Một Đời Bình Yên

Chương 17

Thêm một lần nữa tôi muốn bật cười, và chính xác tôi cũng đã làm như vậy. Mấy người này lật mặt còn nhanh hơn lật bàn tay. Mới vừa nãy hùa nhau chửi tôi thậm tệ, giờ đã nịnh hót thí dỗ...

Hình như họ coi tôi là trẻ con thì phải, vừa đánh vừa xoa à?

- Cô nghĩ tôi thiếu tiền sao?

- Không. Chúng tôi chỉ muốn hòa giải với cô thôi.

- Tiếc thật. Tôi lại không muốn hòa giải với các cô cơ. Thế này đi, các cô cố gắng đợi thêm chút nữa chờ luật sư của nhà tôi đến rồi chúng ta làm việc tiếp nhé...

- Cô nhất định dồn chúng tôi vào đường cùng sao?

Tôi chỉ tay vào người mình:

- Là ai dồn tôi vào đường cùng trước?

- Chúng tôi đã xin lỗi và bồi thường cho cô rồi còn gì?

- Mọi chuyện với cô xem chừng đơn giản nhỉ? Bây giờ cô gây ra tội lớn, chỉ cần xin lỗi là không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật à? Tôi không có nhiều thời gian đôi co với cô, chúng ta cứ tuân theo pháp luật mà làm. Tôi là một công dân yêu nước...

Thuyết phục tôi mãi không được, mấy mụ kia lại bắt đầu giở trò:

- Cô đừng quá đáng...

Chưa kịp trả lời, điện thoại của tôi đã rung liên hồi, là chú già gọi đến:

- Alo.

- Nhóc để quên tập vẽ trên bàn làm việc của tôi nài. Tôi về lấy tài liệu thì phát hiện ra, giờ có cần gấp không tôi tiện đường mang qua công ty cho...

Nhắc mới nhớ, mấy mẫu thiết kế của tôi đến hạn nộp mà tôi vẫn chưa làm xong phải mang về nhà làm thêm. Nay là kì hạn cuối cùng, lại quên ở nhà mới đau đớn chứ.

Đầu óc tôi dạo này cứ để đi đâu ấy...

- Này..Nhóc có nghe tôi nói không?

Tôi giật mình lắp bắp:

- Có chứ..

- Vậy nhóc ra cổng công ty đứng đi, tôi sắp đến rồi khoảng 5 - 10 phút nữa thôi...

Tôi gật gù nói thêm vài câu rồi mới tắt máy...

Yến hỏi tôi:

- Ai gọi đấy..

- Chú già..

Nó vui mừng vỗ " đét " vào đùi, miệng cười toe toét:

- Đến đúng lúc lắm..

Tôi bĩu môi khinh thường:

- Mày lố quá..Chú già đưa bản vẽ đến cho tao thôi..

- Kệ. Mày với tao cá cược một ván không?

- Cược gì?

- Tao cược chú già sẽ không khoanh tay bỏ qua chuyện của mày đâu. Nếu mày thua thì phải bao tao ba bữa thịt nướng..

Chẳng hiểu sao lúc đó, tôi lại đồng ý luôn:

- Cược thì cược..

Mấy anh bảo vệ hết nhìn tôi rồi lại nhìn sang Yến:

- Hai em có vẻ sung sướng quá nhỉ?

Yến nháy mắt cười tươi rói:

- Vâng. Kèo này thơm lắm, đợi tí nữa em thắng rồi trưa nay em mời các anh uống cafe..

Mấy mụ kia ngồi co ro một góc thi thoảng lại thì thầm vào tai nhau chuyện gì đó mà tôi không nghe được...

Khoảng 10" sau thì tôi ra đón chú già:

- Ruột nhóc để ngoài da à? Có mỗi bản vẽ quan trọng thế còn quên.

- Tôi có muốn thế đâu.

- Thôi cầm vào đi.

Tôi gật đầu định quay lưng bước vào trong thì chú ta gọi lại:

- Khoan đã..

- Mặt mũi, quần áo nhóc làm sao nhem nhuốc thế kia?

Tôi chột dạ không cả dám quay người:

- Không sao đâu..Nãy tôi đi vội quá, nên bị ngã thôi..

- Ngã kiểu gì mà hai má sưng đỏ, in cả mấy nốt ngón tay? Cúc áo sơmi thì đứt?

Giật mình theo phản xạ tôi nhìn xuống chiếc áo sơmi trắng mình đang mặc, thì phát hiện ra đúng là nó bị đứt hai cái cúc cuối cùng thật.

- Lại nói dối đúng không?

- Không...

Chú già cau mày, mặt đột nhiên nghiêm túc lạ thường:

- Bây giờ tôi cho nhóc hai lựa chọn, một là nói sự thật cho tôi biết. Hai là tôi vào phòng bảo vệ hỏi rõ ràng mọi chuyện..

- Tôi không sao thật mà..

- Nhóc chọn đi, đừng đánh trống lảng tôi không dễ lừa vậy đâu..

