Trời đứng nắng, không có lấy một làng gió nhỏ thổi qua, chim rừng đang đua nhau gọi bầy, một chú nai nhỏ màu vàng nhạt đang ăn những cộng cỏ non gần bên bìa rừng, dù đang mãi mê nhai cỏ nhưng đôi tai vẫn linh hoạt nghe ngóng mọi thứ xung quanh, chợt chú nai nhỏ dừng lại đưa mắt nhìn xung quanh, có lẽ nhận ra được nguy hiểm nên chú nai nhỏ bỏ đi nhưng có người vẫn nhanh hơn.
Tiếng mũi tên bay trong gió lao thẳng đến chú nai nhỏ với tốc độ nhanh, và mũi tên phập ngay vào giữa cổ, chú nai nhỏ bỏ chạy nhưng chẳng thể xác định được phương hướng.
-Trúng đích!!
Một người hô lên thông báo, vài người còn lại đuổi theo bắt con nai, sau đó mang về cách đó không xa.
-Hoàng huynh thật lợi hại, cách xa như vậy cũng không làm khó được hoàng huynh.
Du Thiên Minh cười lớn.
-Haha tam đệ quá khen rồi, tam đệ còn giỏi hơn hôm qua bắt cả con trư lớn bằng tay không.
Du Thiên Vũ ngại ngùng.
-Là do đệ may mắn thôi!
Con nai nhỏ được thái giám chế biến sơ và nướng trực tiếp trên bếp hồng, phần thịt tươi ngon được dân lên cho hoàng thượng và tam vương gia nhấm rượu.
-Mỗi năm đi săn thế này khiến ta cảm thấy rất thoải mái, không phải ngày nào cũng vùi đầu vào tấu chương, nếu có thêm nhị đệ thì còn vui hơn nữa, tiếc là sức khỏe đệ ấy không thể đi xa được như vậy.
Vẻ mặt Du Thiên Minh có chút tiếc nuối, Du Thiên Vũ cũng gật gù đồng tình, nhưng theo Du Thiên Vũ thấy sức khỏe của nhị hoàng huynh hình như đã khá hơn, mấy ngày trong phủ cũng thấy sắc mặt huynh hồng hào hẵn lên.
-Khi nào thì phủ của nhị đệ tu sửa xong, ta nghe nói là cháy lớn,nhân cơ hội lần này ta sẽ cấp cho đệ ấy ít ngân lượng để tu sửa lại khang trang hơn, lần trước đến phủ còn đơn sơ không giống với phủ một vương gia gì cả.
Hết nói nổi, nàng nói cả buổi, căn bản một chữ cũng không lọt vào tai hắn.
-Nhị vương gia ta hỏi ngài là, ngài muốn ăn điểm tâm tối cùng với phúc tấn và tiểu thiếu gia hay ăn một mình, khi nãy quản gia nói với ta là phúc tấn mời ngày cùng đến ăn cơm.
Nàng nghĩ hắn nghe tin này mừng như bắt được vàng ấy chứa đắng đo suy nghĩ, làm bộ cho ai xem, hứ!
-Ngươi đi báo lại, hôm nay ta mệt nên không thể đi được.
Nàng ngoái tay lại lần nữa, rồi hỏi hắn.
-Ngươi nói lại một lần nữa được không? Ta nghe không rõ?!
Du Thiên Ân lườm nàng.
-Nói ta không được khỏe nên không đi được.
Không lẽ phần chánh nghĩa trong hắn đã trổi dậy, hắn biết việc thương nhớ vợ của em mình là sai nên đang sửa lỗi, woa...nàng không ngờ nha...
-Còn đứng đó làm gì?!
Du Thiên Ân hắn hối thúc nàng, nàng lại nhanh chân đi gặp quản gia.
Ngươi muốn ăn sao, ta sẽ giành hết không cho ngươi ăn, ngươi đã nói thì đường trách ta!! Nàng quyết tâm ăn sạch thức ăn trên ban thế là nàng cùng hắn tranh giành, người nào người miệng dính đầy mỡ, má thì phồng lên do thức ăn chưa nhai kịp.
Đến khi thức ăn trên đĩa, sạch trơn thì bụng nàng cũng căn cả da.
-..Ợ..
Nàng ngượng ngùng che miệng, là Du Thiên Ân nhìn nàng, sau đó lại phì cười.
Nàng tưởng hắn cười quê nàng, nàng phòng má lên địng cải bướn với hắn, nhưng kì lạ, tự nhiên tim nàng đập rất nhanh, lại thấy người như nóng lên, sau đó thấy mọi thứ dường ngã nghiêng, đến trước mặt cũng có hai Du Biến Thái.
Thấy nàng lắc lư, và ngã xuống, Du Thiên Ân nhanh tay đỡ lấy đầu nàng, để nàng nằm nhẹ nhàng trên bàn, hắn đến tủ lấy một cái túi vải nhỏ, bên trong toàn là kim châm, hắn, dùng ba kim châm ấn trên đầu nàng, hai kim châm ấn vào sau ngáy nàng.
Bên ngoài một nha hoàng gọi hắn, là do khi nãy đi dặn nhà bếp làm một ít chè hạt sen, vì muốn nhân cơ hội cho người khác phát hiện ra, và không để người khác nghi ngờ thêm.
Vết máu trên tay khi nãy hắn bôi trở lại trên miệng, rồi giả vờ nằm xuống sàn nhà.
Nha hoàng bên ngoài nóng ruột, nên tự ý đẩy cửa đi vào, thấy nhị vương gia nằm dưới sàn, miệng còn có máu, làm tiểu nha hoàng giật mình làm rơi luôn bát chè hạt sen.
Tiểu nha hoàng chạy đi gọi người, Dương Mỵ nghe tin, cười thầm trong bụng, khi nãy bắt tiện nhân đó mang thức ăn lên là để cho nó hứng trọn tội hạ độc nhị vương gia, theo nàng ta quan sát thường ngày, nhị vương gia ăn rất ít nên chất độc cũng chỉ ảnh hưởng đến ngài ấy một chút thôi, Dương Mỵ còn kêu Tiểu Sở mang gói thuốc dấu dưới gói tiện nhân ấy,còn ông chủ y quán cũng bị nàng ta mua chuột bây giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ xem lần này tiện nhân ấy chạy tội bằng cách nào đây.
Nhưng Dương Mỵ vừa đến, sắc mặt liền thay đổi, rốt cuộc tại sao con tiện nhân đó cũng bị trúng độc.
Thái y bắt mạch xong, bảo tình hình nhị vương gia rất nặng mạch lúc chậm lúc nhanh, lại kèm theo sốt cao nữa, còn nàng thì bị trúng độc một ít, không nguy hiểm đến tính mạng, uống thuốc giải vào sẽ không sao nữa.
Khi nãy dùng kim châm giải độc, nhân tiện hắn lại khống chế luôn mạch đập, mấy lão thái y trong cung này chỉ cần thủ thuật nhỏ cũng có thể gạt được, đúng là phế.
Dương Mỵ thì khác, nghe thái y nói, mà nàng ta suýt đứng không vững, rõ ràng là độc dược nàng bỏ lượng vừa phải, nhị vương gia ăn rất ít làm sao....làm sao có thể trúng độc nặng như vậy, đúng rồi là Dương Mỵ quên mất, sức khỏe từ nhỏ nhị vương gia đã không tốt,có thể do vậy nên cơ thể không chịu nổi được độc tố, nên mới như vậy, tại sao giờ nàng ta mới nhớ ra, lần này phải làm sao đây.