Một Đời Một Kiếp Quá Xa Xôi

Chương 18: Chương 18



Từ trên trần hang, một tấm đan bằng gỗ với rất nhiều mũi thương được vót nhọn lập tức bật tung ra rồi lao về phía tên thổ dân.

Hắn không ngờ ngay cả mình cũng bị dính bẫy nên sợ đến nỗi quên cả bỏ chạy, chỉ đứng đơ như tượng chờ đợi mũi thương kia đâm c.hế.t mình.
Có điều, ngay đúng lúc quyết định thì đột nhiên một luồng gió lạnh sượt qua người hắn, tên thổ dân đợi thêm vài giây cũng không có cảm giác đau đớn, vội vã mở mắt ra thì thấy Tô Vũ Phong đang đứng chắn ngay trước mặt.
Một tay anh bám vào vách đá trong hang, tay còn lại ghì chặt mũi thương, sức mạnh kinh hồn đến mức tấm đan đang lao với tốc độ cực nhanh cũng không thể tiếp tục dịch chuyển.
Tên thổ dân ngơ ngác nhìn tấm đan làm bằng gỗ thịt nguyên khối, trọng lượng ít nhất cũng phải vài tấn, vậy mà một người đàn ông có thể ghìm được tốc độ di chuyển của nó chỉ bằng một tay, thể lực quá sức phi thường khiến hắn vừa kinh hãi vừa bái phục.
Hắn ngẩn ra đến mức quên cả bỏ chạy, Tô Vũ Phong thấy vậy liền cau mày gầm lên:
“Còn ngồi đó làm gì? Mau tránh ra”.
Tên thổ dân không hiểu tiếng Việt Nam, nhưng thấy ánh mắt dọa người của Tô Vũ Phong cũng lờ mờ hiểu được ý anh, cuối cùng đành gật đầu lia lịa rồi cuống cuồng chạy đi.
Hắn được kẻ thù cứu mạng nên vô cùng cảm kích, vội vã rít lên mấy tiếng rồi định xông lại đỡ tấm đan phụ Tô Vũ Phong, nhưng cùng lúc này thì bọn Minh Trạch cũng chạy đến, xô hắn sang một bên:
"Vướng chân vướng tay quá, đứng gọn ra một góc".
"Đại ca, chờ em một chút".

Long lập tức giương súng lên, chĩa lên trên trần hang rồi nhắm đúng phần nối giữa tấm đan và trần hang rồi bóp cò liên tục.
Đạn xuyên giáp của anh ta chuẩn xác đúng sợi dây nối khiến tấm đan không còn điểm tựa, lập tức bật tung ra.

Tô Vũ Phong cùng mọi người đang đỡ ở bên dưới cũng nhân lúc này xô tấm đan về phía trước, trọng lượng vài tấn của tấm đan rơi rầm một tiếng xuống đất, khiến cả hang động rộng lớn phải rung chuyển, bụi đá bay mù mịt khắp nơi.
Chấn động của tấm đan mạnh đến mức vách hang bắt đầu xuất hiện các vết nứt.

Hà Vân thậm chí còn chưa kịp hỏi mọi người có sao không thì đã nghe tiếng A Mẫn hét lên:
“Đại ca, vách đá bắt đầu nứt ra rồi”
“Mau rời khỏi đây”.

Tô Vũ Phong liếc trần hang đang rung lắc dữ dội, những vết nứt lan vừa nhanh vừa rộng hệt như những tia sét đánh xuống bầu trời, biết nơi này không thể tiếp tục ở lâu nên lập tức hạ lệnh rời khỏi.
"Đại ca, còn tên thổ dân thì xử lý thế nào?".

Long chỉ thổ dân đang thoi thóp nằm tựa vào một vách đá, lúc này độc đã ngấm quá sâu khiến hắn không thể đứng vững được, khóe miệng chảy ra nước dãi đen ngòm.
Tô Vũ Phong không có ý định giết hắn nên nói: “Mang hắn theo”.
Long lập tức vâng to một tiếng rồi vác tên thổ dân lên vai, tìm cách đi ra khỏi hang.

