Một Đời Làm Thần - Sở Vân Mộ

Chương 50

Do cú hất mạnh đó, Phúc Khang An bị hất ngã lăn xuống đất. Con ngựa mà chàng cưỡi hôm nay không phải là con chiến mã thường ngày, bị hoảng sợ, hí vang một tiếng, bất kham chạy loạn xung quanh, khiến Phúc Khang An bị hất văng xuống đất! Hòa Thân vốn đã không vui khi Phúc Khang An cứ cố chấp đi theo, giờ lại thấy vậy, sắc mặt thay đổi, vội vàng phi ngựa lại gần, nhảy xuống đỡ chàng dậy, lo lắng hỏi: “Huynh không sao chứ?”

May mà Phúc Khang An đã kịp thời ngã lăn trên mặt đất để giảm bớt chấn thương, không có gì nghiêm trọng, định mở miệng nói, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng hiếm thấy của Hòa Thân, trong lòng chàng khẽ động, liền nhìn chằm chằm vào y, không nói gì cả.

Lúc đầu, Hòa Thân còn tưởng chàng đau quá không nói nên lời, bèn định cởi giáp cho chàng xem vết thương, nhưng rồi bỗng nhiên nhíu mày, trừng mắt nhìn Phúc Khang An: “—— Huynh lại lừa ta!”

Phúc Khang An giật mình, vội vàng túm lấy tay áo Hòa Thân trước khi y kịp rời đi: “Không – ta, ta vừa rồi thực sự bị ngã đau, vết thương cũ trên vai -“

Hòa Thân nghi ngờ nhìn chàng một cái, muốn đi cũng không nỡ, một lúc sau mới khó chịu ngồi xuống bên cạnh Phúc Khang An, cởi giáp cho chàng. Động tác tuy còn hơi cứng ngắc, nhưng rất nhẹ nhàng, đợi đến khi cởi hết giáp trên người Phúc Khang An ra, Hòa Thân mới nhíu mày nói: “Nơi này vắng vẻ như vậy, sao lại có mũi tên lạnh này? Chẳng lẽ -” Bao năm nay, Hòa Thân đã quen với việc tính kế người khác, lẽ nào lại là kẻ thù nào ra tay!

“Không phải tên lạnh, không phải tên lạnh. Chỉ là tên bay đạn lạc thôi, bãi săn nào mà chẳng có chuyện này? Hơn nữa ta cũng không bị trúng tên.” Lúc này, Phúc Khang An được nhìn Hòa Thân ở ngay trước mặt như vậy, cảm giác như đang ở trên chín tầng mây, nào còn để tâm đến chuyện nhỏ nhặt này nữa, chàng nhìn y một cách say đắm, không kiềm chế được mà nghiêng người lại gần – chỉ cần gần hơn một chút nữa thôi –

Hòa Thân đang kéo áo Phúc Khang An ra xem vết thương cũ có bị lại không, vô ý ngẩng đầu lên, hai người gần như muốn chạm mũi vào nhau – Phúc Khang An chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, vị lão tướng trên sa trường này lại bỗng nhiên cảm thấy tim đập chóng mặt, mặt đỏ bừng, bối rối quay mặt đi.

Hòa Thân cũng sững sờ, từ sau khi Phúc Khang An trở về kinh thành, đây là lần đầu tiên y nhìn chàng một cách chăm chú như vậy – Phúc Khang An thực sự đã già rồi… Hai mươi năm sau, chàng vẫn là vị danh tướng lừng lẫy thiên hạ, nhưng hai bên mái tóc đã lấm tấm sương trắng, trong mắt cũng chứa đựng quá nhiều gánh nặng và ưu phiền, không còn là chàng thiếu niên tướng quân trên chiến mã năm xưa nữa.

Trong lòng y bỗng dâng lên cảm xúc khó tả, vừa bùi ngùi, vừa xót xa.

Đấu đá cả đời, cuối cùng thì sao – bản thân y, chẳng phải cũng đã thay đổi rồi hay sao?!

“Tại sao… lại trở về?” Cuối cùng Hòa Thân cũng buông tay ra, lẩm bẩm hỏi.

“Ta không quên được. Mười năm chinh chiến, mười năm bàng hoàng, trải qua bao sóng gió, vẫn không thể nào quên được người, ngươi bảo ta phải làm sao đây…” Phúc Khang An không quay đầu lại, ánh mắt thâm trầm ẩn chứa nỗi buồn, “Ta cũng đã từng cố gắng quên đi, nhưng ta không làm được… Năm xưa đã lỡ một lần, giờ đây ta không muốn lỡ lần nữa -“

Hòa Thân nghẹn lại, cảm giác như có gì đó mắc kẹt trong cổ họng, không nuốt trôi, cũng không nhổ ra được, một lúc sau y mới đứng dậy: “Muộn rồi… Phúc Khang An… muộn rồi.” Y quay người bỏ đi, để lại cho Phúc Khang An một bóng lưng cô độc, “Tình cũng đã cạn, hận cũng đã tan, đến tuổi này rồi, chúng ta nên nhìn thoáng một chút…”

“Đệ nói dối!” Phúc Khang An đứng bật dậy, đi vòng ra trước mặt Hòa Thân, ánh mắt kiên định: “Đệ cũng giống như ta, trong lòng chưa từng quên được đoạn tình cảm này -“

“Ngươi sai rồi!” Hòa Thân không chịu yếu thế nhìn trả lại, giữa hai người toát lên khí thế lấn át đối phương, “Hòa Thân ta hôm nay đứng trên vạn người, ngươi nghĩ ta còn như đứa trẻ ngây thơ mà vướng bận chuyện tình cảm nữa sao?!”

Vừa dứt lời, Phúc Khang An đã vươn tay ôm chặt lấy Hòa Thân, bộ giáp trên người hai người va vào nhau, phát ra tiếng kêu leng keng.

“Ngươi làm cái gì vậy?! Ngươi điên rồi! Ngươi quên chúng ta là ai rồi sao!”

Cơ thể cường tráng của Phúc Khang An giam cầm Hòa Thân chặt chẽ, chàng lạnh lùng, ghé sát tai y, gằn giọng nói: “Chính vì ta nhớ quá rõ ràng, nên mới để lỡ đến tận hôm nay! Nếu đệ thực sự quên được ta, thì cứ đẩy ta ra – đệ làm được không?!”

Hòa Thân trừng mắt nhìn chàng, đây có phải là vị đại tướng quân bình tĩnh, dũng mãnh kia không?! Sao lại có thể lộ ra vẻ mặt cuồng loạn, bất cần như vậy! “Ngươi… ngươi điên rồi! Ngươi quên ta đã từng không từ thủ đoạn nào để đối phó với Phú Sát gia, quên ta đã từng dùng mỹ sắc để quyến rũ Hoàng thượng, quên ta đã từng sa đọa hút thuốc phiện, bao nuôi kép hát, tiêu xài phung phí -“

“Đủ rồi!” Phúc Khang An ôm chặt lấy y, giọng nói đau đớn như muốn nát cả trái tim, “Đệ đừng nói nữa, đều là lỗi của ta, là ta nhu nhược, trốn tránh, năm xưa nếu ta có thể -, thì chúng ta đã không phải như ngày hôm nay… Trí Trai, Trí Trai, là mẹ ta có lỗi với đệ, là Phúc Khang An ta có lỗi với ngươi, chúng ta… hãy bắt đầu lại từ đầu…”

“Dao Lâm…” Hòa Thân nhắm mắt lại, cuối cùng cũng gọi tên thật của Phúc Khang An, “Sao huynh vẫn không hiểu? Lời xin lỗi này đã muộn mất hai mươi năm rồi…” Y đặt tay lên ngực Phúc Khang An, dùng hết sức đẩy chàng ra, nhìn chàng nói: “Ta không cần loại tình cảm này nữa. Đôi tay này của ta đã quen với việc hô phong hoán vũ, giờ dù huynh có muốn ta dừng lại, ta cũng không thể dừng lại được – Tử Cấm Thành hoàng hôn buông xuống, cả đời này ta chỉ có thể làm quyền thần mà thôi!”

Phúc Khang An sững sờ, nhìn Hòa Thân đang đứng ngược ánh sáng, toàn thân toát lên khí thế lấn át, đây là điều mà Hòa Thân của ngày xưa chưa từng có – lẽ ra chàng nên nhìn ra sớm hơn, con người đã bay cao, bay xa như vậy, không còn là người mà chàng có thể trói buộc được nữa! Nhận ra điều này, nhưng đã muộn mất hai mươi năm…

“Trí Trai…” Chàng bỗng nhiên thở dài, lấy từ trong người ra một cuộn lụa, đưa cho Hòa Thân, “Đệ luôn thông minh, học rộng, có nhận ra vật này không?”

