Một Khối Bánh Cookie Bé Nhỏ Còn Lợi Hại Hơn Thuốc X

Chương 10: Cookie bé nhỏ bị biến thành điều kiện trao đổi

Harry nơm nớp lo sợ quay đầu lại, nhìn vẻ mặt dữ tợn của Snape, trái tim bất ổn đập loạn nhịp một cái. Vừa nãy mình hôn Snape, vừa nãy mình còn làm cho Snape cứng lên …… Việc này không khoa học a! Đây không phải là thế giới trong bức họa sao?! Tại sao còn có thể cứng lên chứ?!

Harry không nhịn được quay đầu lại, dùng tay che mặt, nội tâm không ngừng gào thét.

“Harry, lúc nãy con và Severus đã xảy ra chuyện gì?” Dumbledore cười híp mắt hỏi, “Tại sao cảm giác sắc mặt của Severus không tốt thế?”

“Con…… Con không biết, giáo sư……” Tiếng nói của Harry càng ngày càng nhỏ, bỗng nhiên lấy một đống cookie trên bàn nhét vào miệng, nhai kẽo kẹt kẽo kẹt. Mặc dù hơi nghẹn một chút – nhưng cũng may Harry đã chết — nhưng nếu làm vậy có thể trốn tránh câu hỏi của Dumbledore thì cũng đáng.

Nhưng hiển nhiên Harry xem thường khát vọng tám chuyện của bức họa Albus Dumbledore. Xét thấy Harry không thể mở miệng nói chuyện, vậy nên ánh mắt nghi vấn của Dumbledore lập tức chuyển về phía Snape.

……

Nhưng xui xẻo thay rõ ràng đây không phải một chiến lược chuyển dời tốt. Bởi vì Snape cái gì cũng không nói, trực tiếp quơ đũa phép làm nổ tung cái bàn mà Dumbledore mang sang từ chính bức họa của cụ.

“Nga! Severus, cơn giận của thầy cũng dữ dội quá nha!” Dumbledore kinh hãi nói, nhưng không có vẻ tức giận, “Lúc nãy thầy và Harry rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao giận dữ vậy?”

“Không liên quan đến cụ!” Khẩu khí của Snape cực kỳ tồi tệ, nếu hắn thật sự là một con rồng, vậy thì Harry có thể tưởng tượng ngọn lửa phun ra từ lỗ mũi hắn.

“Potter!” Severus Phun lửa Snape quay đầu về phía Harry, “Đi theo ta!”

Nói xong, Snape cũng không chờ Harry đem cookie nghẹn ở cổ họng nuốt xuống, lập tức liền xoay người bước đi, không mang theo một đám mây. (trích trong một câu thơ trong bài “tái biệt khang kiều”)

Harry: “……”

Lúc trước Snape vô cùng kính trọng Dumbledore, bất kể hắn bất mãn với những yêu cầu mà Dumbledore đưa ra đến chừng nào, Snape cũng sẽ chấp hành – giống như Dumbledore yêu cầu Snape giết cụ. Nhưng lúc này……

Harry vô ý thức nuốt nuốt nước miếng. Ngay cả cái bàn của Dumbledore cũng bị Snape làm nổ bay, có thể thấy được lúc này tâm trạng của hắn tồi tệ đến chừng nào! Mà dựa theo hiểu biết của Harry, lúc này tuyệt đối không thể chọc Snape! Bởi vì như vậy cũng đáng sợ như việc chọc giận một con rồng đuôi gai Hungary!

……

Thậm chí còn đáng sợ hơn chọc giận một con rồng đuôi gai Hungary! Bởi vì ít nhất Harry đã từng có thể sống sót dưới móng vuốt của rồng đuôi gai Hungary, mà bây giờ……

Harry khẩn trương theo sát phía sau Snape, len lén liếc nhìn bên mặt của Snape một cái, lại nhớ tới chuyện vừa xảy ra trong Phòng Cần Thiết…… Harry càng thêm tin tưởng suy nghĩ Snape gọi mình từ bức họa đi ra, là vì thuận tiện cho việc hủy thi diệt tích!

……

Snape dẫn Harry từ bức họa trong phòng hiệu trưởng đi ra bên ngoài, hơn nữa vẫn mãi xuyên qua các bức họa, khiến thật nhiều người trong bức họa không ngừng oán giận Snape, Harry đi theo phía sau đành phải không ngừng xin lỗi.

