Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

Chương 1


2019.09.15
Buổi chiều giữa mùa hè, nắng tắt dần, ráng chiều vàng rực rỡ chiếu qua ô cửa kính trong veo soi rọi vào bên trong, lưu lại lấm tấm trên sàn gỗ tối màu những chấm sáng lấp lánh. Một hồi lâu sau, tiếng nhạc trong phòng luyện tập cũng dần ngừng vang, người con gái ngồi dưới sàn toàn thân mặc một bộ đồ khiêu vũ màu đen, khuôn mặt trắng nõn, dáng người mảnh mai, mái tóc đen dài được búi cao, đang khom khom người chỉnh lại giày khiêu vũ.
“Tinh Dã?” một giọng nữ nhẹ nhàng từ ngoài cửa truyền vào 
Tô Tinh Dã nghe tiếng vô thức quay người lại, là giáo viên dạy khiêu vũ của bọn họ, Ôn Viện, “Cô Ôn?”
Ôn Viện mỉm cười tiến về phía cô, “Tinh Dã, việc mà cô nói với em lần trước em suy nghĩ thế nào rồi?” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhắc đến chuyện này thì phải bắt đầu từ tháng trước, một người họ hàng của Ôn Viện tên Triệu Hoa, là một vị đạo diễn, hiện tại đang quay một phim cổ trang chuyển thể đặc sắc, nhưng trong phim có một nhân vật mãi vẫn chưa chọn được người phù hợp. Vừa hay nhận được lời mời của Ôn Viện đến xem biểu diễn văn nghệ tại trường của bọn họ, rất khéo là Triệu Hoa vừa thấy đã ưng diễn viên múa chính trên sàn diễn lúc đó là Tô Tinh Dã.
Bộ phim mà Triệu Hoa hiện đang quay tên là Triều Dương Công Chúa, trong phim có một vai nữ thứ n là Tiên Lạc cô nương, vũ đạo cao siêu, tuy đất diễn không nhiều, nhưng lại là một vai diễn vô cùng đặc sắc, là một nhân vật nữ được khắc họa đẹp nhất trong nguyên tác, lần đầu tiên xuất hiện được miêu tả như thế này:
“Da trắng hơn tuyết, dung mạo thanh tú, tựa như thần tiên, một thân áo trắng váy dài, eo thon nhỏ nhắn, khi xoay vòng, váy tung bay tựa hoa sen trong gió, nhất là cái ngoảnh đầu nhoẻn cười, hết thảy phong tình đượm quanh khóe mắt...”
Chính vì đoạn miêu tả này đã khiến cho trong đầu Triệu Hoa luôn ẩn hiện một bóng hình mỹ nhân, nhưng đã gần nửa tháng kể từ khi khai máy đến giờ, ông ta mãi vẫn chưa tìm được Tiên Lạc cô nương như mong muốn, cho đến khi nhìn thấy Tô Tinh Dã trên sàn diễn, dung mạo của mỹ nhân trong tưởng tượng lập tức hiện lên rõ nét.
Tô Viện nhận lời nhờ vả của ông ta mà đi khuyên Tô Tinh Dã nhận lấy vai thứ Tiên Lạc cô nương.
Tô Tinh Dã hé miệng nói rằng: “Cô Ôn, nhưng em không được đào tạo qua trường lớp, thật sự không sao chứ ạ?”

