Một Đời Làm Thần - Sở Vân Mộ

Chương 8

Lão bộc thấy sắc mặt y khác lạ, vừa cung kính cúi người hỏi một câu: “Hòa gia?”, Hòa Thân đã lập tức bình thản như thường: “Không có gì, ta hỏi bâng quơ thôi.”

Lưu Toàn đang ở trong phòng lau chùi thanh bảo đao Đa Luân thất lạc được tìm lại, bỗng thấy Hòa Thân đẩy cửa sải bước vào — Vị gia này của hắn ngày thường bước đi đều chú trọng dáng vẻ ung dung, tao nhã, nếu không có biến cố gì, tuyệt đối sẽ không phát ra tiếng động lớn như vậy.

“Lưu Toàn, thu dọn hành trang, chúng ta đi.” Hòa Thân nói từng chữ rõ ràng, dứt khoát. Lưu Toàn há hốc mồm: “Đi? Đi… Đi đâu ạ?”

“Về nhà.” Hòa Thân vừa ngẩng đầu lên đã sững sờ, “Thanh đao này… Sao lại trở về đây?” Lúc trước vì muốn cầm cố được nhiều bạc để cho Hòa Lâm vào võ đường, y đã cược cả thanh đao này, mấy đêm đầu sau khi về nhà đều trằn trọc khó ngủ, luôn cảm thấy có lỗi với tổ tiên, sau đó nghĩ lại, công danh ngày xưa cũng nên để cho bụi trần chôn vùi, có gì quan trọng bằng cơ hội trước mắt, cũng không nghĩ ngợi gì nữa, nhưng trong lòng vẫn không thể nào thật sự khuây khỏa được, bây giờ nhìn thấy nó đột nhiên xuất hiện ở đây, y vừa mừng rỡ như điên, ngay sau đó liền trầm mặt xuống quát hỏi: “Ai đưa đến đây?”

Lưu Toàn đảo mắt, cúi người cười nói: “… Gia Thọ sáng nay vừa mới mang đến, nói là Phúc tứ gia mấy hôm trước tìm được, biết là bảo vật nhà chúng ta, nên cố ý chuyển giao lại.” Hòa Thân thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không rảnh rỗi suy nghĩ xem Phúc Trường An làm sao biết chuyện y cầm cố đao, chỉ liên tục giục giã: “Còn ngây ra đó làm gì? Mau thu dọn đồ đạc về nhà thôi!”

Lưu Toàn sốt ruột nói: “Về nhà chúng ta sao? Công tử… Ngài còn muốn chịu đựng cơn thịnh nộ của phu nhân sao? Ở đây không phải là rất tốt sao!” Hòa Thân đứng thẳng người, chỉ do dự một chút, liền kiên quyết nói: “Ở đây chịu đựng cơn thịnh nộ còn lớn hơn, còn nhiều hơn!”

Lưu Toàn còn muốn khuyên nhủ, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ hiếm thấy của chủ tử, chỉ đành ngậm miệng, một lúc sau mới nói thuốc trên bếp còn đang sắc, hay là mang thuốc đã sắc xong về, Hòa Thân đang định nói không cần nữa, Lưu Toàn đã chuồn mất dạng.

Qua một tuần trà, Lưu Toàn vẫn chưa quay lại, hành trang của Hòa Thân đã được thu dọn gần xong, đang định chào hỏi một tiếng rồi đi, thì cánh cửa “Cọt kẹt” một tiếng mở ra.

Hòa Thân cứ tưởng là Lưu Toàn, không quay đầu lại: “Làm gì mà chậm chạp vậy, nhanh lên, tối nay chúng ta đi!” Một bàn tay từ phía sau đưa ra, giữ chặt lấy bọc hành lý của y, Hòa Thân giật mình quay đầu lại, người đang đứng trước mặt y không ai khác chính là Phúc Khang An!

Mấy tháng không gặp, Phúc Khang An dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng vẫn cao lớn, tuấn tú, thần thái phi phàm.

Trong lòng y đã hiểu rõ mười phần, tên nô tài Lưu Toàn này trong lòng cũng bắt đầu không coi trọng vị chủ tử chân chính là y nữa rồi! Kìm nén cơn tức giận trong lòng, cố giả vờ bình tĩnh lên tiếng: “Tam gia rảnh rỗi thật đấy, ta nghe nói ngài đã quay lại Thượng thư phòng, gần đây còn được phong làm tam đẳng thị vệ[1], chắc là bận rộn đến mức chân không chạm đất, vậy mà còn có thời gian sai người thông báo cho một tên nô tài đến đây đùa giỡn với kẻ tầm thường như ta sao?”

