Hai người đi về trước một đoạn nữa, quả có thấy trấn nhỏ. Sau khi hỏi
người qua đường, Lam Hạo Nguyệt mới biết thôn Giếng Ngọt hoang vu vắng
vẻ, trước nay chẳng có người ngoài tới đó bao giờ. Nàng cám ơn, lại thấy có một quán ăn nhỏ ven đường đã mở cửa, dưới núi Nga Mi có rất nhiều
món ăn ngon, đến khi nàng quay lại bên cạnh Trì Thanh Ngọc, hai tay đầy
bánh lá sen. (*)
(*) Bánh lá sen, nguyên liệu gồm bột, ngó sen, thịt, v..v..; bánh hình rẽ quạt, trông như lá sen, cũng có thể được bọc lá sen bên ngoài. Trông nó có vẻ cũng họ hàng với bánh dày kẹp chả, bọc lá chuối bên ngoài của Việt Nam mình.
“Nè, coi như tôi mời anh.” Nàng lấy món điểm tâm trong tay, đưa lên trước mặt chàng, “Thơm quá, đúng không?”
Chàng như đang xuất thần, không nói một lời.
“Sao thế, Trì Thanh Ngọc?” Nàng cho rằng Trì Thanh Ngọc ngại không lấy, liền kéo tay áo chàng, nhét bánh vào tay.
“Cám ơn.” Chàng dịu dàng nói, “Mùi này, rất quen.”
“Thế à?” Lam Hạo Nguyệt sôi nổi hẳn, vừa lột lớp lá sen bên ngoài, vừa
nhìn cảnh trấn nhỏ dần trở nên náo nhiệt, “Mà cũng phải, anh vốn ra đời ở gần đây mà, hẳn là lúc bé thường ăn mấy thứ này lắm nhỉ?”
“Không.” Chàng siết lá, thấp giọng nói, “Tôi chưa ăn những thứ này bao giờ.”
Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, đành nhận tiền rồi hỏi: “Mua để làm gì vậy?”
Chàng mím môi, nói: “Để lúc thăm ông tôi thì dùng.”
Lam Hạo Nguyệt ngây người, mãi lâu sau mới mấp máy: “Ý anh là… Xin lỗi, tôi cứ cho rằng ông vẫn còn sống.”
Chàng cười cay đắng, bảo: “Đã lâu lắm rồi, tôi không biết… không biết có còn tìm được mộ của ông hay không.”
Lam Hạo Nguyệt mua đồ cúng, cùng chàng đi về hướng Bắc. Dọc đường đi
nàng không hỏi thêm gì nữa, chỉ cảm thấy, Trì Thanh Ngọc hôm nay có vài
phần sa sút. Từ trước tới nay, chàng chưa bao giờ như thế cả.
***
Trên đường đến thôn Giếng Ngọt, Lam Hạo Nguyệt không quen với nơi đây,
không thể không dừng lại hỏi đường. Đôi khi nàng nghe không hiểu lời dân bản xứ lắm, Trì Thanh Ngọc sẽ đổi sang dùng tiếng địa phương để hỏi đáp với đối phương.
“Cách nói của anh và Nga Mi không giống nhau
lắm nhỉ?” Lúc vừa qua một con đường nhỏ giữa hai ruộng lúa, Lam Hạo
Nguyệt chớp mắt hỏi chàng.
“Rời đi lâu quá, có chút không quen.” Chàng thản nhiên đáp.
“Vậy, anh rời khỏi Nga Mi từ lúc nào.”
Chàng khẽ cau mày, trầm ngâm đáp: “Tám tuổi.”
Lam Hạo Nguyệt suy nghĩ một chút, bảo: “Nếu bảo lâu quá, có lẽ cũng khoảng mười năm rồi đúng không?”
Ngón tay chàng siết chặt gậy trúc, nghiêng mặt đáp: “Mười hai năm.”
Thì ra là lớn hơn mình hai tuổi. Lam Hạo Nguyệt cười không ra tiếng,
không biết sao trong lòng lại có cảm giác vui vẻ như thể mưu kế đã thành công. Lúc nàng đang còn thầm vui vẻ thế, chàng lại nói thêm: “Biết tôi
hai mươi tuổi thì có gì đáng cười sao?”
Nàng xấu hổ, giật mình đáp lại: “Sao lúc nào anh cũng gay gắt thế?”