Hòa Thân không hiểu ý của Phúc Khang An, bèn tiếp lấy, mở ra xem, thì ra là một bức tranh Thangka nhỏ, vẽ hình Phật Thắng Lạc Kim Cương, tướng mạo trang nghiêm, đây là một trong những nhánh của Mật Tông, Tây Tạng Ban Thiền Đạt Lai đều được truyền giáo pháp này, bản thân y là Lý Phiên viện Thượng thư, làm sao không nhận ra được? “Huynh đang thử ta sao?”

Phúc Khang An lắc đầu: “Đây là vật ta vô tình nhận được ở chùa Triết Băng khi trên đường từ Tây Tạng trở về, ngươi xem kỹ lại đi.”

Hòa Thân nghi ngờ nhìn Phúc Khang An một cái, chậm rãi lật mặt sau của bức tranh, chỉ thấy trên đó có dấu ấn bằng vàng, dùng chữ Tây Tạng viết một bài thơ:

“Một, tốt nhất là không gặp, không gặp sẽ không yêu.

Hai, tốt nhất đừng quen biết, không quen chẳng tương tư.

Ba, tốt nhất không làm bạn, không bạn sẽ chẳng nợ nhau.

Bốn, tốt nhất là không thương, không thương làm sao nhớ.

Năm, tốt nhất chưa từng yêu, không yêu thì sẽ chẳng bao giờ chia tay.

Sáu, tốt nhất không có quan hệ gì, đã không quan hệ hà cớ phải gặp nhau.

Bảy, tốt nhất không gây lỗi lầm, như vậy không cần phụ rẫy.

Tám, tốt nhất không hứa hẹn để người khỏi mang lòng chờ đợi.

Chín, tốt nhất không phụ thuộc, như vậy chẳng sinh ra dựa dẫm.

Mười, tốt nhất nữa là không tình cờ gặp mặt, mãi mãi không ở bên nhau.

…Nhưng vừa gặp được, liền vừa hiểu. Có gặp không gặp khác gì nhau? Đành cùng người quyết ý đoạn tuyệt, tránh một lúc thương nhớ đến sống chết…”

“Thương Ương Gia Thố…” Y hít sâu một hơi, vị Phật sống si tình nguyện “không phụ Như Lai, không phụ nàng”, cuối cùng lại trở thành vật hi sinh trong cuộc đấu tranh tôn giáo, bị Hoàng đế Khang Hi phế truất, lặng lẽ viên tịch nơi đất trời mênh mông, không ai biết tung tích…

“Nghe nói đây là di vật của Đạt Ma đời thứ sáu,” Phúc Khang An mím môi, đặt bức tranh Thangka vào tay Hòa Thân, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt y, “Trí Trai, bài thơ này chính là câu trả lời của ta.”

Dây tơ hồng dày như vậy, đến cả Phật pháp cũng không cứu vớt nổi.

Nếu như có thể quên đi, nếu như có thể dứt khoát từ bỏ, có lẽ đó chính là kết cục êm đẹp nhất trên thế gian này.

Nhưng chàng – không thể!

Cả đời tương tư, cả đời không hối hận.

Trí Trai, lần này đổi lại ta khổ sở đuổi theo bước chân của đệ, thì đã sao!

Mười lăm ngày săn bắn ở Mộc Lan kết thúc, Càn Long di chuyển đến hành cung Thừa Đức, mở tiệc khao quân, vương công đại thần đều dẫn gia quyến đến tham dự, trai xinh gái đẹp, xa hoa phồn hoa, giống như cảnh tượng hoa mùa hè sắp tàn mà chưa chịu tàn, vẫn còn đọng lại chút sắc đẹp cuối cùng. Trên bữa tiệc, ngoài những lời ca tụng công đức của hoàng thượng, còn có các tiết mục nhạc cung đình, các quan đều ca tụng triều đại Càn Long thịnh thế hiếm có, ngay cả thời Trinh Quan, Khai Nguyên cũng không thể sánh bằng. Càn Long nghe mà vui vẻ, cầm ly rượu lên, nhìn quanh một vòng, tự hào nói: “Tuy trẫm không dám so với các vị hoàng đế nhà Hán, nhà Đường, nhưng những triều đại trước kia bị diệt vong đều là do phiên vương nổi loạn, giặc ngoài xâm lấn, hoạn quan nắm quyền, tà giáo hoành hành, nay đều không còn nữa – cuối cùng trẫm cũng có thể an lòng!”

Mọi người nghe xong, liền đồng thanh hô vang “Hoàng thượng thánh minh”. Không ai có thể ngờ rằng, vào cuối năm Càn Long thứ 56, lại xảy ra một biến cố không ai ngờ tới.

Do thời tiết khô hanh, căn phòng bên cạnh điện Yên Ba Trĩ Sảng mà Càn Long ở đã bị cháy. Sau khi bữa tiệc tan, Càn Long vừa ngủ thiếp đi thì bị đám cháy làm cho tỉnh giấc. Mọi người trong điện hoảng loạn chạy tứ tung, cung nữ thái giám thì khóc lóc sợ hãi, còn lính gác thì chưa kịp đến cứu hỏa, tình hình rất khẩn cấp. May mà Tiểu Quý Tử nhanh trí, lấy chăn bông cuốn lấy Càn Long, cũng không kịp để ý đến lễ nghi nữa, cắn răng cõng ngài chạy ra ngoài. Hòa Thân, Phúc Khang An và các hoàng tử nghe tin chạy đến, ai nấy đều sợ đến mức mặt mày tái mét. Lúc Tiểu Quý Tử cõng Càn Long chạy ra khỏi điện, mặt mũi đen nhẻm vì bụi than, Vĩnh Diễm đã kêu lên thảm thiết, gần như là lăn lộn chạy đến, đỡ lấy Càn Long, khóc lóc nói không nên lời, chỉ biết nói “Là con không hiếu, là con không hiếu!”

Càn Long ngồi bệt xuống đất, lưng còng xuống, tóc tai rối bời, nhìn mọi người đang tất bật dập lửa, nhìn cung điện bị lửa thiêu rụi một nửa, vị hoàng đế uy nghi trên bữa tiệc kia giờ đây trông già đi hẳn mười tuổi. Ngài nhẹ nhàng đẩy Vĩnh Diễm ra, run rẩy giơ tay ra – Hòa Thân và Phúc Khang An vội vàng quỳ xuống, một trái một phải nắm lấy tay Càn Long. Hòa Thân lo lắng đến nỗi quên cả chỉnh lại quần áo, lộ ra vẻ luống cuống, y nhìn Càn Long, mắt đỏ hoe: “Hoàng thượng bị kinh hãi rồi… Là nô tài có tội!”

Càn Long khua tay, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Mọi người xung quanh đều im lặng, Vĩnh Diễm đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn khung cảnh này, ánh lửa hồng hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của hắn, tạo nên vẻ đáng sợ.

Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó. Tuy Càn Long đã già, nhưng ngài luôn chú trọng dưỡng sinh, sức khỏe rất tốt, nhưng sau lần hoảng hốt này, lại thêm việc bị cảm lạnh, nên ngài liền ốm liệt giường. Các thái y hội chẩn, kết luận là do lửa tấn công tim, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng là khỏi, nhưng Càn Long lại ngày càng yếu đi, những ngày sau đó, ngài thậm chí không thể ngồi dậy để thượng triều xử lý chính sự. May mà có Hòa Thân gánh vác, nên triều đình cũng không đến nỗi rối ren, nhưng dù sao Càn Long cũng đã gần tám mươi tuổi, một số người có ý đồ bất chính bắt đầu dòm ngó ngôi báu.

Càn Long ngày ngày nằm trên giường, hít mùi thuốc thơm, bên cạnh cũng không đến nỗi quạnh quẽ, các hoàng tử, hoàng tôn, trọng thần, nội thị lần lượt đến thăm nom. Thập thất a ca Vĩnh Lân là người đến thăm thường xuyên nhất, một ngày năm bữa, gần như là không rời khỏi Càn Long nửa bước. Ngược lại, Thập ngũ a ca Vĩnh Diễm lại rất ít khi đến thăm, Càn Long tuy rằng đã già nhưng vẫn còn minh mẫn, trong lòng tất nhiên là không vui. Cho đến một hôm, Cao Vân Từ – Tiểu Quý Tử vì cứu giá bị thương nên được điều đến nơi khác dưỡng thương, Cao Vân Từ được thăng chức làm Lục đô tổng quản thái giám, vốn là người quen việc chăm sóc Càn Long, nên được điều đến chăm sóc ngài – đem đến một bát thuốc, khuyên Càn Long uống. Thuốc men của Càn Long đều do Thái y viện định lượng gửi đến, còn có người ghi chép lại, tự dưng lại uống thuốc gì vào lúc này? Càn Long cũng không nghĩ nhiều, liền hỏi một câu, không ngờ Cao Vân Từ lại thay đổi sắc mặt, chỉ biết khuyên Càn Long uống thuốc. Càn Long càng thấy kỳ lạ, lại ngửi thấy mùi thuốc tanh tanh, liền nổi giận, hất bát thuốc đi, quát: “Trong thuốc này có gì mà lại có mùi vị kỳ lạ như vậy! Ngươi dám hại trẫm sao?!” Vừa nói vừa sai người lôi Cao Vân Từ ra ngoài đánh chết. Cao Vân Từ sợ hãi quỳ rạp xuống đất, khóc lóc nói: “Hoàng thượng! Nô tài có mười cái mạng cũng không dám hại người! Thuốc này… thuốc này… là do Thập ngũ gia mang đến! Nô tài biết là không hợp quy củ, vốn dĩ không dám làm vậy! Nhưng Thập ngũ gia nói năn như vậy, nô tài cũng không thể không nghe theo…”

“Hắn ta đã hứa cho ngươi lợi ích gì mà lại muốn ngươi đem thuốc này đến cho trẫm?!”