Lúc này vết nứt cũng đã lan từ vách đến trần hang, những mảng đá to cùng với nhũ thạch nhọn hoắt bắt đầu rơi xuống như mưa, khiến quãng đường từ đó cho đến cửa hang chỉ có vài chục mét mà trở nên gian nan vô cùng.
Bởi vì không biết phía trước còn cạm bẫy gì nên Tô Vũ Phong buộc phải đi đầu, trước khi xuất phát, anh nhìn về phía Hà Vân rồi nói với Minh Trạch: “Cậu bảo vệ cô ấy”
Minh Trạch chưa từng thấy đại ca mình dặn dò bảo vệ ai như vậy, biết Hà Vân có một vị trí rất khác đối với Tô Vũ Phong, cho nên không dám lơi là, anh ta ngay lập tức gật đầu: "Vâng, đại ca.

Anh yên tâm".
Nói rồi, anh ta vội vã lùi về phía sau rồi tóm lấy tay Hà Vân: “Bác sĩ, đi theo tôi”.
“A… vâng”
Nhờ có Minh Trạch dẫn đường mà Hà Vân có thể an toàn ra khỏi hang động đầy đất đá và nhũ thạch nhọn hoắt kia, trên đường đi, không ít lần những tảng đá to tướng suýt rơi trúng đầu cô, nhưng Minh Trạch thân thủ vô cùng linh hoạt, có thể kéo cô tránh hết bên này đến bên khác, cuối cùng sau mười phút cũng ra được ngoài cửa hang.
Có điều, lúc gần ra đến nơi thì đột nhiên bên tai vang lên "ầm" một tiếng.


Một phiến đá lớn ngay cửa hang bị vỡ ra rồi lao thẳng xuống người Minh Trạch.

Lúc này, nếu anh ta kéo theo cô sẽ bị chậm bước chân, phiến đá kia rơi trúng thì trăm phần trăm sẽ tan thây nát thịt.
Hà Vân tất nhiên không thể trơ mắt chứng kiến điều này nên lập tức rút tay ra rồi xô mạnh Minh Trạch về phía trước: "Trạch, chạy đi".
"Này, bác….".

Minh Trạch chưa kịp nói hết câu thì phiến đá kia đã chắn ngay trước mặt anh ta và Hà Vân, Minh Trạch cứ nghĩ cô đã bị phiến đá đè bẹp liền cứng ngắc nói: "Bác… sĩ".
Long cũng gầm lên: "Bác sĩ".
Tô Vũ Phong cũng lập tức quay ngoắt lại, anh định xông vào bên trong thì A Mẫn lại nhanh chân chạy tới trước: "Đại ca, để em.

Khe nứt đó quá nhỏ, các anh không vào được nhưng em vẫn có thể chui lọt.

Nếu người còn sống, em sẽ mang ra ngoài cho anh".
"Không cần, để tôi".
Tô Vũ Phong nói xong thì lập tức đi về phía cửa hang, anh định phá phiến đá kia để tìm Hà Vân, dù còn sống hay đã c.hế.t thì anh vẫn phải lôi cô ra khỏi nơi này.
Nghĩ đến người phụ nữ ban nãy còn ở trên lưng anh, sống ch.ết.

đòi làm ma cũng phải xinh đẹp, bây giờ có thể đã nằm lại dưới phiến đá kia, hai mắt Tô Vũ Phong liền vằn lên mấy tia máu đỏ.

Bàn tay anh siết chặt thành quyền, cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu trong lòng để tiến lại cửa hang tìm cô.
Có điều, lúc anh vừa đến gần thì đột nhiên lại trông thấy có một người đang chật vật tìm cách thoát ra từ khe nứt giữa vách hang và phiến đá.
Bọn Minh Trạch nhìn thấy Hà Vân liền hét to: "Bác sĩ, cô ấy vẫn còn sống.

Đại ca, cô ấy vẫn còn sống"
Tô Vũ Phong cũng nhanh như chớp chạy lại đỡ Hà Vân, kéo cô ra bên ngoài.
"Mẹ ơi…".