“Nào có?” Chàng nghiêm trang, chẳng có vẻ gì là vui đùa, “Xưa nay tôi luôn ăn ngay nói thật.”
***
Thôn Giếng Ngọt chẳng được như tên, là một thôn xa vắng lại nghèo khó,
Lam Hạo Nguyệt tốn hết hơi hết sức mới đưa Trì Thanh Ngọc tìm được đến
đây. Phải nói, lúc nàng đứng trước cửa thôn, hầu như không dám tin vào
hai mắt mình.
Ruộng nương hoang vu cằn cỗi, vì có nhiều đá lởm
chởm, chẳng trồng được giống hoa màu nào. So với những thôn khác, người ở đây thưa thớt, nhà cửa càng ít hơn. Chỉ có mấy nhà gần cổng thôn còn
được lát mái ngói, chứ còn về sâu, lác đác mấy căn nhà tranh vách đất,
đóng chặt cửa. Theo lý thuyết, đây là lúc ở những thôn trại khác xuống
giường làm việc, thế nhưng nơi này lại vắng tanh, thi thoảng có vài nông phụ khoác giỏ trúc hướng về sườn núi sau thôn mà thôi.
“Trì Thanh Ngọc, hồi bé anh ở đây sao?” Nàng thấp giọng hỏi người bên cạnh.
Từ lúc Trì Thanh Ngọc bước vào thôn thì cứ trầm mặc mãi. Tựa như chàng
không hề nghe thấy câu hỏi của nàng, vẫn đang ngẩn ra, mãi một lúc sau,
bỗng hỏi: “Có người thấy tôi sao?”
Lam Hạo Nguyệt nhìn chàng khó hiểu, Trì Thanh Ngọc nhắm chặt hai mắt, trên mặt có vẻ hơi căng thẳng.
“Không có, ở đây chẳng có mấy người. Bọn họ đi đâu hết rồi?”
Hình như chàng có vẻ thả lỏng hơn, cúi đầu đáp: “Có lẽ đã vào núi đốn củi đào thảo dược.”
Lam Hạo Nguyệt khẽ thở dài: “Chúng ta đi cúng tế ông của anh ở đâu?”
Lam Hạo Nguyệt ừm một tiếng, muốn đưa chàng đi, thế nhưng chàng bỗng thu gậy trúc lại, cắm nghiêng vào chiếc đai bạc sau lưng.
“Anh có thể đi như vậy được sao?” Lam Hạo Nguyệt ngạc nhiên không hiểu nổi.
Chàng hít thật sâu, mày nhíu chặt không thả lỏng: “Không thể… Làm phiền cô, đưa tôi qua đó.”
Lần đầu tiên Lam Hạo Nguyệt gần gũi với Trì Thanh Ngọc như vậy. Nàng đỡ tay, có thể ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt tản ra trên người chàng.
Làn hương xanh ngắt như rừng thông, mênh mông sâu thẳm, khiến tinh thần cảm thấy thật bình yên.
Nàng bỗng bàng hoàng, lập tức buộc mình cách xa chàng một chút. Trì
Thanh Ngọc rời khỏi cây gậy dẫn đường, tuy có nàng đỡ, nhưng vẫn không
biết tình hình trước mắt dưới chân thế nào, đi rất chậm.
Bỗng
dưng Lam Hạo Nguyệt nhớ tới khi chàng đánh nhau với kẻ khác, xuất kiếm
lúc nào cũng nhanh chuẩn ác, bước chân chẳng loạn, cũng chả thấy xoay
chuyển do dự bao giờ. Nàng không thể tưởng tượng nổi, một người trước
mắt hoàn toàn là bóng tối, làm sao có thể bất chấp sống chết, chỉ một
mực đắm chìm trong những chiêu kiếm sắc bén mãnh liệt như thế.
Vì có đám mây che mất mặt trời, thế nên thời tiết mát mẻ không nóng. Hai người men theo con đường nhỏ trong thôn hướng về núi. Trên đường có mấy đứa bé vì cướp đồ ăn mà rượt đuổi nhau, chỉ chốc sau đứa nhỏ đã bị mấy
đứa lớn hơn đè xuống đất, òa khóc nức nở.
Lam Hạo Nguyệt thấy
vậy, không khỏi dừng chân muốn đến giúp, nhưng Trì Thanh Ngọc lại hờ
hững bảo: “Không cần quan tâm, lát nữa là hết thôi.”