“Không có lợi ích gì cả! Lúc Thập ngũ gia mang thuốc đến, bước đi loạng choạng, mặt mày nhợt nhạt, Mục đại nhân phải đỡ hắn ta, nói rằng… nói rằng thuốc này là do Thập ngũ gia quỳ trước Phật Tổ bảy ngày bảy đêm, nhịn ăn nhịn uống cầu xin mới có được – nô tài còn nhìn thấy trên tay Thập ngũ gia có băng bó – chắc là hắn ta đã học theo cách “cắt thịt chữa bệnh” cho cha, cắt thịt trên tay làm thuốc dẫn rồi! Hoàng thượng! Nô tài cũng là người có cha có mẹ, nhìn thấy như vậy, làm sao nỡ lòng không đem thuốc đến cho người chứ?”

Người già rồi thường hay mềm lòng, Càn Long nghe xong, cả người đờ ra, nhìn bát thuốc màu đen bị đổ trên mặt đất, trong lòng trào dâng cảm xúc khó tả, một lúc sau mới nói: “Đứng lên đi… Chuyện hôm nay, không được phép tiết lộ ra ngoài. Cao Vân Từ, ngươi đến kho báu lấy vài viên thuốc trị thương đem đến cho Thập ngũ gia – cũng… cũng không cần nói là ý của trẫm…”

“Bẩm báo!”

Trong điện vẫn còn đang hỗn loạn, bên ngoài lại có một thái giám vội vàng chạy vào, trong tay cầm một chiếc hộp gỗ màu đỏ – tuy rằng Càn Long không thể ngồi dậy thượng triều, nhưng mọi việc lớn nhỏ trong triều đều do Hòa Thân quyết định, riêng tấu chương bí mật của các địa phương gửi lên thì dù có mệt mỏi đến đâu ngài cũng phải tự mình xem xét, đây là quy tắc bất di bất dịch từ thời Ung Chính truyền lại – Càn Long nhận lấy chiếc hộp, là tấu chương của Nhiệt Hà Đề đốc Cát Tư Hãn, ngài vẫn như thường lệ mở ra xem, nhưng chỉ trong nháy mắt, ngài đã trợn trừng mắt –

Ngài dừng lại một chút, ánh mắt lạnh lùng: “Người đâu, truyền Phúc Khang An!”

Vào cuối năm Càn Long thứ 56, Hoàng thượng bị bệnh, ở lại hành cung Thừa Đức không trở về kinh thành, mọi việc lớn nhỏ trong triều đều được truyền đến Nhiệt Hà, lâu dần khiến cho lòng người bất an. Vào lúc này, Nhiệt Hà Lục Doanh Tổng binh Mã Thiên Bị bỗng nhiên dùng lý do tuần tra phòng ngự để điều quân đến Lâm Hóa, chặn đường giao thông giữa trực lệ và Nhiệt Hà. Hiệp lĩnh Trương Xuân Thành sinh nghi, liền điều động quân đội ở các huyện lân cận Lâm Hóa tập hợp chờ lệnh, bản thân ông ta đến trại quân đòi Mã Thiên Bị xuất trình quân lệnh nhưng không thành, ngược lại bị bắt giữ. Nhiệt Hà Đề đốc Cát Tư Hãn biết chuyện, vội vàng viết tấu chương gửi đến cho Càn Long. Tuy rằng Càn Long là vị hoàng đế thái bình thịnh thế, nhưng ngài rất nhạy cảm với những chuyện tranh giành quyền lực, liền lập tức phong cho Phúc Khang An làm Trực lệ Tổng đốc, toàn quyền chỉ huy quân đội ở Hà Bắc. Phúc Khang An hành sự quyết đoán, vừa nhậm chức liền lập tức đến Lâm Hóa chỉnh đốn quân đội – dùng lý do Mã Thiên Bị tự ý điều động quân đội, vi phạm quân kỷ để cách chức Mã Thiên Bị, xử tử. Sau đó, chàng lại dùng tội kích động quân tâm để đánh Trương Xuân Thành một trận nhẹ, đồng thời tiếp quản quân đội Hán quân Bát kỳ, thay thế 36 vị tướng lĩnh cấp Tham tướng trở lên, phá vỡ kế hoạch ban đầu của bọn chúng. Quân đội Mông Cổ ở Tả Nhạc Thác Đồ thấy vậy, liền dừng tiến công, chỉ đứng ngoài biên giới quan sát. Phúc Khang An lại dùng kế “dương đông kích tây”, lấy cớ Tả Nhạc Thác Đồ nhớ ơn hoàng thượng muốn đến Thừa Đức thăm bệnh, liền sai người đem theo thánh chỉ mời kỳ chủ Tang Đạt Khắc đến Thừa Đức. Tang Đạt Khắc vừa đi, quân Mông Cổ như rắn mất đầu, không bao lâu sau liền rút quân trở về.

Biến cố này nhanh chóng bị dập tắt, giống như viên đá ném xuống biển cả, không gây ra sóng gió gì. Lúc Phúc Khang An trở về kinh thành báo cáo với Càn Long, Càn Long đang uống thuốc, vẻ mặt bình tĩnh: “Trước khi xử tử Mã Thiên Bị, ngươi có thẩm vấn hắn ta nhận “quân lệnh” của ai để điều quân đến Thừa Đức không?”

Phúc Khang An quỳ xuống đáp: “Dạ không. Mã Thiên Bị tự ý làm giả quân lệnh đã là tội chết, nô tài cho rằng không cần phải thẩm vấn gì thêm – những lời đồn đại vô căn cứ càng ít càng tốt.”

Càn Long ngẩn người – đứa “cháu ngoại” này của ngài làm việc ngày càng trưởng thành, chín chắn hơn. Bất kể kẻ đứng sau giật dây Mã Thiên Bị chiếm lấy Lâm Hóa là ai, một khi chuyện này truyền ra ngoài sẽ trở thành một vụ scandal chấn động, vậy nên phải nhanh chóng tiêu hủy bằng chứng, dập tắt tin đồn ngay từ trong trứng nước, thậm chí để tránh những lời ra tiếng vào, ngài còn phạt cả Trương Xuân Thành – người đã lập công – để ổn định tình hình – ngài nhìn Phúc Khang An, trong lòng dâng lên chút tiếc nuối – một nhân tài văn võ song toàn như vậy lại chỉ có thể làm trần thần… Ngài thở dài. Một người chưa từng hối hận về quá khứ như ngài lại cảm thấy có lỗi, nếu như Phúc Khang An chỉ là một người bình thường, liệu có phải ngài sẽ không phải đau đầu như ngày hôm nay không? Quả nhiên mọi việc đều đã được định sẵn, con người không thể nào tránh khỏi!

“Tang Đạt Khắc hôm nay cũng đã khởi hành trở về Mông Cổ, xin Hoàng thượng yên tâm, Hòa Thân đã sắp xếp người tiếp đãi chu đáo, không hề để lộ ra bất kỳ điều gì đáng nghi.”

Càn Long lấy lại tinh thần: “Cả Mông Cổ cũng nhúng tay vào… Haiz, đúng là động tĩnh lớn…” Nếu như nói chuyện này chỉ là hành động bốc đồng của cá nhân, thì làm sao có thể khiến cho cả Nhiệt Hà, Ký Châu và Mông Cổ đều bất ổn được, “Trẫm hiểu rõ con người của Tang Đạt Khắc, nóng nảy, dễ bị người khác xúi giục, chưa chắc đã thực sự muốn tham gia vào chuyện này, cách làm của các ngươi là đúng rồi, trước tiên hãy ổn định tình hình đã. Về phía Mông Cổ…” Ngài dừng lại một chút, nhìn Phúc Khang An với ánh mắt phức tạp, Phúc Khang An biết rõ Càn Long đang muốn hỏi ai là người đứng sau xúi giục Tang Đạt Khắc dẫn quân đi xa như vậy, nhưng chuyện này không phải là chuyện mà người làm thần như chàng có thể đoán được, lúc này chỉ biết cúi đầu xuống, không dám trả lời.

