Phó Gia Minh bị ** đến rã rời, thế mà anh vẫn “kiên trì” ngồi dậy chơi game tiếp. Thằng bạn chí cốt Uông Húc voice chat qua châm chọc, anh cười ha ha chẳng nói gì.
“Mày không hiểu cái hay của cu to đâu? Ngu ngục.”
“Tao cũng có một cái, đâu giống mày, từ nhỏ đã bé một mẩu… Phó Gia Minh, của mày chắc chẳng đủ đi tè nhỉ? Ha ha ha ha ha ha….”
“Ngầu lắm đúng không? Uông Húc, giỏi thì lần sau đến nhà tao, tao ** đít mày nở hoa luôn.”
“Phó Gia Minh ngu ngục!”
Chơi game thật sự rất sung sướng, Phó Gia Minh chửi ầm thế nào cũng chẳng người nào quan tâm. Không có “cảnh sát đạo đức” quản lý hắn, chẳng có học sinh mẫu mực kiềm chế hắn, tự do thật tuyệt vời. Thực sự là hắn không hợp chút nào với kiểu người ngay thẳng như Ôn Kỳ Chí.
Phó Gia Minh còn chưa sướng đủ thì ôn thần kia đã gõ cửa nhà.
Sau khi anh vỗ mông rời đi, Ôn Kỳ Chí ở lại giặt sạch toàn bộ chăn nệm trong phòng, quần lót và tất của Phó Gia Minh cũng vò tay sạch sẽ, nói chung là tổng vệ sinh toàn bộ mọi thứ. Con đĩ kia chẳng quan tâm gì cả, mặc quần áo hắn như chuyện đương nhiên. Nếu anh đã không biết xấu hổ như thế, Ôn Kỳ Chí cũng chẳng ngại nữa? Dù sao thì ký túc xá cũng không ở được, đêm nay hắn sẽ ngủ trên giường của Phó Gia Minh.
“Phắn, đừng làm phiền tao Ôn Kỳ Chí, tao bận lắm!”
“Anh bận cái gì? Bận chơi game à? Chơi game thì có gì vui…”
Nệm giường trong phòng ký túc đều ướt đẫm nước dâm của Phó Gia Minh, nằm trên đó vẫn ngửi được mùi ngai ngái, gớm chết đi được. Nếu không phải Ôn Kỳ Chí không có chỗ ngủ, làm gì có chuyện chủ động tìm đến chỗ anh? Thế mà con đĩ này còn dám ghét bỏ hắn.
“Phó Gia Minh? Mày chết chỗ nào rồi đấy?!”
“Gâu gâu cái gì? Bố mày đến đây.”
“Có tiếng đàn ông! Tao nghe thấy rồi.”
“Chỉ là một thằng simp thôi, suốt ngày quấn lấy tao…”
“Đợi đợi đợi đợi đợi! Có phải thằng nhóc lần trước… Mà mày kêu tao đến nhà vì bảo nó bám theo mày ấy… tên là gì ấy nhỉ…”
Ôn Kỳ Chí rút ổ điện của Phó Gia Minh. Uông Húc gào rống ở đầu bên kia nhưng chẳng ai đáp lại cả. Một lúc sau gã mới nhận ra thằng bạn chí cốt đã offline, thế là rủ thêm gái khác chơi game với mình, vừa đau lòng cũng vừa huân hoan.
“Mày muốn chết phải không hả Ôn Kỳ Chí? Con mẹ mày vẫn không chịu tha cho tao đúng không!”
“Phó Gia Minh, muộn rồi, đã đến giờ ngủ.”
“Mày thích ngủ thì ngủ, tao thích chơi thì chơi. Nếu mày không thích thì cút! Đừng có làm trò trước mặt anh mày.”
Con đĩ não ngắn lại mắng chửi người.
“Ưm!”
Ôn Kỳ Chí kéo anh khỏi ghế chơi game rồi ném lên giường, đè chặt anh lên gối. Hiện tại hắn đã có cơ bắp rồi, còn rất cường tráng nữa, dư sức ** chết Phó Gia Minh trên giường. Hắn hôn anh đến hít thở không thông, muốn vắt kiệt sức để con đĩ này không đi mắng người được nữa.
Trước khi Phó Gia Minh ngủ say, Ôn Kỳ Chí cứ ôm lấy anh như vậy. Hắn cởi áo ngủ của Phó Gia Minh, lột sạch cả quần lót của anh nữa, sau đó vòng tay vòng chân ôm chặt lấy anh, làm anh chẳng thể thoát khỏi cơ thể hắn.
“Phó Gia Minh, anh nên ngủ đủ giấc. Sắp Khai giảng rồi, chơi game ít thôi.”
“Ngốc thối…”
“Anh sắp tốt nghiệp rồi đấy, mà sao chẳng lo lắng chút nào? Mọi người đều học hành quyết liệt, còn anh thì sao? Chẳng làm gì ngoài suốt ngày quấn lấy em làm tình. Em bận lắm, không có thời gian chăm anh mỗi ngày đâu.”
“…”
“Sau này anh đừng chơi game nữa nhé, tốt nghiệp theo em đến phòng thí nghiệm. Em nhận offer rồi, vừa được học lại vừa có tiền. Em thuê một căn hộ gần đấy, anh trông nhà cho em.”
“…”
“Phó Gia Minh, anh đã nghĩ ra sau này muốn làm gì chưa? Cả đời cứ vất vưởng mãi như thế này à? Anh cứ không kiếm tiền như thế, kiểu gì cũng sẽ có ngày tiêu sạch… Anh hết tiền thì chẳng phải em phải nuôi anh sao. Bây giờ anh cứ không nghe lời như thế, sau này quỳ xuống xin em cũng chẳng được đâu.”
“…”
“Quên đi, anh cũng chẳng có tài cán gì… Hay là thế này, sau này mỗi tuần em đều dạy gia sư cho anh. Lương gia sư của em cao lắm đấy, nhưng anh không cần trả tiền đâu, để em ở lại hai đêm là được… Nhà anh cũng đẹp mà, anh thử ước chừng ho em ở bao lâu sẽ đủ tiền gia sư nhé.”
Hắn nói nhiều như vậy mà Phó Gia Minh chẳng đáp lại câu nào. Con đĩ này lại coi lời hắn như gió thoảng bên tai, Ôn Kỳ Chí phát điên mất thôi.
“Phó Gia Minh? Anh nói gì đi, đừng giả chết.”
“Anh ngủ rồi sao? Nói gì đi Phó Gia Minh…
“Thật sự ngủ mất rồi à…”
Ôn Kỳ Chí nghiêng đầu nhìn qua, Phó Gia Minh đang ngủ như con lợn ỉn. Hắn giận nhưng không có chỗ phát tiết, chỉ đành ôm con lợn ỉn này ngủ say.
“Đẹp quá.”
Ôn Kỳ Chí hôn lên cổ của Phó Gia Minh, ôm anh càng chặt hơn. Hắn chắc chắn rằng trong lòng con đĩ này có hắn, nếu không anh sẽ chẳng ngủ ngon như vậy.
Lời giác giả:
Phó Gia Minh nằm mơ: Khò khò.
Ôn Kỳ Chí nằm mơ: Trong tim anh ấy có mình. Mình biết mà.