Phó Gia Minh vui vẻ trải qua những ngày tiếp theo. Sau khi xử lý được quả bom nổ chậm kia, anh lại quay trở về với nhịp sống cũ. Nhất là sau khi tạm biệt Uông Húc, cả người anh nhẹ bẫng. Từ bây giờ trở đi, anh quyết định mình phải dùng kính lúp chọn trai!
“Chọn cái gì mà chọn, mẹ mày đừng hãm hại trai nhà lành nữa! Ra nước ngoài kiếm sau.”
“Còn hơn nửa năm mà, một mình tao chán chết.”
“Máu dồn xuống cu à? Để bố khám cho mày được không?”
“Ngu ngục, ăn cơm đi!”
Ăn xong bữa cơm “chia tay”, hai đứa ngồi trong ô tô châm thuốc nói chuyện phiếm. Uông Húc biết Phó Gia Minh có nhu cầu cao, không có đàn ông không sống được, nhưng vẫn cứ là khuyên nhủ hết nước hết cái, đang nói hăng say thì bị thằng bạn chó đá khỏi xe.
“Phó Gia Minh! Mày cứ thế mà đi đấy à?!”
Đáp lại nó chỉ có khói xe ô tô và ngón giữa dựng thẳng của Phó Gia Minh. Anh cứ thế tiêu sái lái xe đi, bỏ lại Uông Húc đứng bên đường sặc một ngụm vì khói.
Về đến nhà, Phó Gia Minh nhanh lẹ gửi cho Uông Húc một bao lì xì 18 triệu đồng*, kèm theo một emoji chú thỏ nhỏ dập đầu trên đất. Uông Húc rep lại một emoji nắm đấm. Hai đứa cứ thể vui vẻ gửi qua gửi lại emoji nửa ngày, rồi lại vào game buôn tiếp, tình bạn chó chỉ đơn giản như thế mà thôi.
* Nguyên văn là 5200 tệ. Trong văn hoá Trung Quốc, con số 520 có phiên âm gần giống với “Tui yêu bạn” và cũng đại diện cho ngày Lễ tình yêu 20/05 luôn.
Lúc chơi game Phó Gia Minh cực kỳ thả lỏng, khi shipper gọi lấy đồ ăn anh cũng không đề phòng tẹo nào. Một tay Phó Gia Minh cầm chuột, tay còn lại ấn bàn phím, bảo shipper để đồ trước cửa, chơi nốt ván game mới chịu ung dung thong thả ra ngoài lấy cơm.
Cửa mở, Phó Gia Minh chợt nghĩ mình bị mù mắt rồi sao. Trước mắt anh là tên ôn thần đấy, đúng là âm hồn không tan mà.
“Đưa cơm đây cho tao!”
“Anh cho em vào nhà, em có đồ muốn đưa anh.”
Ôn Kỳ Chí cầm trong tay cơm hộp cùng món quà lần trước chưa đưa. Hắn không trả lại chiếc tai nghe kia, vì sản phẩm bị lỗi do người dùng không được bảo hành và hoàn hàng. Ôn Kỳ Chí không muốn để không đó, đành bỏ 1 triệu rưỡi đi sửa chữa. Lần này hắn nhất định sẽ không để Phó Gia Minh làm hỏng.
“Anh mày không cần quà của mày! Đưa cơm đây rồi cút!”
“Phó Gia Minh, chiếc tai nghe này đắt lắm.”
Đừng có coi thường hắn, cũng đừng nghĩ hắn chỉ biết mua đồ rẻ tiền. Bây giờ Ôn Kỳ Chí đã có thể “kiếm tiền” dựa vào thành tích học tập của mình, tương lai hắn sẽ sớm giàu có. Phó Gia Minh lúc nào cũng tự cho mình là đúng, luôn coi hắn như một thằng học sinh nhà nghèo. Nhất định sau này Ôn Kỳ Chí sẽ hung hăng “vả mặt” anh.
“Vả mặt? Mày nhìn vào gương đi, xem đang mặc thứ giẻ rách gì! Thế này không phải là nghèo thì thế nào là nghèo? Bao giờ có tiền thì nói tiếp, hiện tại vờ vịt cái quái gì!”
“Phó Gia Minh!”
“Đừng giả vờ nữa em trai à, đưa cơm cho anh mày rồi cút đi.”
“Anh nhận quà thì em sẽ đi.”
“Ngốc thối… Phiền quá đi mất… Cậu mở ra cho tôi xem thử, nếu tôi thích thì tôi sẽ nhận, tôi không thích thì cậu cầm đi nhé.”