“Nói thật, người thanh niên này rốt cuộc muốn làm gì? Hắn rõ ràng đã trở thành bức họa! Tại sao vẫn luôn vội vàng bận rộn như vậy, có cần thiết không chứ?” ()

Đây là lời oán giận của một phù thủy bụng bia bị nước trà đổ vào vạt áo khi Snape đi ngang qua. Harry không có cách nào, đành phải vừa giúp phù thủy này rửa sạch quần áo bị bẩn của lão, vừa cười xin lỗi, cuối cùng còn phải đuổi theo Snape đã sắp đi mất bóng.

Nhưng Harry cảm thấy mình hẳn không nên oán trách vị phù thủy bị dơ quần áo kia, ít nhất lão chỉ than phiền bằng miệng, chứ không có rút một thanh kiếm gần như dài hơn cả bản thân ra để ngăn cản đường đi của y.

“Rút kiếm của mi ra đi! Đồ vô lại, đồ chó!” Tước sĩ Cadogan – Cái bức họa điên điên khùng khùng, từng thay thế phu nhân béo làm bức họa trông cửa nhà Gryffindor mấy tháng kia — đột nhiên từ bên cạnh Harry nhảy ra, đang điên cuồng vung kiếm của lão.

…… Mặc dù theo Harry thấy, lão là đang cố gắng khống chế sự cân bằng giữa lão và thanh kiếm.

“À, xin chào, tước sĩ Cadogan, thật vui lại gặp ngài, nhưng bây giờ tôi có việc gấp, xin ngài tránh ra một chút được không?” Harry nói.

“Nga! Mi tên khoác lác hạ lưu này! Mi rõ ràng là sợ chiến đấu! Mi biết không? Mi đây là sợ chiến đấu! ta muốn thay mặt vua Arthur…… A —!”

Tước sĩ Cadogan “Ầm” một tiếng ngã xuống đất, lộ ra Snape đang giơ đũa phép ở phía sau lão.

“Á, giáo sư, tôi……”

Lời của Harry không thể nói xong, bởi vì lúc này sự nhẫn nại của Snape đã cạn kiệt, hắn hình như đã nhận ra một mình mình đi nhanh về phía trước thì không có khả năng nhanh chóng đi tới đích đến mình muốn, cho nên lúc này hắn cực kỳ thông minh hùng hổ đi về phía Harry, nắm áo Harry, lôi kéo y đi theo hắn.

“Nga! Giáo sư! Từ từ! Từ từ!” Harry liều mạng muốn cứu vớt áo chùng của mình khỏi tay Snape — bởi vì này thật sự quá khó chấp nhận, “Tôi có thể tự mình đi!”

Snape liếc nhìn Harry đang giãy dụa một cái, thấy y quả thật rất không thoải mái, mới buông áo y ra, ngược lại nắm lấy tay Harry, tiếp tục dẫn y tiến lên phía trước.

Harry vụng trộm liếc nhìn bàn tay Snape đang nắm lấy tay mình — tái nhợt, thon dài, cực kỳ dễ nhìn – chung quy cảm thấy sự việc hình như có chút không thích hợp?

Tuy rằng lúc nãy xảy ra một vài…… chuyện rất thần kỳ, nhưng…… Đột nhiên tiếp xúc như vầy lại là thế nào? Nếu không phải Harry đã trở thành bức họa, cũng không thể lại chết thêm lần nữa, y nhất định sẽ cảm thấy hiện tại Snape nắm chặt lấy cổ tay y chính là muốn bẻ gãy nó, làm cho y đau đến chết.

……

Có Snape theo bên cạnh…… Hộ tống, rất nhanh Harry đã bị dẫn tới đích đến – Phòng Cần Thiết ở tầng tám Hogwarts — cũng là nơi hai người bọn họ vừa mới ở, cái giường lớn kia vẫn còn đặt ở chỗ cũ, ngoại trừ việc trên giường có chút hỗn độn, thì chẳng có gì khác so với lúc Harry vừa rời khỏi.