Ôn Viện nỗ lực thuyết phục, “Những cảnh xuất hiện của vai diễn này chủ yếu đều là nhảy múa, lời thoại không hề nhiều, điều này em không phải bận tâm.”
Thật ra Ôn Viện vẫn có điều còn chưa nói, đó chính là Tiên Lạc thuộc kiểu mỹ nhân lạnh lùng, ở điểm này, Tô Tinh Dã lại có nét tương đồng. Bà làm giáo viên vũ đạo của cô hai năm, cô lãnh đạm thờ ơ không tranh không đấu, như thể vĩnh viễn không có chuyện gì có thể làm ảnh hưởng đến cô, nói quá một chút, thực tế chính là lạnh lùng.
Tô Tinh Dã rũ nhẹ đuôi mắt, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, vài giây sau, cô mới nói với Ôn Viện: “Được, em sẽ cố gắng hết sức ạ.”
Sau khi về đến kí túc xá, Triệu Hoa liền ở trên Wechat liên hệ với cô.
Triệu Hoa: Tiểu Tô, tôi nghe Tiểu Viện nói, cô thật sự đồng ý diễn vai phụ Tiên Lạc cô nương này hả?
Tô Tinh Dã: Vâng, nếu tôi làm chưa đủ tốt, thì hi vọng đạo diễn Triệu rộng lượng bỏ qua cho.
Triệu Hoa: Không vấn đề gì, không vấn đề gì, bình thường cô múa như thế nào thì cứ làm theo như thế là được rồi.
Triệu Hoa: À, trường của các cô sắp nghỉ hè rồi nhỉ? Cô xem sau thượng tuần (*) tháng 7 có thể gia nhập tổ quay không?
(*) thượng tuần: khoảng thời gian mười ngày đầu trong tháng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ đã là đầu tháng 7 rồi, trường của họ ngày 13 tháng 7 nghỉ hè, trung tuần có thể liền gia nhập tổ, thế là cô trả lời: Có thể ạ.
  ***
Thế là bên này ngày 13 tháng 7 sau khi nhà trường nghỉ hè, Tô Tinh Dã gọi xe đi tới sân bay, trên xe cô đặc biệt gọi về nhà báo một tiếng.  
“Tinh Tinh, sao em lại không báo trước cho chị một tiếng hả, chị thấy hay là chị cùng đi Hoành Điếm với em nhỉ?”
“Chị Vân, chị không cần lo cho em, em không còn là đứa trẻ nữa.”
Dương Vân là quản gia sinh hoạt của Tô Tinh Dã, cuộc sống của cô luôn do chị ấy sắp xếp, dần dà tình cảm gắn bó, cũng khó trách tại sao chị ấy lại muốn cùng đi Hàng Châu với cô, “Nhưng mà…”
Tô Tinh Dã ngắt lời của chị ấy, “Em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, huống hồ cũng chỉ có một tuần thôi mà.”
Dương Vân cũng biết tính khí của cô, xem ra chỉ có thể dặn dò kỹ càng hết một lượt, rồi sau đó liền hỏi: “Tinh Tinh, chuyện này phải nói qua với ông chủ chứ?” 
Tô Tinh Dã nghĩ một hồi, “Thôi đừng nói.”
Dương Vân bên đầu kia điện thoại trầm lặng vài giây, rồi vang lên một tiếng “Haiz”.
Lúc đến sân bay đã là hơn 9 giờ tối, Triệu Hoa sợ cô không tìm được đường, còn đặc biệt cử một người trong đoàn phim đến đón cô.
Nhân viên đã nhìn qua hình của Tô Tinh Dã, vì thế vừa nhìn đã nhận ra cô giữa đám đông người. Cô ấy cảm thấy so với trong hình cô còn đẹp hơn gấp bội, thân hình mỹ miều này, thật không hổ là người học múa, khó trách đạo diễn Triệu vô cùng kiên trì mời cô đóng phim. Ngẩn ra vài giây cô ấy mới sực tỉnh, vội vàng vẫy tay về phía cô, “Chị Tô, chị Tô.”

Tô Tinh Dã nhìn thấy một cô gái đang ra sức vẫy tay, vừa vẫy vừa chạy về phía cô.  
“Xin chào chị Tô, em là Tiểu Mặc nhân viên của đoàn phim Triều Dương, đây là thẻ nhân viên của em, đạo diễn Triệu sai em đến đón chị.” Tiểu Mặc vừa nói vừa đưa thẻ nhân viên cho Tô Tinh Dã xem. 
Tô Tinh Dã xác nhận thẻ nhân viên của cô ấy xong rồi gật nhẹ đầu.
Tiểu Mặc dang tay ra định đón lấy hành lý của cô, Tô Tinh Dã lịch sự từ chối, “Không sao, chị tự lo được.”
Lúc ra khỏi sân bay, Tiểu Mặc âm thầm đánh giá cô đến mấy lần. Thật ra cô ấy vào ngành này không phải ngày một ngày hai, cũng từng thấy rất nhiều nghệ sĩ nữ vô cùng xinh đẹp, bởi vậy mới nói Tô Tinh Dã tuyệt đối không phải cô gái đẹp nhất trong số những người cô ấy từng thấy, nhưng tuyệt đối là người có khí chất nhất, khí chất này khó mà dùng ngôn từ nào để hình dung, thanh lệ thoát tục, đại khái là kiểu người như vậy.
Tiểu Mặc đưa cô đến khách sạn mà đoàn làm phim đang ở, đến khách sạn đã là mười giờ hơn rồi, “Chị Tô, bên em đã lấy danh nghĩa đoàn làm phim thuê cho chị một phòng, đạo diễn Triệu bọn họ vẫn còn ở đoàn làm phim, sáng sớm mai sáu giờ em sẽ đến gọi chị, chúng ta sáu giờ rưỡi xuất phát, em sẽ đưa chị đi nhập đoàn, hôm nay khuya quá rồi, vâỵ chị nghỉ sớm đi nhé?”
Tô Tinh Dã gật đầu với Tiểu Mặc, “Được, vậy thì phiền em nhé.” 
“Không phiền, không phiền ạ.”  
  *
Sáng sớm sáu giờ ngày hôm sau, Tiểu Mặc đúng giờ qua gõ cửa phòng của Tinh Dã, nhưng gõ vài tiếng rồi mà không có phản hồi, không phải do trong lòng còn đắn đo chần chừ hay lẽ nào vẫn còn chưa ngủ dậy?
Đúng lúc cô ấy đang thấy phiền não vì tối qua không lưu số điện thoại hay Wechat của Tinh Dã, đột nhiên ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân, cô ấy vô thức nghiêng người nhìn qua, thì chính là người mà cô ấy cho rằng vẫn chưa ngủ dậy, Tô Tinh Dã.
Cô lúc này đang mặc một bộ đồ thể thao màu trắng sữa, tóc đen dài được cột sau đầu, không thoa phấn son, cứ thế phô bày mặt mộc.
Tiểu Mặc nhìn cô, âm thầm nuốt xuống vài ngụm, làm sao đây? Hình như cô ấy bị một người con gái mê hoặc mất rồi?!
“Chị Tô, chị đi chạy bộ buổi sáng đấy ạ?” 
Tô Tinh Dã đã bước tới trước mặt, cô nhẹ nhàng gật đầu với cô ấy, “Ừ, đúng vậy.”
Tiểu Mặc trầm ngâm, hèn gì dáng người đẹp đến thế, người học múa còn tự giác kỷ luật, không đẹp mới lạ!
“Ngại quá, đợi chị mấy phút nhé, chị tắm nhanh một cái thay bộ đồ là xong ngay.” Tô Tinh Dã nói với Tiểu Mặc.
Tiểu Mặc gật đầu lia lịa, “Được được, không vội.” 
Khoảng mười phút sau, Tô Tinh Dã bước ra, bộ đồ thể thao được thay bằng áo thun trắng, quần jean cạp cao, giày đế bằng, tóc dài sấy khô được vắt ra sau, không trang điểm, mặt mày trắng trẻo, ngũ quan tinh tế, răng trắng môi hồng, Tiểu Mặc cảm thấy ngoài khí chất mỹ nhân ra, cô còn có thể có thêm cái danh hiệu mỹ nhân mặt mộc!
Phim trường này có không ít đoàn làm phim, xuống xe xong đi theo Tiểu Mặc lòng vòng cả buổi mới tới được đoàn làm phim “Triều Dương công chúa” của bọn họ.  
  ***
Trì Hủ trông thấy một bóng dáng cao gầy từ xa, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, đánh tiếng chào người trợ lý ở bên cạnh rồi nhanh chân đi về phía đó. Cậu ta quàng lấy vai của Thẩm Vọng Tân, hí hửng cười nói: “Anh, chào buổi sáng.”
Thẩm Vọng Tân bị cậu ta bá vai thì hơi khom người xuống, nghiêng đầu liếc nhìn cậu ta một cái, “Ừ, chào buổi sáng.” 