Ban nãy tảng đá kia rơi ngay trước mặt, Hà Vân bị hít phải rất nhiều khói bụi từ nó bắn ra nên khi vừa được hít thở không khí bên ngoài, cô liền gập người ho sặc sụa.

Hai mắt cô đầy đất cát không thể nào mở ra được, bàn tay bẩn thỉu nên muốn đưa lên dụi mắt cũng không xong.

Hà Vân thực sự muốn khóc một trận: "May mà không chết"
"Cảm thấy thế nào?".

Tô Vũ Phong đưa tay lên, cẩn thận lau đi lớp bụi bẩn trên mắt Hà Vân: "Có bị thương chỗ nào không?"
Nghe giọng anh cũng đủ làm cô cảm thấy yên tâm, Hà Vân lắc đầu lia lịa: "Tôi không sao.

Anh có sao không?"
"Tất cả không ai sao cả".

Nhìn bờ vai gầy run rẩy cùng gương mặt lấm lem của Hà Vân, Tô Vũ Phong đột nhiên rất muốn ôm cô một cái.


Nhưng lúc này có nhiều người ở xung quanh nên anh đành nhẫn nhịn: "Được rồi, thử mở mắt ra xem".
Hà Vân chớp mắt mấy lần, thấy không còn bụi cát đầy mắt nữa mới kiên quyết mở ra, trước mặt cô là Tô Vũ Phong, bên cạnh là bọn Minh Trạch, Long và A Mẫn.

Tất cả đều bình an, không ai xảy ra vấn đề gì cả.
Vượt qua được nhiều nguy hiểm như vậy mà vẫn còn sống, Hà Vân liền sung sướng cười tươi một cái: "May quá, mọi người không sao"
"Bác sĩ, sao cô ngốc thế hả?".

Minh Trạch xông lại phía cô, hình như ban nãy anh ta khóc nên tròng mắt vẫn còn rất đỏ: "Lỡ ban nãy trúng đá c.hế.t thật thì sao?"
"Yên tâm, tôi cao số lắm, chưa ch.ế.t được đâu.

Tôi còn chưa kết bạn tiktok với anh mà.

Đừng xúc động thế chứ".
"Xùy.

Cái đồ bác sĩ ngáo đá không sợ c.hế.t này".
Minh Trạch sụt sịt đưa cho Hà Vân một chai nước: "Cô uống đi.

Lần sau cô còn làm thế thì đại ca sẽ chôn tôi cùng với cô luôn đấy".
Long gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, nó sợ đại ca chôn cùng với bác sĩ nên mới khóc đấy.

Thằng này đa sầu đa cảm lắm"
"Ai thèm khóc".
"Mày xem phim Trái tim mùa thu mười lần thì khóc cả mười lần, không đúng à?"
"Anh im điiiiiii".

Minh Trạch bị chọc quê nên xấu hổ, định lôi báng súng ra đập Long.

Anh ta vội vàng la oai oái rồi chạy quanh một người đàn em khác, miệng liên tục lặp lại:
"Tao nói đúng mà.

Dạo này mày còn xem cả phim Hạ cánh nơi anh nữa".
"Em giế.t anhhhhh".
Trong lúc mấy người đàn ông đang đuổi nhau loạn xạ thì A Mẫn liếc Hà Vân một cái, thấy cô vẫn bình an thoát khỏi phiến đá kia, trong lòng A Mẫn đột nhiên có chút thất vọng.
Cô ta cầm ipad tiến lại chỗ Tô Vũ Phong: "Đại ca, chỗ chúng ta đang đứng ở sườn núi phía tây.

Theo như vị trí anh đánh dấu thì đám thổ dân sẽ phải sinh sống quanh khu vực này".

