Xem đi, lúc nói chuyện với hắn thì kẹp súng mang pháo, cái gdansg điệu vừa nói chuyện với Tống Liên kìa, ôi trời trời, khóe miệng đều muốn bay lên trời luôn rồi kia kìa.
Tại sao Tống Liên này lại âm hồn bất tán như vậy chứ?
"Chuyện lần này khiến cậu vất vả rồi."
"Được, tôi biết rồi."
"Anh ấy không có chuyện gì, ngày mốt sẽ tới công ty."
Lúc Hứa Dặc gọi điện thoại cũng không tránh kỵ hắn, Đoạn Ngôn từng tấc từng tấc di chuyển vị trí của mình tới gần Hứa Dặc, chậm rãi dán lỗ tai qua.
"Ừm, ngày mốt gặp." Hứa Dặc rốt cục cũng cúp điện thoại.
"Anh làm gì vậy?" Hứa Dặc quay đầu nhìn hắn hỏi.
"Khụ!" Đoạn Ngôn lúng túng ho khan một tiếng, ngồi thẳng người nói: "Hai người nói cái gì vậy?"
"Nói chuyện gì không phải anh đều nghe thấy rồi sao?" Hứa Dặc đặt điện thoại di động lên bàn trà không chút để ý trả lời.
"Quan hệ của hai người không tệ nha, còn hẹn gặp mặt. Aiz, Hứa Dặc, cậu đang mang thai lại còn đi gặp Alpha khác, chuyện này không thích hợp đi?" Đoạn Ngôn đổ giấm nói.
"Cậu ấy là giám đốc quan hệ công chúng của công ty, có vấn đề gì sao?" Hứa Dặc hỏi ngược lại.
Cái gì? Tống Liên còn đang làm việc ở công ty của hắn? Dựa vào đâu chứ?
"Ai tuyển dụng?" Đoạn ngôn không thể tin được.
"Em." Hứa Dặc thanh âm thản nhiên, tiếp tục nói: "Năng lực làm việc của cậu ấy luôn rất tốt."
A, lại khen hắn kìa. Ờ ờ ờ, Tống Liên cái gì cũng tốt.
"Cậu ấy không cần anh thích." Hứa Dặc nhìn hắn nghiêm túc trả lời.
"Vậy cậu ta liền yêu cầu cậu thích thì sao? Hai người lúc đi học đã mập mờ không rõ ràng rồi, cậu ta còn đưa cậu về nhà. Bây giờ cậu lại thuê cậu ta vào công ty, cậu có ý gì?" Đoạn Ngôn tựa như đổ đậu* nói lên sự bất mãn của mình.
* Đổ đậu từ trong ống nứa ra và đổ hết một lượt, là ẩn dụ cho sự thành thật không chút e dè, nói hết những gì cần nói, những gì nên nói hoặc những tình huống có liên quan.
Ai biết Tống Liên kia có chủ ý quỷ quái gì? Không phải vừa nhớ thương vợ hắn, lại vừa nhớ thương gia sản của hắn chứ?
"Anh cố ý ký hợp đồng với Giang Điềm Điềm, anh không phải cũng cái gì cũng không nói sao?" Khóe miệng Hứa Dặc hơi nhếch lên, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mặt hắn.
"Đối với một người có bề ngoài hư hữu, không có thực lực, vì sao anh lại muốn đập nhiều tài nguyên như vậy trên người cô ấy? Anh có ý đồ gì với người ta?"
Omega lười biếng dựa vào sofa trông rất yên tĩnh, nhưng Đoạn Ngôn biết rõ, anh đang tức giận.
"Tôi... Tôi không nhớ."
Hứa Dặc cười lạnh một tiếng, lồng ng.ực nhẹ nhàng phập phồng một chút, giống như đã sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy.
Bầu không khí quỷ dị cứng ngắc, luôn có người muốn làm cái gì đó để phá vỡ.
Hứa Dặc cúi người bắt đầu sửa sang lại tạp chí trên bàn trà, mỗi một quyển đều là tin tức bên lề của Đoạn Ngôn, Hứa Dặc càng sửa lại càng tức giận, anh nặng nề đem tạp chí đặt cái *phịch* một cái lên bàn khiến Đoạn Ngôn sợ tới mức run rẩy.
"Đêm đó người phụ nữ kia có phải là Giang Điềm Điềm không? Cô ấy là Beta, trên người không có pheromone, em chỉ có thể ngửi thấy mùi nước hoa hồng." Hai má Hứa Dặc đỏ bừng, thanh âm cũng sắc bén hẳn lên.
