Một Đêm Xuân

Chương 17

Giang Từ Dạ đi rồi, không lâu sau, Giang Đình Dã cũng tới kinh thành, cha của Tô Tĩnh Uyển tiến cử hắn vào Cẩm Y Vệ.

Ngày tháng của ta nhất thời trở nên thanh nhàn, ngoại trừ dưỡng thai, cũng chẳng còn chuyện gì, cũng chẳng coi là buồn tẻ, Nhị tiểu thư thỉnh thoảng kể cho ta nghe vài chuyện lạ lùng bên ngoài, Tiểu Ngũ cũng thường đến sân của ta chơi đùa với mèo chó, con bé luôn nhắc đến đại ca của mình.

Một ngày, Tiểu Ngũ cau mày nói: "Mẹ con nói, biểu tỷ đang ở nhà ca ca, sau này sẽ gả cho ca ca. Mẹ nhỏ, đại ca có thích biểu tỷ không?"

Lúc con bé nói, ta đang dùng nước ép hoa phượng tiên để nhuộm móng tay, lơ đãng một chút, làm đổ, nước b.ắ.n hết lên người, rất chật vật.

"Ta cũng không biết nữa."

Mùa xuân Giang Nam luôn là một dòng sông mưa bụi, mùa mận chín, quần áo đều ẩm mốc, chiếc áo lụa lấp lánh ta mua bằng số tiền lớn cũng không thể thoát khỏi vận rủi, ta đau lòng đốt đi, nhưng cũng sẽ không còn cơ hội nào đáng để mặc nữa.

Mưa triền miên chẳng hay xuân đã đi, trời quang mây tạnh mới biết hạ đã về, hoa sen trên ao đã nở, phồn thịnh diễm lệ.

Ta hái vài lần, sau đó thân thể bắt đầu nặng nề, lại lười biếng nằm vài ngày.

Đến khi muốn hái lại, chờ đợi ta chỉ còn một ao sen tàn.

Trên đường về, ta không cẩn thận bị ngã, gây ra chút rắc rối.

Vị đại phu mà Giang Đình Dã để lại nói, động thai khí, cần tĩnh dưỡng một thời gian, rồi xem sau này thế nào.

Ông ta cau mày, khiến ta cảm thấy tình hình dường như không tốt lắm.

Đêm đó ta liền gặp ác mộng, mơ thấy cảnh mẹ ta sinh đệ đệ bị băng huyết khó sinh, tỉnh dậy thì mồ hôi đầm đìa.

Không biết tin tức truyền ra ngoài bằng cách nào, chủ mẫu biết chuyện ta gặp ác mộng, sợ ta còn trẻ người non dạ, để an ủi ta, bà ấy đã quyết định, để Nhị tiểu thư đưa ta vào kinh, bảo Giang Từ Dạ mời thái y quen biết đến xem cho ta.

Nếu là trước kia, vì lòng tham hư vinh, ta nhất định sẽ tìm mọi cách để ăn diện tỉ mỉ, nhưng bây giờ, ta nhìn bản thân mình trong gương xanh xao yếu ớt, bụng to vượt mặt, thân hình sồ sề, đâu còn chút nhan sắc nào, ta nhắm mắt lại, thật sự không nỡ nhìn tiếp.

Dùng dáng vẻ này đi gặp lại Giang Từ Dạ, ít nhiều cũng có chút xấu hổ.

Đêm đó ta lại gặp một cơn ác mộng khác.

Trong mơ, Giang Từ Dạ ôm một mỹ nhân như hoa, đứng trên bậc cao, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta: "Người nữ nhân xấu xí kia từ đâu đến vậy, đuổi ra ngoài."

....

Vào một buổi chiều thu ảm đạm, chúng ta đến phủ đệ của Giang Từ Dạ tại kinh thành. Khác với ngôi nhà xa hoa ở Giang Nam, phủ đệ này nằm cuối một con hẻm sâu, rợp bóng cây ngô đồng, toát lên vẻ thanh tĩnh, giản dị.

Ta bước trên những phiến đá xanh phủ đầy lá vàng, lòng bồn chồn như lơ lửng giữa không trung.



Quản gia đi cùng chúng ta gõ nhẹ vòng đồng trên cánh cửa, có tiếng người đáp lại rồi mở cửa.

Sau khi thông báo, một giọng nữ trong trẻo vang lên từ bên trong: "Cuối cùng cũng đến, ta chờ mọi người từ sáng sớm rồi."

Người ra đón chúng ta là Vương Mạn, em họ của Giang Từ Dạ, cũng là cô gái sẽ trở thành vợ hắn trong lời đồn.

"Giang Từ Dạ đâu?", ta hỏi.

"Huynh ấy còn chưa xong việc, biểu ca luôn phải bận đến tận đêm khuya mới về, hôm nay đặc biệt dặn dò ta sáng sớm đã ở nhà đợi mọi người đến, có lẽ hôm nay sẽ về sớm hơn một chút."

Nàng ấy dẫn chúng ta đến phòng dành cho khách đã chuẩn bị sẵn.