Càn Long cũng hiểu điều này, nên không hỏi thêm nữa.

Hỉ Tháp Lạp Vương gia… Tuy rằng ông ta là người đứng đầu Mông Cổ, nhưng lại có mối thù không đội trời chung với Tả Nhạc Thác Đồ – hơn nữa thiên hạ ai ai cũng biết ông ta và Vĩnh Diễm có quan hệ mật thiết, nếu như ông ta thực sự muốn làm phản, thì cũng sẽ không dại gì mà lôi cả Mông Cổ vào – ngoài ông ta ra, thì chỉ còn lại…

Ngài nhắm mắt lại.

Vĩnh Lân.

Hoá ra đứa con trai út mà ngài yêu thương nhất, ngày ngày đến hầu hạ, ngọt nhạt lấy lòng, lại là vì nóng lòng muốn nhìn xem ngài khi nào mới nhắm mắt xuôi tay, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ! Chẳng lẽ… không thể đợi thêm vài năm nữa sao?!

Chuyện này tuy chưa có chứng cứ rõ ràng, nhưng dã tâm của Vĩnh Lân đã quá rõ ràng, khiến ngài lạnh cả sống lưng!

Giữa cốt nhục hoàng gia, rốt cuộc không có tình thân sao?!

Ngài nhớ đến bát thuốc kia đã bị chính tay mình hất đổ, lòng nặng trĩu.

Đông chí, Nguyên đán, Vạn thọ vốn là ba ngày lễ lớn trong cung, nhưng năm nay, vì bệnh tình Càn Long khi nặng khi nhẹ, ngay cả việc tế tổ, cáo trời đều do Vĩnh Lân thay mặt làm lễ, mọi người đều cho rằng buổi dạ yến tối nay ngài cũng không thể tham dự. Tối hôm đó, Vĩnh Lân chủ trì, ngồi chễm chệ ở vị trí đầu, bỏ mặc các huynh trưởng phía sau, ngay cả Bát a ca Vĩnh Tuyền vốn nhẫn nhịn cũng phải lên tiếng, Vĩnh Diễm lại chỉ thản nhiên, thậm chí còn an ủi huynh đệ đang bất mãn: “Hoàng a mã đã chọn Thập thất đệ chủ trì, đệ ấy ngồi vị trí đầu cũng là lẽ đương nhiên.”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài điện bỗng vang lên tiếng hô: “Hoàng thượng giá lâm -“

Vĩnh Lân giật mình, vội vàng đứng dậy, dẫn đầu quần thần quỳ xuống. Kiệu rồng được khiêng vào điện, tinh thần Càn Long lại tốt một cách lạ thường, minh mẫn, rạng rỡ, ánh mắt đảo qua một lượt, khiến cả điện im phăng phắc. Các triều thần vốn đang suy đoán bệnh tình Càn Long đến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hoàng a mã cát tường!” Vĩnh Lân hơi chột dạ, vội vàng lên tiếng.

Càn Long mặt lạnh như nước bước xuống kiệu, không để ý đến hắn, tự mình đi về phía trước, vết thương của Tiểu Quý Tử cũng đã khỏi hẳn, vội vàng chạy lên đỡ ngài bước lên bậc thang. Ngồi vào long ỷ, ngài lên tiếng, giọng nói đầy nội lực: “Trẫm bị cảm nhẹ, nghỉ ngơi hơn một tháng, khiến các khanh vất vả rồi. Truyền ý trẫm, những ai có mặt ở đây hôm nay, mỗi người thưởng một trăm lạng bạc, một chiếc mũ quan! Chuyện hành cung Thừa Đức bị cháy, là do trẫm làm việc bất đức, trời cao cảnh cáo -“

Các quan nghe xong, vừa mới đứng dậy lại vội vàng quỳ xuống: “Hoàng thượng thánh minh, từ thời Tam hoàng Ngũ đế đến nay hiếm có ai bằng, sao lại nói là làm việc bất đức!”

Mọi người đang tranh nhau thể hiện lòng trung thành, Càn Long đã phẩy tay: “Vĩnh Lân luôn hiếu thuận, thay trẫm đến Thịnh Kinh tế lễ tổ tiên, cầu phúc cho trẫm nhé? Hành cung Thừa Đức cũng đã cũ rồi, theo trẫm thấy lần này nên cho tu sửa lại, mới xứng đáng với uy nghi của đế quốc…”

Câu nói thoạt nghe có vẻ như không có ý gì đặc biệt, nhưng lại khiến cho mọi người sững sờ – vào lúc này, lại bị điều đến Thịnh Kinh, điều này có nghĩa là gì?

Bầu không khí trở nên căng thẳng, sắc mặt Vĩnh Lân trắng bệch, quỳ ở đó, hồn vía lên mây, ngay cả việc khấu đầu tạ ơn cũng quên mất. Vĩnh Diễm ngồi trên ghế vẫn thản nhiên, chỉ lẳng lặng quan sát, cho đến khi cầm ly rượu lên, ngẩng đầu uống cạn.

Phúc Khang An và Hòa Thân ngồi chung một bàn, chàng vô thức quay sang nhìn y, trên mặt Hòa Thân vẫn là nụ cười khó hiểu, nhưng lông mày đã nhíu lại.

Bầu không khí căng thẳng trong điện cho đến khi Tả Đô ngự sử Tiền Phong bước ra mới vơi đi phần nào.

Nhưng sự xuất hiện của vị ngự sử mặt nạ sắt này chưa chắc đã khiến cho mọi việc tốt đẹp hơn. Tuy rằng Phúc Khang An lâu năm không ở kinh thành, nhưng cũng đã nghe danh Tiền Phong, là một kẻ không sợ trời không sợ đất, chỉ cần ông ta cho là đúng, thì cho dù phải đối đầu với hoàng thượng ông ta cũng không ngại.

“Tiền Phong.” Càn Long cố gắng thể hiện vẻ khoan dung như thường lệ, thậm chí còn mỉm cười với ông ta, “Ngươi lại muốn khiến trẫm không vui sao?”

Tiền Phong quỳ xuống, dập đầu: “Nô tài không dám, nô tài đến đây là để dâng chữ cho Hoàng thượng!” Nói xong, ông ta giơ cao hai tay, dâng lên một cuộn tranh. Tiểu Quý Tử bước lên nhận lấy, mở ra, chỉ thấy bốn chữ lớn được viết bằng mực đen – “Diêu thiên thuấn nhật”, nét bút bay bổng, khí phách hùng hồn. Bốn chữ này vừa xuất hiện, bầu không khí căng thẳng trong điện bỗng chốc dịu đi – có vẻ như vị ngự sử này cũng đã già rồi, ít nhất cũng biết “thời thế tạo anh hùng”, bốn chữ này tuy bình thường nhưng lại là lời khen ngợi lớn nhất dành cho Càn Long.

Nhưng Càn Long lại không cười, ngài ngồi trên long ỷ, bỗng nhiên thẳng lưng, đôi mắt đã có phần đục ngầu trở nên u ám. Hòa Thân cũng không cười, y đặt ly rượu xuống, ánh mắt sắc nhọn nhìn thẳng vào Vĩnh Diễm đang ngồi đối diện!

Gia thân vương lại giả vờ như không biết chuyện gì, tự mình nói chuyện với Phúc Tấn Tần Lam, thỉnh thoảng lại cười ôm Thế tử Miên Ninh lên, lấy kẹo hoa quế trên bàn cho con trai ăn, trông rất đắc ý.

Nhưng Hòa Thân biết, vị vương gia này vừa mới ngoài ba mươi, tuổi trẻ sung sức, chưa bao giờ thực sự từ bỏ ngôi báu.

Trời Nghiêu ngày Thuấn- rõ ràng là ám chỉ Càn Long đã ở vị gần sáu mươi năm, nếu như muốn trở thành minh quân hiếm có thì nên học tập vua Nghiêu nhường ngôi cho Thuấn, nhường ngôi lại cho người khác! Tiền Phong dù có gan lớn đến đâu, nhưng nếu không có ai đứng sau chống lưng thì làm sao dám nói ra những lời này?!

“Tiền Phong.” Cuối cùng Càn Long cũng lên tiếng, phẩy tay, ra hiệu cho nhạc dừng lại, “Ngươi có ý gì, ai chỉ thị cho ngươi dâng bốn chữ này?”

“Không có ai chỉ thị, đây là ý của nô tài!” Tiền Phong vẫn quỳ ở đó, giọng nói cứng rắn hơn, “Hoàng thượng những năm nay sáu lần nam tuần, xây dựng vô số cung điện vườn tược, tiêu xài phung phí, hình như đã quên lời thề năm xưa khi lên ngôi?!”