"Quét máy tầm nhiệt thử xem"
"Vâng"
Trong lúc A Mẫn quét máy tầm nhiệt thì Hà Vân mới để ý vùng đất rộng lớn ở trước mặt.
Bên ngoài hang động tối tăm vừa rồi một không gian rộng rãi bằng phẳng, diện tích rộng khoảng 2 kilomet vuông, xung quanh được bao bọc bằng những dãy núi hình vòng cung cho nên thoạt nhìn liền có cảm giác địa hình ở đây y như một chiếc phễu cỡ lớn vậy.
Và điều thu hút ánh mắt Hà Vân nhất chính là ở dãy núi nào cũng có những ánh sáng phát ra rất chói mắt, y như đá hoa cương bị khúc xạ ánh sáng mặt trời vậy.
Hà Vân nhìn một vòng, sau đó mới phát hiện ra tên thổ dân ban nãy cũng đã được đưa ra bên ngoài, nhưng mặt mũi hắn đã tái trắng, bờ môi cũng chuyển thành màu tím ngắt do trúng độc, nếu không uống thuốc giải ngay lập tức thì sẽ chẳng chịu đựng thêm được bao lâu nữa.
Lương tâm bác sĩ khiến Hà Vân muốn cứu hắn, nhưng lại nghĩ đến việc ban nãy ở trong rừng suýt nữa cả đoàn đã bị hoa thôi miên do thổ dân trồng hại chết, cuối cùng lại đành ngước lên nhìn Tô Vũ Phong.
Ở đây anh là người quyết định, cô muốn cứu người thì phải có lệnh của anh!
"Muốn cứu thì cứu đi".

Tô Vũ Phong không cần cô mở miệng cũng hiểu được Hà Vân muốn gì, anh nói một cách thản nhiên.
Hà Vân nghe vậy thì hai mắt lập tức sáng bừng lên: “Cảm ơn anh”.

Sau đó vội vàng cầm chai nước giải độc tiến lại cho tên thổ dân uống.
Tên thổ dân được uống nước hoa thôi miên đực thì dần dần hô hấp cũng trở nên ổn định, hắn nhìn Hà Vân, ú ớ mấy câu gì đó, nhưng cô chẳng thể hiểu được tiếng Sentinel nên chỉ gật đầu nói bâng quơ: "Được rồi, không sao.

Bọn tôi không muốn giết hại các anh, không cần phải sợ bọn tôi".
Tên thổ dân ngây ngô nhìn cô, chớp chớp mắt.
Trong lúc A Mẫn đang quét bản đồ tầm nhiệt thì Long từ đâu chạy lại, trên tay cầm thứ gì đó nói với Tô Vũ Phong: “Đại ca, em đi kiểm tra một vòng, thấy trên các mặt núi đều có thứ này.

Em thử nhặt về một viên cho anh xem"
Tô Vũ Phong cúi đầu nhìn viên kim cương sáng lóa trên tay Long, ánh sáng thanh thúy và trong suốt của nó dưới nắng lại càng thêm rực rỡ: “Kim cương tự nhiên”
Hà Vân nghe xong thì kinh ngạc trợn tròn mắt, hóa ra những thứ làm chói mắt cô ban nãy chính là kim cương.

Mẹ ơi, ở nơi quỷ gì mà kim cương còn nhiều hơn đá hoa cương thế này.
Minh Trạch cũng nói: “Loại kim cương có độ tinh khiết cao thế này chỉ hình thành khi có sự chuyển động của núi lửa.

Đại ca, nếu ở khắp các mặt núi đều có kim cương tự nhiên, rất có thể nơi chúng ta đang đứng là một ngọn núi lửa”
Tô Vũ Phong dường như đã đoán ra được việc này nên không tỏ vẻ bất ngờ, đứng trên một ngọn núi lửa mà gương mặt của anh vẫn bình thản đến mức không thể bình thản hơn được nữa:
“Bộ lạc Sentinel sinh sống ở miệng núi lửa.

Bọn họ thờ một vị thần gì đó có liên quan đến kim cương nên mới ở đây”.
Nghe mọi người nói đến đây, Hà Vân cuối cùng mới phát hiện ra địa hình nơi này không phải giống chiếc phễu mà là giống một miệng núi lửa.

Trước kia cô được học, kim cương là thứ được tạo thành từ những khoáng chất có chứa carbon dưới nhiệt độ cao và áp suất cao, khi núi lửa phun trào thì gần như có tất cả những yếu tố cần thiết để hình thành nên kim cương.