“À, giáo sư…… Nga –!” Harry vừa muốn nói gì đó, bỗng nhiên lại bị Snape đè vào tường. Snape rất gầy, cho nên khi khuỷu tay hắn đè chặt lấy lồng ngực Harry, Harry quả thực cảm thấy dưỡng khí trong phổi mình đều bị đẩy ra ngoài, “Giáo…… Giáo sư!” Harry khó khăn kêu một tiếng, sau đó nói, “Chuyện lúc nãy thật sự không liên quan gì đến tôi! Là Julian –”

“Không liên quan đến mi?” Lúc này Snape có kinh nghiệm, vừa ép chặt Harry vào tường, lập tức đưa tay vào trong túi quần của Harry, lấy đũa phép của Harry ra, sau đó hất tay ném nó ra xa, “Vậy người lúc nãy đè ta — ở trên giường là ai?!” Lúc Snape nói chữ “Đè” này, quả thực chính là nghiến răng nặn ra.

“…… Tôi không phải cố ý, giáo sư,” Harry nỗ lực thoát khỏi sự trói buộc của Snape, uổng công đặt hai tay mình lên vai Snape, “Tôi không biết…… Tôi không biết sẽ có phản ứng như vậy! Tôi nói thật!”

“Vậy sao?” Đôi mắt Snape trầm xuống, cực kỳ vô sỉ đặt tay của mình xuống phần dưới bụng Harry, chuyển động một chút, sau đó vô cùng bình tĩnh nói, “Nhưng bây giờ ta là cố ý.”

“Giáo sư –” Harry kinh ngạc kêu một tiếng, thanh âm vô cùng bén nhọn, “Thầy thầy–”

“Ta cái gì?” Snape thừa dịp Harry đang kinh hoảng, trực tiếp ôm lấy thắt lưng Harry, ba bước rút ngắn thành hai bước đặt y lên giường, xoay người đè lên, tiếp tục động tác vừa nãy.

Harry chỉ cảm thấy thân thể của mình vừa thấy nhẹ đi, lập tức lại bị nặng nề áp chế, so với lúc nãy bị khuỷu tay Snape đè ép còn khó chịu hơn.

“Giáo sư!” Hai má Harry bắt đầu ửng hồng, giống hệt như Snape lúc nãy, “Buông — buông ra!”

“Ta không muốn buông.” Snape cực kỳ bình tĩnh nói.

Đương nhiên lời này cũng là lời nói trong lòng Snape, dù sao hắn lớn như vậy, đây là lần duy nhất có loại phản ứng này đối với người nào đó. Một khi đã thế, hắn cũng không cần nhẫn nại cái gì nữa.

— Làm một bức họa, điều khi còn sống hắn không có được, không đạo lý sau khi chết có thể gặp được còn muốn trốn tránh.

Bởi vậy lúc nãy khi hắn muốn thử tự mình giải quyết vấn đề, phát hiện trong đầu chỉ có gương mặt Harry cùng cảm giác lúc đó Harry đè lên — không, là dựa vào –người của mình, liền hung hăng nện vào giường một cái, sau đó chỉnh lý lại quần áo trở về bức họa trong phòng hiệu trưởng tìm Harry.

Cũng không phải tự mình châm lửa, tại sao phải buông tha tên phóng hỏa kia?

Thế nhưng tuy Snape hạ quyết tâm không để cho họa sinh của mình bi kịch như nhân sinh, nhưng hắn cũng không muốn bắt buộc người khác, cho nên khi cái bộ phận nào đó trong tay nổi lên phản ứng giống hệt mình, hắn cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi. Màu mắt Snape càng thêm thâm trầm, khóe miệng không nhịn được cong lên một chút. Nếu Harry cũng có phản ứng, vậy đừng trách hắn đem đối phương cùng nhau dụ dỗ.

……

Tay Snape rà xoát bờ ngực Harry, vô cùng dễ dàng cởi áo chùng phù thủy trên người Harry ra, thủ pháp thành thạo như đã làm vậy hàng trăm lần.

Harry nhìn Snape đè trên người mình, một loại cảm giác cực kỳ không chân thật từ chỗ tiếp xúc với Snape lan tràn toàn thân.

Người đang…… Làm chuyện này với y là ai? Là người thống hận cha y cả đời! Yêu mẹ y cả đời! Chán ghét y cả đời a!

Harry cảm thấy tam quan (Nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan) của mình trong nháy mắt vỡ nát rối tinh rối mù.

“Snape!” Harry bỗng đè chặt tay Snape lại, cảm thấy mình nên nói cái gì đó để ngăn cản chuyện hoang đường này, “Thầy sao lại muốn làm như vậy?!”

Snape nhướn mày. Hắn nghe thấy cái gì? Vì sao muốn làm như vậy? Nhóc quỷ khổng lồ mắt xanh này có ý gì? Y cảm thấy mình sẽ làm chuyện này với người mình không thích sao?