Anh giống như nghẹn lại, cùng mình đấu tranh tư tưởng hồi lâu, rốt cục cũng đem lời này hỏi ra.
Kỳ thật nhìn thân hình thì không giống Giang Điềm Điềm, nhưng Hứa Dặc thật sự không muốn thừa nhận, Đoạn Ngôn ngoại trừ bạch nguyệt quang kia, ấy thế lại còn có người khác.
Anh chịu không nổi nữa rồi.
"Giang Điềm Điềm là ăn thức ăn chăn nuôi mà lớn đấy à? Mới có bảy năm thôi mà lại phát triển thành cao như vậy?" Đoạn Ngôn cạn lời nói.
Tâm tình Hứa Dặc trở nên phiền não, anh vò đầu tóc mình, đứng lên đi hai bước, lại lui về, đem tất cả tạp chí ném vào trên người Đoạn Ngôn, ánh mắt đỏ lên nói: "Mẹ kiếp, anh là tên ngu ngốc!"
Thanh sắc anh cực mạnh mẽ, nắm đấm nắm chặt, thân thể cũng giống như đang phát run biên độ nhỏ.
Trong những năm tháng thanh xuân trước kia, Đoạn Ngôn chưa từng thấy qua một mặt như vậy.
Trong ấn tượng của hắn, Hứa Dặc là người cao ngạo, chưa bao giờ yếu thế trước mặt bất luận kẻ nào.
Mà Hứa Dặc gả cho hắn lại trở nên yếu ớt, anh luôn rất ủy khuất, cũng giống như luôn không vui.
"Vậy thì tôi... Chính là ngu ngốc được chưa? Cậu đừng buồn nữa." Đoạn Ngôn mộng bức thỏa hiệp.
Hắn thử nắm tay Hứa Dặc, bị người nọ hất ra, Đoạn Ngôn lại không biết xấu hổ nắm lại cười hì hì nói: "Ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo với tôi đi. Tôi bây giờ không phải mới mười tám tuổi thôi sao? Có cái gì không làm tốt, không nói đúng, cậu dạy tôi không phải là được rồi sao?"
Đoạn Ngôn vừa nói chuyện vừa phóng thích ra pheromone trấn an anh.
"Tống Liên gì kia rất tốt, ha ha, lúc học hành cũng rất thành thật. Cậu tuyển người rất tốt, tôi không nên lắm lời."
Dưới sự trấn an của pheromone, Omega cũng bình tĩnh lại, màu đỏ tươi quanh mắt cũng rút đi.
Đoạn Ngôn nắm tay anh, lại thật cẩn thận chuyển hướng, cùng mười ngón tay giao nhau.
Trước khi xuyên đến, hắn còn chưa từng yêu đương, nhưng giữa các nam hài với nhau thì cũng luôn lén lút nói vài đôi câu yêu thích kiểu đó.
Khi đó Tả tiểu béo nói loại hình Giang Điềm Điềm nhất định là loại mà Đoạn Ngôn thích nhất, người đẹp thanh âm ngọt ngào lại mềm mại, cùng loại Alpha cường cường như hắn quả thực là xứng đôi.
Ngay cả chính Đoạn Ngôn cũng cho rằng hắn hẳn là thích kiểu như Giang Điềm Điềm.
Nhưng hắn cũng không rõ ràng lắm vì sao mình luôn bị Hứa Dặc dắt mũi đi, luôn muốn tới gần anh, luôn muốn đánh dấu anh, đại khái là tính hiếu thắng muốn phân tranh thắng bại của nam hài đi?
Cho dù hiện tại hắn và Hứa Dặc là phu phu hợp pháp nhưng khi hắn nắm tay Hứa Dặc, tim vẫn sẽ đập nhanh hơn, thậm chí cảm thấy mình được chiếm tiện nghi lớn.
"Vậy bây giờ tôi cùng cậu đi lên nằm một lát đi, không phải cậu ngủ chưa đủ giấc sao?"
Ánh mắt Hứa Dặc dừng trên tay hai người đang nắm chặt, chiếc nhẫn cưới lấp lánh kia, làm anh trong nháy mắt có chút hoảng hốt.
"Đi thôi." Đoạn Ngôn một tay kéo hắn, một tay đỡ vai hắn.
Sau khi cãi nhau, hai người không còn là sự im lặng vô tận, Đoạn Ngôn mười tám tuổi sẽ vụng về mà dỗ dành anh.