Cho nên nhận định của Minh Trạch và Tô Vũ Phong không phải là không có lý.
Người dân Sentinel thực sự sống trên một mỏ kim cương, bọn họ tôn thờ thần kim cương nên mới mạo hiểm sống ở đây như vậy!
A Mẫn nói: “Đại ca, nếu đúng là như thế thì viên kim cương hồng kia chắc chắn đang ở chỗ bọn họ”
“Đi thôi”.

Tô Vũ Phong nhìn bản đồ nhiệt đã dần dần quét ra rất nhiều bóng người trên ipad của A Mẫn, nghiêm giọng hạ lệnh: "Bọn họ đang chờ chúng ta".
Bọn Minh Trạch ngay lập tức lấy lại tinh thần, cầm chắc súng trong tay rồi hô to: "Rõ, đại ca".
Mọi người đi theo vị trí trên bản đồ tầm nhiệt của A Mẫn, xuyên qua vùng đất bằng phẳng kia để đến dãy núi nhiều ánh sáng của kim cương phát ra nhất, cũng là nơi có hàng trăm người thổ dân đang chờ sẵn bọn họ.
Trong miệng núi lửa không dày đặc cây cối như rừng nguyên sinh bên ngoài, chỉ có một ít cây thân gỗ và hoa dại mọc lên ở một vùng đất đai trù phú bằng phẳng.

Thời điểm giữa trưa, ánh sáng của kim cương phát ra lấp lánh khắp nơi, bên dưới còn có rất nhiều bông hoa đầy màu sắc, đẹp như một chốn bồng lai tiên cảnh vậy.

Chỉ là… ngay dưới chốn bồng lai tiên cảnh này là những dòng nham thạch nóng hổi, là mắc ma (magmas) có thể phun trào để hủy diệt toàn bộ đảo Sentinel này bất cứ lúc nào.

Hà Vân đột nhiên lại chẳng còn tâm trạng nào để thưởng thức nữa.
Khi bọn họ đi qua nơi trồng nhiều loài hoa dại đó thì cuối cùng cảnh vật ở sườn núi phía đông liền hiện ra.

Hàng trăm người thổ dân cởi trần đóng khố, tay ai cũng cầm những chiếc mác dài nhìn chằm chằm về phía Tô Vũ Phong.
Lúc thấy người lạ đến gần, một người thổ dân lập tức nâng tù và lên trời rồi thổi thành một tiếng ù ù rất dài, một người khác thì cầm dùi cui nện xuống chiếc trống to tướng được căng bằng da trâu ngay bên dưới.

Hai âm thanh trộn lẫn tựa như đang phát tín hiệu tấn công trong các cuộc chiến ở thời trung cổ.
Đám thổ dân còn lại nghe được âm thanh này thì đồng thanh hô vang: "Yaaa".

Sau đó chĩa mũi mác về phía Tô Vũ Phong rồi chạy như bay lại, định dùng mấy thứ vũ khí thô sơ này để liều ch.ế.t với những người lạ lên đảo.
Minh Trạch thấy đám thổ dân không sợ ch.ế.t mới ghé tai Tô Vũ Phong nói nhỏ: "Đại ca, bọn người này chưa gặp đã đánh, chúng ta phải làm sao?"
Anh kiên định nhắc lại: "Không dùng súng đạn, không g.iế.t bọn họ.

Còn lại các cậu muốn sử dụng vũ khí gì tùy thích".
Long tiến lên, bẻ cổ tay răng rắc, mặt mày đầy hưng phấn nói: "Lâu lắm mới có cơ hội vận động chân tay, đại ca, em lên trước đây".
Nói xong, anh ta cũng hô to "Aaa" một tiếng rồi chạy băng băng về phía đám thổ dân đang cầm mác lao tới, túm một nhát đã nắm chặt được ba mũi giáo trong tay rồi bẻ rắc một phát.
Mũi giáo kia làm bằng kim cương, thân giáo cũng làm từ một thân gỗ rất cứng, tuy nhiên dưới sức mạnh kinh hồn của Long thì ba mũi giáo không thể chịu được một đòn, lập tức gãy rời ra.
Ba tên thổ dân thấy vậy thì sợ đến mức mặt mũi tái xanh, vội vã định lùi về phía sau, nhưng còn chưa kịp chạy bước nào đã bị Long vặn mạnh nửa thân giáo còn lại trong tay bọn chúng rồi quăng một cái, cả ba bắn đi xa vài mét rồi ngã đập lưng xuống đất.
Minh Trạch lúc này cũng đã tháo một đầu móc móng, anh ta căn đến khi một loạt đám thổ dân cầm mác chĩa về phía mình thì hét lên: "Chà, toàn bằng kim cương, các ông ăn chơi quá nhỉ?"
Đám thổ dân còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì móc móng trong tay Minh Trạch đã quăng một đường, dây cáp nối móc móng lập tức thít chặt hàng chục mũi giáo gom về một chỗ.