Ta có chút ngạc nhiên, căn phòng được bài trí giống hệt phòng ngủ của ta ở Giang Nam, ngay cả tấm màn lụa đỏ rực rỡ kia cũng giống.

Vương Mạn nhìn ra sự nghi hoặc của ta, cười nói: "Tất cả những thứ này đều do biểu ca tự tay sắp xếp."

Ta có chút thất thần: "Hắn sao?"

"Đúng vậy, dì lớn đã dặn đi dặn lại, bảo biểu ca phải chăm sóc cho dì nhỏ thật tốt, nếu có sai sót, sẽ trách tội biểu ca. Ta nói để ta sắp xếp, biểu ca còn không yên tâm, đuổi ta đi."

Tâm trạng ta có chút phức tạp, không biết khi sắp xếp những thứ này, tâm trạng của Giang Từ Dạ như thế nào, phiền muộn nhưng lại không thể nói ra.

Ta đáp lại khe khẽ: "Làm khó hắn rồi."

Nghỉ ngơi một lát, lại trò chuyện đôi chút, bất giác đã đến hoàng hôn.

Cơn gió lạnh ùa vào khiến ta rùng mình.

Trên cửa sổ hình như có tiếng gõ, ta đẩy cửa nhìn ra, bên ngoài một cơn mưa phùn lạnh lẽo đang rơi.

Vương Mạn khẽ kêu lên, nói Giang Từ Dạ không mang theo ô, vội vàng sai người đem ô ra cửa cung chờ sẵn.

Mưa rơi lộp bộp trên lá ngô đồng, màn đêm buông xuống khiến sân vườn chìm trong bóng tối, lác đác có người thắp đèn, ánh đèn leo lét trong mưa càng thêm ảm đạm.

"Chúng ta cùng ăn cơm trước thôi, biểu ca đã dặn không cần chờ huynh ấy."

Mâm cơm toàn là món Giang Nam, có vài món ta ưa thích, còn lại là món nhị tiểu thư thích.

"Biểu ca mới thuê vị đầu bếp này mấy hôm trước, người này chuyên làm các món Giang Nam."

Tâm hồn phiêu dạt của ta dần tìm lại bình yên trong bữa ăn ấm áp.

Ta nghĩ, Giang Từ Dạ quả là một người chu đáo, dù cuộc chia ly không mấy vui vẻ, nhưng hắn vẫn giữ trọn lễ nghi khiến người ta cảm thấy ấm lòng.



Khiến ta ngỡ như mình vẫn là một vị khách quý được chào đón.

Cái lạnh của cơn mưa trong sân dần ngưng tụ, tạo thành màn sương mù dày đặc.

Đồi núi, ao hồ, cây cối đều chìm trong màn sương mờ ảo, ánh đèn le lói lúc ẩn lúc hiện giữa mưa gió tựa như ngọn đèn trước gió, mong manh dễ tắt.

"Biểu ca có đợi được người đưa ô không nhỉ? Hay là huynh ấy không biết mà cứ thế đội mưa trở về?"

"Đại ca đâu phải kẻ ngốc."

Đúng lúc này, một loạt tiếng ồn ào vang lên từ hành lang, phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm mưa.

"Đại nhân, sao người lại đội mưa trở về thế này?"

"Nhanh lên, chuẩn bị nước nóng và y phục sạch cho đại nhân."

Tim ta đập thình thịch, từng nhịp như muốn phá vỡ lồng ngực, linh hồn ta lại một lần nữa chới với, phiêu dạt.

Nhị tiểu thư và Vương Mạn đã đứng dậy chạy ra đón người, ta cũng đứng lên, nhưng bước chân loạng choạng, đi được vài bước lại khựng lại.

Ta rụt rè rồi, ta sợ hãi phải đối diện với ánh mắt chán ghét của hắn.

Tiếng bước chân dồn dập, hỗn loạn vang lên từ hành lang, như thể không thể đợi thêm được nữa, đến gần cửa rồi lại khựng lại.

Một bóng người cao lớn đổ xuống cửa, nhưng lại chần chừ không bước vào.

Ta nhìn chằm chằm vào bóng hình ấy, hơi thở như nghẹn lại.

"Đại ca, có chuyện gì vậy?"

Giọng nói của nam nhân khàn đặc, trong đêm mưa này nghe thật xa lạ và xa xôi, như thể vọng về từ ngàn năm trước: "Ta lạnh, đi thay y phục trước đã."

Một cơn gió lạnh bất chợt lùa qua sảnh đường, hất văng chén rượu trên bàn xuống đất, vỡ tan thành trăm mảnh, tiếng động chói tai vang lên.

Ta giật mình ôm lấy ngực, bóng người ngoài cửa bỗng nhiên động đậy, nam nhân sải bước dài tiến vào, vén rèm lên.

Đêm tối và ánh đèn bỗng chốc lùi xa, trở thành phông nền tĩnh lặng như một bức tranh thủy mặc.

Sân vườn, lan can, rèm châu đều như phai màu, nhạt nhòa đi trong màn mưa.

Chỉ có người vừa bước vào là còn giữ được nét sống động.