc mắt nhìn nhau, trong đó tiểu cô nương buộc tóc đuôi ngựa cử động, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, một tiểu cô nương khác tóc xõa liền tiến lên một bước, bán cản trở thân hình cô ôn nhu nói, "Tôi chụp cùng Mã tiên sinh đi, Tiểu Phù xinh đẹp hơn tôi, chụp thế nào cũng đẹp." Nói xong hướng cô nương tóc đuôi ngựa cười cười, sau đó dùng cặp mắt hắc bạch phân minh nhìn người phụ trách, trong tay chậm rãi gẩy lên tấm thẻ thông thành đeo trên cổ.

Đó là thẻ thông hành tổ hạng mục người chủ trì Đỗ Hạo cố ý xin cho cô ta, trong người mới đồng được phê chuẩn vào đài truyền hình cùng cô ta, cũng chỉ có một tấm này trong tay cô ta.

Chủ trì các kênh nhỏ khác đã chụp xong chuẩn bị trở về thấy cô ta như vậy, nhịn không được cười lạnh một tiếng, sau đó bị đồng nghiệp lo lắng lôi trở lại.

Người phụ trách chân mày nhíu chặt, không trả lời cô ta, mà là nhìn về phía cô nương buộc đuôi ngựa, ôn hòa hỏi, "Tiểu Phù cô nói sao? Nếu các cô thương thảo không ra kết quả, tôi có thể cho bọn cô rút thăm."

Cô nương tóc xõa động tác gảy thẻ thông hành dừng lại, biểu tình trở nên có chút lúng túng.

"Không sao, tôi chụp với người mới đi, Hoan Hoan là chủ xị kỳ tiếp tiếp, hình kỷ niệm phải lên trên lịch bàn của đài truyền hình, không thể qua loa, hơn nữa tôi tin tưởng năng lực của nhiếp ảnh gia Thánh Tượng, người Mã tiên sinh đề cử khẳng định không tệ." Cô nương tóc đuôi ngựa trả lời, chủ động kéo tình huống lúng này đi bằng một câu nói, còn âm thầm tâng bốc nhóm người Thánh Tượng bị động làm thêm giờ.

Hạ Bạch nghe vậy vểnh lên khóe miệng, mắt lộ ra tán thưởng. Tiểu cô nương này tính thương nhân rất cao, so với cô, Lưu Hoan Hoan nôn nóng lại biểu hiện công lợi cũng có chút không làm cho người thích.

Mọi người hiển nhiên cùng ý nghĩ này với cậu, lúc này ánh mắt nhìn Lưu Hoan Hoan đều có chút cổ quái.

"Vậy thì Lưu Hoan Hoan cùng Mã tiên sinh, Tiểu Phù cùng người mới đi." Người phụ trách gõ nhịp, lại ôn hòa nhìn một cái cô nương tóc đuôi ngựa, không nhìn Lưu Hoan Hoan, nói với Mã Hành Thông, "Mã tiên sinh, xin hỏi ngài nói người mới là vị nào? Tôi muốn trước tiên câu thông với cậu ấy chút. Tiểu Phù chủ trì chính là tiết mục thiếu nhi, lúc chụp hình có vài thứ phải đặc biệt chú ý."

Mã Hành Thông cố ý muốn cho cháu nhà mình trước mặt người khác lộ mặt chút, nghe hắn nói như vậy, liền một bên phụ họa chủ trì tiết mục thiếu nhi phải chú ý nhiều, một bên quay đầu lại nhìn về phía Mã Quần, ngoắc tay để cho hắn tiến lên chào hỏi với người phụ trách.

Mà lúc này Mã Quần mà mọi người Thánh Tượng cho rằng may mắn cắn được nhân bánh lại hoảng hốt không thôi, ước gì biến mất tại chỗ. Thử tay nghề cùng trực tiếp ra tay chụp thành tấm không giống nhau, lúc trước Mã Hành Thông nói có thể để cho hắn thử tay nghề, ý kia là để cho hắn đi theo chụp, cuối cùng cuộn phim giao lên vẫn là của Mã Hành Thông, nếu hắn có chụp được tốt mới sẽ chọn một hai tấm đưa lên, thuộc về dạy thực nghiệm. Mà tình huống lúc này, lại là muốn trực tiếp dùng hắn độc lập chụp thành ảnh, bất kể có được hay không, cũng không có thời gian chụp lại lần hai, mà lần chụp thành ảnh lần này cuối cùng là phải lên sách lưu niệm của đài truyền hình, nếu chụp không tốt, chờ sau này hắn phát triển, đó chính là lịch sử đủ đen tối!

