Tiêu Oanh vô cùng phẫn nộ với việc Quách Hiếu Mạnh bỏ thuốc mình, nhưng Quách Hiếu Mạnh làm việc rất cẩn trọng, không để lại cho Tiêu Oanh bất kì tang chứng vật chứng nào, khiến Tiêu Oanh như người câm ăn phải hoàng liên, thấy đắng nhưng không nói ra được.
Vì nghẹn cục tức này ngang học, lúc lên lớp, sắc mặt Tiêu Oanh trầm trọng đến đáng sợ, các học sinh chưa từng thấy sắc mặt cô Tiêu xanh lè như thế, nếu như trên đầu cô cắm ba cây nến trắng thì đúng là giống hệt như Ushi no Kakumairi của Nhật Bản, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi.
Trong giờ của giáo viên chủ nhiệm, cả lớp ngập trong bầu không khí sợ hãi và áp lực, các học sinh chỉ sợ bị giáo viên chủ nhiệm ngắm trúng rồi bị "giao lưu" một cách tàn nhẫn, cả đám im lặng như ngồi trên bàn chông, không đám ho he gì, đề cao tinh thần, cảnh giác một trăm hai mươi phần trăm.
Nghĩ tới Vương Khiết tính tình thay đổi mạnh, rồi nhìn lại Trương Hữu Đường hưng phấn ham học hỏi, cảm giác như có trận gió lạnh thổi qua, khiến các học sinh không khỏi run rẩy.
Tôi lại không có cảm giác gì, trong lúc chăm chú nghe giảng, tôi cũng lo lắng về hai chuyện.
Một là chuyện tối qua, một là chuyện của Lâm Uyên Sương.
Tiếng chuông tan học vang lên, tôi ôm tâm tình nặng nề đứng dậy, theo cô Tiêu đến văn phòng.
"Em có chuyện gì sao?" Tiêu Oanh đặt giáo án xuống, mang vẻ uy nghi của giáo viên nghiêm túc, không hề có sắc thái nào khác đối với tôi, chuyện tối qua dường như không tạo thành ảnh hưởng tâm lý nào với cô, cô càng nghiêm khắc với tôi hơn quá khứ.
"Thưa cô, em có một chuyện rất mâu thuẫn muốn nói cùng cô, em hi vọng có thể tìm thấy đáp án từ chỗ cô."
Nghe vậy, thần sắc của cô Tiêu cũng hòa hoãn đi nhiều.
"Em ngồi xuống rồi nói." Tiêu Oanh lấy một cái ghế ra cho tôi, đợi tôi ngồi xuống rồi mới trầm giọng cảnh cáo: "Chuyện tối qua cô hi vọng em có thể quên đi, không cần nhắc đến nữa, có được không?"
Ánh mắt tôi lạnh nhạt hẳn, tôi gật đầu: "Ừm, em sẽ không nhắc đến nữa."
"Vậy nói chuyện của em đi, chỉ cần cô có thể giúp được, cô nhất định sẽ giúp em."
Tôi nhìn thẳng cô giáo, chậm rãi nói: "Em quen một nữ sinh, nhưng cô gái này ghét em như ghét gián, vì thế không ngừng châm chọc em, khiến em vô cùng tức giận và căm ghét."
"Sau này em phát hiện ra bí mật của cô ấy, đồng thời dùng nó làm điểm yếu để bắt nạt cô ấy. Nhưng chưa được bao lâu, em lại phát hiện ra một bí mật sâu kín hơn nữa của cô ấy, em phát hiện ra cuộc đời cô ấy quá thê thảm, đáng thương đến mức khiến em phải thương cảm, không nỡ tiếp tục bắt nạt cô ấy nữa."
"Em thậm chí còn muốn giúp cô ấy, nhưng trước kia rõ ràng cô ấy đối xử với em rất tệ, tại sao em phải đi giúp cô ấy, rõ ràng em không bắt nạt cô ấy nữa đã là một loại thương xót dành cho cô ấy rồi, nhưng tại sao nếu không giúp cô ấy, em lại có cảm giác áy náy?"
Khuôn mặt cô Tiêu lộ vẻ xúc động, thấy tôi nói xong, cô tò mò hỏi: "Cô gái mà em nói tới là ai?"
Câu này bật ra, mặt cô Tiêu hơi đỏ lên, câu nói này cứ như thể cô đang ghen vậy.
Tôi không chú ý tới chút thay đổi khá nhỏ trên mặt cô Tiêu, tôi không thể nói chuyện của Lâm Uyên Sương cho cô nghe được: "Cô gái đó chỉ là em lấy ví dụ thôi, cũng giống như cô vậy, rõ ràng đối xử với một nam sinh rất tốt, rõ ràng cũng có tình cảm như nam sinh đó với cô, nhưng tại sao không chịu đồng ý lời tỏ tình của nam sinh đó?"
"Cô đã bảo không nhắc đến chuyện trước kia nữa!" Chỉ cần nghĩ tới chuyện tối qua, Tiêu Oanh không khỏi thấy trái tim nóng lên, hai má ửng đỏ như lửa đốt, khiến cô hổ thẹn vô cùng, thậm chí khó lòng đối mặt với học sinh của mình.