Ôn Kỳ Chí đặt hộp cơm lên tủ giày rồi mở hộp quà ra cho anh xem. Tuy phải đem đi sửa một lần, chất lượng tai nghe nhìn chung còn khá tốt, bề ngoài đã được sơn sửa, chất lượng âm thanh bình thường, thật sự rất ổn.
“Phó Gia Minh, anh có muốn nghe thử không? Em…”
“Không! Tôi còn tưởng là cái gì xịn lắm… Biến, biến, biến!”
Anh đùa giỡn với Ôn Kỳ Chí như trêu chó vậy. Rõ ràng từ đầu anh đã không muốn nhận quà rồi, vậy nên anh chẳng thèm nhìn kĩ, liếc mắt một cái đã bảo không thích. Ôn Kỳ Chí không nhịn nổi, mắt sưng đỏ lên, đẩy Phó Gia Minh lên kệ rồi bóp cổ anh.
“Mày định giết người diệt khẩu đấy à? Sao mà to gan thế?”
Hắn không dùng lực, Phó Gia Minh gạt nhẹ một cái đã thoát ra.
“** má… Mày lại tấn công tao! Ôn Kỳ Chí! Mày điên à!!”
Anh còn chưa đi được hai bước thì Ôn Kỳ Chí đã nhào ra từ đằng sau, đẩy anh ngã xuống đất, duỗi tay cởi quần anh ra.
Khung cảnh này lại lặp lại, sao mà lúc nào cũng thế hay vậy. Phó Gia Minh gần như suy sụp, anh không biết mình đã làm gì sai với Ôn Kỳ Chí nữa. Anh đã xin lỗi hắn rồi, cũng không so đo chuyện hắn đấm thẳng vào mặt thằng bạn thân anh, thế mà bây giờ hắn lại đến cướp cơm của anh, càng ngày càng quá đáng rồi đấy.
“Mày… Mày… Ôn Kỳ Chí!”
“Phó Gia Minh… *** anh nuốt em chặt quá…”
“Ra ngoài… Cút!”
“Phó Gia Minh, em *** anh sướng nhé, rồi anh nhận quà của em… Anh sướng thì cứ kêu đi, lần sau em lại tặng quà cho anh nữa nhé.”
“Ôn Kỳ Chí… Mày thật sự bị bệnh đấy à…”
Ôn Kỳ Chí không bệnh, chỉ là hắn thích Phó Gia Minh. Nhưng hiện tại hắn không thể nói thật cho con đĩ này nghe, bởi nếu thế anh sẽ đắc thắng cười nhạo hắn, dẫm nát tự tôn của hắn trên mặt đất.
“Tôi bị cậu dập chết mất… Cậu có thể nhẹ chút được không?”
“Không… Bên dưới anh chảy nhiều nước lắm. Phó Gia Minh, anh thích em lắm đúng không?”
Làm gì có chuyện Phó Gia Minh thích đồ ngốc thối không bình thường này? Anh mê tình dục thật, nhưng tiêu chuẩn tìm trai cao lắm. Ngoại trừ cu to, còn cần thân thể cường tráng, gương mặt đẹp trai, cơ bắp cuồn cuộn, ngoài ra còn một đống yêu cầu khác nữa, như giàu có, trẻ tuổi, biết trưng diện, có gu thẩm mỹ, thích vận động vân vân. Ôn Kỳ Chí chẳng có điểm nào trong đây cả, làm gì có chuyện anh ưng hắn được.
“Á… Ai! Nhẹ chút! Ôn Kỳ Chí, con mẹ mày!”
“Phó Gia Minh, sau này em sẽ có đủ hết. Anh chờ em, sau này em có tiền, anh đừng hòng khinh thường em nữa.”
“Ngốc thối…”
“Cũng không cho phép anh mắng em… Lúc mắng người anh rẻ tiền lắm, em không chịu nổi đâu…”
Ôn Kỳ Chí muốn anh “sạch sẽ”, không nói thô tục, chẳng làm chuyện xấu. Khi hai đứa bên nhau, Phó Gia Minh phải nghe lời hắn, không được phép mắng hắn, cũng không được phép trừng mắt nhìn hắn, càng không được phép liếc xéo hắn. Anh phải nghĩ đến hắn mọi lúc mọi nơi, cũng phải đáp ứng mọi yêu cầu của hắn.