Mọi người trong điện đều im bặt, lúc này, ai cũng hiểu rõ Tiền Phong đang muốn nói đến chuyện Càn Long khi lên ngôi đã từng thề trước linh vị Khang Hi rằng “Nếu trời cho ta sống lâu, ta nhất định không dám ở vị quá sáu mươi năm như Thánh tổ, nhất định sẽ nhường ngôi cho con”, những năm nay, ai cũng đã từng nghĩ đến chuyện này, tính toán xem nên theo về phe vị hoàng tử nào, nhưng nhìn Càn Long vẫn còn khỏe mạnh, tinh thần minh mẫn, hoàn toàn không có ý định làm Thái thượng hoàng, ai dám lớn gan nói ra chuyện này chứ?!

“Tốt! Vất vả cho ngươi còn nhớ đến chuyện nhà của trẫm.” Càn Long cười lạnh, liên kết lời nói của Tiền Phong với chuyện của Vĩnh Lân, bỗng nhiên cao giọng quát: “Rốt cuộc là ai đứng sau chống lưng cho ngươi, dạy ngươi nói những lời vu khống bôi nhọ hoàng thượng này!”

Lời vừa nói ra, các hoàng tử, thân vương đều ngồi không yên, sợ hãi đứng dậy quỳ xuống, Vĩnh Lân càng sợ đến mức mặt mày tái mét. Tiền Phong lại không hề sợ hãi, ngẩng cao đầu nói: “Không có ai chỉ thị, càng không có ai chống lưng! Hoàng thượng! Xin người hãy nghĩ lại, những năm nay, tuy rằng quốc khố có thêm nhiều khoản thu, nhưng lại tiêu tốn vào việc xây dựng, ban thưởng cho các sứ thần nước ngoài, chiến tranh biên giới liên miên, chuyện nào không phải là đốt tiền?! Người ta đều nói thời Càn Long thịnh thế, nhưng ai nhìn thấy dưới lớp áo lộng lẫy kia là cơn sóng ngầm đang chực chờ nuốt chửng tất cả? Người vừa nói, chuyện hành cung Thừa Đức bị cháy chưa chắc đã không phải là lời cảnh táo của trời cao! Hoàng thượng, nô tài không có ý đồ cá nhân, nhưng tác phong xa hoa lãng phí của triều đình nên được thay đổi!”

Hòa Thân thầm thở dài – những lời này của Tiền Phong, y làm sao không biết? Nhưng vào thời điểm này, nói ra chỉ khiến cho mọi việc thêm xấu đi!

“Ý của ngươi là những năm nay trẫm cố gắng, thập toàn võ công, tứ kho toàn thư đều là vô ích, chỉ biết xa hoa lãng phí?!” Càn Long dựa tay vào thành ghế đứng dậy, Tiểu Quý Tử vội vàng chạy lại đỡ, nhưng bị ngài hất ra, “Ngươi muốn thay đổi trẫm?!”

“Nô tài không dám! Nô tài nói đều là lời thật lòng, chỉ mong cho quốc gia, không hề có ý đồ cá nhân! Hoàng thượng! Người không nên để Khánh Quận vương đến Thịnh Kinh cầu phúc – mà nên dừng việc tu sửa hành cung Thừa Đức, dừng tất cả các cuộc chinh phạt, tiết kiệm, ưu tiên cho dân, đó mới là kế sách lâu dài! Nếu không e rằng sẽ giống như Hán Vũ đế, phải gánh trách nhiệm trên vai!”

Đôi mắt đã có phần đục ngầu của Càn Long bỗng chốc sáng lên, trong đó hiện lên vẻ giận dữ!

“Tiền Phong!” Hòa Thân đứng bật dậy, trước khi Càn Long nổi giận, y đã lên tiếng quát: “Ngươi thật là mất dạy, dám nói năng bừa bãi ở đây! Người đâu! Kéo tên loạn thần tặc tử này xuống, giam lại!”

Nếu là người khác, Càn Long nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nhưng người nói lại là Hòa Thân – Càn Long thở hổn hển, một lúc sau mới bình tĩnh lại, phẩy tay: “Kéo xuống!”

Tiền Phong vẫn còn oan ức, vừa đi vừa kêu: “Xin Hoàng thượng nghe lời khuyên can! Xin Hoàng thượng nghe lời khuyên can!”

Càn Long run rẩy cúi đầu nhìn đôi bàn tay đầy nếp nhăn của mình, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, nhìn quanh các quan đang quỳ dưới đất không dám ho hắng – trong lòng những người này, chắc cũng có người cùng suy nghĩ với Tiền Phong chăng?

Sáu mươi năm… giới hạn này, cuối cùng cũng đến rồi sao?

Tất cả những kẻ muốn kế vị ngôi báu, đều mong ngài sớm “qua đời”, không, có lẽ còn ngoại lệ, ngài quay sang nhìn Vĩnh Diễm đang ôm Miên Ninh với vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt hơi thoáng chốc lại…

“Tiếp tục… dùng tiệc đi.” Ngài lại lên tiếng, nhưng giọng nói đã trở nên già nua, ngài nghĩ, thời đại thịnh thế của ngài, khí phách hùng hồ của ngài, có lẽ, thực sự đã đến lúc kết thúc…

Tác giả có lời muốn nói:

Mất động lực rồi T T
Bữa tiệc sau đó, ai nấy đều mang tâm tư riêng, ăn không ngon, kết thúc chóng vánh. Hòa Thân không về nghỉ ngơi, y một mạch đi giữa những khóm hoa, đến lầu Vân Sơn Thắng Địa. Hòa Thân dừng bước, như có linh tính, bóng người cao lớn phía trước chậm rãi xoay người, bốn mắt nhìn nhau.

Áo bào của Vĩnh Diễm bay phấp phới trong gió đêm, tô điểm cho vẻ mặt lạnh lùng như băng sương và thận trọng của hắn, không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Hắn nhếch mép cười nhạt: “Hòa trung đường.”

“A mã?” Miên Ninh có chút sợ hãi nhìn Hòa Thân với vẻ mặt sa sầm, kéo kéo vạt áo Vĩnh Diễm.

Hòa Thân nhìn Tần Lam và Miên Ninh đang đi theo sau Vĩnh Diễm, cung kính hành lễ, sau khi đứng dậy lại im lặng không nói. Vĩnh Diễm mỉm cười, nắm lấy tay Miên Ninh, dịu dàng xoa má cậu bé: “Hai người đi trước một chút, ta có chuyện muốn nói với Hòa trung đường.”

Chờ mọi người đi xa, Hòa Thân mới nhíu mày: “Ngươi… vẫn ra tay sao… Bao nhiêu năm dung túng, nuôi hổ mà không biết, chỉ để chờ Khánh Quận vương mắc sai lầm – cuối cùng còn tìm đến Tiền Phong làm chim đầu đàn chết thay, Khánh vương và hắn ta bây giờ như hình với bóng, đúng là tội danh tranh giành ngôi vị!”

Hừ… Bao nhiêu năm qua luôn né tránh, không muốn dính líu, vậy mà vì chuyện này, lại đến chất vấn ta?

“Sao Hòa trung đường lại nghĩ là ta hại Thập thất đệ phải đi Thịnh Kinh thủ lăng?” Giọng nói mang theo chút châm chọc.

Không cần ra tay, chỉ trong bóng tối đã có thể khống chế được Vĩnh Lân trẻ tuổi nóng nảy, khiến hắn ta thua tan tác, còn ai có bản lĩnh này nữa? – Thủ đoạn của vị Thập ngũ gia này, y đã được lĩnh giáo rồi. Hòa Thân mím môi nhìn hắn, không trả lời thẳng vào câu hỏi: “Ta chỉ muốn nói, thời cơ chưa chín muồi, sao Gia thân vương không chờ thêm vài năm nữa, hành động liều lĩnh như vậy, nhỡ có sơ suất gì thì uổng công bao lâu nay?”

Vĩnh Diễm cười khẩy: “Hòa trung đường đang muốn ra oai phủ đầu ta sao? Ta không làm, cũng chẳng sợ thừa nhận! Ta có bản lĩnh gì mà dám động đến vị trí Thái tử chứ? Ta khác với Thập thất đệ, hắn ta làm ra loại chuyện này, chính là đã có ý đồ bất trung bất hiếu bất nghĩa, chẳng lẽ đây cũng là lỗi của ta? Hòa đại nhân, ngươi quá đề cao ta rồi – Vĩnh Diễm ta bây giờ cho dù có lòng cũng bất lực!” Dừng lại một chút, hắn khàn giọng bổ sung: “Tu thân, tề gia mới có thể trị quốc bình thiên hạ, mười năm trước hoài bão của ta đã bị người khác dập tắt, bây giờ ta chỉ nghĩ đến vợ con, còn ngôi báu kia – được thì ta vui, mất thì ta chịu, không trách trời trách đất – ngươi thấy sao?”

Hòa Thân hơi sững sờ, ánh mắt Vĩnh Diễm lúc này như tro tàn, khiến y cảm thấy chấn động, vô thức muốn tin lời hắn nói – Chẳng lẽ chính là y, đã khiến cho hắn mất đi hoài bão và ý chí chiến đấu hay sao?