“Em cứ nói đi, Kẻ Được Chọn đại nhân?” Snape hỏi ngược lại.

“Tôi…… Tôi không phải……” Hai má Harry càng đỏ, y cảm thấy dưới tình huống như vầy — y bị người ta sờ mó đến có phản ứng, nhưng y còn phải hoài nghi lúc người này sờ mó y có phải là nghĩ đến người khác hay không — quả thực chính là chuyện rất hoang đường!

“Không phải cái gì?” Tay Snape tuy bị Harry đè lại, nhưng sau đó lại cúi đầu xuống, cắn vành tai Harry, phun nhiệt khí hỏi.

Toàn bộ đầu óc Harry bị động tác của Snape biến thành vận hành quá công suất, bởi vậy khi nói chuyện càng thêm lắp bắp, “Tôi nói tôi không phải…… Tôi không phải mẹ tôi!” Harry nói cực nhanh, “Cho nên thầy buông ra đi! Nếu thầy cần một biện pháp giải quyết thầy có thể tìm người khác hoặc tự mình giải quyết!”

Harry thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ thế nào, cuối cùng y cũng đã nói ra suy nghĩ của mình.

Nhưng hiển nhiên tâm trạng của Snape lại vô cùng tồi tệ, hắn nâng người lên, cau mày nhìn Harry, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Kẻ Được Chọn đại nhân vĩ đại, em rốt cuộc vì sao lại có……” Snape dừng một chút, lần đầu tiên trong đời phải suy nghĩ tìm một từ hình dung thích hợp, “…… Suy nghĩ thần kỳ này?”

“……” Harry không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Ta chưa từng đem bất cứ người nào trở thành người thay thế cho Lily,” Snape nói, “Trong lòng ta cô ấy độc nhất vô nhị.” Cũng giống như những người xem thần Giehova như thần linh trên mặt tinh thần, nhưng đại khái chẳng có người nào muốn XXOO với ngài ấy.

“……” Harry lại không có lời nào để nói.

Snape nhìn biểu tình mê mang của Harry, lại nhận ra rằng, nói chuyện với Gryffindor, cong cong quẹo quẹo tuyệt đối không thể vượt qua ba vòng, vì thế hít sâu một hơi, nói, “Cho nên, Kẻ Được Chọn đại nhân vĩ đại, ta làm chuyện này với em –” Snape giật giật bàn tay bị Harry đè lại, gọi ý thức của Harry trở về, mới nói tiếp, “Là vì ta muốn làm chuyện này với em — em hiểu không?”

Harry vẫn không nói gì, nhưng hiện tại y cũng đã nghe hiểu. Ý của Snape chính là nói mình không phải thế thân của Lily, mà Snape làm chuyện này với mình, cũng chỉ là bởi vì hắn có hứng thú với mình, nhưng…… Tại sao hắn lại có hứng thú với mình?

Harry hỏi những lời này ra, nhưng Snape chỉ cười nhạo một tiếng, nói, “Đại khái Merlin cho Tình Dược có thêm tóc em vào trà của ta.”

Lúc này Harry giống như bị ếm bùa rút lưỡi, một chữ cũng nói không nên lời. Snape nói cái gì? Tình Dược? Tình Dược?! Cái thứ được mệnh danh là ma dược tình yêu đó hả?!

Snape dĩ nhiên nói uống phải ma dược tình yêu có thêm tóc của mình?! Vậy không phải là nói……

Harry không dám tiếp tục nghĩ, bởi vì đáp án cực kỳ rõ ràng, mà cũng cực kỳ kinh khủng.

“Suy nghĩ xong rồi chứ?” Snape nhìn xuống khuôn mặt bị hù dọa sững sờ của Harry, rốt cuộc tâm trạng tốt hơn một chút, “Cho nên có thể tiếp tục?”

“Cái gì…… À, cái đó……” Harry vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền cảm thấy bờ ngực của mình mát lạnh, tay Snape đang đặt ở trên đó, dùng hai ngón tay bóp lấy cái chỗ nào đó trước ngực Harry, khiến Harry không nhịn được khẽ hừ một tiếng, “Giáo sư, thầy…… Ngô –”

Lời nói của Harry bị Snape dùng miệng ngăn chận, hình như nghe Harry nói rất phiền, tóm lại Snape đẩy thẳng lưỡi của mình vào miệng Harry, hơn nữa còn liếm láp xung quanh, giống như lúc nãy Harry làm với hắn.