Chủ yếu nhất chính là, vì để cho chú sớm mang hắn ra tay, cuộn phim hắn hai lần trước nộp đều là mua người chụp hộ, tài nghệ chụp ảnh của hắn......

"Tiểu Quần, tới đây." Mã Hành Thông mặt mỉm cười nhìn hắn, một bộ hết sức tín nhiệm hắn.

Mã Quần càng hoảng hốt, dư quang quét tới Hạ Bạch đứng ở bên ngoài xem náo nhiệt, đầu óc nóng lên, tiến lên một bước lớn tiếng nói, "Chú, chú đang tìm Hạ Bạch sao? Cháu vừa nãy còn thấy cậu ấy ở đây, chú chờ chút, cháu bây giờ tìm cậu ấy tới." Nói xong làm bộ quay đầu nhìn xung quanh, sau đó hướng Hạ Bạch dùng sức ngoắc tay, "Tiểu Hạ cậu tới đây! Đến cậu chụp ảnh rồi, cố gắng làm, đừng cô phụ chị Lý nhìn trúng cậu!"

Mọi người Thánh Tượng đầy mặt mông lung.

Lâm Nhuệ cả kinh trừng lớn mắt, "Xảy ra chuyện gì? Mã Quần đầu hỏng rồi?"

Hạ Bạch cũng là mông lung, lôi túi máy ảnh đang đeo lên chần chờ cất bước, khẽ cau mày, "Không biết...... Chả lẽ chúng ta hiểu lầm anh Tiểu Mã rồi? Kỳ thực anh ấy so với bất kỳ ai đều muốn cho em cơ hội ra tay hơn?"

Lâm Nhuệ lắc đầu, đầy lòng không giải thích được.

"Nhanh chút nhanh chút, mọi người thời gian gấp." Mã Quần chủ động chạy tới, không cho cự tuyệt túm Hạ Bạch tới trước mặt người phụ trách, ân ần đề cử nói, "Cậu ấy chính là người mới ưu tú mà chú tôi nói, sinh viên giỏi đại học Q, giám đốc chúng tôi đích thân bồi dưỡng nhân tài, anh có yêu cầu gì trao đổi với cậu ấy là được."

Chuyện đã tới trước mắt, Hạ Bạch phải điều chỉnh tốt tâm tình, đưa tay về phía người phụ trách, lễ phép nói, "Xin chào, tôi sẽ cố gắng chụp ra hình để cho anh hài lòng."

Người phụ trách vốn thấy mặt Hạ Bạch non, trong lòng còn có chút bất an, bây giờ biết cậu là sinh viên giỏi đại học Q, còn là giám đốc Thánh Tượng đích thân bồi dưỡng người, trong lòng nhất thời ổn định, cầm tay cậu nói, "Xin chào xin chào, vất vả rồi. Vậy tôi trước tiên nói với cậu vài chỗ chụp hình phải chú ý, Tiểu Phù cô cũng tới, chúng ta cùng nói rõ với Tiểu Hạ tiên sinh chút."

Dương Phù giòn tan đáp một tiếng, tiến tới bên cạnh bọn họ, sau đó cùng bọn họ chuyển tới góc an tĩnh trao đổi.

Bọn họ vừa đi, tại chỗ liền chỉ còn lại Lưu Hoan Hoan ở phía sau nhìn thấy Hạ Bạch lộ khiếp sợ, Mã Quần thở phào nhẹ nhõm sau đó mắt mang theo thấp thỏm nhìn về phía Mã Hành Thông, Mã Hành Thông đầu đầy mê mang vô cùng không vui...... Cùng một đám quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng.

"Tổ hóa trang và tổ trang phục tới đây, trước tiên mang cô Lưu Hoan Hoan đi trang điểm thay quần áo." Mã Hành Thông hoàn hồn trước hết, vẻ mặt bình tĩnh phân phó.

Mọi người hoàn hồn, ánh mắt khác nhau tản ra làm việc riêng của mình.

