CẢNH BÁO: Chương có nội dung BDSM + cưỡng ép nước tiểu!
Họ bị đánh thức bởi phục vụ phòng buổi sáng. Phó Gia Minh khàn giọng từ chối nhân viên dọn phòng rồi đá Ôn Kỳ Chí ra chỗ khác. Cái tên ngốc thối này ngủ say rồi cũng không buông tha anh.
“Dậy nào!”
Ôn Kỳ Chí ôm anh chặt quá, Phó Gia Minh cố mãi mới thoát ra được. Anh ngâm mình trong bồn tắm hút thuốc, cực kỳ bất mãn với kỳ nghỉ này. Tên ngốc thối này làm anh cảm thấy khó chịu chết đi được. Bọn họ không thể cứ thế dây dưa với nhau như vậy. Ôn Kỳ Chí muốn chết thì chết đi, đừng có lắc lư trước mặt anh là được.
Lúc anh tắm xong Ôn Kỳ Chí cũng tỉnh. Hắn vẫn như xưa, tần tảo săn sóc dọn gọn phòng ở cứ như thể vợ nhỏ của anh, từ thu gom đồ đạc dính máu cho đến tẩy sạch từng vết bẩn.
Phó Gia Minh không để ý đến hắn. Anh ra ban công ngồi hóng gió biển, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.
“Phắn.”
Anh còn chưa ngồi ấm chỗ Ôn Kỳ Chí đã sấn tới hỏi trưa muốn ăn gì. Phó Gia Minh đá hắn ra, thấy hắn ngồi bẹp trên đất mà chán ngán.
“Mày…”
Ôn Kỳ Chí banh hai chân anh ra để khẩu giao. Hắn ngậm đủ dương v*t mềm nhũn của anh, muốn làm anh cứng, nhưng liếm láp vài phút mà Phó Gia Minh vẫn không hứng nổi. Đêm qua hai đứa lăn lộn cả đêm, thể lực của anh đâu có tốt như vậy, đồ ngốc thối này muốn ép chết anh à.
“Không bắn tinh được thì anh đái đi.”
“!?”
Phó Gia Minh sốc đến không nói lên lời, Ôn Kỳ Chí lại chẳng giải thích một câu. Hắn ấn chặt lên bụng dưới của Phó Gia Minh, tuốt quy đầu anh ra, sau đó thô bạo kích thích đầu dương v*t của anh. Phó Gia Minh cứ như thế bị ép phải tiểu ra. Anh cố nhịn cảm giác buồn đi vệ sinh, chẳng dám động đậy cơ thể, chỉ tát một cái vào mặt của Ôn Kỳ Chí.
“Cút…”
“Anh muốn thì đái đi, em liếm cho anh.”
Ôn Kỳ Chí bị anh đánh suốt mấy năm, làm sao có thể bỏ đi chỉ với một cái tát. Hắn vẫn bú mút dương v*t của Ôn Kỳ Chí, mãi đến khi anh không chịu nổi mà sụp đổ.
Cả đời này Phó Gia Minh chưa bao giờ “chơi” điên cuồng như vậy, anh thật sự đã đái vào mồm của một người khác, đối phương thậm chỉ còn nuốt xuống một cách thoả mãn! Thằng điên này ngậm dương v*t của anh, liếm sạch nước tiểu của anh rồi nuốt xuống trọn vẹn.
“Dâm quá, giống như vị nước *** của anh.”
Ôn Kỳ Chí nuốt xong thì tiếp tục quỳ trên đất khẩu giao cho anh. Anh không cứng được thì thôi, dù sao cục thịt mềm oặt này cũng rất dễ thương.
“Phó Gia Minh, anh đã đối xử với em thế này rồi, sau này không được đánh em nữa đâu đấy.”
Hắn ngậm dương v*t hồng nhạt của anh trong miệng mà si mê liếm láp. Ban nãy khi nuốt trọn nước tiểu của anh, Ôn Kỳ Chí cảm thấy hưng phấn đến lên đỉnh về mặt tinh thần. Hắn đứng lên kéo quần ra, nắm dương v*t của cả hai cọ sát bên nhau. Khi sục cùng lúc dương v*t của mình và Phó Gia Minh, Ôn Kỳ Chí rạo rực vô cùng.
“Bắn hết cho anh…”
Ôn Kỳ Chí cứ thế làm tình với anh, phun tinh lên dương v*t của anh.
Cuộc tình buổi sớm kết thúc chỉ trong 1 giờ. Ôn Kỳ Chí nắc dương v*t vào *** Phó Gia Minh, chạy nước rút thúc mấy chục lần rồi bắn trong anh. Hắn đỡ dương v*t đã mềm mà không nỡ rút ra, lại *** lút cán vài cái rồi lưu luyến ở đó rất lâu.
“*** dâm có nước tiểu ủa chồng, ban nãy chồng đái một chút…”
Phó Gia Minh vẫn sốc đến bất động, nghe câu này của hắn, anh mới giật mình tỉnh táo. Chỉ mình Ôn Kỳ Chí “điều khiển” anh trong cuộc làm tình, đến giờ cảm giác ghê tởm buồn nôn của anh mới bị hắn hoàn toàn đánh thức. Phó Gia Minh đẩy hắn ra, toàn thân anh vẫn run rẩy.