Trải qua lúc ban đầu giật mình sững sờ, Harry cũng phản ứng lại, vô ý thức nâng lưỡi của mình lên, dây dưa cùng Snape, tuy hai mà một, cho đến khi Harry bởi vì hết dưỡng khí mà nhẹ đẩy Snape ra một cái, nụ hôn này mới chấm dứt.

Snape chống nửa thân trên của mình lên, nhìn xuống Harry đang nằm dưới người mình, sợi chỉ bạc ở khóe miệng còn nối liền với khóe miệng hơi nhếch lên của Harry, lộ ra một chút ái muội không nói nên lời.

Quần áo Harry bị cởi ra một nửa, gương mặt ửng hồng, bờ môi ướt át còn loáng thoáng hiện ra ánh nước, đôi mắt vốn đã đen tối của Snape càng thêm thâm trầm.

“Giáo sư……” Harry vô thức kêu một tiếng, trong tiếng nói mang theo chút khàn khàn cùng…… Dục |vọng.

“Sao?” Snape cúi người xuống, vừa há miệng cắn vào điểm nào đó trước ngực Harry, vừa thờ ơ trả lời.

“A……” Harry chỉ cảm thấy bờ ngực mình đau nhức, lập tức lại nóng lên, bị một cái gì đó ấm áp ẩm ướt bao trùm, còn có một cái lưỡi mềm mại xoay quanh điểm nào đó trước ngực mình,“Giáo sư……”

Harry nâng tay đặt lên trên đầu Snape, lại không biết rốt cuộc là muốn đẩy Snape ra, hay là muốn ấn Snape xuống thấp chút nữa.

Snape dùng miệng hôn một bên điểm nào đó của Harry, bên kia thì dùng tay nắn, khi thì ấn xuống khi thì kéo lên, khiêu khích Harry không kiềm chế được ưỡn ngực, như muốn đưa cả ngực vào miệng và tay Snape.

“Giáo sư……” Lúc này Harry hình như chỉ biết nói từ này, vừa cắn môi, vừa đứt quãng rời rạc gọi. Việc đến mức này, lại giả vờ cái gì cũng chưa xảy ra hiển nhiên không có khả năng, nếu mình cũng có suy nghĩ này, vậy sao lại không tiếp tục làm?

Thế nhưng khi ngón tay Harry chạm vào áo Snape, Harry mới bỗng nhận ra lúc này Snape ngay cả quần áo cũng không hỗn loạn chút nào, nhất thời có chút căm phẫn, hơn nữa bắt đầu tự mình ra tay cởi quần áo Snape ra.

Snape cảm nhận được hành động của Harry, từ trước ngực Harry nâng đầu lên, sau đó vô cùng phối hợp cởi hết toàn bộ quần áo của mình…… Cũng thuận tiện kéo quần của Harry, làm cả hai người đều trần trụi.

“Đừng……” Harry vô thức khép chân lại, sau đó lấy tay che khuất bộ vị nào đó bị lộ ra của mình.

“Đừng cái gì?” Snape hỏi, sau đó vươn một tay đặt lên trên bàn tay đang che lấy bộ vị nổi lên phản ứng của Harry, chậm rãi di chuyển, như đang vuốt ve tay Harry, lại như đang vuốt ve thứ dưới bàn tay kia.

“Lúc nãy khi em chạy trốn nên biết sẽ xảy ra chuyện gì.” Năm ngón tay của Snape thăm dò vào từ khe hở giữa năm ngón tay của Harry, trực tiếp vuốt ve bộ phận đang xảy ra biến hóa kia, nhìn dáng vẻ hưởng thụ của Harry, màu mắt trở nên càng đậm.

Khi Harry còn sống chỉ có hai cô bạn gái: Cho Chang và Ginny, hơn nữa y và hai người kia cũng không có thân mật đến mức độ này, cho nên đối với Harry, chuyện hiện tại đang trải qua đều  là lần đầu tiên cả lúc trước và sau khi y chết, tất nhiên cực kỳ mẫn cảm, vì vậy còn chưa bị Snape vuốt ve bao nhiêu cái, liền bắn ra.