Đám người đảo mắt giải tán sạch sẽ, Mã Hành Thông liếc mắt nhìn Mã Quần, ý bảo cậu tới một bên nói chuyện.

Mã Quần chột dạ đi theo.

"Xảy ra chuyện gì? Cháu có biết cơ hội lần này có bao khó có được hay không? Mặc dù tiểu cô nương kia chỉ là người mới, người chụp ảnh kỉ niệm đài truyền hình không thể so với cái khác, người nhìn vào sẽ rất nhiều, là khởi đầu rất tốt, cháu......" Mã Hành Thông nói hỏa khí liền lên, thiếu chút nữa chặn không được bực bội trong lòng mắng ra.

"Chú, cháu xin lỗi." Mã Quần lập tức nói xin lỗi, sau đó cố ý ngẩng đầu lộ ra cười khổ mang theo ủy khuất, suy sụp nói, "Nhưng Hạ Bạch này là chị Lý nhìn trúng...... Nhiệm vụ của chị Lý trước khi đi công tác cố ý giao Hạ Bạch cho cháu, cháu nếu không làm tốt, chú trên mặt mũi cũng không dễ nhìn...... Chú, là cháu không đúng, cháu không nên tự tiện nhận giao phó của chị Lý......"

Mã Hành Thông biểu tình thay đổi, cuối cùng ánh mắt lạnh, hừ nói, "Hóa ra là như vậy, Lý Như cố ý giao Hạ Bạch này cho cháu, là sợ ta ta tự tâm đề bạt cháu ư! Hừ, một tiểu tử lông vàng đại học năm hai mà thôi, bản thân ta muốn xem chút nó lấy không cơ hội này, chuẩn bị kết thúc như thế nào! Tiểu Quần, cháu sau này đừng ngốc như vậy nữa, người hiền lành nhất định bị bắt nạt!"

Mã Quần vâng dạ đáp lại, trong lòng nhịn không được cũng có chút hận.

Cơ hội tốt như vậy, hắn lúc ấy sao lại đầu óc nóng lên đưa cho Hạ Bạch chứ, thật là...... Chỉ mong Hạ Bạch kia làm hỏng mới được!

Chú cháu Mã gia bên kia lâm vào trong âm mưu, Hạ Bạch bên này cũng đã nhanh chóng đạt được hảo cảm của người phụ trách.

"Không hổ là sinh viên giỏi, một chút đã thấu, vậy Tiểu Phù liền nhờ cậy, mong chờ thành ảnh của Tiểu Hạ tiên sinh."

Hạ Bạch xấu hổ cười, "Là anh nói tỉ mỉ. Anh yên tâm, cô Tiểu Phù ngoại hình tốt, hình chụp ra khẳng định xinh đẹp."

Dương Phù cũng cười, ôn thanh nói, "Tiểu Hạ tiên sinh khiêm tốn."

Ba người lẫn nhau xùy một cái, sau đó không khí hài hòa chuyển tới rạp hóa trang. Sau khi thu xếp xong Dương Phù người phụ trách ý cười đầy mặt rời đi, Hạ Bạch tìm thợ trang điểm nói một chút cảm giác trang điểm mình cần, sau đó lui về một bên vùi đầu hí hoáy máy ảnh, ở trong lòng suy nghĩ cảnh tượng Thánh Tượng phối hợp phải chụp làm sao cho dễ nhìn.

Đây là cậu lần đầu tiên chụp ảnh người thương dụng, trong lòng ít nhiều có chút khẩn trương, lo lắng phát huy không tốt chụp hỏng ảnh kỷ niệm quan trọng lần này của người ta. Nhưng cơ hội đã rơi xuống trong bát, cậu tự nhiên sẽ toàn lực ứng phó, cố gắng giao ra một phần trả bài để cho khách hàng hài lòng.

"Hạ Bạch?"

Giọng nữ xa lạ ở bên người vang lên, động tác chỉnh máy ảnh của ngừng lại, quay đầu nhìn.

"Quả nhiên là cậu." Lư Hoan Hoan thay xong quần áo chuẩn bị đi trang điểm hướng cậu lộ ra một nụ cười, giơ tay lên chỉnh lại tóc có chút loạn, mang chút ngượng ngùng nói, "Không nghxi tới lại ở chỗ này gặp được cậu, cậu tới Thánh Tượng lúc nào vậy? Còn trở thành nhiếp ảnh gia, thật lợi hại."

