Một Đôi Trời Sinh - Hàm Ngư 626 Hào

Chương 36: Xuyên không (bản nháp 1)

Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)

Một buổi sáng nọ, Phó Gia Minh có một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, anh mặc long bào, như thể đã trở thành một vị Hoàng đế thời cổ đại. Giấc mơ đó vô cùng chân thực, ngay cả cảm giác ngồi lên long ỷ cũng cực kỳ thực tế. Tỉnh dậy, Phó Gia Minh cười ngu một lúc, rồi mơ màng vỗ nhẹ lên má của Ôn Kỳ Chí.

“Bệ hạ…”

Nghe có người gọi mình là Bệ hạ, Phó Gia Minh còn cười tươi hơn. Khi anh mở mắt, Ôn Kỳ Chí cũng vừa ngồi dậy, hai đứa ngơ ngẩn cười với nhau.

“Bệ hạ cao hứng, vi thần cũng rất vui.”

“Cậu cũng nằm mơ à?”

Phó Gia Minh nghi ngờ, chẳng lẽ sống chung với nhau lâu quá, đến nỗi họ còn mơ cùng giấc mơ?

“Vi thần… Vi thần không biết.”

“Ôn Kỳ Chí, cậu đang nói gì vậy?”

Ôn Kỳ Chí nghe anh gọi thẳng tên mình, lập tức quỳ xuống hô to “Vi thần đáng chết!” Lúc này Phó Gia Minh mới mơ hồ nhận ra đây không phải là một giấc mơ. Anh nhìn xung quanh, cảm giác trời đất quay cuồng, như thể chiếc máy ảnh ghi hình cuộc sống đã bị đảo lộn, anh nghiêng người ngã thẳng xuống long sàng.

“Bệ hạ! Người đâu! Người đâu đến hộ giá!”

Trước khi ngất xỉu, Phó Gia Minh nghe thấy âm thanh la hét hỗn loạn. Khi tỉnh lại lần thứ hai, anh mới biết mình thật sự đã xuyên không rồi, “bàn tay vàng” của anh còn lớn hơn cả nam chính trong tiểu thuyết, vừa xuyên không đã lên làm Hoàng đế, không những thế, đất nước này còn chẳng có nội chiến giành quyền lực, cũng không có nguy cơ giặc ngoại bang xâm lược, anh thật sự đã trở thành thiên tử với hậu cung 3000 mỹ nhân…

“Trương thái y, long thể của Bệ hạ thế nào rồi?”

Sau khi thiên tử tỉnh lại cứ cười ngớ ngẩn thôi, thái giám trong cung lo lắng lắm. Vị thái y họ Trương bắt mạch xong thì vuốt râu, mỉm cười điềm tĩnh.

Nào thể nói trắng ra chuyện riêng tư của Hoàng đế. Trương thái y chỉ trả lời qua loa mấy câu, rồi kê một đơn toàn thuốc men bổ thận tráng dương. Người tinh mắt vừa nhìn qua là biết có chuyện gì đã xảy ra.

Nói đơn giản là gần đây Hoàng đế chơi quá hăng nên thận yếu, đầu sỏ gây ra chuyện này không ai khác chính là vị đại nhân vẫn ở trong cung – Tân Trạng nguyên lang Ôn Kỳ Chí.

Trương thái y xách hộp thuốc rời đi, bọn thái giám được lệnh đi nấu thuốc. Hoàng đế nằm nghiêng trên long sàng thở dài, hơi có một chút cảm giác thất bại.

“Bệ hạ đang buồn lòng phải chăng, có cần gọi người đến giải sầu không ạ?”

Lão thái giám già có vẻ rất hiểu chuyện. Phó Gia Minh chỉ cười không nói gì. Đã là Hoàng đế rồi, đương nhiên phải hưởng thụ một chút.

“Bệ hạ nói rất đúng, lão nô lập tức cho mời.”

“Khoan đã! Trước hết kéo tên Ôn Kì Chí kia ra ngoài, không cho phép hắn vào đây nữa!”

“Chuyện này…”

Tân Trạng nguyên lang tài mạo song toàn như vậy mà còn chẳng thể lọt vào mắt xanh của Bệ hạ? Lão thái giám toát hết mồ hôi, cảm thán Bệ hạ quả là chân long giáng thế. Phải chăng trong mắt Bệ hạ chỉ có thần tiên mới đủ tiêu chuẩn, e rằng Bệ hạ quá kén chọn rồi…

“Còn không mau đi?”

“Vâng! Nô tài lập tức đi!”

Đuổi Ôn Kỳ Chí đi rồi, Phó Gia Minh mới có thể yên tâm vui đùa. Anh đã xuyên không rồi, sao không nhân cơ hội này tận hưởng cho sướng? Tuy rằng tạm thời anh bị yếu thận, nhưng dù sao cũng là Hoàng đế. Trong cung có biết bao nhiêu điều thú vị, anh ăn chơi đã đời rồi tìm đàn ông cũng không muộn.

Phó Gia Minh cứ thế chơi bời 3 tháng liền. Ban đầu anh còn thích thú, lâu dần thì bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Vào đêm cuối cùng, anh thật sự không chịu nổi cuộc sống này được nữa, sốt ruột muốn trở về. Trước khi nhắm mắt đi ngủ, anh nằm trên long sàng cầu nguyện, hy vọng mở mắt ra sẽ về nhà.

“Ở đây chán quá, cho tôi về nhà sớm đi mà.”

Làm Hoàng đế có nhiều lợi ích, nhưng chuyện không vui cũng chẳng ít. Ví dụ như đi đâu cũng bị người khác theo dõi, chẳng tự do chút nào. Lúc này Phó Gia Minh mới nhớ đến Ôn Kỳ Chí, không biết hắn đang ở đâu làm gì. Mấy hôm trước anh đã ra lệnh giam hắn lại, hẳn đồ ngốc thối này đang chửi anh sau lưng đây mà.

“Mai… mai tới thăm cậu nhé…”

Trước khi đi ngủ, Phó Gia Minh tự hứa với mình mai sẽ gặp hắn, nhưng đã quá muộn. Trong đại lao, Trạng nguyên lang đã sớm tuyệt vọng từ lâu, treo thắt lưng lên xà nhà.

Vị Đế vương vô tình nằm ngủ trên long sàng ấm áp khiến Ôn Kỳ Chí vừa yêu vừa hận. Hắn ngưỡng mộ vị Hoàng đế thiếu niên này biết bao, liều mạng muốn hy sinh tất cả cho anh. Tiếc thay lòng Thánh khó đoán, mệnh Vua khó cãi, làm sao hắn có thể chống lại được vận mệnh? Nếu Bệ hạ đã đày hắn xuống đại lao, kẻ làm thần tử như hắn chỉ có thể nghe lệnh anh thôi. Chẳng biết sau khi hắn chết, sử sách sẽ đánh giá Trạng nguyên bất tài này như thế nào, họ sẽ chế giễu hay cười nhạo hắn đây…