Cô cảm thấy mình mặc bộ đồng phục giáo viên trên người rất khó chịu, đến cả việc giảng dạy trên lớp cũng lực bất tòng tâm.
"Được rồi thưa cô", tôi thất vọng gật đầu, tiếp tục nói: "Em chỉ muốn biết nên giải quyết mâu thuẫn nội tâm này thế nào, không có ý nghĩ gì khác."
Tiêu Oanh nhìn sắc mặt tôi u ám đi, cô ngập ngừng một hồi: "Trong lòng em có muốn giúp cô gái đó không?"
Tôi lắc đầu: "Không muốn, cô gái đó từng đối xử với em bằng thái độ rất ác độc, mỗi lần nhớ đến em đều thấy hận tới ngứa răng. Nhưng, khi biết cuộc sống của cô ấy đang rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, em lại không nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn, trong lòng luôn có xúc động muốn làm gì đó cho cô ấy."
"Thế rốt cuộc em muốn giúp cô ấy, hay không muốn giúp cô ấy?"
"Em, em cũng không biết nữa." Tôi ôm đầu, vấn đề này thực sự khiến tôi khó chọn lựa: "Em rất băn khoăn, thực sự không nghĩ ra được, cho nên em muốn tới hỏi cô xem cô nghĩ thế nào về việc này, hi vọng cô có thể giúp em giải quyết mâu thuẫn trong lòng."
Nghe đến đây, sắc mặt Tiêu Oanh cũng hòa hoãn hơn, đôi mắt cô nhìn tôi cũng hiện vẻ ấm áp, khiến trái tim căng thẳng của tôi lập tức thấy bình yên.
"Trương Hữu Đường", cô Tiêu nhẹ nhàng nói, giọng cô như dòng nước chảy, làm dịu trái tim bất an của tôi: "Trong lòng cô, em luôn là một đứa trẻ ngoan, thấy bạn cùng lớp bị người khác bắt nạt, em sẽ đưa tay ra tương trợ, thấy bạn cùng lớp bị thương, em sẽ giúp đỡ, em không giỏi bộc lộ suy nghĩ, cho dù ở trên lớp em rất trầm lặng, lại còn bị bạn bè xa lánh, nhưng cô biết em là một đứa trẻ ngoan, vừa lễ phép vừa thân thiện."
Lễ phép thân thiện... Tôi không xứng đáng với đánh giá này, nếu như tôi là người thân thiện, tôi sẽ không làm thứ chuyện điên cuồng ấy với Lâm Uyên Sương, tôi đã biết đến mặt tăm tối trong lòng mình, bản tính gian ác thúc giục tôi làm đủ thứ chuyện xấu xa với Lâm Uyên Sương để hả hết cơn giận.
"Cô ơi, em cũng từng bắt nạt cô gái kia, thậm chí còn làm rất nhiều chuyện không tốt với cô gái kia, như thế thì em cũng được gọi là người tốt sao?"
"Tất nhiên rồi", cô Tiêu rất chắc chắn: "Người tốt làm chuyện xấu, lẽ nào nhất định là người xấu sao? Người xấu nếu như chịu cải tà quy chính, vậy cũng không thể tính là người xấu nữa."
"Là như vậy ạ?" Tôi nhìn chăm chú vào khuôn mặt dịu dàng của cô Tiêu, bất giác thấy rung động, trái tim mê man mờ mịt của tôi dường như đã được vén tấm màn che đậy, rẽ mây mà thấy mặt trời.
Cô Tiêu gật đầu, thủ thỉ: "Bởi vì, cô luôn hi vọng em làm một đứa trẻ lương thiện. Mà cũng vì trái tim lương thiện của em, cho nên, em mới muốn giúp cô gái kia. Lòng đồng cảm chính là minh chứng cho việc trong tim em có lương thiện, cứ đi theo cảm giác của trái tim em đi, cô tin rằng em sẽ có quyết định đúng đắn."
Những lời cảm động tâm can của cô Tiêu như lời dạy giác ngộ của Bồ Tát, khiến tâm hồn tôi như được gột rửa, bản thân tôi cũng lĩnh hội được nhiều điều. Sự khẳng định của cô Tiêu dành cho tôi giống như ánh hào quang vạn trượng soi sáng từng mảnh tăm tối trong lòng, khiến tôi vô cùng cảm động.
Tôi biết mình nên lựa chọn thế nào rồi, cho dù Lâm Uyên Sương từng rất tệ bạc với tôi, nhưng tôi cũng đã làm không ít hành vi báo thù với cô ta, chuyện trước kia cũng nên tiêu tan như mây khói thôi.
Tôi quyết định sẽ giúp Lâm Uyên Sương, giống như cô Tiêu hi vọng, chỉ như thế lòng tôi mới dễ chịu hơn, tôi cũng không thể để cô Tiêu phải thất vọng.
Tôi tạm biệt cô, quay về phòng học, chuẩn bị nghĩ xem nên giúp Lâm Uyên Sương thế nào, mà Tiêu Oanh cũng đang nghĩ xem nên đối đãi với tình cảm của tôi như thế nào.
Ở trong trường học, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu gặp, không thoát được, cứ né tránh mãi chỉ khiến đôi bên càng thêm bối rối.