A Kiều đẩy cửa bước vào, thấy nàng tỉnh A Kiều vội đi gọi phu nhân.
Vị phu nhân bước vào phòng. Thấy nàng đang vò đầu bứt tai, vị phu nhân thầm
nghĩ: "Nhìn hình ảnh quá quen thuộc, năm xưa ta cũng từng đau đầu như thế".
Vị phu nhân ngồi xuống giường cạnh nàng.
Nàng quên mất, không biết bản thân đang ở đâu nữa. Nhìn người phụ nữ trướcmặt, có lẽ, do cô ta cứu nàng. Dù gì thì cũng phải cám ơn một tiếng.
- Có phải tiểu thư đã cứu ta? Đa tạ người.
- Ta cứu người không phải vì tiếng đa tạ này, chẳng qua, ta chỉ muốn xác nhận một chuyện thôi.
Nàng nhìn cô ta dò xét, cô ta dáng vẻ xinh đẹp, cũng không giống người xấu...lẽ nào lại là người quen của Trương phủ muốn bắt nàng.
- Không phải, không phải, ta không phải là tiểu thư của Trương gia, ta chỉ là một người bình thường bị lạc đến đây mà thôi. Nếu ngươi muốn tiền, ta có...- Nàngtheo thói quen sờ tìm túi vải để tìm tiền. Nhưng túi vải đã đưa cho A Cẩu mất rồi–...hiện giờ, tuy ta không có tiền trong tay nhưng...mà, nhưng mà ngươi yên tâm ta sẽ đưa tiền cho ngươi, cho nên ngươi..
- STOP!!! Rốt cuộc ngươi đang muốn nói cái gì??
Hể? Không phải tai nàng bị nước vào nhiều quá nên nghe nhầm hay không? Cô
ta đang nói tiếng anh với nàng?!
Nàng bị shock, nên cơ mặt cũng đơ ra. Vị phu nhân đó, vỗ vỗ vào vai của nàng.
- Vậy là ta đoán không sai rồi. Ok, hey girl, chúng ta giống nhau, tôi cũng đến từ hiện đại.
- Khoang đã. Cho tôi năm giây bình tĩnh lại đã. Tim tôi thật sự chịu không được đả kích nữa rồi!
Nàng đặt tay lên lòng ngực.
Nhìn nàng vị phu nhân đến từ hiện đại kia phì cười.
- Được thôi. Cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Lát nữa, chúng ta nói chuyện sau.
Vị phu nhân đi ra ngoài. Nàng nghĩ một lát cũng bình tĩnh phần nào.
Dùng cách kia trở về không được, nàng nhất định sẽ tìm cách khác.
Vị phu nhân kia đến thời này lâu hơn nàng, chắc cô ta cũng sẽ biết chút ít manh mối để tìm cách quay về.
Nàng gặp lại vị phu nhân đó cũng là lúc mặt trời đã lặn rồi. Nàng hình như đang ở quán trọ.
A Kiều lúc nãy, có vào phòng nàng gọi nàng xuống bảo phu nhân kia đang dùng bữa.
Lúc đầu, nàng còn ngại ngại nhưng phu nhân đó rất thân thiện nên nàng bắt đầu quen dần.
- A Kiều, ngươi lên thu dọn hành lí. Chúng ta sẽ về nhà.
- Vâng. Thưa phu nhân.
Về nhà? Vậy nàng phải hỏi một số chuyện cái đã. Ở nơi này, không biết đến khi nào mới gặp lại.
- Phu nhân này, thật ra, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi, không biết phu nhân đến đây khi nào, và vì lý do gì mới bị đưa đến đây? Nếu lý do của phu nhân và của tôi giống nhau thì dễ hơn rồi.
- Ngươi đợi một lát, lên xe ngựa ta sẽ trả lời hết. Bây giờ không có thời gian tâm sự đâu. Ông xã nhà ta đã đưa thư đến năm lần để hối thúc ta về rồi, ta sợ hắn ta sẽ đến tìm bắt ta về mất.
Nàng thấy hơi sai sai.
- Nhưng tại sao tôi phải lên xe ngựa?!
