Một Đêm Mây Mưa

Chương 38

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 38: Yêu thành hận.

Hướng Vinh dần dần nhận ra một quy luật bất thành văn như sau —— Tuy Chu Thiếu Xuyên có thói quen hất chân sau bỏ chạy, nhưng nhìn chung hắn vẫn chịu nghe người khác nói. Thỉnh thoảng nói câu nào không hợp ý thì thả hắn ngồi một mình một góc, chờ lấy lại bình tĩnh rồi dỗ ngọt đôi ba câu, hắn sẽ trở về là một cậu ấm mặt lạnh như ngày nào.

Nhưng quan trọng đã hứa với hắn những gì thì phải thực hiện đến nơi đến chốn. Kể từ ngày đó, Hướng Vinh ăn tối với hắn liên tục tù tì suốt nửa tháng, đôi khi sẽ ra ngoài ăn, đôi khi sẽ về nhà ăn bữa cơm gia đình do chính tay Hướng Vinh nấu mỗi khi Hướng Quốc Cường đi công tác. Bây giờ phải nói rằng Chu Thiếu Xuyên đã chai mặt rồi. Hắn nghênh ngang bước vào nhà cậu ăn ké mà chẳng có chút ngượng ngùng. Không chỉ vậy, bầu không khí giữa hắn và Hướng Hân còn khá hài hoà. Mấy lần Hướng Vinh nấu ăn trong bếp có nghe thấy hai người nói chuyện bên ngoài, không hẳn là thân thiện nhưng chí ít giọng điệu không nồng nặc mùi thuốc súng như lần gặp đầu tiên.

Thời gian trôi qua thật nhanh giữa chồng báo cáo dự án và những bữa cơm hai người, chớp mắt một cái mà đã sang đầu tháng chín. Trời trong mây trắng, gió heo may đã về. Mùa khai giảng năm nay dời đến mười mấy tháng chín, nhóm bạn học cấp ba của Hướng Vinh nhàn hạ không có việc mần, cuối cùng cả bọn quyết định tổ chức họp mặt nhân thu sang.

Mọi người hẹn nhau ra ngoại ô ăn thịt nướng, có vài cô cậu muốn đến tìm Hướng Vinh trước đặng ghé thăm Đại học J nổi tiếng gần xa. Trong số đó có Lưu Hiên, bạn thân nhất thời cấp ba của Hướng Vinh. Lưu Hiên là một trong ít người thi đỗ ở Bắc Kinh. Từ cấp ba cậu ấy đã tỏ rõ muốn theo ngành Y, sau này quả nhiên đạt được mong muốn —— Trúng tuyển vào Đại học H nổi tiếng với số điểm cao ngất, nắm tay bạn gái lao đến vùng đất trù phú, sống xa nhà hàng ngàn cây số, tha hồ tự do vùng vẫy không ai kiểm soát ở đây.

Bạn gái của Lưu Hiên cũng là bạn học cấp ba của Hướng Vinh. Chẳng qua cô ấy học ban xã hội lớp bên cạnh, tính ra cô ấy và Hướng Vinh cũng coi như người quen. Đôi tình nhân ghé đến Đại học J, nhân tiện cũng dẫn theo một cô gái khác nằng nặc đòi đến. Cô ta tên là Trang Nam.

Hướng Vinh nhớ mang máng Trang Nam từng là một cô nàng tomboy. Cô để tóc ngắn ngang tai từ khi mới nhập học, ngày nào cũng mặc đồng phục học sinh. Đến lớp mười hai, nhà trường yêu cầu thống nhất vụ tóc tai, thế là cô quất một phát thành cái đầu đinh khiến ai nấy cũng trầm trồ. Khi đó trong trường có rất nhiều nam sinh xem cô như anh em một nhà, nhưng không ngờ lên đại học, dường như cô đã đột ngột thông suốt. Bây giờ chẳng những mái tóc dài đến eo mà còn uốn xoăn gợn sóng, chưa kể đến chiếc váy ngắn cũn và đôi cao gót tám phân dưới chân, lần này cô xuất hiện trước mặt Hướng Vinh với phong cách quyến rũ bốc lửa khác hẳn.

Tuy Hướng Vinh không mắc chứng mù mặt, song cậu phải mất một thời gian dài mới nhận ra cô là nàng tomboy năm xưa từ đôi mi giả lông chồn 3D và ba kí phấn nền đắp trên mặt.

Lưu Hiên và bạn gái tay nắm tay chầm chậm đi dạo với Hướng Vinh trong khuôn viên trường. Cậu ấy và Hướng Vinh là kiểu bạn bè vừa có thể thoả sức chạy nhảy trên sân bóng, vừa có thể bình tĩnh ngồi xuống trò chuyện tâm sự. Vì thế người ồn ào nhất trong toàn bộ hành trình thuộc về cô nàng Trang Nam. Cô ríu rít hỏi đông hỏi tây, hỏi tuốt tuồn tuột mọi ngõ ngách, mọi sự vật, mọi con người ở đây.

Vào bữa trưa trong căn tin Đại học J, tiệc họp mặt còn chưa chính thức bắt đầu mà cô đã khui kia, hơi thở nhuốm mùi men nồng nặc. Trang Nam hỏi thẳng Hướng Vinh: "Suốt ngày có mình ên! Bạn gái đâu, xấu quá không dám dẫn ra hả!? Đừng nói với tôi, Vinh đến giờ còn là chó độc thân nha?"

