Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

Chương 7


Bành Lệ tắm xong đi ra liền thấy Đặng Khôn đang khoác áo chuẩn bị ra ngoài, liền tò mò hỏi: “Lão Đặng, tối thế này còn muốn ra ngoài sao?”
Đặng Khôn vừa khoác áo vừa nói với vợ: “Vọng Tân tối nay trở về Bắc Kinh, anh phải đi đón cậu ấy, em ngủ trước đi, nha?
Bành Lệ nhìn Đặng Khôn hấp ta hấp tấp, không nhịn được bật cười.
Đặng Khôn tò mò nhìn vợ một cái, hỏi: “Em cười gì thế?”
“Anh đó, luôn mồm la mắng mấy người Nhất Thừa luôn bảo vệ cậu ấy như bảo vệ gà con, còn không phải do anh cầm đầu sao?” Bành Lệ cười trêu chọc anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đặng Khôn: “…”  
“Nói bậy, anh chỉ là…”
Bành Lệ thấy vậy, dứt khoát ngắt lời anh, “Được rồi được rồi được rồi, em hiểu em hiểu rồi được chưa, bên ngoài đang mưa, cho nên trên đường lái xe chậm một chút.”  
Đặng Khôn lấy khóa xe, “Ừ, anh biết rồi, em ngủ trước đi, đừng chờ anh.”
“Vâng.”  
Thẩm Vọng Tân đã đặt vé máy bay mười giờ tối về Bắc Kinh, nhưng trước khi đến sân bay còn cùng Trì Hủ và mấy người ăn bữa cơm, ăn xong đã là tám giờ rưỡi rồi, anh vừa kịp xách hành lí tới thẳng sân bay.  
Phải bay mất hơn hai tiếng đồng hồ, anh ngủ một giấc trên máy bay, vừa tỉnh dâỵ đã đến vùng trời thủ đô, trong cabin truyền tới tiếng nhắc nhở của nữ tiếp viên hàng không, chờ máy bay hạ cánh an toàn rồi anh xách hành lí hòa vào dòng người xuống máy bay.
Thẩm Vọng Tân có vóc dáng cao lớn, liếc mắt nhìn một cái trong đám đông người đã trông thấy Đặng Khôn ở bên ngoài, anh vẫy tay với anh ta, “Anh Khôn!”
Đặng Khôn cũng đã nhìn thấy Thẩm Vọng Tân, lập tức huơ tay với anh, tiến về phía anh vài bước, “Vọng Tân!”

Thẩm Vọng Tân đẩy hành lí đi về phía anh ta, “Đã nói là em có thể tự mình bắt xe về mà, tối như vậy rồi còn chạy tới đón em làm gì?”  
Đặng Khôn tiện tay đỡ lấy va li của Thẩm Vọng Tân, “Cậu tưởng anh muốn tới à, chẳng phải vì chị Lệ của cậu lo lắng cho cậu, nếu không anh chả thèm tới đâu.”
Thẩm Vọng Tân cười bá lấy vai của Đặng Khôn, “Vẫn là chị Lệ đối tốt với em, đương nhiên anh Khôn cũng tốt nữa.”
Đặng Khôn trừng mắt với anh, “Hừ.”
Sau khi lên xe, Đặng Khôn vốn dĩ còn định nói với Thẩm Vọng Tân điều gì đó, nhưng vừa nghiêng đầu sang liền nhìn thấy người trên ghế phụ đầu tựa ra sau, đang nhắm mắt, hơi thở đều đặn, ngũ quan thanh tú lộ rõ vẻ mệt mỏi hiếm thấy, anh ta mím mím môi cuối cùng cũng không nói gì hết, có điều khi lái xe tốc độ bình ổn hơn rất nhiều.
Đến bãi đỗ xe của ký túc xá công ty rồi Đặng Khôn mới gọi Thẩm Vọng Tân dậy, “Vọng Tân, tỉnh dậy, chúng ta tới rồi.”  
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vọng Tân ngủ không say, Đặng Khôn vừa gọi đã tỉnh trở lại, lúc này trong đôi mắt luôn sâu và dịu dàng của anh có chút mơ màng và ngái ngủ, “Nhanh như vậy sao?”
Đặng Khôn: “…” Vì để thằng ranh con này ngủ thoải mái hơn một chút mà anh ta đã lái rất chậm rồi được chưa!!
Đặng Khôn liếc anh một cái, đi xuống xe trước giúp anh lấy hành lý từ cốp xe ra ngoài, “Được rồi, anh không đưa cậu lên trên đâu, cậu tự mình lên lầu đi.”