- Sao ngươi lại phản ứng như vậy? Sợ ta bắt ngươi đi bán sao?
- Không. Ý tôi không phải vậy.
Phu nhân cười.
- Vậy hiện giờ, ngươi có chỗ để đi sao? Ta biết, lúc mới đến đây cực khổ như thế nào, tốt nhất, cô nên theo ta về nhà, sau đó nghĩ cách còn hơn phải lang thang ở đây.
Vị phu nhân này nói cũng có lý nhưng không phải nàng không có chỗ để đi, có nhà A Cẩu nữa mà. Nhưng chỉ sợ khi nàng quay lại đó, bọn họ ngại không nhận số tiền kia. Gia đình đơn chiếc của bọn họ cần số tiền đó hơn nàng nên nàng gật đầu đồng ý với đi với phu nhân.
Lên đường trở về nhà của phu nhân ấy. Đi luôn cả đêm như vậy, chắc là chuyện rất gấp rồi.
Đến giờ vẫn không biết phu nhân tên là gì, nhìn cô ấy cũng còn rất trẻ, chắc là bằng hoặc hơn nàng vài tuổi ấy mà.
- Không biết phu nhân tên thật gì gì?
- Ta Tên là Lâm Xuyến người ở Bắc Kinh. Còn cô, người ở đâu?
- Tôi tên là Thanh Tâm, tôi sống ở Việt Nam!
- Việt Nam?? Cô không phải đến từ Trung Quốc sao? Lâm Xuyến ngạc nhiên.
Nàng gật đầu.
- Đúng vậy.
Lâm Xuyến cười.
- Đây là một chuyện rất lạ rồi. Thường thì người ở đâu thì sẽ xuyên về nơi đó, có lẽ cô là trường hợp ngoại lệ cũng nên.
Lâm Xuyến chỉ vào sợ vải buộc trên tóc nàng.
- Cô nhìn xem người ở đây sẽ không biết buộc tóc theo kiểu này, thứ hai khi nói chuyện với bà chủ cửa hàng quần áo cô nói "Ok" thử hỏi sao tôi không nhận ra.
Chỉ là, muốn xác nhận là đúng nên mới theo cô ra đến tận bờ sông.
- Không giống. Có lẽ, cách của mỗi người đến đây điều khác nhau. Không phải chỉ mình chúng ta ở đây đâu, còn rất rất nhiều người mà ta không biết thôi...lí do của tôi cũng đơn giản thôi không ly kì như cô. Tôi là cô nhi. Sau khi tốt nghiệp trung học xong, tôi rời xa mái ấm, lên Bắc Kinh tìm việc làm để kiếm tiền đi học đại học. Cũng may, tôi cũng nhanh nhẹn nên xin vào làm sai vặt bên phim trường. Một lần quay phim ở trên núi, đồ đạc thì rất nhiều, lúc đó là “ma mới” nên mọi đồ đạc đều tống cho tôi. Đường núi rất ẩm ướt, chỉ xảy chân một cái là tôi rơi xuống vách núi, lúc tỉnh dậy thì là thấy ở đây rồi. Cũng may, ông xã tôi đi ngang nên đã cứu tôi. Nhớ lại lúc đó thì thời gian trôi quá nhanh rồi.
Nàng để ý thấy khi nhắc đến ông xã ánh mắt của Lâm Xuyến thật dịu dàng.
-Thế lúc mới xuyên đến, cô có tìm cách quay về hay không?
- Có chứ, nhưng tôi chợt nhận ra...đã đến đây thì đừng mong quay trở về! Với lại, hiện đại tôi cũng không có người thân, cũng không ai lo lắng cả, sống ở đây cũng không phải không tốt. Dù cho có một cơ hội quay về, tôi cũng không trở về.
Nàng không tin là không có cách về. Chỉ là nơi đây, Lâm Xuyến hạnh phúc hơn ở hiện đại nên cô ấy mới nói như vậy, nhưng nàng thì khác nàng còn gia đình,bọn họ nhất định rất đau lòng, rất lo cho nàng.
-Thanh Tâm cô tranh thủ ngủ đi, đường đi còn rất dài, có thể phải đi thêm một ngày nữa mới đến