“Phó Gia Minh… Em muốn bắn…”
“Ừ… Cậu bắn ra ngoài nhé… Tôi không muốn thụt rửa…”
Phó Gia Minh quyết định sa ngã cho trót. Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, anh cũng không thể thuê vệ sĩ 24/07 được. Anh đột nhiên nghĩ rằng hay là mình giữ Ôn Kỳ Chí lại làm đồ chơi tình dục cũng được. Câu tục ngữ đấy là gì ấy nhỉ? Đánh không lại nên nhập bọn luôn?
“Bắn chưa đấy? Cậu phiền ghê…”
“Sắp rồi… Phó Gia Minh ơi, lát nữa anh bú *** cho em nhé… Em muốn *** mồm anh lắm rồi…”
Ôn Kỳ Chí xấu hổ chết đi được vì chưa gì đã bị con đĩ này kẹp đến bắn tinh. Sao lúc nào anh cũng không “lễ phép” như vậy, không biết nhường nhịn chút nào cả.
“Phó Gia Minh, hay em liếm cho anh trước nhé, anh có thể bắn vào mồm em…”
Chẳng ngờ hắn lại là một bạn tình đạt chuẩn như thế, còn biết chủ động đề nghị khẩu giao cho anh nữa. Hữu dụng ghê, Phó Gia Minh cũng chẳng từ chối.
“Vãi… Đừng có nuốt chặt như thế…”
Ôn Kỳ Chí quỳ gối nghiêm túc khẩu giao cho Phó Gia Minh. dương v*t của anh màu hồng nhạt, kích cỡ cũng vừa phải, Ôn Kỳ Chí dễ dàng “nuốt gọn”. Hắn thưởng thức dương v*t của anh như thể một món ăn ngon, tinh dịch cũng nuốt hết, hệt như một con chó.
Phó Gia Minh vỗ vỗ má hắn, khiêu khích hỏi: “Ôn Kỳ Chí, ăn cu ngon không?”
“Ngon… Đến lượt anh, anh bú *** cho em.”
“Tôi đồng ý với cậu bao giờ? Thôi ngay đi…”
“Không cho anh mắng em. Phó Gia Minh… Anh nhanh bú *** em đi, chúng mình 69…”
Tưởng tượng đến hình ảnh sắc tình trong phim khiêu dâm, Ôn Kỳ Chí hưng phấn cực độ. Hắn kéo Phó Gia Minh đang toan bò đi trốn trở lại, ấn anh trên mặt đất, cởi sạch quần áo của cả hai ra.
“Phó Gia Minh!”
Bọn họ làm tình tư thế 69. Ôn Kỳ Chí chuyên tâm liếm *** và lỗ sau cho anh. Hắn đối xử tốt với anh như thế mà Phó Gia Minh lại chẳng hiểu chuyện chút nào. Ôn Kỳ Chí chỉ dọng quy đầu vào mồm anh thôi mà chưa đầy 3 giây anh đã đẩy ra. Không hiểu tại sao lúc nào anh cũng tỏ ra ghét bỏ hắn như vậy…
“Chó cái! Anh không bú thì để tôi *** anh… Đối xử tốt thì anh không thích… Con chó điếm chỉ thích bị hiếp…”
Không chịu 69 thì hắn ** nát anh luôn cũng được, dù sao sau này hắn cũng sẽ huấn luyện Phó Gia Minh thật tốt, để anh phải chủ động banh *** cho hắn nhìn, năn nỉ được ngậm dương v*t chủ nhân. Ôn Kỳ Chí thề rằng sẽ biến anh thành chó đĩ của mình, sau này sẽ mua một căn nhà rộng, xích con điếm này lại, bắt anh phải trông nhà, bao giờ chủ nhân về thì quỳ xuống liếm chân…
“Phó Gia Minh… Anh là con chó đĩ của tôi… *** chết anh! *** chết anh!”
Hắn vừa tưởng tượng đã cương cứng, bẻ chân Phó Gia Minh gấp lên ngực. Tuy hơi thô bạo nhưng anh vẫn có thể miễn cưỡng chịu được. Phó Gia Minh thoải mái híp mắt hưởng thụ, lười quan tâm hắn mắng cái gì, một tay duỗi ra nắm chặt lấy thảm, một tay nắm lấy dương v*t mình tự sướng.
“A… Ai…”
Lúc anh thủ dâm trông dâm cực kỳ, thỉnh thoảng còn rên rỉ mấy tiếng dễ thương. Ngón chân anh cuộn tròn, quặp chặt lấy hông của Ôn Kỳ Chí. Giờ phút này toàn thân anh đều tỏa ra sức hấp dẫn, cứ như đang nói với Ôn Kỳ Chí, em nhanh ** anh đi mà.
