Một Giây Rung Động Cả Đời Không Quên

Chương 9-3: Người lạ thân thuộc nhất 3

Edit: Sa

Quay về Phỉ Hải lúc đêm đã khuya, tôi bảo Lão Mạch dừng xe ở cổng khu Hoa Sơn chứ không chịu cho anh ấy đưa vào tận nhà.

“Một mình em không sao chứ?”

“Sao là sao? Đây là khu vực có an ninh tốt nhất Phỉ Hải.”

Tôi kéo cái vali nhỏ đi vào trong, lúc gần tới nhà, bước chân của tôi bỗng nhiên chậm lại.

Tôi thừa nhận trong lòng mình vẫn còn chút mong đợi, có lẽ khi mở cửa ra, mọi thứ sẽ như lúc trước, anh mặc quần áo ở nhà, đeo mắt kính, vừa lo vừa trách, “Sao về muộn thế?”

Nhưng khi đứng trong nhà, tôi mới ý thức được tia hy vọng cuối cùng của mình đã đứt gãy.

Bất cứ dấu vết nào của anh đều đã hoàn toàn bị dọn dẹp sạch sẽ. Dép, quần áo ở nhà, kể cả đồ dùng dự bị trong phòng ngủ của anh. Giống như anh chưa từng xuất hiện nơi đây.

Tôi vọt vào phòng tắm, vốc nước lạnh lên mặt, trong gương, mắt tôi đỏ ngầu, trước kia tôi không hiểu cái gì gọi là khóc không ra nước mắt, nhưng bây giờ thì đã rõ.

Tôi nằm trên giường, gõ từng câu từng chữ: Thẩm Khâm Tuyển, em muốn nói chuyện với anh.

Nhưng gửi mãi mà không được. Tôi nhấn phím gọi, cũng không gọi được.

Tôi chợt hiểu ra. Trên thế giới này còn có một thứ gọi là danh sách đen.

Tôi phải biết được rõ ràng mọi chuyện. Trong điện thoại có số của trợ lý của Thẩm Khâm Tuyển, tôi ấn phím gọi, cuộc gọi được kết nối.

“Cô Bạch ạ.”

“Tôi muốn gặp Thẩm Khâm Tuyển.”

Đối phương không làm khó tôi mà nói thẳng: “Xin lỗi cô Bạch, tôi không thể nói lịch trình của anh Thẩm cho cô được.”

“Anh ấy bảo anh nói vậy đúng không?”

“… Vâng.”

Tôi cười khẽ, “Ừ, tôi hiểu rồi.”

Tôi đặt đồng hồ báo thức trên điện thoại, quấn chặt chăn, nhắm mắt lại, ép mình ngủ.

Trong mơ màng, tiếng khóa cửa vang lên cùm cụp, có người đi vào.

Trong lòng tôi rất khẩn trương, tôi rất muốn mở mắt ra nhìn, nhưng tôi mệt quá, mệt đến mức trong khoảnh khắc có ngón tay lành lạnh áp lên mắt mình, tôi nghĩ đây có phải là mơ không?

Nhưng cảm giác này quá chân thật, đây là thật đúng không… Bởi vì trước đây, mỗi khi anh ở bên tôi, tôi cũng có cảm giác như thế…

Cuối cùng tiếng đồng hồ báo thức làm tôi tỉnh giấc, tôi cột tóc cao, mặc trang phục thoải mái, đi ra ngoài bắt xe tới Vinh Uy. Quán cà phê bên dưới tòa nhà Vinh Uy đã mở cửa, phục vụ đang lau chùi ly tách và bàn ghế. Tôi ngồi xuống chỗ gần cửa sổ, chăm chú nhìn về phía tầng hầm ở đối diện.

Người càng lúc càng đông, công nhân viên Vinh Uy lục tục lái xe vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, cũng có người vội vã chạy đi mua một cốc cà phê trước giờ làm. Xem như lần này ông trời thương xót cho tôi, tôi nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng lại ở ven đường, người đàn ông ngồi ở ghế sau mở cửa xe ra đi vào quán cà phê này.