Phúc Khang An chỉ nhìn y chằm chằm: “… Vẫn còn giận sao?”

“Ta giận cái gì?” Hòa Thân ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt chàng, “Hòa Thân ta chưa từng oán trách trời xanh bất công, rời khỏi Hàm An cung là do ta không có bản lĩnh, không liên quan đến người khác.”

Phúc Khang An cười khổ một tiếng: “Còn nói là không giận?” Hòa Thân vừa định cãi lại, lại phát hiện Phúc Khang An vẫn đang giữ chặt bọc hành lý của mình, y quay người lại, giống như đang ngã vào lòng chàng vậy, mặt mày lập tức nóng bừng, vội vàng đẩy chàng ra, nghiêm mặt nói: “Ta chỉ là không muốn bị người khác đùa giỡn thôi.”

“Ta đã bao giờ đùa giỡn ngươi chưa?”

“Ngôi nhà này không phải của Trường An, là của ngươi –“

“Đúng vậy.”

“Người mời đại phu, tặng nhân sâm, chuộc bảo đao cũng đều là ngươi!” Hòa Thân cười lạnh, “Âm thầm, lén lút đối xử tốt với ta như vậy, Hòa Thân ta có phúc phận gì mà được ngài ưu ái như vậy chứ?!”

“Đúng vậy!” Phúc Khang An lớn tiếng nói, “Tại sao ta lại làm như vậy?! Như bị ma xui quỷ khiến vậy, lúc nào cũng đến đây lượn lờ, ngươi thiếu thứ gì, ta vội vàng đi tìm kiếm, sau đó lại thay ngươi sắp xếp?”

Hòa Thân không đợi chàng nói xong, đã xách bọc hành lý xông ra ngoài, Phúc Khang An vội vàng giữ y lại: “Đừng đi — Nghe ta nói một câu đã!”

Hòa Thân lạnh lùng đứng im, Phúc Khang An nuốt nước bọt, cũng không biết nên nói gì, nhìn Hòa Thân vì đi gấp gáp, áo khoác còn chưa mặc chỉnh tề, dưới chân đôi giày vải cũng đi ngược, không khỏi nói: “… Ngươi luôn là người chú trọng đến vẻ ngoài như vậy, vì trốn tránh ta mà lại –“

Hòa Thân không nói hai lời, lại muốn bỏ đi, Phúc Khang An vội vàng tăng thêm lực đạo, sốt ruột nói: “Những lời ngươi nói hôm đó giống như mấy cái bạt tai giáng vào mặt ta vậy, ta chưa từng nghe qua những lời như vậy… Ta oán trách ai, hận thù ai cũng vô dụng, công danh phải dựa vào bản thân mình giành lấy! Hòa Thân, những ngày qua ta thường xuyên đến đây, đều không dám vào trong, chỉ đứng ngoài cửa sổ nghe ngươi và Trường An nói chuyện — Lúc đó ta đã nghĩ, nếu như ta không làm chuyện đó thì tốt biết mấy? Cũng có thể đường hoàng đi vào gặp ngươi –“

“Thật sao?” Hòa Thân hất tay chàng ra, đẩy cửa tiếp tục đi về phía trước, “Phúc tam gia có lòng tốt này thì hãy dành cho người khác đi, Hòa Thân ta không dám nhận –” Phúc Khang An sốt ruột nói: “Vậy thanh đao kia ngươi cũng không cần nữa sao? Ngươi đã cược cả đời rồi, ta mua cả tiệm cầm đồ Hành Thông mới có thể chuộc lại thanh bảo đao gia truyền này cho ngươi! Ngươi không trân trọng tấm lòng của ta, cũng phải trân trọng nó chứ.” Hòa Thân hơi do dự, Phúc Khang An nhanh tay lẹ mắt lại nắm lấy cổ tay y, lần này sợ y giãy giụa, nên đã dùng hết sức lực, kéo một cái, Hòa Thân người đang mang bệnh, lập tức cảm thấy chân mình mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống, Phúc Khang An nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy y, Hòa Thân vừa tức vừa choáng váng, còn muốn giãy giụa, Phúc Khang An chỉ nói một câu khiến Hòa Thân dừng tay: “Xin lỗi –“

Hòa Thân mở to mắt, Phúc Khang An lại quay mặt sang một bên, trên mặt là vẻ đỏ ửng hiếm thấy. Chàng là đích tử của tướng gia, được người người cung phụng, quen thói cao cao tại thượng, bao giờ lại phải hạ mình xin lỗi như vậy chứ? Bây giờ có thể nói ra khỏi miệng, không biết là đã luyện tập ở nhà bao nhiêu lần rồi.