____
Hai người nằm trên giường, trong phòng khí lạnh mười phần, điều hòa cũng hạ nhiệt độ xuống, hai người họ vẫn nắm tay như trước.
Mẹ nó, hắn thế mà lại cùng vợ mình đắp chăn nắm tay thuần khiết nói chuyện phiếm? Ngay cả tiểu thuyết cũng không có tình tiết thuần khiết như vậy luôn á!
Hứa Dặc đợi một lát, cho rằng sẽ đợi Đoạn Ngôn đánh dấu nhẹ hoặc là cho mình một cái hôn.
Dù sao ban ngày ban mặt kéo mình lên lầu nằm một lát không phải là muốn phát sinh chút gì đó sao? Họ đã không gần gũi một thời gian dài kể từ khi anh mang thai rồi.
Nhưng mà, Hứa Dặc chờ hồi lâu người bên cạnh lại truyền đến tiếng ngáy liên tiếp.
Đệch! Đoạn Ngôn có phải ở bên ngoài ăn no rồi cho nên về nhà mới ăn không vô mình? Hay là thân thể mang thai này của mình làm cho Đoạn Ngôn không có chút ha.m muốn nào?
Hứa Dặc hít sâu một hơi, tự nhủ mình không được tức giận, tức giận đối với đứa nhỏ không tốt, tức chết vừa lúc tiện nghi cho tên ngốc cùng "tiểu tam", mình phải bình tĩnh mới được!
Đại khái là nguyên nhân Alpha nằm bên cạnh, Hứa Dặc suy nghĩ lung tung một hồi, mí mắt dần dần trở nên nặng nề, không bao lâu cũng tiến vào giấc mơ.
Omega bên cạnh đang ngủ ngon, không hề bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Đoạn Ngôn nhẹ nhàng di chuyển cánh tay mình, sau đó xuống giường mở cửa, ngoài cửa đứng là a di trong nhà, bà nói: "Đoạn tiên sinh, có vị luật sư họ Trần đang ở dưới nhà chờ cậu."
"Luật sư Trần?"
"Đúng vậy, cậu ta nói là cậu gọi cậu ta tới."
A, chính là luật sư Trần giúp hắn soạn thảo đơn ly hôn sao? Vậy thì nhất định phải gặp rồi.
"Tôi biết rồi, dì nói với cậu ta tôi lập tức đi xuống."
"Vâng."
A di đi rồi, Đoạn Ngôn đi đến bên giường nhìn Hứa Dặc, tay Omega vẫn luôn vươn ra chỗ cậu nằm, giống như đang tìm người, nhưng ánh mắt lại không muốn mở ra.
Đoạn Ngôn nắm lấy tay anh, nhỏ giọng gọi khẽ một câu: "Hứa Dặc."
Không tỉnh, đôi tay trắng nõn rõ ràng kia lại nắm lấy hắn.
Đoạn Ngôn đặt ở bên môi hôn một cái, tựa như tiểu tặc trộm được hương, khẽ thở dài một câu: "Cái túi dính người."
Thanh âm ôn nhu không giống khẩu khí nói chuyện của một đại thẳng nam như hắn.
Hắn vẫn nhét gối đầu của mình vào trong ngực Hứa Dặc, ánh mắt tham luyến khuôn mặt ngủ say của người nọ hồi lâu, lúc này mới rời khỏi phòng ngủ.
Luật sư Trần cầm cặp đứng thẳng tắp ở giữa phòng khách, thấy Đoạn Ngôn xuống lầu, hắn cung kính lễ phép chào hỏi: "Đoạn tổng."
Đoạn Ngôn trong lòng âm thầm sảng khoái, lại có chút thẹn thùng, không nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại trở thành Đoạn tổng được mọi người tôn xưng.
Hắn dùng sức đè lên khóe miệng vểnh lên của mình, ra vẻ thâm trầm nói: "Có việc gì không?"
Luật sư Trần nhìn trái nhìn trái nhìn phải nói: "Văn kiện mà lần trước ngài muốn tôi đã sửa sang lại rồi, hay là chúng ta đi thư phòng cho ngài xem qua một chút?"
"Ừm."
Ngôn mở cửa thư phòng lầu một, luật sư Trần đi theo vào.
Sau khi cửa phòng đóng lại, luật sư Trần lấy ra một tài liệu từ cặp của mình rồi đưa nó cho hắn.
Đó là một tờ thỏa thuận ly hôn đã được chuẩn bị sẵn.