Đầu óc của tôi trở nên trống rỗng, tôi đứng dậy theo bản năng, đi về phía người đàn ông đó.

“Thẩm Khâm Tuyển.”

Anh xếp hàng ở sau cùng, tôi ở phía sau anh, chờ anh ngoảnh đầu lại.

Thẩm Khâm Tuyển chậm rãi quay lại, nhìn tôi từ trên xuống dưới, khẽ nhếch môi, “Chào cô Bạch.

Xa cách và lạnh lùng, thậm chí còn chẳng tỏ ra ngạc nhiên.

Tôi đột nhiên cứng họng, không biết phải nói gì. Có điều tôi lại bất giác nhớ tới lời mắng của Lão Mạch dành cho tôi… Trả lại.

Mấy người ở phía trước nhích lên một chút, người đằng sau giục tôi, “Cô ơi, cô có mua không?”

Tôi nhìn thẳng, tầm mắt chỉ nhìn được bờ vai rộng của anh.

“Tại sao?”

Anh không ngoảnh đầu lại, hỏi tôi bằng giọng điệu bình tĩnh: “Muốn nghe tôi nói tiếng cảm ơn ư?”

“Không… Không phải.”

“Vậy tới tìm tôi làm gì?” Giọng nói của anh trở nên mất kiên nhẫn.

Đúng lúc đến lượt anh, nhân viên đưa thực đơn cho anh. Thẩm Khâm Tuyển chọn một ly cà phê Americano, sau khi nhận ly cà phê từ tay nhân viên, anh làm như không có gì mà đi ra ngoài. Tôi lẳng lặng đi theo anh, cảm giác nhục nhã của việc làm một cái đuôi khiến tôi không thở nổi.

“Thưa cô, tôi còn phải đi làm.” Rốt cuộc anh cũng dừng bước, đứng trước cửa tòa nhà Vinh Uy nhìn tôi, “Xin hỏi cô còn có việc gì không?”

“Anh nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì được không?” Tôi cố nén sự run rẩy trong giọng nói, hít sâu một hơi.

Ánh mắt của anh rất lạnh lùng, anh mím nhẹ môi, “Hình như chúng ta không thân thiết lắm?”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, dưới tình thế cấp bách, tôi chỉ có thể nghĩ đến một chuyện, đó là việc tôi lẳng lặng chuyển nhượng cổ phần cho anh đã vô tình làm tổn thương lòng tự trọng của anh.

“Anh đang giận em vì em chuyển cổ phần cho anh ư?”

Anh cười lạnh lùng mà không trả lời, bỗng nhiên có một chiếc xe ngừng lại. Từ trong xe, có mấy phóng viên chạy nhanh về phía này. Trước khi tôi kịp phản ứng, cô gái đi trước đã vọt tới trước mặt tôi, vẻ mặt kích động, “Anh Thẩm, cô Tô, nghe nói hai người đang yêu nhau đúng không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Khâm Tuyển, đáy mắt anh xẹt qua sự ngạc nhiên rất khó phát hiện, không trả lời.

“Anh Thẩm, có phải vì cô Tô mà anh mới chia tay Tần Mâu không?”

“Là vì cổ phần của cô Tô đúng không?”

“Có dự định kết hôn không?”

“…”

Tại sao truyền thông lại biết những chuyện này?

Đầu óc tôi trở nên hỗn loạn, cho đến khi bảo vệ Vinh Uy chạy tới ngăn phóng viên, che chở Thẩm Khâm Tuyển đi vào tòa nhà. Tôi bị phóng viên vây quanh, không thể nhích chân dù chỉ một bước, những gương mặt xa lạ lắc lư trước mặt tôi, tôi trơ mắt nhìn anh thoát thân, vết nứt ở đáy lòng càng lúc càng lớn, sự tuyệt vọng trào ra càng lúc càng nhiều, khiến tôi đau đớn…

Thẩm Khâm Tuyển đi được vài mét thì giơ tay ngăn bảo vệ lại, xoay người nói với ký giả, “Các bạn…”

Đám người lập tức im lặng.

