Nhà của Ôn Kỳ Chí rất nghèo. Hắn thi đỗ một trường Trung học phổ thông ở trên Thành phố, thành tích rất xuất sắc nên được xếp vào lớp đầu tiên. Trong số bao nhiêu học sinh lớp chọn, hắn vẫn luôn dẫn vị trí đầu, đủ để thấy được hắn là người ưu tú ra sao.
Sau khi lên Cấp 3, cuộc sống của Ôn Kỳ Chí tốt hơn không ít. Trường học tài trợ toàn bộ chi phí sinh hoạt cho hắn, không những miễn phí tiền học mà hàng tháng đều gửi trái cây và sữa bò, đảm bảo hắn có thể tập trung tuyệt đối cho việc học. Lần đầu tiên trong đời, Ôn Kỳ Chí nhận ra lợi ích thực tế của việc học hành.
Trước hôm khai giảng Lớp 11, Ôn Kỳ Chí lên phòng Giáo vụ như thường lệ để nhận đồ dùng sinh hoạt. Trường học khá để ý đến những học sinh có hoàn cảnh khó khăn như hắn, sẽ ưu tiên cho báo danh trước.
Ra khỏi văn phòng, Ôn Kỳ Chí vô cùng vui vẻ. Hắn cầm chiếc phích nước, ôm vỏ gối và chăn bông, đang đi đến tầng 3 thì nghe thấy một giọng nam than vãn.
“Chỗ này không phải để cho người sống! Mẹ nói với ba đi ạ, bảo ba nhanh chóng tìm phòng cho con…”
“Toàn bộ đều là giường ván gỗ… Ngủ sao được ạ? Mẹ ơi! Con muốn trọ ngoài! Mẹ không cần phải lo lắng đâu…”
Một nam sinh xinh đẹp bước ra khỏi phòng ký túc. Lúc đi ra anh thậm chí còn đá chân cửa, chẳng thèm liếc mắt nhìn Ôn Kỳ Chí một cái.
“Hoá ra là phòng ở của học sinh nghèo… Không trách được…”
Anh vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại, vừa lải nhải vừa đi xuống tầng. Ôn Kỳ Chí cứ thế ôm chặt đống đồ dùng sinh hoạt đứng sững tại chỗ, một lúc sau mới tiến vào phòng ký túc rồi sắp xếp lại giường chiếu.
Phó Gia Minh mặc áo thun thời thượng, chân đi giày thể thao đắt tiền, cầm chiếc điện thoại mới trên tay, đến cả cặp sách cũng mang nhãn hiệu xa xỉ. Ai cũng có thể nhận ra được nhà anh rất nhiều tiền, kể cả đồ nhà quê không hiểu chuyện như Ôn Kỳ Chí.
Lúc này hắn vẫn chưa biết anh là ai, chỉ thầm nghĩ rằng anh ta đúng là đồ không có phép tắc, xem thường mình, thậm chí còn liếc xéo mình, lên xe cũng đợi tài xế mở cửa, một trăm phần trăm là công tử bột.
Ôn Kỳ Chí đoán rằng mình sẽ còn gặp lại anh ta. Quả nhiên, hôm Khai giảng, sau Lễ Chào cờ, hai đứa gặp nhau ở nhà vệ sinh nam tầng 2.
Hôm đó là ngày Khai giảng mùng 1 tháng 9. Ôn Kỳ Chí là học sinh xuất sắc nhất toàn khối, được diễn thuyết trước toàn thể học sinh khoá mới với tư cách đại biểu. Hắn nói năng tròn vành rõ chữ, hành vi cử chỉ vô cùng phóng khoáng tự nhiên. Các bạn học chẳng ai nhận ra hắn chỉ là một tên học sinh thuộc diện khó khăn, liên tiếp vỗ tay cổ vũ. Sau khi buổi lễ kết thúc, có người tìm đến xin số điện thoại của hắn, Ôn Kỳ Chí lễ phép từ chối, không muốn lấy chiếc điện thoại cũ kỹ ra.
Đến khi bước vào nhà vệ sinh, Ôn Kỳ Chí nhìn trước nhìn sau một lúc, xác nhận không có ai, mới yên tâm đóng cửa lại.
Sau khi cởi bỏ lớp áo đại biểu học sinh, Ôn Kỳ Chí cảm thấy mình đúng là kẻ thất bại. Hắn luôn khát khao được trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng ẩn sâu trong lòng vẫn là sự tự ti. Với xuất thân của hắn, khó mà không ghen tị với những người khác.
Nhìn vào khuôn mặt mình trong gương, Ôn Kỳ Chí đột nhiên cười khổ. Hắn muốn nhanh chóng trưởng thành hơn, để có tiền, để cao lớn, để không còn xanh xao vàng vọt như thế này, để không cần phải thấp thỏm bất an, chẳng hâm mộ điện thoại mới của người khác, cũng chẳng hâm mộ giày thể thao đắt tiền của người khác.
Ôn Kỳ Chí âm thầm thề với mình trong gương. Hắn hơi mỉm cười, xốc nước lên rửa mặt rồi chuẩn bị xoay người rời đi. Bỗng nhiên, trong thoáng chốc, hắn nghe thấy tiếng rên rỉ ở buồng vệ sinh cuối cùng.
Ma xui quỷ khiến, Ôn Kỳ Chí đi theo tiếng rên ấy. Kéo cửa ra, hắn mới nhìn rõ được bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Nam sinh hắn gặp mấy hôm trước ở ký túc xá, đang ngồi trên bệ bồn cầu có lót đồng phục thủ dâm. Biểu cảm của anh ta vô cùng dâm đãng, trong tay thì cầm một chiếc cu giả, mà phía dưới dương v*t hồng nhạt là một cái ***. Anh ta thọc đồ chơi vào vùng kín của mình, thế mà nước chảy dầm dề.