“… Từ nhỏ ta đã quen nhìn thấy những kẻ vì tư lợi mà tìm mọi cách lấy lòng ta, chưa bao giờ dám tin tưởng bất kỳ ai — Luôn cho rằng những kẻ địa vị thấp kém kết giao với quyền quý đều là có mục đích khác — Cho nên lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã có thành kiến. Sau đó… Lại xảy ra chuyện của An Thuận –” Phúc Khang An khó khăn nói, “Sau đó ta đã hạ lệnh cấm không được truyền chuyện này ra ngoài, nhưng ngươi vẫn bỏ học, ban đầu ta cũng không để ý, bận rộn chỉnh đốn võ đường, nhưng sau đó dần dần cảm thấy không ổn, những lời ngươi nói hôm đó, gần như ta nhắm mắt lại là có thể nhớ ra… Cho nên ta mới đến gần nhà ngươi dạo chơi, tình cờ gặp Lưu Toàn — Ta mới biết cuộc sống của ngươi ở nhà khó khăn như vậy, cho nên, mới thương lượng với Trường An để ngươi đến đây ở, lại biết ngươi đang giận, nhất định sẽ không chịu đến, cho nên mới không nói cho ngươi biết…” Phúc Khang An không nói tiếp được nữa, mặt đỏ bừng như máu.

Hòa Thân ngẩn người nghe, nghe kỹ lại thì dường như mỗi câu mỗi chữ của chàng đều là xuất phát từ đáy lòng — Tam công tử nhà họ Phú Sát này thật lòng hối hận, thật lòng coi y là bạn sao? Trong lòng dâng lên một tia ấm áp, nhưng gần như ngay lập tức, y lại nghĩ đến con đường quan trường, công danh suýt chút nữa đã vuột mất của mình — Y là người quen thói tính toán, có thể có huyết tính, có tôn nghiêm, nhưng tuyệt đối không cứng đầu, Phúc Khang An trước kia đối xử với y như vậy, y hận chàng, oán trách chàng, tức giận với chàng — Nhưng nói một cách công bằng, chẳng phải y cũng có ý đồ với hai anh em nhà họ Phúc sao? Trở về nhà, mỗi ngày đều nằm trên giường bệnh, điều y nghĩ đến nhiều nhất chính là tương lai của mình, y không muốn cả đời tầm thường, bị người khác khinh thường —

Hòa Thân đẩy chàng ra, tự mình đứng thẳng người, một lúc lâu sau mới liếc nhìn chàng một cái, nói: “Ghê gớm lắm sao? Không biết là lần đầu tiên gặp ngươi, ta cũng có thành kiến với ngươi đấy.”

“Hả?” Phúc Khang An lần đầu tiên ngây ngốc nhìn y. Hòa Thân nhếch mép cười: “Tháng chạp năm ngoái, ở ngoài cửa An Định, ngươi dám trước mặt bao nhiêu người trách phạt người của phủ Thuận Thiên[2], mấy câu nói đã khiến cho Quách đại nhân á khẩu không trả lời được — Lúc đó ta đã nghĩ, đây là công tử bột nhà ai mà lại hống hách, ngang ngược như vậy!”

Phúc Khang An nhớ ra, nhưng không ngờ lúc đó Hòa Thân cũng có mặt ở đó, chỉ đành cười trừ, Hòa Thân lại nói: “Nếu ta có thân phận như ngươi, chắc chắn còn làm được nhiều việc hơn ngươi — Thân phận, quyền thế là thứ tốt, người thường muốn cũng không có được, quan trọng là ngươi lợi dụng nó như thế nào — Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh nếu không phải dựa vào Vệ Tử Phu, thì có thể dễ dàng được phong quan tiến chức, tung hoành sa trường, lập nên chiến công hiển hách, lưu danh sử sách hay sao?”