Nàng muốn
nói gì đó lại thôi, qua một đoạn nữa, không đành lòng quay đầu nhìn lại, đứa bé kia khóc một hồi không ai quan tâm, quả nhiên khập khiễng đi vào một căn nhà thấp lùn rách nát.
Lam Hạo Nguyệt trầm mặc không
nói. Nàng chưa từng tới thôn xóm nào, nhưng cảnh tượng lạnh lùng, hoang
vắng như vậy, là lần đầu tiên chứng kiến.
Lúc bọn họ đi ra sau
núi, bốn bề yên lặng, không có căn nhà nào. Dưới sườn núi, cỏ dại mọc um tùm, lại thêm rác thải phế liệu người dân trong thôn ném ra, thành một
đống lớn, bốc mùi tanh tưởi.
Lam Hạo Nguyệt bất giác nín thở,
mặt cau mày tỏ ra không vui, định hỏi ông của Trì Thanh Ngọc được chôn
cất ở đâu. Trì Thanh Ngọc khẽ đẩy nàng ra, vươn tay sờ soạng đi về
trước.
Cách đó không xa là một bãi cỏ hoang, Lam Hạo Nguyệt vội đuổi lên trước, giữ chặt chàng nói: “Trì Thanh Ngọc, ở đây chẳng có gì
cả, anh chớ đi lung tung, coi chừng ngã!“
“Chẳng có gì?” Chàng đứng ngây người kinh ngạc, bỗng nhiên quỳ rạp xuống, mò mẫm bùn đất lung tung.
“Anh làm gì thế?” Nàng lo lắng ngồi xổm xuống bên cạnh, muốn kéo chàng lên.
“Chính là ở đây! Đây là nhà tôi!” Chàng dùng sức vốc từng nắm đất cát đá bùn, thần sắc không còn vẻ tĩnh mịch như ban đầu.
Lam Hạo Nguyệt nhìn xung quanh, cầu khẩn: “Đừng vậy mà, nơi này bẩn lắm! Toàn cỏ hoang rác rến lung tung cả thôi.”
“Không có nhà tranh sao?!” Chàng nhất quyết không tha, đẩy nàng qua một bên, cố chấp đứng dậy.
“Không có!” Nàng vội la lên, “Có phải anh nhớ nhầm rồi không?”
“Sao thế được?” Bỗng chàng rút cây gậy trúc sau lưng ra, hoảng loạn chống xuống, cứ đi về phía bụi cỏ đang bốc mùi.
Lam Hạo Nguyệt không còn cách nào, buộc phải đi theo sau lưng. Cỏ hoang mọc cao đến nửa người, chàng cứ liều lĩnh đi về trước, mấy lần chân đạp phải món gì đó, suýt nữa đã ngã.
Cuối cùng cũng đi tới tận
cùng, phía trước là một lùm cây, gậy trúc của chàng bỗng nhiên đụng phải một chỗ hơi nhô ra nào đó. Chàng đứng lặng, lấy gậy trúc dò một vòng,
sau đó, không đợi Lam Hạo Nguyệt đi tới, bỗng quỳ gối sụp trước lùm cây
bẩn thỉu kia.
“Ông ơi!” Tựa như Trì Thanh Ngọc đã dùng hết toàn bộ sức lực trong cơ thể mà quỳ sụp trước mô đất hơi nhô lên kia. Đất
nơi này trũng thấp, nước mưa có lẫn cỏ và lá cây đã phân hủy chảy xuống
bên cạnh mô đất kia, thành một vũng nước hôi thối.
Nhưng chàng
lại không có chút do dự, chỉ từ từ vuốt lên mô đất ẩm ướt, bỗng dưng như nhớ ra điều gì, đưa tay vào trong bụi cỏ tìm kiếm.
Thật sự Lam Hạo Nguyệt không thể đành lòng, dè dặt bước tới, thấp giọng hỏi: “Anh muốn tìm cái gì?”
Chàng mím chặt môi, bộ áo xanh trên người đã bị nước dơ vấy bẩn, ngón
tay đầy bùn đất. Mãi hồi lâu sau, chàng mới tìm được một mảnh gỗ mục nát trong bụi cỏ kia, ấy mà lại như đã nhặt được một thứ trân bảo.
Chàng khẽ khàng vuốt ve cẩn thận, vẻ mặt chuyên chú kia như đang ôm một viên ngọc hễ đụng là tan nát vào trong lòng.