“Được, cám ơn anh Khôn, lái xe từ từ nhé.”
“Anh biết rồi, mau quay về đi.”  
Tận mắt nhìn thấy Thẩm Vọng Tân bước vào thang máy rồi Đặng Khôn mới lên xe rời đi.  
  ***
Thẩm Vọng Tân móc chìa khóa từ trong túi ra mở cửa, lúc xách hành lí cũng rất cẩn thận từng tí một, cố hết sức để không phát ra tiếng động, giây tiếp theo, khóe miệng anh nhếch lên, trong mắt lóe lên một ý cười bất đắc dĩ, nhanh như chớp làm động tác bịt tai rồi bật công tắc đèn trên tường một tiếng “bang”, chốc lát cả phòng khách sáng choang như ban ngày, mà anh nhìn bốn thiếu niên còn đang mặc đồ ngủ đứng cách đó không xa mặt đang ngẩn tò te, trên tay còn đang cầm mấy quả bóng bay đầy màu sắc.
Thẩm Vọng Tân không nhịn được mà bật cười, “Lại là một surprise? Haiz, trò này các cậu làm bốn năm rồi mà vẫn chưa chán sao?”
Bốn người thiếu niên anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, mặt đối mặt.  
Lương Đẳng ưa quấn lấy Thẩm Vọng Tân Nhất, lập tức quăng bóng bay trong tay, vắt chân lên phi qua chỗ anh, “Anh!”
Thẩm Vọng Tân nhìn Lương Đẳng nhào qua chỗ mình, cười buông va li trong tay ra.
Lương Đẳng còn nhỏ tuổi, nhưng bây giờ có thế nào cũng cao một mét tám hai, cứ thế bổ nhào qua, cả hai người đều không thể không lùi về sau mấy bước, “Anh, em nhớ anh lắm đó.”
Biểu cảm của Thẩm Vọng Tân trong tích tắc vô cùng kỳ quái, nhưng vẫn cứ cười mà nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu ta, “Chỉ là không gặp nhau một thời gian thôi sao? Có đến mức vậy không?”
“Đương nhiên phải vậy rồi, anh tính thử xem, từ tháng bảy anh gia nhập đoàn phim chúng ta có gặp nhau đâu, cứ thế mà tính, đã là hơn ba tháng rồi.”
Sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ với ba chàng thanh niên, Lục Kỷ Tiềm đi qua giơ tay túm lấy cổ áo của Lương Đẳng, kéo cậu ta ra khỏi Thẩm Vọng Tân, “Được rồi, cậu không nhìn thấy anh cậu vẻ mặt đầy mệt mỏi sao?”
Lục Kỷ Tiềm vừa nói như thế, Lương Đẳng mới để ý thấy trên gương mặt sáng láng của Thẩm Vọng Tân quả thật có nét mệt mỏi, “À, anh, thế anh đi tắm trước đi, em đi trải giường cho anh.” 
“Còn phải đợi cậu à, anh sớm đã trải xong rồi.” Tần Dị Tây liếc cậu ta một cái, sau đó lại nói với Thẩm Vọng Tân: “Hôm qua trời không mưa, nắng tốt, đặc biệt giặt cho cậu rồi, tuyệt đối sạch sẽ.”
Thẩm Vọng Tân xoa xoa đầu Lương Đẳng, sau đó buông cậu ta ra, chìa tay chạm nắm đấm cùng Tần Dị Tây, “Người huynh đệ, cảm ơn nhé.”
“Đã nói là huynh đệ rồi, còn cảm ơn cái gì?”
Thẩm Vọng Tân tắm xong ra khỏi phòng tắm trở về phòng liền nhìn thấy Vưu Nhất Thừa đang ngồi trên giường anh, anh vừa lau tóc vừa nhìn anh ấy khó hiểu, “Anh Thừa, sao thế ạ? Sao mà còn chưa ngủ nữa?”
Vưa Nhất Thừa vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Qua đây ngồi.”
Thẩm Vọng Tân nghe lời mà ngồi qua đó.

“Cởi đồ ra đi.”
“Hả?”  
“Hả cái gì, mới nãy Đẳng Đẳng nhào qua nhưng sức lực lại không hề nhẹ chút nào, trên người còn có vết thương, đau rồi hả?”
Thẩm Vọng Tân ngẩn người mấy giây, rồi mỉm cười, trong lòng bỗng thấy ấm áp.
Sau khi cởi bỏ áo thun trên người, trên lưng người thanh niên trắng trẻo quả thực có không ít vết bầm xanh tím, Vưu Nhất Thừa xuýt xoa một tiếng, “Đều bị ở đoàn phim hả?”