Phúc Khang An biết trong lòng Hòa Thân đã tha thứ cho mình rồi, lần này là thật sự vui mừng, không nhịn được nắm lấy tay Hòa Thân: “Với tài năng, trí tuệ của ngươi, cho dù không có thân phận, quyền thế, cũng nhất định sẽ có một ngày thành công!”

Hòa Thân bị lời nói của chàng chọc cười, lắc đầu nói: “Đó cũng là chuyện tương lai — Bây giờ ngay cả Hàm An cung ta cũng –“

“Không phải tương lai, mà là bây giờ!” Phúc Khang An nhìn y chằm chằm, ánh mắt kiên định, “Văn không thành thì võ sẽ thành — Chúng ta cùng nhau đi đánh Kim Xuyên! Sợ rằng không giành được mũ mão, áo mão, công danh hiển hách hay sao!”

Lời nói này của chàng đến đột ngột, như sấm đánh bên tai, Hòa Thân kinh ngạc nhìn chàng: “Đánh Kim Xuyên?” Lời nói năm xưa với Viên Mai như tia chớp lóe lên trong đầu y — Sao y lại không nghĩ đến chứ? — Hòa Thân ta không phải chỉ muốn dựa vào sách vở để thăng quan tiến chức, nếu có cơ hội được tung hoành sa trường, cho dù có chết trận cũng không từ chối — Đôi mắt Hòa Thân bỗng sáng lên!

“Đúng vậy! Đánh Kim Xuyên!” Phúc Khang An nắm bắt được tia sáng trong mắt y, gật đầu nói, “Hôm nay nhận được tấu chương của Tổng đốc Tứ Xuyên A Nhĩ Thái, thổ ti[3] Đại Kim Xuyên Sách Nhược Mộc tạo phản — Hoàng thượng muốn điều binh khiển tướng đến Xuyên, Tạng là chuyện sớm muộn!”

Đại, Tiểu Kim Xuyên nằm ở thượng nguồn sông Đại Độ[4], vùng giáp ranh giữa Tứ Xuyên và Tây Tạng, xung quanh núi non trùng điệp, dòng nước chảy xiết, lại lạnh giá, mưa tuyết nhiều, cho nên dân số chỉ có ba vạn người, nhưng từ sau khi Càn Long chinh phạt Đại, Tiểu Kim Xuyên vào năm Càn Long thứ mười bốn, vùng đất nhỏ bé này lại trở thành mối lo ngại lớn của đế quốc Đại Thanh. Năm đó, triều đình đã phái hai vị quân cơ đại thần Nạp Thân[5], Phó Hằng, hai vị đại tướng quân Trương Quảng Tư[6], Nhạc Chung Kỳ mới ép được thổ ti Kim Xuyên lúc bấy giờ là Sách La Bôn quy thuận triều đình, nhưng cuối cùng cũng không thể nào bình định được Kim Xuyên, vì muốn xoa dịu lòng người, thậm chí còn phải tha chết cho Sách La Bôn, để hắn ta quay về, tiếp tục làm thổ ti Đại Kim Xuyên, từ đó chôn vùi mầm mống tai họa. Bây giờ thổ ti Đại Kim Xuyên Sách Nhược Mộc là cháu trai của Sách La Bôn, từ lâu đã có dã tâm bành trướng thế lực, sau khi liên kết với thổ ti Tiểu Kim Xuyên Tăng Cách Tang, liên tục gây hấn, đến năm Càn Long thứ ba mươi mốt đã thống nhất toàn bộ Đại, Tiểu Kim Xuyên, Tổng đốc A Nhĩ Thái vẫn tiếp tục thực hiện chính sách “xoa dịu”, muốn “lấy man di trị man di”, muốn lợi dụng mâu thuẫn nội bộ của Đại, Tiểu Kim Xuyên để phân hóa thế lực của Sách Nhược Mộc, không ngờ lại khiến cho Sách Nhược Mộc liên tiếp chiến thắng, càng thêm ngông cuồng khiêu khích triều đình, triều đình bèn lệnh cho đại học sĩ Ôn Phúc dẫn bốn vạn quân đi thảo phạt Kim Xuyên. Mùa đông năm Càn Long thứ ba mươi lăm, Ôn Phúc từ Vấn Xuyên xuất phát, theo đường phía Tây, Quế Lâm từ Đả Tiễn Lư xuất phát, theo đường phía Nam, cùng nhau tấn công Đại, Tiểu Kim Xuyên, nhưng phó tướng đường phía Nam là Tiết Tông, liều lĩnh khinh địch, tiến vào Hắc Long Câu, bị quân Kim Xuyên bao vây, chiến đấu ba ngày ba đêm vẫn không thể nào thoát ra được, Tiết Tông bèn cầu cứu Quế Lâm, Quế Lâm mang quân đến quan sát, nhưng lại do dự không tiến, khiến cho Tiết Tông tử trận, toàn quân bị tiêu diệt, Quế Lâm còn che giấu không báo cáo, sau đó bị Ôn Phúc tấu trình lên, Càn Long ban cho Quế Lâm cái chết, phong A Quế làm tham tán đại thần đến thay thế, đồng thời điều thêm một vạn quân đi theo.