“Đây là…” Lam Hạo Nguyệt xúc động bởi khuôn mặt này của Trì Thanh Ngọc, mặc kệ sự dơ bẩn xung quanh, đứng trước mặt chàng.
Chàng hơi nhướng đôi mày thanh tú lên, vui vẻ nói: “Đây là mộ bia hồi
bé tôi làm cho ông, cô có thấy không? Trên mặt còn có chữ tôi khắc nữa!”
Lam Hạo Nguyệt ngạc nhiên cúi đầu xuống, miếng gỗ kia đã mục nát hết
cả, mặt trên loang lổ bẩn thỉu, rêu xanh mọc dày, chẳng thấy một nét chữ nào.
Nhưng chàng cứ từ từ vuốt ve mảnh gỗ, trong nháy mắt, đôi mắt trước giờ chưa từng có ánh sáng, nay như phảng phất tinh quang.
Lam Hạo Nguyệt nhìn chàng như vậy, trong lòng rất khổ sở, nhưng lại
không muốn đả kích chàng, lấy mấy thứ đã mua ở sau lưng, nhét vào tay
chàng, nói: “Tôi dọn nhang đèn cho anh, sau đó cúng bái ông cho thật tốt nhé…”
Chàng giật mình, thấp giọng nói: “Cám ơn.”
***
Nhang đèn được đốt lên, làn khói mơ hồ bay dần trong gió. Trì Thanh
Ngọc nhận lấy tiền giấy Lam Hạo Nguyệt đưa cho, đặt từng tờ trên đống
lửa, bỗng nhiên nói: “Ban nãy cô nói, ở đây không có căn nhà tranh nào
sao?”
“Ừ.” Lam Hạo Nguyệt nhìn lại vùng đất hoang ở đây, chỗ này cách xa thôn, như một xó xỉnh bị người ta quên lãng.
Chàng lẩm bẩm bảo: “Có lẽ… vì lâu quá, bị gió thổi ngã rồi…”
“Trước kia, anh ở đây sao?” Nàng rũ mi, nhìn tàn tro tản mát khắp nơi.
“Ừ.” Trì Thanh Ngọc lại còn khẽ mỉm cười, “Chỉ có tôi và ông.”
“Thế cha mẹ anh đâu rồi?” Lam Hạo Nguyệt không kiềm được mà hỏi.
Nụ cười bên môi của Trì Thanh Ngọc dần biến mất, bỗng dưng chàng lại
trở nên rất tịnh mịch. Ngay lúc Lam Hạo Nguyệt cho rằng có lẽ cha mẹ
chàng đã mất sớm, chàng lại ung dung kể: “Tôi vừa sinh ra đã bị ném
trong đồng hoang, chính ông đã nhặt tôi về.”
Trái tim của Lam Hạo Nguyệt đập hẫng một nhịp, rơi xuống thật sâu.
Nàng ngơ ngác không biết nên phản ứng thế nào để bù đắp cho câu hỏi vô
duyên kia của mình, nhưng hình như chàng cũng nhận ra sự bối rối của
nàng, cười gượng bảo: “Không sao đâu, từ nhỏ tôi đã biết lai lịch của
mình rồi. Có lẽ cha mẹ không muốn chấp nhận một đứa bé mù, thế nên mới
ném đi… Tôi hiểu cả, chuyện này cũng không có gì…”
“Nhưng…” Đối mặt với Trì Thanh Ngọc đang cố tỏ ra bình tĩnh để an ủi, Lam Hạo Nguyệt càng cảm thấy khó chịu, xót xa. Nàng hít một hơi thật sâu, thấy đã đốt
hết tiền giấy, khàn giọng hỏi: “Sau khi ông anh qua đời, sao anh có thể
lên núi La Phù được?”
Lông mày chàng nhíu chặt, tràn ngập đau đớn.
“Là nhờ sư phụ đi tạt qua gần đó, phát hiện ra tôi…” Chàng kể tới đây,
nhưng lại như khó có thể tiếp tục, ngón tay chìm vào sâu trong bùn đất,
giọng nói cũng run rẩy, “Những chuyện này, không cần phải nói…”
“… Được.” Lam Hạo Nguyệt giật mình, cảm thấy chàng vẫn còn rất nhiều chuyện chôn chặt dưới đáy lòng.