Y cắn môi, cái đêm đen tối kia, bao nhiêu năm qua, vẫn là vết thương không thể chữa lành, nỗi đau không thể quên lãng! Ngẩng đầu lên, Vĩnh Diễm đã đứng ngay trước mặt, y vô thức lùi về sau nửa bước, Vĩnh Diễm lại nắm lấy tay y, trong đôi mắt đã không còn sự cuồng nhiệt như xưa, thay vào đó là sự cô độc và lạnh lẽo: “Ngươi sợ cái gì? Trí Trai… Ta còn hận chuyện năm đó hơn cả ngươi, đáng lẽ ra chúng ta có thể trở thành tri kỷ, là quân thần hoàn hảo – nhưng bây giờ không thể nữa rồi – Nếu ngươi không có ý, tại sao năm đó lại đối xử với ta như vậy, nếu ngươi có ý, tại sao lại phải dẫm đạp lên tấm lòng của ta?! Mười một năm rồi, cuối cùng ta cũng hiểu, thì ra sai lầm lớn nhất trong đời ta, chính là gặp được ngươi…”

Hòa Thân trừng lớn mắt, y chưa từng thấy Vĩnh Diễm đau khổ và yếu đuối như vậy, hắn luôn là người theo đuổi, cố chấp muốn có được tất cả những gì mình muốn, vậy mà bây giờ hắn lại…

Đáng tiếc là đã quá muộn.

Uyên ương tan tác, mưa tạnh hơi lạnh, mười một năm trước chỉ là một giấc mơ.

Họ đã không thể quay về như trước nữa, tất cả, đều là do số phận.

Vĩnh Diễm đi vòng qua hòn non bộ, đúng lúc đụng phải Phúc Khang An đang đi tìm hắn. Khác với vẻ mặt ngạc nhiên của Phúc Khang An, hắn lại không hề bất ngờ, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười – đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, hai người lại đứng đối diện nhau, nhưng Vĩnh Diễm lúc này, đã không còn là chàng trai nóng nảy năm xưa nữa.

“Tham kiến Thập ngũ gia…” Phúc Khang An cắn răng, cuối cùng vẫn quỳ xuống – Chàng có hận Vĩnh Diễm không? Hận – người “huynh đệ” cùng cha khác mẹ này, người chủ tử danh chính ngôn thuận này! Chàng có thể làm gì đây, Phú Sát thị tuy đã qua đời, nhưng vẫn luôn ám ảnh chàng – khiến cho chàng không thể quên được thân phận “nô tài” của mình!

Vĩnh Diễm vẫn nở nụ cười nhạt, thậm chí còn chủ động đỡ chàng dậy: “Ngươi đen đi nhiều rồi, chắc là đánh giặc vất vả lắm, phải giữ gìn sức khỏe. Ngươi chính là “lính cứu hỏa” của Đại Thanh, không thể có chút sai sót nào được.”

Câu nói này Càn Long thường hay nói, nhưng từ miệng Vĩnh Diễm nói ra, lại mang theo ý tứ khác thường. Phúc Khang An nhìn hắn, Vĩnh Diễm lại nở nụ cười nhạt nhẽo, giả tạo, sau đó quay người đuổi theo vợ con.

“A mã! Người vừa nói gì với Hòa trung đường vậy?”

Vĩnh Diễm nắm lấy tay Miên Ninh, không trả lời, bước về phía nội viện, cho đến khi Miên Ninh kêu đau, Vĩnh Diễm mới hoàn hồn, nhìn thấy trên tay con trai có vài vết bầm tím đáng sợ.

“A mã… con đau…” Miên Ninh vốn dĩ rất sợ người cha lạnh lùng này, nhưng từ sau chuyến đi săn bắn ở Mộc Lan, a mã bỗng nhiên đối xử tốt với cậu bé, khiến cho cậu bé có chút hy vọng vào tình cha con.

Vĩnh Diễm buông tay ra, ngồi xuống, nhíu mày lạnh lùng nói: “Miên Ninh, sau này con sẽ phải làm việc lớn, chút đau đớn này mà cũng không chịu được, thì không xứng đáng làm con cháu Ái Tân Giác La, hiểu chưa?” Nói xong, hắn đứng dậy, đẩy Miên Ninh vào tay Tần Lam, sải bước rời đi – không hề quay đầu lại.

Từ bỏ? Ái Tân Giác La Vĩnh Diễm hắn sống đến bây giờ đã từng thất bại, từng nhẫn nhục, từng gặp trắc trở, nhưng chưa bao giờ biết từ bỏ! Hòa Thân, là y quá tự cao tự đại hay là y chưa bao giờ hiểu hắn?!

Mục Chương A nói đúng, bây giờ tình thế y mạnh hơn hắn, vậy thì hắn cứ diễn một màn tình cảm đau khổ cho y xem!

Tâm niệm của hắn đã ăn sâu vào máu, đời này không thể nào buông bỏ – Càn Long cũng vậy, Phúc Khang An cũng vậy, cuối cùng y chỉ có thể thuộc về hắn – Hắn không quan tâm phải chờ đợi bao lâu, cho đến khi nào hắn thực sự nắm giữ thiên hạ –

Đến lúc đó, y sẽ không còn đường nào để trốn tránh.

Tối hôm đó, Vĩnh Diễm không hề quay về phòng ngủ chính. Lúc hắn vén rèm bước vào, Khanh Liên vẫn đang thêu thùa, dưới ánh đèn le lói, nàng ta cẩn thận thêu chiếc túi hương trên tay. Nghe thấy tiếng động, nàng ta còn chưa kịp đứng dậy hành lễ, đã bị Vĩnh Diễm giật lấy chiếc túi hương, hận giọng nói: “Làm cái thứ này làm gì? Ai sẽ nhớ đến ngươi chứ?! Hả?!”

Khanh Liên không hiểu vì sao vị vương gia luôn bình tĩnh và lạnh lùng này lại có thể thất thường như vậy, còn chưa kịp phản ứng đã bị Vĩnh Diễm ôm lấy eo, ném lên giường.

Vĩnh Diễm mắt đỏ ngầu, giật tung bộ váy của Khanh Liên, đè lên người nàng ta, nhưng trong đầu hắn lúc này đều là hình bóng của Hòa Thân và Phúc Khang An – Hắn đã diễn đủ rồi! Chỉ có Khanh Liên! Trước mặt người phụ nữ không có gia thế, không có quyền lực này, hắn không cần phải che giấu bản thân nữa, hắn biết năm đó người mà Khanh Liên yêu là Hòa Thân, nhưng lại bị hắn ta ngăn cản – Bao năm qua, người trong Gia vương phủ đều ghen tị với sự sủng ái mà Khanh Liên nhận được, hắn thích cảm giác ở bên cạnh nàng ta mà không cần phải kiêng dè bất cứ điều gì, hắn muốn nàng ta cũng phải nếm trải nỗi đau khổ tương tư như hắn!

Khác biệt là, nàng ta như con thuyền trôi dạt, chỉ có thể bị động chịu đựng tất cả, còn hắn, sớm muộn gì cũng sẽ nắm giữ vận mệnh của mình, thậm chí là vận mệnh của cả thiên hạ!

“Ngươi cũng thích y sao?” Hắn cười thô bạo trong cơn thở dốc, đôi mắt đen lấy bừng lên ngọn lửa giận dữ điên cuồng, “Y đã từng nhìn ngươi lấy một cái chưa? Ngươi không phải vẫn nằm dưới thân ta, làm phụ nữ của Vĩnh Diễm ta sao?!”

Nàng ta cắn chặt môi, chịu đựng sự tấn công như vũ bão –

Ngọn lửa trong lòng hắn chưa bao giờ dập tắt, hắn chỉ là đang nhẫn nhịn, đang kìm nén, đến một ngày nào đó bùng phát, ngọn lửa hồng liên rực cháy này, sẽ thiêu rụi cả hai người, biến thành tro bụi.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má nàng ta – Rốt cuộc ai mới là người đáng thương?

Ánh nến bên ngoài màn che chập chờn vài cái, cuối cùng cũng lụi tàn, nhường chỗ cho ánh trăng như nước tràn vào khung cửa, đúng là –

Đèn tắt bài ca lười hát, trăng nghiêng mờ ảo, đêm về lạnh lẽo, trong màn hương nồng ấm, giấc mộng trở về lầu cao, gặp gỡ rồi lại chia xa vội vã, hận gặp gỡ, hận chia xa, hận tình duyên.

Càn Long sau khi mất hứng, hạ chỉ bãi bỏ việc tu sửa hành cung, lập tức rời khỏi Thừa Đức. Ngày hôm sau trở về Bắc Kinh, liền hạ chiếu cho Hòa Thân vào gặp.