“Phó Gia Minh…”
Ôn Kỳ Chí ngắm đến ngây người, cúi đầu xuống hôn anh. Phó Gia Minh cau mày muốn tránh. Hắn nắc lút cán hai cái, cơ thể anh lập tức mềm xèo.
“Ưm… A!”
Ôn Kỳ Chí muốn cắn anh một cái, nhưng hắn không kiềm chế được sức mình. Phó Gia Minh đau đến kêu thành tiếng, nắm lấy tóc hắn đẩy ra.
“Em xin lỗi, ban nãy em không để ý… Em làm lại được không ạ, em hiểu cách làm rồi.”
“Đừng nói vớ vẩn nữa… Làm nhanh lên đi, cho cậu một lần cuối cùng, bắn xong thì cút… Ngày mai tôi còn phải đi học.”
“Em muốn *** anh nhiều chút cơ…”
Anh phải đi học, Ôn Kỳ Chí cũng phải đi học. Ngày thường hai đứa không gặp nhau, cuối tuần được nghỉ thì làm tình suốt. Ôn Kỳ Chí rất muốn tâm sự với Phó Gia Minh.
“Phó Gia Minh… Mình nói chuyện phiếm nha anh.”
“Sao mà phiền như thế không biết?”
“Không được chê em… Anh lại trừng mắt lên rồi!”
Phó Gia Minh thoả mãn rồi trở mặt luôn, không chỉ trừng mắt lên nhìn hắn mà còn đánh lại hắn. Anh đẩy hắn tránh, khiến dương v*t hắn bật ra ngoài ***. Ôn Kỳ Chí đần thối mặt ra, hắn không những chưa kịp bắn lần cuối trong người của Phó Gia Minh, mà còn chẳng được nói chuyện phiếm với anh nữa.
Một lúc sau Ôn Kỳ Chí mới tỉnh táo lại. Hắn tự sục bắn, lấy giấy lau sạch rồi mặc lại quần áo, đeo cặp sách, chuẩn bị nói câu tạm biệt với Phó Gia Minh.
Ánh sáng ấm áp cùng tiếng nhạc êm đềm khiến cho người ta thả lỏng. Phó Gia Minh nằm trong bồn tắm, một tay đặt lên thành bồn một tay kẹp điếu thuốc lá, nhìn thấy Ôn Kỳ Chí tiến vào cũng chỉ nhàn nhạt liếc một cái. Phòng tắm trông sao cực kỳ xa hoa, bên trong chứa đầy đồ dùng xa xỉ. Ôn Kỳ Chí không nhận ra những nhãn hiệu này nhưng biết chúng hẳn rất đắt. Đột nhiên hắn nhận ra mình nghèo hèn đến mức nào, không dám ngẩng mặt trước Phó Gia Minh.
“Phó Gia Minh… Em để tai nghe trên bàn, anh nghe thử, nếu không thích thì nói với em…”
Chiếc tai nghe mấy chục triệu hắn mua có lẽ còn chẳng có giá trị bằng mấy lọ tinh dầu trong phòng tắm của Phó Gia Minh.
“Tuần sau em lại tìm anh, anh đừng block em nhé… Ngày thường em không dùng điện thoại đâu, sẽ không gọi cho anh.”
“Biết rồi.”
“Anh không muốn nói gì nữa à?”
“Bye bye.”
“Em đi đây… Cuối tuần anh nhớ mở cửa cho em nhé.”
“…”
Phó Gia Minh ngậm thuốc lá không nói lời nào. Anh cứ luôn vô tình vô nghĩa như thế, Ôn Kỳ Chí cũng chẳng hiểu mình thích anh ở điểm nào nữa.
Rời khỏi nhà của Phó Gia Minh, Ôn Kỳ Chí đi theo đường cũ về ký túc xá. Trước khi đi ngủ hắn cũng tắm rửa qua một lượt, nhưng bên người nào có tiếng nhạc, nào có tinh dầu, chỉ có chiếc gương bị hơi nước che mờ. Ôn Kỳ Chí miễn cưỡng giơ tay lau mặt gương, chỉ thấy một tên nhà quê vừa gầy vừa đen.
Lúc nằm trên giường, Ôn Kỳ Chí lăn qua lộn lại mãi vẫn chẳng ngủ được. Ở tuổi 16 vô tư đơn thuần nhất, hắn lại thích một con đĩ có tiền. Trên đời này chẳng có sự tình nào bất hạnh hơn.
Lời tác giả:
Sau khi đồ nhà nghèo “nghịch tập”, Phó Gia Minh thật sự sẽ quỳ liếm hắn sao?