Thật ra đây là lần đầu tiên bọn họ hợp tác với nhau, bởi vì mọi người tuổi tác tương đồng, hơn nữa Trì Hủ luôn cảm thấy trên người Thẩm Vọng Tân có một sức hút kì lạ, vì thế đặc biệt thấy hợp gu với anh.
 “Phải rồi, em nói với anh một chuyện.”
 “Nói.”
“Đó là cái vai Tiên Lạc trong phim của chúng ta, em vừa mới nghe nhân viên nói là đã chốt diễn viên rồi, sáng nay nhập đoàn, sinh viên học viện múa Bắc Kinh, nghe nói đẹp hết sảy.”
Thẩm Vọng Tân gật đầu “ờ” một tiếng.
Trì Hủ, “Anh ờ thế thôi hả?”
“Không thì phải thế nào?”
“Ai dà, anh hai ơi, anh nhạt nhẽo như vậy luôn hả?”
Trì Hủ có chút chán nản, bọn họ quen biết cũng được một thời gian, nhưng cậu ta thật sự cảm thấy Thẩm Vọng Tân đã phát huy chủ nghĩa không gần nữ sắc lên đến cực đại rồi.
Trên đường đi đến phòng hóa trang, Trì Hủ bất ngờ níu lấy cánh tay Thẩm Vọng Tân, “Từ từ từ từ… anh xem anh xem, anh xem người đi cùng Tiểu Mặc đằng kia có phải là Tiên Lạc không?”
Thẩm Vọng Tân theo hướng tay Trì Hủ chỉ mà nhìn qua, quả nhiên trông thấy đứng bên cạnh Tiểu Mặc là một cô gái có vóc dáng mảnh dẻ, quay lưng về phía bọn họ.
“Lẽ nào thân hình của dân học múa đều ưu tú như vậy sao?”
Cô gái vươn thẳng lưng, tóc dài ngang eo, áo thun trắng đóng thùng trong quần jeans đen.
“Chỉ nhìn bóng lưng thôi mà đã biết nhất định là rất xinh đẹp.” Trì Hủ nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Anh, anh nói xem có nên qua đó chào hỏi một tiếng không?” 
Thẩm Vọng Tân liếc cậu ta một cái, “Để tôi xem cậu có bị đạo diễn Triệu mắng té tát không.”  
Trì Hủ: “……” Thôi được rồi, vừa nghĩ tới đạo diễn Triệu là rùng mình rồi, chung quy là vừa nhập đoàn được một tháng, cậu ta đã bị đạo diễn Triệu mắng đến mức tinh thần tổn thương sâu sắc lại còn ám ảnh tâm lý nữa.