Biết không còn cách nào thuyết phục được chú già nữa, tôi định dựng bừa một câu chuyện nói cho có nhưng không ngờ cái Yến đã nhanh mồm hơn. Nó đứng sau tôi từ lúc nào, hắng giọng vài cái nói hiên ngang:

- Chú gì ơi..Cái Hà vừa bị đánh ghen đấy..

"Đoàng"

Tôi nghe như có tiếng sét đáng ngang tai. Cái con này sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao mà cứ thích gây rối khắp nơi thế?

Nhắc lại câu nói của Yến, khí chất lạnh lùng toát ra từ người chú già càng lúc càng lớn:

- Đánh ghen á?

Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu:

- Không. Họ đánh nhầm người thôi. Chú đừng quan tâm, tôi giải quyết xong rồi.

- Người đâu?

Tôi không hiểu câu hỏi của chú, nên cũng chẳng dám trả lời bừa. Chỉ đứng lặng im không nhúc nhích.

- Tôi hỏi nhóc bọn người vừa đánh nhóc đâu?

- ... (Tôi vẫn cố chấp bao che, chứ tính chú già như nào thì tôi rất rõ. Một khi chuyện rơi vào tay chú, thì không đơn giản nữa đâu)

- Nói đi..Nhìn tôi làm gì?

- Bọn họ bỏ về rồi..

Dứt lời không may đúng lúc luật sư nhà tôi đến, cô ấy cúi đầu chào tôi:

- Em có sao không? Mấy người kia đang ở đâu, đưa chị vào làm việc. Nếu em không muốn hòa giải, thì chị sẽ làm thủ tục kiện ra tòa...

Tôi nháy một mắt ra hiệu cho chị luật sư đừng nói nữa, mà chị ấy không hiểu ý vẫn cứ thao thao bất tuyệt...

Chú già nắm lấy tay tôi dùng sức hơi bóp lại. Tôi nhăn mặt la oai oái:

- Đau..

- Đau mà có nhớ đâu? Lần nào cũng nói dối?

- Tôi xin lỗi..

- Tối về tôi xử lí em sau, giờ em dẫn tôi vào gặp mấy người đó..

Tôi dẫn đầu đi trước, cái Yến chuồn vào từ nãy rồi. Phía sau lưng là chú già và chị luật sư. Mấy mụ kia thấy tôi đưa luật sư đến thật thì bắt đầu lo lắng.

Chú già kéo ghế của anh bảo vệ ngồi xuống tự nhiên:

- Nghe nói các cô đến đánh ghen vợ tôi à?

Mụ gầy nhất cũng là khôn khéo nhất:

- Chỉ là hiểu nhầm thôi ạ. Mong hai anh chị bỏ qua...

- Ý cô muốn vợ tôi bỏ qua cho mấy người hả?

- Vâng. Bọn em sẽ bồi thường chi phí thuốc thang cho chị.

- Nhà cô ở đâu? Chồng cô làm gì?

- Em ở đường yy. Chồng em làm kinh doanh..

" CẠCH "

Cửa phòng bảo vệ lại một lần nữa mở ra. Người đàn ông thân hình cân đối, ăn mặc lịch sự bước vào nhìn ngó quanh căn phòng, rồi dừng lại trên người mụ có chồng đi ngoại tình gầm gừ:

- Cô điên đủ chưa?

- Có phải cô muốn tôi li hôn thì mới vừa lòng đúng không?

Mụ kia co rúm người lại run rẩy:

- Không. Em tưởng cô ta là bồ anh, nên mới...

- Mới làm gì? Cô xem bây giờ đẹp mặt chưa? Người ta đưa cả luật sư đến rồi đấy. Cô liệu mà giải quyết, đừng làm ảnh hưởng đến tôi...

Khi cả phòng còn đang chăm chú vào cuộc cãi vã của hai người họ, thì chú già bình tĩnh đứng dậy lừ lừ bước đến trước mặt người đàn ông đó vung tay đánh lên một quyền mạnh mẽ:

- Tôi không ra tay với phụ nữ, nên sẽ không đả động gì đến vợ anh. Còn anh thì tôi không chắc.

Đánh xong chú còn dứt khoát tuyên bố:

- Luật sư làm việc đi. Chúng tôi không hòa giải dưới bất cứ hình thức nào.

Ngay từ đầu tôi đã không có ý định kiện tụng gì bọn họ rồi. Gọi luật sư đến chẳng qua chỉ muốn dọa họ chút thôi. Tôi suy đi tính lại nhận ra một điều rất có thể mấy người này có liên quan đến những cuộc gọi nặc danh đe dọa tôi trong thời gian qua. Nhưng không ngờ chú già xuất hiện giữa chừng, làm kế hoạch của tôi đổ vỡ tanh bành.

Hơn 1 tiếng sau tiễn chú già ra về tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Chị luật sư vẫn còn đang làm việc với mấy người kia...

Tôi cũng không ngờ rằng, mình chính là một con cờ để kẻ khác tính toán hạ gục. Bao nhiêu âm mưu độc ác, quỷ dị đang chờ tôi ở phía sau...

Kể từ lúc tôi bước chân vào họ Giang, số phận tôi đã định sẵn không được bình yên rồi...