"Sau khi Hứa tiên sinh con, hài tử cũng qua thời kỳ bú sữa ngài mới có thể đề nghị ly hôn với anh ấy được." Luật sư Trần nhắc nhở.
Tờ giấy mỏng kia viết đầy những chữ rậm rạp, Đoạn Ngôn căn bản nhìn cũng không nhìn kỹ liền đem hiệp nghị vo viên thành đoàn ném vào thùng rác, nói: "Chuyện này sau này đừng đề cập đến nó nữa."
Việc làm này người làm một luật sư như anh đã thấy qua nhiều rồi, đôi khi vì lợi ích của công ty và thậm chí phân chia tài sản không đồng đều, họ cũng sẽ tạm thời thay đổi ý định ly hôn.
Giống như loại tình huống của Đoạn Ngôn cùng Hứa Dặc, ly hôn phải chia một nửa tài sản đi ra ngoài, cân nhắc qua đi, đương nhiên là không muốn.
"Vậy công chứng di chúc còn làm sao?" Luật sư Trần hỏi.
"Di chúc?" Thanh âm Đoạn Ngôn trong nháy mắt cao lên, tại sao hắn lại đến lúc cần lập di chúc?
"Ngài lúc trước phân phó như vậy."
"Lúc trước tôi có thể không quá thanh tỉnh, cậu coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, rõ chưa?"
Luật sư Trần gật đầu nói: "Được rồi, vậy nếu không có gì tôi đi trước đây."
Đoạn Ngôn và luật sư Trần cùng nhau đi ra cửa thư phòng, đợi đến khi luật sư Trần đi, hắn ngẩng đầu mới nhìn thấy Hứa Dặc đứng ở hành lang lầu hai, tay anh đang vịn lan can điêu khắc hoa văn mà nhìn hắn.
"Cậu tỉnh từ lúc nào vậy?"
"Luật sư Trần đến làm gì?"
Hai người cơ hồ là cùng lúc mở miệng.
Không ai trả lời câu hỏi của ai.
Hứa Dặc từ lầu hai chậm rãi xuống, ngẩng mặt lên nhìn hắn, tựa hồ đang chờ câu trả lời của hắn.
"Có phải anh giấu em làm chuyện gì không?" Hứa Dặc lại hỏi.
"Không có, tôi cũng không biết anh ta tới làm gì, đại khái là đến thăm tôi đi, ha ha..." Đoạn Ngôn cười gượng hai tiếng.
Hứa Dặc làm sao có thể dỗ dành như vậy, anh quay đầu đi vào thư phòng, Đoạn Ngôn gắt gao đi theo phía sau anh.
Nam nhân lục lọi bàn làm việc mà không tìm thấy gì cả.
"Hứa Dặc, ăn cơm thôi." Đoạn Ngôn muốn dỗ anh ra ngoài.
Hắn chột dạ liếc mắt nhìn thùng rác một cái, sơ suất rồi, vừa nãy vì sao không nhét vào miệng ăn luôn cơ chứ?
Hứa Dặc vừa vặn bắt được ánh mắt của hắn, lập tức muốn đi lục lọi thùng rác.
Thế nhưng bụng anh to, khom lưng cố hết sức, cho nên Đoạn Ngôn đoạt đi thùng rác ôm vào trong ngực trước.
"Đưa đây!" Hứa Dặc đưa tay ra.
Đoạn Ngôn lắc đầu cự tuyệt.
"Có bản lĩnh anh liền ăn ngay trước mặt tôi đi, bằng không cho dù anh xé nát, tôi cũng có thể liều mạng làm ra!"
Cũng không phải Hứa Dặc đa nghi, cũng không phải anh muốn cố tình gây sự, anh cùng Đoạn Ngôn quen biết nhiều năm như vậy, người nọ tùy tiện hành động, anh cơ hồ có thể phán định hắn muốn làm gì.
Sau khi kết hôn, anh đã sớm rửa sạch niềm đam mê ban đầu.
Đoạn Ngôn đối với anh càng ngày càng không để ý, càng ngày càng lãnh đạm.
Anh đoán được luật sư Trần tới làm gì, anh chỉ là... Muốn xác định lại một chút, Đoạn Ngôn có nhẫn tâm như vậy hay không, lúc anh mang thai lại lên kế hoạch làm loại chuyện này.
"Tôi cảm thấy có thể."
Dứt lời, nam nhân ngốc nghếch kia thật sự đem cục giấy vo viên lấy ra nhét vào trong miệng...