Minh Trạch thấy vậy lại nói thêm: "Dùng kim cương làm mũi giáo phí quá, để tôi dùng cho".
Nói xong, anh ta cuộn hai vòng dây móc móng vào cánh tay rồi kéo mạnh một cái, mười mấy tên thổ dân cũng không thể bằng một mình Minh Trạch, lập tức chúi đầu lao về phía trước, sau cùng không thể giữ được ngọn mác nên đành phải buông ra, mười mấy ngọn mác liền rơi vào tay của Minh Trạch.
Hà Vân chưa từng thấy bọn Minh Trạch đánh nhau thật sự, bây giờ thấy bọn họ xử lý đám thổ dân dễ như trở bàn tay mới biết đám người của Uy Việt chẳng có ai tầm thường cả.
Và huấn luyện được những người đàn em như vậy, chắc hẳn đại ca của họ cũng không phải là dạng dễ gì chọc vào.
Nghĩ đến đây, Hà Vân theo phản xạ quay sang nhìn Tô Vũ Phong, thấy anh nãy giờ chưa hề động tay chân mà chỉ đứng nhìn mấy người đàn em đánh nhau với đám thổ dân, đột nhiên lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
Ở phía bên kia, đám thổ dân có lẽ cũng biết không thể chống lại được những người lạ này bằng giáo mác nên tên thủ lĩnh đành phải hô to một tiếng.

Đám thổ dân bị đánh ngã lập tức lồm cồm bò dậy rồi chạy ngược về.
Tên thủ lĩnh là kẻ đội một chiếc mũ bằng lông chim, cưỡi trên một con trâu chiến đứng ở giữa đám thổ dân.

Hắn nhìn chằm chằm Tô Vũ Phong rồi hét to một câu gì đó, những người thổ dân đứng sau lập tức vứt những mũi giáo bằng kim cương rồi cầm cung tên lên.
Minh Trạch nhìn cả đống mũi tên sáng loáng đang chĩa về phía mình, không nhịn được chửi thề một tiếng: "Mẹ kiếp… Định ép chúng ta dùng biện pháp mạnh đây à?"
A Mẫn lúc này cũng bước lên ngang với Tô Vũ Phong: "Đại ca, nếu chúng ta không xử lý bọn chúng, bọn chúng sẽ bắn tên.

Ở xung quanh chỗ này không có thứ gì có thể chắn được tên cả".
Tô Vũ Phong trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi đưa tay về phía sau, dứt khoát nói ba chữ: "Song Mâu Xoa".
Tên thổ dân vừa bị trúng độc đang đi phía sau đến, thấy Tô Vũ Phong quyết định cầm vũ khí thì lập tức sợ hãi hét lên mấy âm thanh gì đó.
Hắn tập tễnh chạy về phía đám thổ dân Sentinel, giơ hai tay lên trời rồi liên tục xua tay, hành động này không giống như sợ hãi chạy về phía quân mình mà giống như đang cố nói với thủ lĩnh đám thổ dân điều gì đó.
Hà Vân không hiểu ngôn ngữ của hắn, nhưng cô có thể lờ mờ nhận ra được tên thổ dân vừa bị trúng độc kia không muốn cuộc chiến này diễn ra.

Lúc này, thấy Tô Vũ Phong đã cầm Song Mâu Xoa, cô mới vội vã lên tiếng: “Anh Phong.

Hình như hắn đang cố nói với thủ lĩnh, đừng tấn công chúng ta”..