Hòa Thân đọc xong tấu chương, trả lại cho Phúc Khang An: “Bây giờ ngươi đã là phó đô thống Tương Hoàng kỳ rồi, vậy mà còn muốn đi đánh Kim Xuyên sao?”

“Đáng lẽ ra năm ngoái ta đã phải đi rồi — Là ngươi nói Ôn Phúc, Quế Lâm đều không phải là tướng tài, dẫn binh đánh trận chẳng khác nào trò cười, đi theo bọn họ chỉ có nước chịu thiệt, cho nên ta mới nghe lời ngươi, tạm thời không đi theo –” Phúc Khang An bây giờ trước mặt Hòa Thân không khách sáo gì cả, lời thô tục nào cũng dám nói, “Hơn nữa ngươi cũng đã quyết định đi rồi, chẳng lẽ ta lại nỡ bỏ ngươi một mình đi đến Kim Xuyên xa xôi như vậy sao?”

Hòa Thân mỉm cười, trong mắt ánh lên vẻ tinh ranh, tính toán: “Đó là đương nhiên, ta muốn lập công danh chứ không phải muốn đi chịu chết, Ôn Phúc — là một tên thư sinh chỉ biết ru rú trong nhà, chỉ biết bảo thủ, trì trệ; Quế Lâm — càng vô dụng hơn, ghen ghét người tài, nhát gan, mưu mô, chẳng khác nào Trương Sĩ Quý[7]. Dựa vào bọn họ đánh Kim Xuyên, thật là đáng lo ngại! Lần này đi theo A Quế đại nhân, dù sao cũng đáng tin cậy hơn hai người kia — Hơn nữa đã đánh nhau cả năm trời rồi, quân Kim Xuyên cho dù có dũng mãnh đến đâu cũng phải mệt mỏi rồi, chúng ta lại tiếp tục vây hãm, thu phục toàn bộ Kim Xuyên chỉ là chuyện sớm muộn!”

Phúc Khang An cười véo má y: “Ta mới nói có một câu, ngươi đã tuôn ra một tràng dài như vậy! Nhưng theo ta thấy, Kim Xuyên này không dễ đánh như vậy đâu — Tuy rằng năm đó a mã ta bình định Kim Xuyên đã mang về bản đồ Kim Xuyên, nhưng nơi đó rừng rậm hiểm trở, núi non trùng điệp, gập ghềnh, quanh co, nếu không phải là người địa phương thì không thể nào quen thuộc địa hình được, chúng ta là quân đội viễn chinh, quân Kim Xuyên lại dựa vào địa hình hiểm trở để cố thủ, hoàng thượng lại nóng lòng muốn ‘bình định Kim Xuyên’ — Trận chiến này, khó đánh đây.”

Hai người đang bàn bạc, bỗng nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên: “Lại nhân lúc ta không chú ý mà bàn bạc chuyện riêng sao?” Hòa Thân ngẩng đầu lên, liền thấy Phúc Trường An xách áo bước vào, sau hơn một năm, cậu càng thêm tuấn tú, y phục sang trọng, đúng là một công tử phong lưu. Cậu tự mình đi vào, rót một chén trà, đưa lên môi nhấp một ngụm, nhìn hai người, cười nói: “Hai người các ngươi trước kia không phải nhìn nhau không vừa mắt sao? Sao mới có chút thời gian mà đã thân thiết như vậy rồi — Tam ca nhà ta ngày thường nhìn người khác đều dùng lỗ mũi, bao giờ lại thấy huynh ấy hòa nhã như vậy chứ?”