Hạ Bạch cũng cười, sau đó lễ phép hỏi, "Xin hỏi cô là?"

Nụ cười trên mặt Lưu Hoan Hoan cứng một chút, sau đó che miệng kinh ngạc nói, "Cậu không nhận ra sao? Tôi là bạn của Tuấn Kiệt, Lưu Hoan Hoan khoa phát thanh, năm ngoái sinh nhật Tuấn Kiệt chúng ta còn gặp qua."

Quả thật gặp qua, nhưng lúc ấy Lưu Hoan Hoan thân là "bạn bè bình thường" của Ngưu Tuấn Kiệt hết sức xem thường Hạ Bạch nghèo kiết, ngay cả nhìn thẳng cũng không cho một cái, càng không có tán gẫu qua, hai người chỉ có thể coi như là người xa lạ.

Hạ Bạch nhớ tới lần đó gặp mặt, lại nghĩ tới bộ dạng Ngưu Tuấn Kiệt say rượu sau đó vừa khóc vừa ói, nụ cười trên mặt càng phát ra mấy phần khách khí, "Xin lỗi, Tuấn Kiệt người tốt, bạn bè rất nhiều, tôi cũng không phải ai cũng biết. Thợ trang điểm đang gọi, vẫn mong cô Lưu nắm chắc thời gian."

Chủ động tiếp lời lại bị người đuổi, Lưu Hoan Hoan mặt mũi có chút bị mất, nghĩ đến Dương Phù an vị ở phía sau hóa trang, khẳng định nghe được cuộc đối thoại này, trong lòng càng phát ra cảm giác khó chịu, liền cũng khách khí tươi cười, nhàn nhạt nói, "Bạn bè Tuấn Kiệt cũng chia dăm bảy loại, cậu không biết tôi cũng bình thường, Tiểu Phù là chị em tốt của tôi, mong Hạ tiên sinh không nên làm hỏng ảnh kỷ niệm của cô ấy." Nói xong xoay người rời đi, sống lưng ưỡn thẳng, giống như một con khổng tước kiêu ngọa đạt được thắng lợi.

Hạ Bạch bị phản ứng này của cô ta chọc cười, nhịn không được rút điện thoại ra, gửi wechat cho lão Tam.

Bạch lại Bạch: Vô tình gặp được bạn gái cũ của cậu, bị sặc đầy miệng, cậu ngày xưa mắt mù tới không nhẹ a.

Địch Thu Hạc đang lật kịch bản nghe được âm báo wechat, dừng một chút, dùng một loại tư thái hết sức không thèm để ý cầm lấy điện thoại, mở wechat ra, nhẹ nhàng quét qua tin nhắn, sau đó khẽ trợn mắt, nhanh chóng vùi đầu gõ chữ.

Một con chim sinh vào mùa thu: Bạn gái cũ của tôi? Ai?

Anh độc thân 23 năm, ở đâu ra bạn gái cũ gì đó! Tiểu cẩu tử bôi nhọ thanh bạch của anh!

Bạch lại Bạch: Lưu Hoan Hoan a, cậu nhanh như vậy đã quên cô ta?

"Lưu Hoan Hoa? Cái tên này sau có chút quen tai." Anh không tự chủ cau mày lên tiếng.

Khương Tú Văn ngồi đối diện anh lật báo cáo nghe vậy ngẩng đầu, nghi ngờ, "Lưu Hoan Hoa? Đây không phải tên của tiểu chủ trì trước kia quấn chặt cậu không buông sao, cậu sao đột nhiên nhắc tới cô ta?"

Địch Thu Hạc được hắn nhắc nhở, cuối cùng nhớ ra cái tên Lưu Hoan Hoan, mặt trong nháy mắt thối hoắc, lại liếc mắt nhìn tin nhắn Hạ Bạch gửi tới, mặt thối xuống lại căng thẳng, ánh mắt chột dạ.

Tiểu cẩu tử sao biết Lưu Hoan Hoan, còn gửi tin tới tài khoản này? Chả lẽ cậu ta phát hiện nick name này của mình? Cho nên rep lại em gái manh đại JJ...... Anh bị dọa sợ tới vèo một cái quăng điện thoại, giơ tay lên ấn mặt.