Thẩm Vọng Tân gật đầu, anh ở đoàn phim hầu hết đều là cảnh đánh võ, có lúc có thể đeo cáp treo người trên không cả ngày, để lại những vết tích này chẳng có gì là lạ.  
Vưu Nhất Thừa chẳng biết từ đâu lôi ra một lọ dầu gió Hồng Hoa, vừa xoa cho anh vừa nhẹ giọng nói, “Một tháng trước Dị Tây lúc trở về từ đoàn phim cũng thương tích đầy mình.”
Thẩm Vọng Tân cười nói: “Hai bọn em đều diễn võ thuật mà, khó tránh khỏi được.”
“Cậu thế này có lẽ nặng hơn cậu ta nhiều, còn đau không?” Vưu Nhất Thừa quan tâm hỏi.
Thẩm Vọng Tân rõ ràng đau đến nhăn cả mày, nhưng miệng thì lại nói: “Cũng không đến nỗi đau như vậy.”
Vưu Nhất Thừa cảm nhận được lưng anh thoáng run rẩy, nói: “Không đau mà run, nhưng run cũng vô ích, vết bầm của cậu xoa không tan, tới lúc thì càng đau hơn.”
Thẩm Vọng Tân gật đầu, “Vâng, em biết mà.” 
“Cậu diễn cảnh võ thuật nhiều như thế, chắc đeo cáp rồi nhỉ? Cao không? Lúc đó làm sao mà chịu đựng được thế?”
Thẩm Vọng Tân mắc chứng sợ độ cao, “Chẳng biết cao bao nhiêu, nhưng vẫn chịu được.”
“Vậy sau này gặp cảnh cao hơn thì cậu phải làm sao?”
Thẩm Vọng Tân vươn vai, “Còn có thể sao nữa? Chỉ có thể cố gắng mà chịu đựng thôi.”  
Vừa nói dứt lời, anh bất giác rít một tiếng, lực của anh Vưu thực mạnh.
Vưu Nhất Thừa nghe thấy anh xuýt xoa, lực ở tay mới nhẹ đi chút ít.
“Cậu bị thương thế này rồi thì nghỉ hẳn vài ngày đi, ngày mai đừng đi tập nữa.”
“Không được, vẫn phải đi, chúng ta chẳng phải còn có buổi biểu diễn ở Nam Kinh sao, lâu lắm rồi em không luyện tập, phải lo tranh thủ thời gian mới được.” 
Vưu Nhất Thừa thở dài một hơi, “Tôi nói hai người các cậu, quả thật cứng đầu như nhau,” Người còn lại chính là Tần Dị Tây, lúc vừa mới trở về, anh ấy cũng bảo Tần Dị Tây nghỉ ngơi một ngày, nhưng anh ta một ngày cũng không nghỉ, vẫn cứ cắn răng để theo kịp bài với bọn họ.
  ***
Từ khi biết Tô Tinh Dã cũng thích YLQSL, Khương Nghệ cảm thấy mình và cô gần gũi hơn rất nhiều, sau khi kết thúc lịch học buổi sáng, Khương Nghệ lập tức chạy đến bên Tô Tinh Dã, “Tinh Dã Tinh Dã, YLQSL có buổi diễn trong tháng này ở Nam Kinh, tớ nhờ người kiếm được vé rồi, hàng trước thứ năm, thế nào, cậu có đi không?”
Nghe vậy, một lòng bàn tay đặt bên thân siết chặt, cô hỏi cô ấy, “Cậu… thật sự kiếm được vé hả?”
Khương Nghệ hất một bên mày lên, “Đúng thế đúng thế, tớ có bốn vé nè, còn hai vé cho bọn Hoắc Tương rồi, nếu cậu đi, thì bốn bọn mình cùng đi, cậu đi không?”
Tô Tĩnh Dã rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Nhưng tớ nhớ hôm đó là thứ năm…”  
Khương Nghệ liếm liếm môi, khẽ liếc nhìn Ôn Viện cách đó không xa một cái, áp sát vào Tô Tinh Dã, thấp giọng nói, “Tôi biết chứ, cho nên… buổi tối không trở về kí túc xá, đội trưởng Tô, cậu dám không?” 
Tô Tinh Dã không nói gì mà chỉ mím môi, im lặng.  