Snape vừa cúi người xuống khẽ cắn lấy hầu kết Harry, vừa dùng bàn tay mới giúp Harry bắn ra thăm dò vào phía sau Harry, nhẹ nhàng dùng chất lỏng do bản thân Harry vừa phóng xuất bôi ở cửa động, làm một chút bôi trơn bé nhỏ không đáng kể, sau đó đẩy một ngón tay vào…… Hai ngón tay……

“A……” Harry vốn còn đắm chìm trong sung sướng sau phóng thích đột nhiên hét một tiếng, sức nóng cùng đau đớn từ phía sau thình lình truyền đến rốt cuộc kéo Harry trở về từ dư vị lúc nãy, ý thức được hiện tại đang xảy ra chuyện gì.

“Giáo sư……” Harry vô ý thức nâng mông lên một chút, để giúp Snape có thể tiến vào càng thuận lợi.

“Chuẩn bị tốt sao?” Snape thấy Harry phối hợp như vậy, liền hỏi.

“Ân……” Harry cảm nhận thân thể của mình một chút, một lát sau, mới đứt quãng nói, “Được…… Được rồi…… A……”

Snape sớm đã chờ không kịp nên khi Harry vừa nói một chữ được, lập tức tiến mạnh vào.

Sau khi tiến vào Snape bị vách tường ấm áp bên trong bao vây lấy, rốt cuộc không kiềm chế được dục vọng trong lòng, không đợi Harry thích ứng một chút, liền mãnh liệt chuyển động, khiến Harry liên tục kêu lên sợ hãi.

…… Vì thế, sau nửa đêm hôm nay, toàn bộ Phòng Cần Thiết, đều vang vọng tiếng rên rỉ sung sướng của Harry và Snape, một lần tiếp một lần, thật lâu không ngừng.

……

Hôm sau, sáng sớm.

Harry chậm rãi mở hai mắt ra từ trong mộng, một cơn đau nhức từ sau thắt lưng y truyền khắp toàn thân.

“Dậy?” Hai tay Snape ôm thắt lưng Harry, thấy Harry giật giật, lập tức một tay sờ mó lên trên, một tay sờ mó xuống dưới, phân công đặt lên bờ ngực Harry cùng với chỗ sáng sớm dễ dàng nổi lên phản ứng nhất của đàn ông.

“Không được……” Harry đưa tay ngăn cản bàn tay đang làm loạn ở phía dưới y của Snape, cau mày nói, “Đã làm một buổi tối ……”

Thanh âm Harry bởi vì chuyện tối qua mà trở nên cực độ suy yếu và khàn khàn, khi Snape nghe thấy, lại có một loại cảm giác dụ hoặc.

“Vậy sao?” Snape vuốt ve cái bộ vị nào đó đã ngẩng lên, cố ý bóp bóp, sau đó kề sát vào tai Harry, nhẹ nhàng nói, “Nhưng tình trạng hiện tại……” Snape dán thân thể của mình vào sau lưng Harry, khiến Harry cũng cảm nhận được mỗi một biến hóa nhỏ của hắn, “Vẫn là giải quyết một chút có vẻ tốt hơn?”

Harry: “……” Trước kia không có ai nói rắn độc Slytherin phát tình nhanh như vậy a!

Snape hình như nhìn ra sự bất đắc dĩ của Harry, nhíu nhíu mày, đột nhiên nói, “Một lần cookie.”

Harry sửng sốt, lập tức hiểu được Snape nói cái gì, nhất thời một trận bất đắc dĩ lại nảy ra trong lòng, quay đầu vẻ mặt không nói gì nhìn Snape, nói, “Giáo sư, lúc trước em cũng không biết anh có hứng thú với cookie……”

“Bây giờ ta cũng không có hứng thú.” Snape trở mình Harry lại, đặt dưới thân mình, nói.

Harry: “……” Nói cách khác, chính là dùng điều kiện trao đổi như vậy anh còn cảm thấy mình bị thiệt thòi phải không, giáo sư?

Harry nặng nề thở dài trong lòng, sau đó như đã chấp nhận số mệnh, xoay người một cái liền đặt Snape xuống dưới, ngồi cưỡi lên bụng Snape, trên cao nhìn xuống Snape, nói, “Vậy thì, lần này đến lượt em!”

Snape từ chối cho ý kiến nằm ở phía dưới.

Harry cúi người xuống, học theo động tác tối hôm qua Snape làm với y, hôn điểm đỏ trước ngực Snape.

Cuối cùng……

Tư thế cưỡi ngựa gì đó, trở thành tư thế giáo sư Snape yêu thích nhất.

Harry: “……” Không nói, nói nữa tất cả đều là nước mắt.

____________________END_________________