Một Lần Nữa Bắt Đầu Làm Dark Lord

Chương 50: Đứa nhóc bướng bỉnh

Tom nghiêm túc lôi Harry ra khỏi Rừng Cấm, mắt điếc tai ngơ với Hagrid đang muốn nói gì đó với mình. Dọc đường đi đám học sinh ai cũng muốn tiến lên ngăn cản nhưng hoàn toàn run rẩy trước khí thế lạnh lẽo của vị Chúa tể Hắc ám tương lai. Do đó tận đến khi hắn dẫn thằng nhóc trực tiếp về phòng chung của Slytherin, đám rắn nhỏ mới cắn răng lo lắng đi vào theo.


Tom để Harry ngồi trên giường, lạnh lùng nói "Khóc đủ chưa ?"


Harry lần đầu nhìn thấy một bộ mặt khác của người giám hộ, nó chỉ có thể sợ hãi gật đầu nhưng miệng vẫn phát ra âm thanh nức nở. Từ trước đến giờ, mỗi khi nó khóc Tom sẽ luôn thỏa hiệp với nó chứ không đáng sợ như hiện tại.


"Lần trước ta đã nói với mi như thế nào, nếu còn dám vào Rừng Cấm ta liền đánh gãy chân mi, ta nói thì sẽ giữ lời !" Tom nhếch môi lặng lẽ đem viết lông trên bàn biến thanh một cây gậy dài hướng đến chỗ Harry.


"Tom !" Harry thật sự lúc này đã bị dọa đến tái người hét lên, đám rắn nhỏ núp ngoài cửa giật mình vội vã chạy vào, liều chết cản trước mặt Tom "Huynh trưởng, anh bình tĩnh chút ! Xin anh đó, cây gậy này mà giáng xuống là có án mạng đó !"


"Tránh ra ! Hôm nay ta phải dạy dỗ lại tên nhóc cứng đầu này." Tom vừa tính vung gậy thì phát hiện tay mình bị một người giữ chặt, là phu nhân Pomfrey.


"Phu nhân, xin bà buông tay. Tên nhóc này cần được dạy lại. Nó lại ngu ngốc vào Rừng Cấm lần nữa."


"Ta biết Tom, giáo sư Dumbledore nhờ ta đến đây vì sợ trò sẽ tức giận mà đánh Harry." Bà Pomfrey đoạt lấy cây gậy trong tay Tom, bắt đầu bài thuyết giáo dài lê thê "Ta không hiểu, đứa bé chỉ đơn giản thấy cô đơn, chẳng  lẽ trước khi đánh nó trò không nên tự ngẫm lại bản thân sao ? Trò Tom Riddle ?"


"Phu nhân, ngài đừng bao che nó nữa." Tom chỉ vào Harry đang khóc nức nở "Con nghĩ ngài hiểu rõ, Rừng Cấm là một nơi cực kì nguy hiểm như thế nào ! Nó thế nhưng không nói một tiếng đã chạy đi, ngài nghĩ vậy chưa đủ để con tức giận sao ?"


"Vậy trò nghĩ hành vi bạo lực này có thể khiến đứa bé hiểu được sao ?" Nếu so về giọng điệu, phu nhân Pomfrey tuyệt đối lấn át vì vậy chưa đầy vài giây sau Tom đã cảm thấy thất bại.


"Được rồi phu nhân, ngài nói không sai, con không nên đánh nó. Nhưng ngài thử nghĩ xem, lúc con nhìn thấy nó cầm bánh vòng đem cho bạch kì mã , xung quanh có vô số nhân mã đứng đó, phía sau là vùng đất tối đen của vô vàn sinh vật kì dị, ngài có biết con đã lo lắng như thế nào không ? Tuy bạch kì mã là sinh vật thuần khiết nhưng không có nghĩa nó vô hại, lỡ Harry chẳng may bị nó tấn công thì làm sao ? Một đứa trẻ năm tuổi yếu ớt như nó có thể bảo vệ bản thân sao ?" Tom phẫn nỗ đập mạnh tay xuống bàn. Từ khi sống lại, đây là lần đầu tiên hắn tức giận như thế, kiếp trước dù có bị bắt nạt trong viện mồ côi cũng không nổi giận như thế này. 


Phu nhân Pomfrey thở dài, bà đương nhiên biết rõ. Tom dù bình thường luôn khắt khe với Harry nhưng từ trước đến nay đều luôn cưng chiều bao che thằng bé. Bà để Tom ngồi xuống ghế, sau đó ôm lấy Harry đang khóc nức nở "Con có biết mọi người rất lo lắng cho con không ?"


Đứa nhỏ đáng thương gật đầu, hai mắt đỏ bừng "Con...chỉ là vì quá chán...Hơn nữa, chú ngựa nhỏ ấy rất đáng yêu...nó thích ăn bánh vòng."


"Ngoan, ngoan. Harry đừng khóc nữa. Con phải biết anh Tom rất lo cho con đó, con vẫn còn nhỏ mà khu rừng kia lại rất nguy hiểm biết không ?" Giọng phu nhân Pomfrey hết sức nhẹ nhàng khiến Harry dần nín khóc "Con rất thích ngựa con. Mà ở đây chỉ có rắn thôi."