Khương Nghệ thấy cô trầm mặc, thay đổi chủ ý nghĩ lại, cũng phải thôi, Tô Tinh Dã không chỉ là sinh viên mà cô Ôn tự hào, mà còn là đội trưởng đội múa, cái trò qua đêm không về kí túc xá cô làm sao có thể làm ra được, thế là cô ấy bèn nói: “Ây da, không sao hết cả, dù sao thì cậu cũng phải giữ bí mật cho bọn tớ đấy, tới lúc đó tới sẽ livestream cho cậu…”
“Dám.”

Khương Nghệ nghe thấy tiếng nói của Tô Tinh Dã, nhưng nhất thời không kịp phản ứng, đờ đẫn mà “a” lên một tiếng.
Tô Tinh Dã nghiêng mình nhìn cô ấy, ánh mắt kiên định, “Tớ nói, tớ dám, cùng đi không?”  
Khương Nghệ bỗng trợn tròn mắt, sau đó phá lên cười, “Tốt! Rất can đảm! Vậy hứa rồi nhé! Không được hối hận đó?”
Tô Tinh Dã gật đầu, “Ừ! Không hối hận!”  
Ngày mười lăm tháng một, vào ngày thứ năm này, trong kế hoạch sống kỷ luật nghiêm ngặt của Tô Tinh Dã, là lần đầu tiên cô không trở về kí túc xá vào buổi tối.
Lúc hạ cánh an toàn ở sân bay Lộc Khẩu thành phố Nam Kinh, đám người Khương Nghệ vẫn chưa dám tin, đội trưởng của bọn họ quả thật cùng bọn họ qua đêm không về, nhóm bạn cùng phòng hai năm trời của bọn họ, đây là lần đầu tiên kí túc xá bốn người trước giờ rất nề nếp cùng lên đường.
“Tinh Dã, tớ thật sự không dám tin luôn đó, cứ giống như đang mơ vậy.”
Tô Tinh Dã nhìn về phía cô ấy: “Tại sao?” 
“Đương nhiên là bởi vì cậu lại thật sự cùng bọn tớ qua đêm không về kí túc xá đó.”
Trần Nhiễm Nhiễm cũng nghiêm túc gật đầu, “Không sai, “ảo” quá đi mất.”
Tô Tinh Dã nhìn bọn họ cùng một vẻ mặt không thể tin nổi, không nhịn được mà cười cười, nhưng giây tiếp theo, điện thoại để trong túi bỗng nhiên rung lên, móc ra xem, là cô Ôn gọi. 
Ba người kia nhìn nhau, Khương Nghệ lấy điện thoại của Tô Tinh Dã, dứt khoát bấm phím im lặng, “Không thể nhận.”
Tô Tinh Dã thật ra có chút căng thẳng, “Sẽ không có chuyện gì chứ?”  
“Không sao đâu, lúc tới nơi tớ đã nhắn tin cho Ôn mỹ nhân rồi, coi như là tiền trảm hậu tấu, bây giờ nhận điện thoại không phải là thèm ăn chửi sao?”
Nhờ sự thuyết phục tích cực của Khương Nghệ, Tô Tinh Dã rốt cuộc cũng dứt khoát không nhận điện thoại của Ôn Viện.
Trước khi đi vào hội trường, Khương Nghệ và Hoắc Tương mở khóa kéo ba lô, Tô Tinh Dã nhìn theo, ba lô của bọn họ vậy mà lại nhét rất nhiều đồ, băng rôn cầm tay, vòng tay cổ vũ, … Có điều băng rôn của Khương Nghệ là Tần Dị Tây, còn băng rôn của Hoắc Tương là Thẩm Vọng Tân, sau đó Hoắc Tương lấy băng rôn và vòng tay cổ vũ Thẩm Vọng Tân chia cho Trần Nhiễm Nhiễm.
Khương Nghệ ngẩg đầu nhìn Tô Tinh Dã một cái, nói: “Tớ biết chắc cậu chưa chuẩn bị gì cả, dù sao thì tớ thích kiểu đoàn thể, Tương Tương Nhiễm Nhiễm pick Tân Tân, vậy cậu cùng tớ pick Tây Tây đi, đồng ý, đeo lên.”
Thế là Tô Tinh Dã dưới sự cưỡng ép không hoàn toàn của Khương Nghệ mà đeo vòng tay cổ vũ Tần Dị Tây lên.
Tô Tinh Dã cúi đầu nhìn dòng chữ “Tần Dị Tây” trên vòng đeo cổ vũ, nhưng hiện lên trong đầu lại là một gương mặt dịu dàng khác.
Lời tác giả muốn nói:
Hôm nay là người giựt tít hahahahaha
Cổ vũ cho Tinh Tinh len lén đi xem biểu diễn