Tiểu Quý Tử khi mở cửa điện Phụng Tiên cho Hòa Thân, lặng lẽ lắc đầu, Hòa Thân hơi nhíu mày – Với kinh nghiệm mười năm theo hầu Càn Long, ngay cả Tiểu Quý Tử cũng không đoán được hôm nay Hoàng thượng triệu y vào để làm gì?

Nhưng trên mặt vẫn không để lộ cảm xúc, chờ mọi người lui ra, đóng cửa điện lại, y mới xắn tay áo lên, quỳ xuống dập đầu ba cái.

“Hòa Thân.” Càn Long quay lưng về phía y, nhìn những bức hoành phi của tổ tiên, dưới ánh nến lung linh, trông vô cùng xa vời và mờ nhạt, “Đại Thanh truyền đến đời trẫm, cũng đã được sáu đời, nếu tính cả thời ông ngoại trẫm là Nỗ Nhĩ Hách Tắc phục hưng Ái Tân Giác La, thì phải truy ngược lại thời Vạn Lịch nhà Minh – Những năm đầu nhập quan, bao nhiêu người muốn phản Thanh phục Minh, nói rằng người Mãn chúng ta không thể ngồi vững ngôi vua Trung Nguyên, nhưng bây giờ đã hơn trăm năm trôi qua, còn ai nhớ đến những tên họ Chu kia chứ? An dân, thống nhất Mãn Hán, điều này, trẫm cho rằng mình đã làm đủ rồi.”

“Hoàng thượng thánh minh -“

“Thôi đừng nói những lời nịnh nọt nữa.” Càn Long quay người lại, phẩy tay, “Trẫm biết, trong lòng ngươi đang oan ức – vì chuyện thông thương với người Anh, ngươi vẫn còn giận trẫm…”

Hòa Thân giật mình ngẩng đầu – y không ngờ Càn Long tuy đã già nhưng vẫn nhìn người rất chuẩn, ngay cả những biến động nhỏ nhất trong lòng y – vội vàng biện minh: “Nô tài không dám! Nô tài làm sao dám có ý nghĩ xấu về Hoàng thượng, càng không dám oán hận -“

Càn Long cười, nhưng nụ cười mang theo sự mệt mỏi của người già, ngài cúi người đỡ Hòa Thân dậy, nhìn thẳng vào mắt y: “Nếu trẫm còn trẻ ba mươi tuổi, có lẽ đã đồng ý chuyện thông thương rồi, đáng tiếc, trời không cho ta thời gian…”

Hòa Thân kinh ngạc nhìn Càn Long. Càn Long xoay người, lấy ba nén nhang, đi qua bài vị của Ung Chính, Hòa Thân cứ tưởng ngài sẽ thắp nhang cho tiên đế, nhưng không ngờ Càn Long lại tiếp tục đi về phía trước, đến trước linh vị của Khang Hi, cung kính cúi đầu ba lần, hai tay cắm nhang vào lư: “Trẫm… chưa bao giờ quên lời hứa sáu mươi năm với Thánh tổ, nhưng những năm nay lại không hề nhắc đến, chính là không muốn các khanh có ý đồ riêng, kết bè kết phái, gây ra chuyện như chuyện cửu vương tranh ngôi năm xưa – Thánh tổ cả đời minh mẫn, chỉ có những năm cuối đời, các a ca tranh giành ngôi vị, gây ra biến động lớn, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ! Trẫm sợ nhất là chuyện huynh đệ tương tàn, cho nên mới không dám nhường quyền. Ban đầu trẫm cứ tưởng các a ca đều rất ngoan ngoãn, ai ngờ lần này nếu không phải trẫm mạng lớn, thì chưa chắc đã tránh khỏi kiếp nạn này! Không phải trẫm không muốn lập Thái tử, mà là trẫm không tìm được ai thực sự có tài năng và đức độ, chuyện thông thương kia, nếu trẫm đồng ý, thì quốc khố sẽ dồi dào, nhưng đồng thời cũng sẽ nảy sinh vô số tệ nạn! Nước Anh kia là bầy sói đói! Một nước nhỏ bé ở xa xôi như vậy, cũng muốn đến Trung Nguyên này chia chác! Hòa Thân à… Trẫm luôn hiểu rõ suy nghĩ của ngươi, nhưng nếu như trẫm có mệnh hệ gì, thì ai sẽ là người chủ trì đại cục?! Đại Thanh này không dễ giữ, những năm qua ngươi chắc hẳn đã hiểu rõ, chỉ có người đứng ở vị trí như ngươi, mới có tư cách nói rằng thời Càn Long thịnh thế này khó khăn lắm mới có được! Trẫm vốn định thành toàn cho ngươi, khiến cho chúng ta trở thành đôi quân thần hoàn hảo đầu tiên trong lịch sử, nhưng không được, ngươi và tài năng của ngươi phải giữ lại cho con cháu trẫm, cho nên trẫm mới phải phủ định nỗ lực của ngươi – Chuyện thông thương giữa hai nước, trẫm sẽ để lại cho ngươi, để ngươi phò tá vị hoàng đế tiếp theo…” Càn Long dừng lại một chút, dường như muốn nâng tay xoa má Hòa Thân, nhưng cuối cùng lại thôi, “Nhìn ngươi xem, con trai cũng đã lập gia đình rồi, vậy mà vẫn còn đỏ mắt khóc như vậy -“

“Hoàng thượng lo lắng cho Đại Thanh, là nô tài ngu dốt, tự cho mình là thông minh -” Giọng Hòa Thân cũng có chút nghẹn ngào. Càn Long cúi đầu nhìn y, trong đôi mắt đục ngầu hiện lên vẻ dịu dàng hiếm có: “Ngươi không ngu dốt, ngươi là người hiểu trẫm nhất trên đời này, “Lo trước vui sau” – Trên đời này, nếu có ai có thể nhìn ra được những thiếu sót của thời Càn Long thịnh thế, thì người đó chỉ có thể là ngươi! Còn Tiền Phong kia, hắn ta đáng ghét không phải vì hắn ta có ý đồ khác, cũng không phải vì hắn ta dám nói thẳng, mà là vì hắn ta muốn nịnh nọt Vĩnh Lân nên mới phủ nhận tất cả những nỗ lực của trẫm! Hắn ta còn muốn có được danh tiếng là người dám nói thẳng, mà không coi hoàng thượng ra gì! Nếu là thời tiên đế, hắn ta dám làm càn như vậy sao? Chẳng qua là vì trẫm đã nói rằng sẽ không trừng phạt những lời nói thẳng, cho nên hắn ta mới dám lớn gan như vậy! Trẫm giận là vì hắn ta đã không còn coi trung quân là gì nữa, tội danh lừa dối vua – đây là điều mà người làm thần nên làm sao?!”

Nói đến đây, giọng ngài đã đầy vẻ giận dữ. Hòa Thân lạnh sống lưng, y quá hiểu Càn Long rồi – Tiền Phong đã bị bắt vào ngục nhiều ngày nay, Hoàng thượng… muốn giết Tiền Phong – nhưng lại không có cớ, thân phận Ngự sử chính là lá bùa hộ mệnh của Tiền Phong.

“Các khanh… đều nói gì?” Thực ra Hòa Thân biết, mọi người đều là người thông minh, ai lại không nói theo ý của hoàng thượng chứ?

“Đều là những lời nói phải trừng trị nghiêm minh, cách chức hắn ta, các a ca phản ứng đặc biệt gay gắt, đều nói Tiền Phong là kẻ gian thần, còn muốn xử trảm hắn ta.” Càn Long hừ lạnh, “Thật là ngớ ngẩn.”

Hòa Thân cúi đầu im lặng, giết Ngự sử là chuyện không thể nào, phản ứng của các a ca cũng nằm trong dự đoán, bất kể Tiền Phong có nói lên nỗi lòng của họ hay không, việc yêu cầu trừng trị nghiêm minh Tiền Phong và kiên quyết khuyên Hoàng thượng thoái vị đều là những lời phải nói, nếu không chẳng phải là tự vạch áo cho người xem lưng, nhưng lại nghe Càn Long nói tiếp: “Chỉ có một người ngoại lệ – Vĩnh Diễm.”

Hòa Thân giật mình, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Càn Long: “Gia thân vương?”

“Hắn ta không kiêng dè, trực tiếp nói trẫm nên khoan dung cho Tiền Phong để mở rộng ngôn luận. Chuyện này nếu đặt vào thời trước, cho dù là hoàng đế nào cũng sẽ nghi ngờ hắn ta là kẻ đứng sau giật dây, nhưng trẫm thấy, hắn ta làm vậy là vì đại cục, còn tốt hơn những kẻ khác chỉ biết lo lòng mình.”

Hòa Thân thầm cảm thấy bất an, y mơ hồ cảm thấy, việc Càn Long triệu y vào hôm nay, không hề đơn giản. Quả nhiên, Càn Long vươn tay vỗ nhẹ, một lão thái giám từ trong cánh cửa bí mật bước ra, tóc trắng râu dài, nhưng lại ăn mặc rất gọn gàng, cẩn thận cầm một chiếc hộp gỗ tử tân, quỳ xuống trước mặt Càn Long – Hòa Thân nhận ra, đó là Tổng quản thái giám của điện Giao Thái, người giữ ngọc tỷ, một người câm từ nhỏ.