Cúng bái xong, Trì Thanh Ngọc lại cắm mảnh gỗ mục kia trước mộ. Lam Hạo Nguyệt không ngăn cản, có lẽ vì trong lòng chàng, bia mộ kia dù tốt hay xấu, trên mặt có chữ viết thật hay không, tất cả đều không quan trọng.
“Bây giờ đi về à?” Nàng ngồi xổm, ôm đầu gối ngồi cạnh, nhìn khuôn mặt lặng lẽ của chàng.
Chàng ngẩn ra một lát, sau đó mới từ từ đứng dậy. Bọn họ đi dọc theo
con đường mòn ban nãy, lúc đã gần trưa, có mấy tốp tiều phu và thợ săn,
kẻ lên người xuống núi, gặp mặt chào hỏi nhau. Lam Hạo Nguyệt cố kéo Trì Thanh Ngọc tránh những người này ra, nhưng bỗng nhiên có người lạ đi
vào, khiến những người trong thôn rất chú ý.
Có lẽ vì Trì Thanh Ngọc không cầm gậy trúc, thế nên những thôn dân chẳng nhận ra chàng có
gì khác thường, nhưng chiếc váy tinh xảo và vẻ ngoài xinh đẹp của Lam
Hạo Nguyệt đã thu hút ánh mắt của mọi người.
“Đại tiểu thư từ
đâu đến thế này, dáng dấp xinh xẻo chưa kìa!” “So với cô vợ nhỏ của ông
anh thì sao?” “Khụ, mụ nhà tôi làm gì xinh đẹp được như thế? Cứ lù đù
vụng về, chỉ biết lao động thôi.” “Đại Ngưu, coi chừng bà nhà đuổi theo
chửi cho một trận, về nhà không cho lên giường bây giờ! Hahahaha…”
Lam Hạo Nguyệt nghe thấy, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, nhíu mày, chỉ một mực kéo tay áo Trì Thanh Ngọc bước xăm xăm về trước. Trì Thanh Ngọc
cũng nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, bỗng bước chân hơi khựng lại.
“Đừng quan tâm đến bọn họ!” Lam Hạo Nguyệt thở hổn hển quay đầu lại,
cảm giác như chàng đang cố gắng dằn lòng, ngón tay siết chặt đến trắng
bệch.
Mấy thôn dân kia vừa đi vừa cười đã khuất xa, nàng xoay người hỏi: “Trì Thanh Ngọc, anh sao vậy?”
Trì Thanh Ngọc vẫn kinh ngạc ‘nhìn về trước’, bấy giờ Lam Hạo Nguyệt ở
trước mặt chàng, ngược lại cảm thấy như thể chàng đang nhìn mình. Nàng
lẳng lặng nhìn chăm chú vào đôi mắt lặng lẽ của Trì Thanh Ngọc, thấp
giọng hỏi: “Anh nghe mấy lời của những người đó nên không vui sao?”
“Không phải…” Trì Thanh Ngọc hít một hơi thật sâu, giọng nói khản đặc: “Bọn họ trông như thế nào?’
“Bọn họ?” Lam Hạo Nguyệt sửng sốt, dõi theo bóng lưng của mấy gã đàn
ông kia, “Chỉ là thôndân bình thường thôi, cao lớn, vác củi và rìu,
trông như vừa đốn củi về.”
Nàng nhìn Trì Thanh Ngọc hẵng đang
còn bần thần, không nhịn được lại bảo: “Chẳng lẽ đó là bạn chơi chung
hồi nhỏ của anh? Có muốn tôi đi gọi bọn họ lại không?”
Trì
Thanh Ngọc kéo tay áo của nàng theo bản năng, nàng ngẩn ra, cúi đầu nhìn tay chàng. Cuối cùng chàng cũng khôi phục vẻ bình tĩnh vốn dĩ, chầm
chậm bảo: “Đi thôi.”
Lam Hạo Nguyệt nhíu mày khó hiểu, nhưng cũng không hỏi, chỉ yên lặng dẫn chàng đi về trước.
Lúc bọn họ rời khỏi thôn Giếng Ngọt, ánh mặt trời yếu ớt xuyên qua tầng mây, chiếu lên mặt Trì Thanh Ngọc. Ánh mắt chàng vẫn cao ngạo lạnh lùng như trước, giống như, một nhành sen xanh đứng thẳng mình giữa mênh mang sóng biếc.