Một Đôi Trời Sinh - Hàm Ngư 626 Hào

Chương 17

Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)

Sáng hôm sau, Ôn Kỳ Chí mang theo giải pháp đến. Hắn soạn một hợp đồng dày cộp, không quên đọc cho Phó Gia Minh một vài lưu ý quan trọng. Phó Gia Minh nghe xong, cảm thấy đéo biết nói gì cả.

Ôn Kỳ Chí muốn anh gọi video cho hắn 2 lần một ngày, muốn anh từ chối các loại tiệc tùng, muốn anh trả lời tin nhắn đầy đủ, và muốn anh viết giấy cam đoan. Tóm lại là một bản hợp đồng cực kỳ biến thái với ý định khống chế hoàn toàn Phó Gia Minh.

Phó Gia Minh thật sự chẳng hiểu gì, nhưng để thoát khỏi đồ ngốc thối này, anh vẫn gật đầu đồng ý. Mấy lời cam kết vô căn cứ này nào thể quản được anh. Ôn Kỳ Chí càng cấm đoán anh như thế, Phó Gia Minh lại càng cảm thấy chán ghét hắn.

“Đã vừa lòng chưa?”

“Ừ.”

Nếu chẳng phải do đã quá hiểu anh, Ôn Kỳ Chí sẽ không cực đoan như vậy. Nếu cứ thế để anh đi nước ngoài, chắc chắn anh sẽ quên hắn ngay. Có khi chỉ một ngày sau thôi, anh sẽ tìm được người mới và quẳng hắn khỏi tiềm thức luôn.

“Nghiêm trọng vậy sao? Tôi là kiểu người như thế à?”

“Trước kia thì đúng, hiện tại chưa chắc.”

Phó Gia Minh ngoan ngoãn kí giấy cam kết, cũng có nghĩa là anh đang dần thay đổi. Ôn Kỳ Chí cảm thấy anh vẫn còn “cứu được” và có thể trở thành một người có tinh thần trách nhiệm.

“Anh mày luôn có tinh thần trách nhiệm nhé!”

Từ nhỏ Phó Gia Minh đã là một em bé có chủ kiến. Anh biết mình muốn gì và anh biết mình có gì, vậy nên luôn dũng cảm tiến lên, không để mình chịu thiệt bao giờ. Còn về ý kiến của người khác, thường thì anh chẳng để tâm lắm.

“Phó Gia Minh, hiện tại không giống với trước kia. Anh còn phải có trách nhiệm với em, có trách nhiệm với tương lai của chúng mình.”

“…”

“Anh không muốn nghe nhưng em vẫn phải nói!”

Ôn Kỳ Chí suy nghĩ về điều này suốt đêm, chật vật đến nỗi chẳng ngủ được. Hắn hiểu tại sao Phó Gia Minh không muốn chờ hắn. Vẫn là việc hắn không có tiền và cũng chẳng có bản lĩnh gì, ngoại hình cũng không đạt đến tiêu chuẩn của anh. Chênh lệch tiền tài không chỉ được giải quyết trong thoáng chốc, vậy nên Phó Gia Minh mới luôn ghét hắn như vậy.

“Ra nước ngoài anh đừng làm những chuyện thừa thãi nhé, chỉ cần đáp ứng em một điều. Anh thích em thôi là đủ rồi, xin đừng yêu ai khác ngoài em.”

“Điên mẹ rồi! Anh mày chẳng yêu ai, chỉ yêu bản thân thôi!”

“Phó Gia Minh, tốt nhất là anh nên nói được làm được.”

“Ngốc thối!”

“Anh cứ chửi tiếp đi. Dù sao cũng sắp đi rồi, nên em cho phép anh mắng một lần.”

“…”

“Sau này ra ngoài nhớ nghe điện thoại của em nhé. Anh không nghe em lại gọi tiếp, gọi đến bao giờ anh nghe thì thôi.”

“Sao cậu phiền thế không biết chứ? Ôn Kỳ Chí, tình hình đi làm thế nào rồi?”

“Sắp rồi, 2 ngày nữa em đến phòng thí nghiệm. Lúc đó anh đến tìm em nhé. Em đã thuê một căn hộ rồi, anh cùng em đi làm.”

“Tôi đâu có đồng ý chuyện này…”

“Đĩ… Anh không tới tìm em, thèm thì phải làm sao?”

Ôn Kỳ Chí ôm anh nắc mấy cái, Phó Gia Minh cứng eo thở hổn hển. Sáng sớm tinh mơ đã làm tình, đúng là cái đồ cầm thú…

“*** dâm… Kẹp chặt thế làm gì, chồng sẽ bắn cho anh ngay mà…”

“Cậu chỉ nói chứ có làm đâu? Mẹ nó tôi còn chưa ướt nữa đây này… Chẳng sướng chút nào cả.”

“Không cho anh thèm khát như thế! Sau này không có chồng ở bên, không có cu cắm vào người, anh ngứa rồi thì phải làm sao?”