“Tôi biết gần đây có rất nhiều tin đồn sai sự thật. Tại đây, tôi muốn thanh minh một chút, tôi và cô Tô không có bất kỳ quan hệ nào ngoài công việc.” Anh thản nhiên nhìn tôi, thậm chí còn mang theo ý cười, “Nếu không tin thì các bạn có thể hỏi cô Tô.”

Anh lịch sự nhìn tôi, “Cô Tô, tôi đi làm việc trước đây.”

Hình bóng anh biến mất đằng sau cánh cửa, trán tôi căng cứng, tựa như muốn nứt toạc ra. Phóng viên nhắm vào tôi, tôi đứng đó, không rõ họ hỏi cái gì, chỉ biết mơ màng đẩy đám đông ra, đi về phía đường đối diện.

Đèn đỏ dành cho người đi bộ đang sáng, tôi đột ngột xông ra làm mấy chiếc xe phanh gấp lại.

Tiếng còi xe vang lên inh ỏi, có mấy tài xế thò đầu ra mắng đinh tai nhức óc. Nhưng nhờ thế mà ngăn được đám phóng viên như sói như hổ kia.

Thời tiết rất đẹp, nhưng lòng tôi chẳng khác gì núi tuyết vạn năm, mỗi một mạch máu đều bị đông cứng, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi là vỡ vụn.

Tôi bỏ chạy trong cảnh khốn cùng, xui xẻo thay lúc bước lên vỉa hè dành cho người đi bộ thì chân mềm nhũn, đầu gối khuỵu xuống vũng bùn trên mặt đất.

Nửa quỳ dưới đất, cảm giác đau đớn tạm thời xâm chiếm thần kinh của tôi, khiến nước mắt tràn ra.

Sống hơn hai mươi năm, tôi luôn cảm thấy thế giới này có rất nhiều người tốt. Tôi đối xử hết lòng với người ta là bởi vì tôi tin lòng tốt là sự qua lại giữa con người. Nhưng bây giờ, cuối cùng tôi cũng hiểu cho dù tôi móc tim móc phổi cho người ta thì người ta cũng có thể lòng lang dạ thú với tôi.

Cố gắng đứng dậy, tôi cảm thấy hoang đường đến nực cười, nhưng chẳng thể nào cười nổi mà nước mắt cứ rơi.

Bắt taxi, tài xế nhìn tôi qua kính chiếu hậu, “Cô bé, có cần đến bệnh viện không?”

“Cháu không đi ạ.” Tôi thút tha thút thít.

“Cô bé, cháu không sao chứ?” Tài xế cho xe hòa vào dòng xe cộ.

“Dạ, không sao.” Giọng mũi nặng quá.

“Con gái của chú cũng xấp xỉ cháu, nếu nó mà khóc như thế thì chú sẽ đau lòng lắm.” Tài xế cười nói.

“Con gái chú hạnh phúc quá.”

Lúc xuống xe, tài xế cười với tôi, “Cô bé, cháu còn trẻ, chẳng có việc gì lớn đâu.”

Ha, người đầu tiên an ủi tôi lại là một người hoàn toàn xa lạ.

Tôi hít mũi, “Cảm ơn chú ạ.”

Tôi khập khễnh đi về nhà tìm hòm thuốc, xắn ống quần lên, nhìn thấy đầu gối bị rách một mảng da lớn, tôi cười khổ, cầm bông thấm chút cồn, đang định khử trùng thì tiếng chuông cửa vang lên.

Không thể… là anh được.

Tuy lý trí nói như vậy nhưng tôi vẫn nhảy lò cò ra cửa. Lúc mở cửa, mặt tôi cứng đờ.

Tần Mâu đứng cách tôi khoảng một cánh tay, mỉm cười nhìn tôi, “Hôm qua tôi vẫn chưa trò chuyện với cô, Tô Nghiên.”

Cô ta mặc một cái váy liền không tay, mang giày cao gót, những lọn tóc nâu dài được uốn cong rũ trước ngực, vì cô ta đứng không xa không gần, trong không khí thoang thoảng mùi nước hoa.

Đẹp đến mức không chê vào đâu được.

“Tôi không có gì muốn nói với cô.” Tôi lẳng lặng dời tầm mắt.