“Miệng chó khônh phun được ngà voi!” Phúc Khang An giả vờ nghiêm mặt, giật lấy chén trà của cậu, “A mã sắp trở về rồi, xem ngươi còn nhàn nhã như vậy được nữa không!” Phúc Trường An cười ha hả, xua tay nói: “Ta không sợ, ta đã nghĩ kỹ rồi — Đi cùng các ngươi đi đánh Kim Xuyên — Xem a mã còn mắng ta nữa không!”

Hòa Thân giật mình, tưởng cậu nói thật, vội vàng nói: “Ngươi không thể đi được! Đánh trận — Ngươi cho rằng học thuộc lòng mấy câu binh thư sao? Đó là phải liều mạng đấy! Hơn nữa, Kim Xuyên nho nhỏ, cần gì đến hai vị công tử phủ tướng tham gia chứ? Tuổi ngươi còn nhỏ, hoàng thượng nhất định sẽ không đồng ý đâu!”

Phúc Trường An bĩu môi, có chút chua chát nói: “Vậy tại sao ngươi và tam ca có thể đi cùng nhau? Ngươi cũng đâu có lớn hơn ta bao nhiêu tuổi –“

“Thân phận của ta và Phúc tứ gia ngươi sao có thể giống nhau được –“

“Hòa Thân có ta bảo vệ, ngươi lo lắng cái gì!” Gần như cùng lúc, Hòa Thân và Phúc Khang An đồng thanh phản bác, vừa dứt lời, hai người đều khựng lại, Hòa Thân nhìn Phúc Khang An một cái, sau đó không nhịn được nhìn nhau cười.

“Thôi thôi, nói nữa, ta thật sự ghen tị mất! Ca ca của ta, bạn của ta — Bây giờ đều bỏ rơi ta rồi!” Phúc Trường An ném chén trà xuống đất, đứng dậy loạng choạng bước ra ngoài, “Đời người ngắn ngủi, giống như giọt sương sớm vậy!”

“Nói năng linh tinh cái gì vậy!” Phúc Khang An nhìn bóng lưng cậu,  dở khóc dở cười.

“Hắn ta còn nhỏ mà.” Hòa Thân cũng cười nói, đột nhiên nhớ đến câu nói “Hòa Thân có ta bảo vệ”, trong lòng không khỏi rung động, im lặng không nói nữa — Một năm nay, Phúc Khang An và y rất thân thiết, vị công tử phủ tướng cao cao tại thượng này đối với y mà nói, không còn là kẻ hống hách, tự cao tự đại, ngược lại, là người tài giỏi, chí hướng cao xa, văn võ song toàn, lại là người chân thành, y đột nhiên nhớ đến những lời đã nghe được bên ngoài Thừa Tú cung năm đó — Chỉ tiếc là chàng không có phúc, đầu thai nhầm bụng mẹ, nếu không, với sự sủng ái của vạn tuế gia dành cho chàng — Những lời tiếp theo y không cần đoán cũng biết…

“Nghĩ gì vậy?” Hòa Thân vội vàng ngẩng đầu lên, hoàn hồn cười nói: “Ta đang nghĩ, ngươi cố ý rời đi trước khi a mã ngươi nghị hòa thành công, khải hoàn trở về.” Phúc Khang An nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi… Sớm muộn gì cũng có ngày tự làm tự chịu!” Chàng quả thật là muốn tránh mặt Phó Hằng – Chàng hy vọng khi phụ thân chàng sau khi chinh chiến ở Miến Điện mấy năm trời, trở về nhìn thấy chàng, chàng đã đường đường chính chính có được chiến công của riêng mình, mà không còn là nỗi đau thầm kín không thể nói ra lời của phụ thân chàng nữa! Hòa Thân sao có thể sợ chàng hung dữ, cười ha hả vỗ vai hắn ta nói: “Ta cũng đang chờ ngày đó đấy!”