Là về vấn đề vật nuôi sao ? Bà Pomfrey nhíu mày "Harry con phải biết, không phải lúc nào con muốn thứ gì cũng được. Ví dụ như bạch kì mã, nếu nó trở thành vật nuôi của con, nó nhất định sẽ rất bực bội, con thử nghĩ xem bị giam trong một chiếc lồng, không thể ra ngoài thật buồn biết bao ?"


"Con chỉ muốn cho nó ăn banh vòng thôi..." Dưới suy nghĩ của bà Pomfrey, Harry thấy rất oan uổng cho mình.


"Con chỉ muốn cho nó ăn thôi sao ? Ôi đứa trẻ đáng yêu này !" Bà Pomfrey xoa đầu nó, nở nụ cười "Tom, ta nghĩ trò nên cổ vũ nó hơn."


"Cổ vũ ? Bà muốn con cổ vũ nó vào Rừng Cấm ?" Tom nhíu mày lạnh lùng đáp "Lần này là do nó may mắn, chỉ gặp phải nhân mã với bạch kì mã. Nhưng còn lần sau lỡ nó đụng trúng nhện khổng lồ hay xà quái thì ai sẽ cứu nó ? Khi đó, con phải làm gì ? Nhặt xác nó về ?"


Phu nhân Pomfrey hoàn toàn bị lời nói Tom làm cho thuyết phục, bà thở dài đánh nhẹ lên người Harry "Harry Potter, nếu con không muốn bị nhện ăn thịt thì đừng đến Rừng Cấm nữa, hiểu không ?"


Trẻ em khá cố chấp nhất là khi chúng vừa tìm thấy thứ mới lạ. Harry tuy rằng ngoài miệng đồng ý nhưng trong mắt lại hiện lên sự bướng bỉnh. Tom lặng lẽ liếc sang vừa vặn nhìn thấy ánh mắt ấy, hắn cười lạnh đến chỗ bà Pomfrey.


"Mi thích con bạch kì mã đó ?" Âm thanh Tom tràn đầy nguy hiểm, "Rất thích đúng không ?"


Harry gật đầu nhưng rồi lại lắc đầu, sau đó lại gật rồi lại lắc. Trong lòng nó lúc này tràn đầy mâu thuẫn, mà nó lại không hề hay biết chính hành động này đã chọc giận Chúa tể Hắc ám. Hắn khẽ nghiến răng, gõ nhẹ đũa phép vào lòng bàn tay.


"Tóm lại là thích hay không thích ?"


Trực giác con nít thường rất mẫn cãm, nhất là khi Harry cảm nhận được sự đáng sợ của người giám hộ. Harry cứng đơ trên giường không biết nên trả lời ra sao. "Tom...anh đừng giận...em sẽ ngoan mà..."


"Mi khiến ta rất thất vọng, Harry. Mi đã đánh mất niềm tin của ta đối với mi rồi. Ta ghét nhất là trẻ con nói dối và không nghe lời." Tom ngồi xuống ghế ngay đó tiếp lời "Trả lời ta, thích hay không ?"


Ghét trẻ con nói dối, Harry cắn răng gật đầu. Tom nhanh chóng đứng lên bước đi, hành động kia khiến Harry chợt bất an, nó đứng dậy nói "Tom, anh muốn đi đâu ?"


"Làm thịt con súc sinh kia !" Đối với Tom, nếu hắn đã không thể đánh Harry thì chỉ có thể lấy sinh vật đáng thương kia làm gương cho thằng nhãi thôi.


"Đừng mà ! Tom, em sai rồi, em sẽ không bao giờ đi đến đó nữa ! Cầu xin anh đừng làm hại Silver !"


"Ta đơn giản chỉ muốn chặt đứt cố chấp mi thôi Harry, tránh để mi cả ngày đều nghĩ cách làm sao vào được Rừng Cấm gặp con thú kia." Thật ra Tom chỉ muốn hù dọa Harry, hắn cũng không điên đến mức đi giết bạch kì mã.


"Không muốn ! Không muốn ! Tom em hứa tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn không đi đâu hết mà!" Harry òa khóc dữ dội đến đáng thương. Cuối cùng Chúa tể Hắc ám đành thở dài, đáng lẽ mình nên giết nó từ khi thấy nó ở cô nhi viện. Tom day trán bất lực, hắn không hề biết vị trí của Harry đã sớm rất đặc biệt trong lòng hắn.


Tuy rất tức giận nhưng Tom vẫn bế Harry lên, "Hiện tại, ta với mi ước hẹn, mỗi ngày cuối tuần ta sẽ dẫn mi đi thăm bạch kì mã." Chưa kịp để Harry nìn khóc hắn đã vội nói thêm "Nhưng nếu ta biết mi lại lần nữa tự tiện chạy tới Rừng Cấm, ta cam đoan sẽ đem đầu của bạn mi về cho mi xem !"


"Tom, em thật sự yêu anh nhất !" Ngay lúc Harry ôm cổ Tom, không biết vì sao hắn chợt thấy trong lòng tràn đầy sự thõa mãn.


Tên nhóc phiền phức.


*31.10.19*


Lời biên tập: Đúng là Harry có vị trí đặc biệt trong lòng sếp nhưng đó chưa phải là tình yêu. Hiện tại đã là chương 50, nửa đoạn đường rồi. Vậy là sắp tới thời đại của James Potter rồi.