Tựa như cô ta cũng đoán trước tôi sẽ phản ứng như thế, cô ta hơi ngẩng đầu, đánh giá vườn hoa, bỗng nhiên khẽ thở dài, “Lúc nhỏ, lần nào tới đây tôi cũng hâm mộ nhà cô có vườn hoa rất đẹp.”

Tôi ngơ ngác.

“Không mời tôi vào thật ư?” Sự sắc bén lộ rõ trong ánh mắt, “Cô Tô?”

Không đợi tôi trả lời, cô ta đẩy nhẹ tôi ra, đi thẳng vào nhà.

“Lần đầu tiên tôi tới đây là lúc cô mặc bộ váy màu hồng do ba cô mua từ nước ngoài về. Cô ngồi trên xích đu, lúc cánh hoa rơi xuống, tôi đã nghĩ nếu tôi giống như cô thì tốt quá.”

Tôi cúi đầu khử trùng đầu gối, cảm giác đau nhói sao mà chân thật quá đỗi.

“Cảm giác ghen tị của một đứa trẻ thực sự khiến người ta phải khắc sâu cả đời.” Cô ta mỉm cười, “Cô có bút màu nước, váy công chúa, cả căn phòng toàn đồ chơi… Cho nên sau khi biết cô biến thành trẻ mồ côi, cô có hiểu cảm giác vừa ngạc nhiên vừa sung sướng của tôi không?”

Rõ ràng đó toàn là những lời cay nghiệt, nhưng tôi chẳng thể cãi lại dù chỉ một câu. Tôi dừng tay lại, lạnh lùng nhìn cô ta, cuối cùng chỉ nói: “Nếu cô tới nhà tôi để hoài niệm thì bây giờ có thể về được chưa?”

“Tô Nghiên, cô làm nhiều việc cho Thẩm Khâm Tuyển như thế, khi đến đây, tôi cứ nghĩ rằng cô sẽ hỏi tại sao.” Cô ta nở nụ cười vô tội, ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu lên khóe môi cô ta khiến nụ cười ấy trông thật mỉa mai.

Tôi cố hết sức giữ bình tĩnh, nói, “Đó là chuyện giữa tôi và anh ấy.”

“Nhưng chẳng phải bây giờ anh ấy không thèm để ý tới cô ư?” Cô ta tỏ ra ngạc nhiên, cười nói.

Tôi cắn răng đứng lên, “Cô về đi, tôi không muốn nói với cô nữa.”

Biết rõ lúc này tôi sẽ không có cách đuổi mình đi, Tần Mâu miễn cưỡng dựa vào sofa, giọng nói không giấu nổi sự đắc ý:

“Tô Nghiên, đây là một ván cờ, cô có biết không?

Cô cho rằng Thẩm Khâm Tuyển yêu cô nên mới chia tay với tôi?

Cô cho rằng Thẩm Khâm Tuyển yêu cô nên dù tập đoàn đang rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng, anh ấy vẫn tan làm về sớm với cô, nấu ăn cho cô?

Cô cho rằng cô chuyển cổ phần cho anh ấy mà không cần tiền đền bù, anh ấy sẽ cảm động, sẽ chính thức ở bên cô?”

Cô ta nhìn tôi không chớp mắt, nói nhẹ tênh: “Tô Nghiên, cô ngu thật.”

Cảm giác lạnh như băng lại ập đến, từng câu từng chữ xa xăm mà rõ ràng.

“Cô không biết ngay từ lúc bắt đầu… lúc bảo cô giả làm bạn gái của anh ấy, là vì anh ấy cố ý tiếp cận cô ư?” Tần Mâu nói như tán thưởng, “Anh ấy là Thẩm Khâm Tuyển đấy.”

Tôi đứng đó không thốt nổi chữ nào, tôi nhớ tới câu mà Hạ Hội Khê từng nói với tôi: “Lúc ta cảm thấy mọi chuyện có gì đó là lạ, thì quả thật là có chỗ lạ.”

“Cho nên, cô cũng chỉ phối hợp đóng kịch cùng anh ấy thôi.” Giọng tôi khô như ngói.