Mùa xuân năm Càn Long thứ ba mươi bảy, quân đội chinh tây lại một lần nữa lên đường đến chiến trường Kim Xuyên, sắc phong A Quế làm chinh tây đại tướng quân, thị lang bộ Hộ kiêm phó đô thống Tương Hoàng kỳ Mãn Châu Phúc Khang An và siêu dũng bá[8] Hải Lan Sát nhất đẳng làm tổng tham tán đại thần[9], dẫn theo một vạn sáu ngàn quân đến tiếp viện cho Ôn Phúc. Còn Hòa Thân, lại không dựa vào chức tam đẳng khinh xa đô úy của mình để đầu quân, sau đó được phân vào dưới trướng của A Quế, làm một tên lính bình thường nhất.

Sau hơn ba tháng hành quân, A Quế dẫn quân đến Xuyên, Tạng, đốc thúc quân đội vượt qua Tiểu Kim Xuyên, hội quân với Ôn Phúc, sau đó liên tiếp chiếm được những vị trí hiểm yếu, tiến về phía Tây, tiến thẳng đến Mỹ Nặc, trung tâm của Tiểu Kim Xuyên, Tăng Cách Tang vội vàng chạy trốn về phía Bắc, ẩn náu ở Đại Kim Xuyên, phụ thân của hắn ta là Trắc Vượng bị bắt sống, áp giải về kinh thành. A Quế hạ thư cho thổ ti Đại Kim Xuyên Sách Nhược Mộc, yêu cầu giao nộp Tăng Cách Tang, không ngờ Sách Nhược Mộc không những không tuân theo mệnh lệnh, ngược lại còn sỉ nhục sứ giả, đuổi hắn ta về doanh trại, Định Biên đại tướng quân[10] Ôn Phúc nổi giận, bèn lệnh cho A Quế dẫn quân đóng quân ở đại doanh Cách Nhĩ Lạp, đề đốc Đổng Thiên Bật dẫn quân trấn giữ Để Mộc Đạt, còn mình tự mình dẫn quân chia đường tiến đánh Đại Kim Xuyên, tấn công mãnh liệt vào cửa ngõ Đại Kim Xuyên là pháo đài La Y Sơn Khẩu, do núi cao, tuyết dày, súng đạn trong pháo đài bắn ra như mưa, quân triều đình tiến thoái lưỡng nan, thương vong vô số, Ôn Phúc đành phải hạ lệnh lui quân, đến ngày mùng mười tháng ba, cho quân đội mở đường trên núi Cố Mộc Khách Nhĩ Lạp, băng qua núi Đương Cách Nhĩ Lạp, tiến về Mộc Quả Mộc đóng quân, đối đầu với quân Kim Xuyên ở Lẫm Tắc Lĩnh[11], chiến sự sắp bùng nổ.
[1] Tam đẳng thị vệ: Chức quan võ thuộc hàng ngũ thị vệ, bảo vệ hoàng cung, chia làm ba bậc: nhất đẳng, nhị đẳng, tam đẳng. Tam đẳng thị vệ là bậc thấp nhất.

[2] Phủ Thuận Thiên: Cơ quan hành chính của phủ Thuận Thiên, một đơn vị hành chính tương đương với tỉnh, bao gồm cả kinh thành Bắc Kinh.

[3] Thổ ti: Chức quan cai trị địa phương của các dân tộc thiểu số miền núi phía Tây Nam Trung Quốc, được triều đình nhà Thanh phong cho.

[4] Sông Đại Độ: Con sông lớn chảy qua Kim Xuyên.

[5] Nạp Thân: Tên một đại thần thời Khang Hy, bị Khang Hy ép tự sát.

[6] Trương Quảng Tư: Tướng lĩnh thời Càn Long, từng thất bại trong chiến dịch bình định Kim Xuyên.

[7] Trương Sĩ Quý: Tướng lĩnh thời Đường Thái Tông, nổi tiếng là kẻ ghen ghét người tài, hãm hại trung lương.

[8] Siêu dũng bá: Danh hiệu tước vị dành cho những người có công lao to lớn trong quân đội. Nhất đẳng là bậc cao nhất.

[9] Tổng tham tán đại thần: Chức quan cao cấp trong quân đội, phụ trách tham mưu, giúp việc cho tướng lĩnh.

[10] Định Biên Đại tướng quân: Chức quan võ cao cấp, thường được phong cho các tướng lĩnh chỉ huy các chiến dịch lớn.

[11] Lẫm Tắc Lĩnh: Tên một ngọn núi hiểm trở, là cửa ngõ quan trọng của Đại Kim Xuyên.