Ôn Kỳ Chí chăm chú nhìn vào cơ thể anh, ánh mắt không gợn sóng, đũng quần lại gồ hẳn lên. Phó Gia Minh đảo mắt qua hắn, vừa nhìn đã biết kích cỡ không tồi.
“Cậu… mang bao không?”
Ôn Kỳ Chí lắc đầu. Hắn không có tiền mua bao cao su, bình thường cũng sẽ không làm loại chuyện này. Mục tiêu chính của hắn là học tập và giành tiền thưởng. Còn chuyện thủ dâm á, thỉnh thoảng mới làm một lần cho xong.
“Vậy cậu đã làm với người khác bao giờ chưa?”
“Chưa.”
“Tên là gì? Cậu là học sinh trường này à?”
Anh không nhớ nhưng hắn thì nhớ. Ngày đó, anh chỉ liếc hắn một cái rồi đi, bây giờ hỏi tên có phải hơi muộn rồi không?
“Em là học sinh lớp 11.1, tên Ôn Kỳ Chí.”
“Cậu đảm bảo là chưa từng làm? Vẫn còn sạch sẽ?”
“Vâng…”
Ôn Kỳ Chí vẫn còn chưa biết anh tên gì, nhưng hắn không nhịn được ham muốn làm tình với anh.
Anh rất xinh đẹp, thân thể lại dâm đãng. Ôn Kỳ Chí biết rằng mình không phải là người đàn ông đầu tiên của anh. Rốt cuộc thì một học sinh thủ dâm bằng cu giả trong nhà vệ sinh trường học cũng chẳng thể nào là người trinh nguyên.
Sau khi cắm vào, Ôn Kỳ Chí cảm giác bụng dưới thắt lại. Hắn khàn giọng hỏi anh tên gì, cũng muốn biết anh học lớp nào.
“Phó Gia Minh… lớp 12.6…”
Anh nói xong thì hít sâu một hơi, khiến Ôn Kỳ Chí cảm giác dương v*t mình thắt lại. Dâm quá!
“Cậu không đeo bao, lúc nào muốn bắn nhớ rút ra nhé…”
“Vâng.”
“dương v*t của cậu lớn ghê, chắc là cái to nhất tôi từng thấy… Cậu đang làm tình đấy à, sao mà không chịu động đậy gì?”
“Em muốn bắn, anh chặt quá…”
“Trai tơ chết tiệt…”
Đây là lần đầu tiên mà Ôn Kỳ Chí làm tình, vậy nên hắn khá bối rối. Phó Gia Minh để hắn tự tuốt một lượt, rồi lại xâm nhập lần thứ hai.
“Của cậu lớn thật…”
“Em bắn vào trong nhé anh?”
“Cậu có bị bệnh gì không? Không thì có thể bắn vào trong.”
“Đây là lần đầu tiên em làm tình. Em rất sạch sẽ mà… *** của anh đẹp quá, em có thể liếm được không?”
“Bắn trước đã, bắn vào tôi! A… Lớn thật đó…”
Phó Gia Minh thật sự quá dâm. Ôn Kỳ Chí ấn anh lên tường, dùng sức nắc mà anh cũng có thể tự lên đỉnh.
Lần đầu hắn đã xuất tinh ở bên trong, đương nhiên những lần tiếp theo cũng thế. Phó Gia Minh cuối cùng cũng thấy thoả mãn, chân anh rã rời gục khỏi cẳng tay của Ôn Kỳ Chí. Toàn thân anh run rẩy, chậm rãi thả người xuống nơi kê đồng phục. Phó Gia Minh vốn tưởng đã xong trận rồi, thế mà Ôn Kỳ Chí lại ngồi xổm xuống khẩu giao cho anh.
Hắn liếm vô cùng nghiêm túc. Bộ dáng chăm chú như thế có thể dễ dàng khiến cho người ta hiểu nhầm. Phó Gia Minh không ngại hưởng thụ, mặc dù anh cũng đang tự cân nhắc đôi chút trong đầu. Tuy rằng có những người vừa gặp đã có thể làm tình với nhau, nhưng mà cái tên Ôn Kỳ Chí này có vẻ cực kỳ yêu mến anh, không nói đến chuyện hắn mút sưng vùng kín của anh, đến cả tinh dịch và dâm thuỷ hắn cũng nuốt xuống hết.
“Cậu… Cậu từng gặp tôi chỗ nào sao?”
Ôn Kỳ Chí vẫn vùi đầu bú mút không chịu trả lời. Hắn không thể nào quên được ánh mắt khinh bỉ của Phó Gia Minh. Sự thờ ơ ấy khiến hắn phẫn nộ, nhưng lại không nhịn được mà sinh ra một thứ dục vọng quái dị. Hắn muốn dẫm nát thiếu gia cao quý này, không cho anh xem thường hắn nữa.
“Được rồi… Đừng liếm nữa.”
Sung sướng xong rồi, Phó Gia Minh sảng khoái rời đi. Anh đẩy đầu của Ôn Kỳ Chí ra, tự mặc lại quần áo của mình. Ôn Kỳ Chí sững sờ một lúc lâu, mãi đến khi nghe được tiếng đóng cửa, hắn mới phục hồi lại tinh thần.
Anh không chỉ dâm đãng trời sinh, còn vô tình, vô nghĩa. Bây giờ Ôn Kỳ Chí mới nhận ra hắn lại bị người kia khinh thường một lần nữa. Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, thề nhất định phải trả thù, khiến cho Phó Gia Minh nếm thử cảm giác bị coi khinh là sao.