Cô ta cố ý đặt tay lên đầu gối, trên ngón vô danh nhỏ nhắn có một viên kim cương phát sáng.

“A Tuyển kiên định lắm. Thật ra kể từ lúc anh ấy giao lại cổ phần chô cô, chúng tôi đều biết chỉ cần anh ấy mở miệng, dù có đưa ra chỉ nửa giá thì cô cũng sẽ đồng ý. Nhưng anh ấy nhịn, vì muốn cô tự đưa mình đến cửa.”

Chỉ trong chớp mắt, cô ta đã đụng tới được khe nứt trong lòng tôi, mạch máu toàn thân tôi đông cứng, chỉ còn bộ não hoạt động một cách khó khăn.

Anh mãi không nói gì… là vì anh không muốn nói chuyện công ty với tôi.

Anh là người đàn ông thận trọng, suy nghĩ thay đổi khôn lường.

Thì ra tất cả là vì anh biết chắc chỉ cần anh không nói gì, tôi sẽ lo lắng cho sự kiêu ngạo và lòng tự trọng của anh mà giả vờ hợp tác cùng Cao Kỳ, nhưng lại lén lút giao toàn bộ cổ phần của mình cho anh mà không đòi một xu.

Ha, anh không muốn mua với giá thấp, mà anh thực sự… như Mạch Trăn Đông đã nói, anh thực sự muốn tôi trả lại. Chỉ vậy mà thôi.

Chầm chậm ngồi xuống sofa, tôi bỗng nhớ lại buổi tối hôm đó, anh ngồi đây chờ tôi, pha nước ấm cho tôi, nấu cơm cho tôi. Mỗi lần vào nhà, nhìn thấy ánh đèn vàng, đó là một cảm giác rất không chân thật.

Hóa ra thực sự không chân thật.

Tôi cảm thấy nực cười, nhìn chằm chằm cô ta, nhấn mạnh, “Tại sao phải vất vả như thế?”

“Rốt cuộc cô cũng hỏi.” Cô ta cười sảng khoái, đôi mắt sáng như sao hiện lên sự hả hê.

“Đó là vì ba cô đấy, Tô Nghiên ạ.” Cô ta nhẹ giọng, “Ông ta hại hết ba mẹ của Thẩm Khâm Tuyển, lại nắm giữ cổ phần rất lớn, toàn bộ đều để lại cho cô. Cô nói xem, Thẩm Khâm Tuyển sẽ để cô yên ổn ư?”

“Không thể nào.” Tôi phản bác theo bản năng, “Ba tôi không đời nào hại chết…”

“Không ư?” Cô ta lấy một xấp giấy ra khỏi túi xách, cực kỳ nhã nhặn đặt xuống trước mặt tôi, “Cô tự xem đi.”

Tôi giơ tay lấy xấp giấy ấy, tay run rẩy, nhưng tôi không thể không xem. Tôi đọc từng chữ từng chữ, cho đến chữ cuối cùng, tôi có cảm giác không thở nổi nữa, toàn thân cứng đờ như một tảng đá.

“Người cha giỏi giang của cô gặp ba mẹ Thẩm Khâm Tuyển khi đi du học. Lúc đó ông ta còn chưa tốt nghiệp nhưng đã được ông Thẩm giao quản lý hạng mục nghiên cứu xe cần cẩu. Cho đến khi xảy ra sự cố đó, Vinh Uy suýt thì phá sản… Ông ta hoàn thành chương trình học, trở về nước, lấy thân phận trưởng bộ phận kỹ sư, làm như anh hùng cứu vãn hạng mục này. Nhưng chỉ có mình ông ta là biết rõ…” Cô ta cười nhưng giọng nói lạnh tựa băng, “… những kết quả thí nghiệm của ông ta đều sai hết, nếu không… thì sao thùng nước thép trong nhà máy lại bị nổ tung được?”