Hai đứa tắm giặt lần thứ hai. Phó Gia Minh ngồi trong bồn tắm rất lâu, bàn tay anh nhăn nheo còn da thịt gần như bị lột một tầng biểu bì. Anh chật vật kỳ cọ liên tục, chỉ vì thằng điên kia bắt anh làm chuyện vượt quá ranh giới con người.
Phó Gia Minh sững sờ rất lâu, mãi đến khi cơm trưa được đẩy đến trước mặt anh mới hồi phục lại tinh thần. Anh nhận ra mình đang mặc quần áo sạch, ngẩng đầu lên cũng thấy phòng ốc được dọn gọn gàng như mới, đến cả Ôn Kỳ Chí cũng cư xử một cách bình thường. Nhưng Phó Gia Minh vẫn sợ hãi, ký ức đụng chạm da thịt đấy như bám dính trên cơ thể anh, anh cảm giác bản thân sẽ mãi mãi không thể nào cương cứng nổi.
“Phó Gia Minh, ăn cơm.”
Ôn Kỳ Chí ngồi đối diện sắp xếp thìa dĩa cho anh như thể chẳng có chuyện gì. Bàn ăn rất nhỏ, Phó Gia Minh chỉ cần cử động một chút cũng có thể chạm vào đầu gối hắn.
Phó Gia Minh không biết mình ăn xong bữa cơm nhạt như nước ốc đó như thế nào. Anh cúi xuống nhìn mâm cơm, cố gắng hết sức để không nghĩ đến những hình ảnh hoang đường vừa xảy ra. Anh cố gắng cuộn tròn hai chân, muốn tránh Ôn Kỳ Chí càng xa càng tốt, nhưng thằng điên này cứ phải duỗi tay vuốt ve cằm anh bằng được.
“Đừng có chạm vào tao!”
“Trên mặt anh dính cơm, em lau cho anh.”
Hắn quá bình tĩnh, đến nỗi Phó Gia Minh bắt đầu nghi ngờ có phải mình mới là đứa có vấn đề không.
“Ôn Kỳ Chí… bao giờ cậu đi?”
“Sắp rồi, em chỉ xin nghỉ vài ngày thôi.”
Ôn Kỳ Chí không có kỳ nghỉ cố định, một năm 12 tháng đều rất bận rộn. Lần này hắn nhất thời nảy lòng tham mới tới “bắt” Phó Gia Minh, cho nên không thể ở lại lâu.
“Phó Gia Minh, hai ngày nữa anh về cùng em, hết hè em sẽ đưa anh về trường, kỳ nghỉ năm nay chúng mình chơi trong nước nhé.”
“Không được.”
“Ở bên em một chút thôi không được sao? Lâu lắm rồi mình không gặp nhau.”
“Bây giờ thì được, có chuyện gì thì nói hết cho xong đi.”
Ánh mắt Ôn Kỳ Chí lại bắt đầu trầm xuống. Phó Gia Minh nhìn mà ê ẩm da đầu, anh nên nói lời chia tay như thế nào nhỉ?
“Phó Gia Minh, tại sao anh vẫn cứ đối xử với tôi như thế?”
“Tôi không thích cậu, cậu có hiểu không đấy?”
“Con mẹ anh ngày xưa nói với tôi như thế nào!? Mãi mãi yêu tôi!! Phó Gia Minh! Tại sao anh không nói được làm được?!”
Trước đây mỗi lần Ôn Kỳ Chí nổi điên, Phó Gia Minh tuy cảm thấy phiền nhưng cũng muốn “đánh nhau” trên giường một trận, còn bây giờ anh chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi. Anh nhìn nhận hắn như một thằng điên, thậm chí còn hơi sợ hắn một chút, lo hắn lại làm mấy chuyện tởm tởm.
“Không về thì cũng phải về! Con mẹ anh dám đi tôi sẽ giết anh!! Con đĩ chó! Điếm đê tiện! Đối xử tốt với anh mà anh không biết ơn!!”
Ôn Kỳ Chí giận đến bẻ cong chiếc dĩa trên bàn, bấy giờ Phó Gia Minh mới nhận ra hắn khoẻ mạnh hơn xưa rất nhiều. Anh hơi hối hận, trước đó tại sao anh lại chọn lên đảo hoang để “chữa lành” nhỉ? Nếu bị hắn giết thì phải làm sao? Thằng điên này càng ngày càng khó đoán…
Ăn trưa xong thì đã đến buổi chiều rồi. Phó Gia Minh không thể ở mãi trong phòng được nữa, chỉ cần ở chung với Ôn Kỳ Chí quá 5 phút thôi anh sẽ cảm thấy khó thở, và chỉ ở dưới một mái nhà với hắn anh sẽ cảm thấy cực kỳ buồn nôn. Phó Gia Minh ra vịnh san hô lặn biển, muốn để vẻ đẹp tự nhiên gột rửa con mắt của mình.