“Hòa Thân à… Trên đường trở về kinh thành, trẫm thường hay mơ… mơ thấy Thánh tổ, Thế tông, và Hoàng thái hậu…” Càn Long nhìn cuộn giấy màu vàng và một phương ấn tỷ lớn được lấy ra từ trong hộp, ánh mắt hơi trống rỗng, “Lúc trước, Ngũ thúc của ngươi còn sống cũng từng nói với trẫm… Lúc đó trẫm không vui, phẩy tay áo bỏ đi – Bây giờ… người già rồi, không chịu nhận cũng không được…”

“Hoàng thượng!”

Càn Long lắc đầu, nắm lấy tay Hòa Thân: “Bản chiếu này, sớm muộn gì cũng phải đặt sau tấm biển “Chính Đại Quang Minh”, trẫm đã nghĩ kỹ rồi, từ xưa đến nay, chưa có vị hoàng đế nào có thể tự mình truyền ngôi cho con, trẫm muốn làm người đầu tiên… Ngươi đến đây, mài mực đi…”

Hòa Thân nuốt nước bọt, run rẩy cầm cây bút lông nặng trĩu, Càn Long nói từng chữ một, y dường như không hiểu gì cả, chỉ lặp lại một cách máy móc – cho đến khi Càn Long chậm rãi nói: “… truyền ngôi cho Thập ngũ tử Vĩnh Diễm -“

Hòa Thân cứng người, vô thức quỳ xuống, lần này là thực sự bị dọa, “Hoàng thượng đang thời kỳ thịnh thế, sao lại nói chuyện thoái vị!”

“Sao vậy? Ngươi… không hài lòng với lựa chọn này sao?” Càn Long nhạy bén nhận ra sự run rẩy của Hòa Thân. Hòa Thân và các a ca bao năm nay không hề qua lại, y luôn lạnh lùng quan sát, nếu y không hài lòng với Vĩnh Diễm, chứng tỏ Vĩnh Diễm có điểm gì đó không xứng đáng làm vua, trong triều, nếu có ai không vì lợi ích cá nhân mà ủng hộ ai, thì người đó chỉ có thể là Hòa Thân, “Ngươi… có người khác trong lòng sao?”

Hòa Thân ngẩng đầu nhìn Càn Long, trong mắt Càn Long hiện lên ánh sáng sắc lẹm – Nếu như y gật đầu, Càn Long nhất định sẽ nghe theo, y cũng sẽ biết được Vĩnh Diễm không tốt đẹp như y nghĩ, hơn nữa, nếu y lên tiếng, sau này khi Vĩnh Diễm lên điện Kim Loan, liệu y có thể quên được đêm hôm đó hay không? Tình cảnh lúc đó sẽ ra sao?! – Nhưng lúc này, y lại nhớ đến đêm hôm đó, trên lầu Vân Sơn Thắng Địa, Vĩnh Diễm đã lạnh lùng nói – “Thì ra sai lầm lớn nhất trong đời ta, chính là gặp được ngươi…”

Chính y cũng đang oán trách mối nhân duyên oan nghiệt này, hận vì sao năm đó lại gặp gỡ hắn… Trong lòng bỗng dâng lên chút chua xót và hối hận. Y nghĩ, bao nhiêu năm qua, Vĩnh Diễm chắc hẳn đã quên đi rồi, hơn nữa bây giờ hắn ta đã có vợ con đủ đầy, đã làm cha, chắc hẳn đã thoát khỏi mối tình đơn phương năm xưa, chẳng lẽ y lại vì sự ích kỷ của mình, mà chọn một người khác không bằng hắn ta làm người kế vị hay sao?

“Không… nô tài, nô tài chỉ là… không nỡ xa Hoàng thượng…” Hòa Thân nhắm mắt lại, cuối cùng cũng thốt ra lời này, kèm theo đó là tiếng thở dài trong lòng.

“Ngốc lắm, chẳng phải… còn hai năm nữa sao…” Càn Long cũng có chút xúc động, “Trẫm cũng nghĩ vậy… Dù sao… hắn ta cũng là người hiền lành, hiếu thuận, là một minh quân…”

Thế là mọi chuyện đã được an bài – Càn Long tự tay đóng ấn tỷ, cuộn bản chiếu lại, cất vào trong hộp, sai thái giám đem đến điện Càn Thanh, cất giữ sau tấm biển “Chính Đại Quang Minh”.

Còn Hòa Thân, nhìn ấn tỷ màu đỏ chói mắt kia, bỗng dưng cảm thấy như có mùi máu tanh xộc vào mũi.

Hòa Thân rời khỏi hoàng cung, trở về phủ đệ, trong lòng vẫn còn bàng hoàng, không thể tĩnh tâm lại được. Y ngồi thiền trong Gia Lạc đường một lúc, bỗng nghe thấy tiếng động ồn ào ở ngoài vườn, chớp mắt một cái, tấm rèm đã bị vén lên, một bóng người lao vào. Hòa Thân vừa định đứng dậy, người kia đã ôm chầm lấy vai y. Hòa Thân cười bất đắc dĩ: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, cũng lập gia đình rồi, sao vẫn còn vô lễ như vậy?”

Người có thể làm càn như vậy trong Hòa phủ, ngoài con trai độc nhất của y – Phong Thân Ân Đức ra thì còn ai vào đây nữa.

“A mã!” Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt chàng trai trẻ tuổi này vẫn giống hệt như xưa, đây chính là kết quả mà Hòa Thân đã bỏ ra biết bao tâm huyết để nuôi dưỡng, hoàn toàn khác biệt với chính y… tươi sáng và rạng rỡ. “Con hiếm khi mới về nhà một lần, cha đừng mắng con nữa mà!”

Hòa Thân sững người, theo bản năng chỉnh lại quần áo, Phong Thân Ân Đức liền ngăn cản: “Công chúa không có ở phủ, cha đừng có lúc nào cũng giữ kẽ như vậy… mệt lắm đấy.”

Hòa Thân định nghiêm mặt, nhưng rồi lại không nhịn được, nở nụ cười chân thành đầu tiên trong ngày hôm nay, vừa cưng chiều vừa bất lực nói: “Con này… ở rể bao lâu nay, quen rồi phải không? Mấy hôm trước cha có sai Lưu Toàn mang đồ đến cho con, con nhận được chưa?”

Phong Thân Ân Đức mỉm cười lắng nghe những lời dặn dò tỉ mỉ của người cha đang là trung đường đương triều, nhưng trong lòng lại không biết đang nghĩ gì – Thực ra, hắn hoàn toàn không muốn làm phò mã – Đại Thanh có luật, phò mã sau khi cưới công chúa chỉ được mang danh nghĩa, không được nắm thực quyền, hơn nữa hắn và Thập công chúa kết hôn đã được nửa năm, số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần công chúa triệu kiến, hắn lại phải bỏ tiền ra mua chuộc ma ma trong phủ, nếu không tin tức truyền ra ngoài, chính là hư hỏng, mất mặt công chúa, tuy rằng nàng ta là ngoại lệ, được phong là Hòa Thạc cách cách! Cho nên ngày ngày hắn chẳng có việc gì làm, sống một cuộc sống như chim trong lồng vàng, xa hoa lộng lẫy nhưng lại – vô vị.

Nhưng hắn biết, đám cưới này, hắn không thể không leo lên, cho dù đó không phải là ý muốn của hắn.

Cha hắn cần đám cưới này, cần thân phận này – để có thể tự tin tung hoành trên vũ đài của mình.

Như vậy là đủ rồi, hai cha con họ, chỉ cần một người có thể làm chủ thiên hạ là được.

Nói chuyện với con trai đến tận khuya, vì lễ nghi, Phong Thân Ân Đức phải quay về phủ, Hòa Thân tự mình tiễn con trai ra ngoài cửa, nhìn hắn cưỡi ngựa rời đi, nụ cười trên môi mới dần biến mất.

Đúng vậy… y còn có Phong Thân Ân Đức… còn có gia nghiệp khổng lồ này!

Bất kể chuyện gì đã xảy ra, con đường này, vẫn phải tiếp tục đi.

“Lưu Toàn.” Vẻ mặt y đã lấy lại vẻ kiên định như thường lệ, “Chọn trong kho một chiếc nhẫn ngọc bích tốt nhất, đem đến Gia thân vương phủ – nhớ là phải kín đáo. Chuẩn bị cho ta, ta muốn ra ngoài.”

Lưu Toàn vội vàng đáp lời, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt, không biết lão gia muốn đi đâu?”

Hòa Thân hạ mắt xuống, giấu đi ánh nhìn sâu thẳm. “… Ngục giam Thuận Thiên phủ.”