“Không đâu.” Giọng tôi khản đặc, “Lá thư này chỉ là ba tôi đang nói sự cố với người khác thôi…”

“Cô có đọc được ông ta từ chối đối phương không?” Tần Mâu bình thản cắt ngang lời tôi, “Cô có biết ba cô viết thư với ai không? Có lẽ cô không biết công ty Hoành Tiệp. Công ty này là công ty hợp tác với Vinh Uy để sản xuất xe cần cẩu, vốn dĩ ba cô tốt nghiệp xong thì sẽ vào công ty này làm việc. Lúc ấy còn lệ thuộc vào phòng thí nghiệm và trang thiết bị của nước ngoài nên ba mẹ Thẩm Khâm Tuyển luôn ủy thác cho ba cô làm một loạt thí nghiệm, và sau đó, vì lỗi lầm của ông ta mà Vinh Uy phải gánh chịu hậu quả. Lúc nhà máy phát nổ, không may ba mẹ Thẩm Khâm Tuyển cũng có mặt ở đó… Họ chết trong nước thép, đến cả hài cốt cũng không thể lấy được… Có lẽ vì cảm thấy áy náy nên ba cô mới từ bỏ cơ hội làm việc cho Hoành Tiệp mà gia nhập vào Vinh Uy. Ông nội của Thẩm Khâm Tuyển không hề do dự mà chuyển một số cổ phần ưu đãi cổ tức(1) cho ba cô, xem như phần thưởng. Cô nói xem Thẩm Khâm Tuyển có hận cô hay không?”

… Đối với chuyện anh Thẩm và đàn chị, tôi cảm thấy hết sức đau lòng… Hơn nữa họ còn một đứa con thơ và người cha già không ai săn sóc… Tôi e không thể giữ lời hứa với bên anh được nữa…

Đọc lá thư, tôi biết mình đã hơi bị thuyết phục, nhưng vẫn còn muốn biện minh: “Trong thư không hề nói…”

“Ba cô có ngớ ngẩn đến mức ghi ra không?” Cô ta cười lạnh lùng ném một xấp giấy khác qua cho tôi, “Đây là thông số chi tiết mà Thẩm Khâm Tuyển đã lấy được từ nghiên cứu của ba cô, cô tự so sánh kết quả thí nghiệm của ba cô với kết quả thí nghiệm của Vinh Uy đi.”

Những con chữ báo cáo bằng tiếng Anh, thông số được tính tới mấy số lẻ đằng sau dấu phẩy, tôi dò mấy lần, rốt cuộc cũng xác định… quả thật kết quả thí nghiệm của ba tôi khác với Vinh Uy.

Tới lúc này, tôi bỗng thấy bình tĩnh.

“Cho nên, ngay từ ban đầu, anh ấy đã biết chuyện của ba tôi. Cô cũng biết?”

Cô ta cười lạnh lùng gật đầu, khẽ nâng cằm lên, mắt hiện lên sự khoái chí, “Không có tôi thì sao anh ấy khiến cô tin vở kịch này?”

Đây mới thực sự là nhục nhã và không thể chịu đựng nổi đúng không?

So ra, chuyện bị bạn gái của Mạch Trăn Đông tát giữa đám đông chẳng là gì. Vì với những chuyện mình không làm, tôi chẳng bao giờ để trong lòng.

Nhưng bây giờ, tôi giống như kẻ ngu đổ nhào trước mặt Thẩm Khâm Tuyển. Tôi đã thực sự làm như vậy.

Tôi tự cho mình rộng lượng khi tính toán chu toàn cho anh, tự dâng hợp đồng lên cho anh, còn sợ anh không ký, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh.

Hóa ra trong mắt bọn họ, hết thảy đều là hành động của một con nhỏ ngốc nghếch dại trai.

“Chuyện cuối cùng, mời cô chuyển ra khỏi căn nhà này trước ngày mai.”

Tôi ngẩng phắt đầu lên.

“Từ nhỏ, đến mơ tôi cũng mơ thấy được ở trong căn nhà này.” Cô ta cười rất thân thiện, “Hôm nay, A Tuyển đã biến giấc mơ của tôi thành sự thật.”

“Đây là nhà của tôi!” Tôi đứng bật đậy, vùng da rách trên đầu gối bị kéo căng nhưng tôi không thấy đau, “Các người lấy gì cũng được, nhưng căn nhà này thì không được!”