“Giờ tôi đã thèm rồi được chưa! Đồ vô dụng, hôm nay để tôi chơi hỏng cậu…”

Phó Gia Minh đẩy hắn ngã trên giường, Ôn Kỳ Chí cũng không phản kháng. Hắn mặc kệ con đĩ này cột hai tay hắn vào đầu giường, dùng *** dâm chơi dương v*t hắn.

“A… Ưm…”

“Chó đĩ, không phải anh muốn đi lắm à?”

“Sướng quá… Mạnh lên… To quá, to quá…”

“Phó Gia Minh, không cho phép anh đi…”

Đồ vô dụng, chỉ biết dùng cái bài này thôi. Phó Gia Minh tức giận ngoạm hắn một miếng, sướng đến nỗi vặn vẹo trên hông của hắn.

“Đừng khóc nữa! Bắn vào đi… Nhanh bắn vào trong!”

Ôn Kỳ Chí thoát khỏi nút trói đơn giản của Phó Gia Minh, ấn anh lên giường mà ** ***. Giờ thì hắn đã rất giỏi làm tình, có thể nắc Phó Gia Minh đến nước nôi lênh láng, lúc xuất tinh anh còn quặp hai chân lên eo của hắn. Cảm giác khi hai đứa hôn nhau thật tuyệt. Ôn Kỳ Chí ửng hồng đôi mắt cắn lên chóp mũi anh, không hiểu tại sao anh cứ nhất định phải rời đi như thế.

“Phó Gia Minh, sau này ngày nào anh cũng phải nói thích em, thiếu một ngày thôi cũng không được.”

“Phắn…”

“Anh có biết nhiều người theo đuổi em lắm không?”

“À.”

“Phó Gia Minh, nếu không phải anh dụ dỗ em trước, em sẽ mãi mãi không bao giờ thích anh!”

“Thế cậu đừng liếm nữa, biến đi vậy…”

Ôn Kỳ Chí trừng mắt lên nhìn anh, ép banh hai đùi của anh rồi ngậm lấy dương v*t hồng nhạt của anh. Hắn cứ nằm sấp lên người anh khẩu giao như thế, rất nhanh anh đã xuất tinh lần nữa trong miệng của hắn, sướng đến nỗi hai tay nắm chặt tóc hắn. Hai đứa đã sớm phối hợp ăn ý như thế, tại sao Phó Gia Minh còn dám nói cái gì tính cách không hợp.

“Ừ… Cậu nói đúng hết… Ôn Kỳ Chí ngốc thối.”

“Anh còn dám mắng em phải không?”

“Không chơi nữa! Đừng có ** nữa Ôn Kỳ Chí… Hỏng mất! Thêm phát nữa thì hỏng mất…”

Phó Gia Minh không cứng nổi nữa, cặp mông trần truồng bò loạn khắp phòng. Ôn Kỳ Chí đuổi theo anh tới phòng tắm, vắt kiệt anh rồi ném vào trong bồn.

Hai đứa chơi trong phòng cả buổi sáng, ăn trưa xong thì lại ra bể bơi nghịch nước. Cơn gió mùa hè nào thể thổi bay nỗi sầu, trên mặt Ôn Kỳ Chí vẫn mơ hồ có sự ảm đạm. Phó Gia Minh vẫn luôn không nỡ nhìn dáng vẻ buồn thương của hắn, thế là anh lén lút vòng ra sau rồi hất cả đống nước vào người hắn. Ôn Kỳ Chí nhào ra đuổi theo anh, mắng to Phó Gia Minh chẳng biết cách cư xử tẹo nào, thế là anh hi hi ha ha đáp trả. Hai đứa hôn nhau trong bể bơi. Ôn Kỳ Chí chợt quên đi mọi lo lắng trong đầu, không thể tự kiềm chế đắm chìm trong thế giới nho nhỏ của mình và Phó Gia Minh.

Rất nhanh đã qua hơn nửa tháng, tình cảm của hai đứa càng gắn bó. Ôn Kỳ Chí có thời gian rảnh sẽ đến tìm anh, Phó Gia Minh cũng thỉnh thoảng đến phòng thí nghiệm thăm hắn. Họ yêu trong mùa hè ngắn ngủi, giờ khắc nào cũng cảm thấy vị ngọt ngào trong tim.

Sau này, cứ khi nhớ lại chuyện mùa hè năm đó, Ôn Kỳ Chỉ lại cảm giác như một giấc mơ kỳ ảo. Hắn ngập tràn vui sướng, chẳng hề nhận ra có gì không đúng. Vào buổi sáng cuối cùng, khi đứng trước cửa nhà họ Phó, người giúp việc đưa hắn một tờ giấy, bên trên là nét bút rồng bay phượng múa của Phó Gia Minh.

“Ôn Kỳ Chí, tạm biệt!”

Con đĩ này thay đổi lịch trình sau lưng hắn, đã sớm ngồi trên máy bay rồi. Giờ phút đó anh ở hàng chục nghìn mét trên trời cao, lôi trái tim Ôn Kỳ Chí từ tầng mây ra tàn nhẫn ném xuống đất.