“E rằng chuyện này không do cô quyết định.” Nụ cười của cô ta vẫn không thể chê vào đâu được, “Thẩm Khâm Tuyển đã sang tên căn nhà này cho tôi từ lâu rồi. Tô Nghiên, lúc anh ấy đưa cô tới đây, cô không xem giấy tờ nhà hả? Cho cô thời gian thu dọn đồ đạc đó…” Cô ta nhẹ nhàng đứng lên, “Nếu ngày mai tôi tới mà chưa thấy cô chuyển đi thì tôi chỉ đành báo cảnh sát thôi.”

Tôi trơ mắt nhìn bóng dáng cô ta đi xa dần, trước khi ra cửa, làn váy của cô ta xoay vòng, cô ta quay người lại nói: “Đúng rồi, Cao Kỳ đang tìm cô ở khắp nơi đấy, những phóng viên hồi sáng cũng là do ông ta sắp xếp. Hiện tại không có Thẩm Khâm Tuyển che chắn, tôi khuyên cô nên rời khỏi đây thì hơn.”

Hai tay nắm chặt thành quả đấm, đến lúc buông ra, khi thương tổn đã lên tới cực điểm, tôi không thể nói được gì. Điện thoại vang chuông, tôi nhìn dãy số, cuối cùng anh cũng chịu tìm tôi.

Tôi nghe máy mà người như chết lặng.

Trước khi anh kịp nói gì, tôi hít sâu một hơi, tận lực đè nén sự đau đơn và chua xót từ trái tim, cố nói rõ từng chữ, “Thẩm Khâm Tuyển, ba tôi có lỗi với nhà anh, tôi sẽ giao hết tiền và cổ phần còn thiếu cho anh. Nhưng, tại sao anh lại lừa gạt tình cảm của tôi?”

Tuy câu cuối tôi nói rất nhỏ nhưng tôi biết anh nghe được.

Thẩm Khâm Tuyển trả lời rành rọt, không có chút cảm xúc, “Tôi chỉ muốn nhắc cô chuyển ra khỏi căn nhà ở đường Hoa Sơn. Căn nhà đó không phải của cô.”

Giờ phút này, sợi dây hy vọng cuối cùng cũng bị cắt đứt, tôi cố kiềm nén tiếng khóc, nói: “Xin anh để lại cho tôi căn nhà này được không?”

Đầu bên kia điện thoại im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ của anh.

“Tất cả những chuyện mà tôi nhớ được… đều xảy ra ở căn nhà này. Để lại căn nhà cho tôi được không?”

Anh cười từng tiếng ngắn, giọng nói mang theo sự mỏi mệt, “Ngay cả hình dáng của ba mẹ tôi thế nào, tôi cũng không nhớ.” Anh dừng một chút, “Coi như quà chia tay.”

Cúp máy. Anh không cho tôi cơ hội để nói thêm.

Tôi ngồi xuống sofa, vì tay run lẩy bẩy nên điện thoại rơi xuống bàn uống nước, làm đổ chai thuốc đỏ.

Chiếc khăn trải bàn ren màu trắng bị nhuộm một mảng lớn tựa như máu tươi, trông rất đáng sợ.

Tôi đọc lại xấp thư mà Tần Mâu để lại, nhưng nước mắt cứ tuôn rơi làm không nhìn rõ chữ nào cả.

Tôi hận Thẩm Khâm Tuyển. Nếu cần tôi trả giá cho lỗi lầm của ba, tôi sẵn lòng giao hết tài sản mà mình có. Nhưng anh không dùng cách đó mà lại thiết kế một cái bẫy để tôi càng lún càng sâu. Cuối cùng thứ mà tôi phải trả không chỉ là kim tiền mà còn là một trái tim.

Trên trán có hai vết sẹo, đầu gối có một vết thương, đó đều là những con dấu mà Thẩm Khâm Tuyển ấn cho tôi trong suốt thời gian quen nhau.

Tôi khóc nức nở, vì sau tất cả, tôi đã nhận một kết cục lạnh lẽo mà thật ra, nó luôn bao phủ lấy tôi trong suốt thời gian qua.