Trang Nam vừa hỏi xong, cặp đôi Lưu Hiên đều cười thành tiếng, cả hai nhìn Hướng Vinh bằng ánh mắt không rõ nông sâu.

Cô hỏi dồn dập Hướng Vinh, rõ ràng giọng điệu còn có ý khiêu khích. Bởi Trang Nam và Hướng Vinh có 'mối thù', một mối thù mà toàn niên khoá ai ai cũng biết.

Trang Nam từng yêu đơn phương Hướng Vinh, nhưng tình yêu đơn phương của Trang Nam cay đắng phải biết. Cô học chung lớp với bạn gái Lưu Hiên, mối quan hệ giữa hai người rất tốt. Mỗi lần vào giờ ra chơi, cô nhất quyết kéo bạn gái của Hiên đi loanh quanh hành lang, cho dù không đi vệ sinh cũng phải kiếm chuyện đứng ở hành lang mãi đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên mới chịu thôi, nguyên nhân là vì có cơ hội chạm mặt Hướng Vinh.

Lúc đó Trang Nam chưa tu luyện thành dáng vẻ yêu tinh như hiện tại, tính cách hãy còn bẽn lẽn. Cô rõ ràng rất mong chờ cơ hội gặp gỡ Hướng Vinh, và hy vọng cậu có thể thấy cô nhiều hơn trong mỗi lần đi ngang qua. Song khi đã gặp Hướng Vinh, cô lại chẳng dám ngắm cậu lâu hơn, chỉ biết im thin thít đơ người như khúc gỗ. Chờ Hướng Vinh đi xa thì cô mới nhảy dựng lên hét to mấy tiếng, rồi liều mạng hỏi bạn gái bên cạnh, rốt cuộc Hướng Vinh có nhìn mình hay không.

Ngoại trừ việc không dám nhìn thẳng vào Hướng Vinh, cô hầu như đã làm tất cả những gì có thể làm. Tại đại hội thể thao, cô xông xáo hò hét cổ vũ, và cũng là người đầu tiên lao đến đưa nước cho Hướng Vinh sau khi cậu chạy xong ba ngàn mét. Sinh nhật tặng quà, lễ lộc gửi thiệp, ngày thường trao ấm áp, tóm lại chỉ có nhiều chứ không thiếu. Nhưng đáng tiếc là tất cả quà tặng đều bị từ chối, Hướng Vinh cũng đã nhiều lần nói với cô rằng hai người tuyệt đối không có khả năng.

Trang Nam không giống như một cô gái bình thường sẽ dứt khoát buông tay sau khi bị từ chối, nhưng chẳng rõ là vì quá si mê hay vì lý do nào khác, ấy vậy mà tình yêu đơn phương của cô đối với Hướng Vinh vẫn kéo dài đến năm cuối cấp. Sau này mấy chị em trong lớp thật sự nhịn không nổi, ai nấy đều cảm thấy cô đã cho đi quá nhiều tâm sức và thời gian nhưng Hướng Vinh không thèm để mắt đến, hơn nữa lần nào cậu từ chối cũng không cho người ta con đường sống. Để lay tỉnh cô và cũng để dằn mặt cậu, thừa dịp giờ giải lao, mấy chị em chạy đến rút lõi van xe đạp của Hướng Vinh.

Trùng hợp thay, cảnh tượng này đã bị Hướng Vinh và các bạn trong lớp bắt gặp. Tiếp đến nó dùng tốc độ bàn thờ lan truyền khắp khối. Mọi người nhìn chung đều bày tỏ sự bất bình và thông cảm cho tai hoạ vô cớ của Hướng Vinh, có người còn thầm cười nhạo Trang Nam theo đuổi không được sinh lòng chán ghét đâm ra trả thù riêng. Về sau Hướng Vinh ra mặt lên tiếng, dặn dò những người đang buôn chuyện lập tức im miệng, cuối cùng toàn bộ sự việc mới chính thức khép lại.

Kể từ lần đó, Trang Nam không còn 'dây dưa' với Hướng Vinh, cả hai cũng không còn liên lạc cho đến khi tốt nghiệp cấp ba. Sau này, vì mối quan hệ của Lưu Hiên và bạn gái nên nhóm bạn hai lớp thường xuyên họp mặt, Trang Nam và Hướng Vinh mới có thể dần nói chuyện như bạn bè bình thường.

Cho đến bây giờ, thái độ của Trang Nam đối với Hướng Vinh đã không còn kiêng kỵ. Điều này có thể giống như vẻ ngoài của cô, cũng là kết quả của việc uốn cong thành thẳng.

Hướng Vinh không hề có ác cảm với cô, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện phải so đo tính toán với Trang Nam. Cậu chỉ lắng nghe cô nói, cái gì có thể trả lời sẽ trả lời, không thể trả lời sẽ dùng nụ cười đáp lại, thái độ ôn hoà lịch sự không chê vào đâu được.

Ăn xong, bốn người tản bộ đến cổng trường. Cả bọn quyết định đi tàu điện ngầm trước, sau đó bắt taxi đến chỗ nướng thịt. Chẳng qua vừa ra khỏi trường học đã thấy xe của Chu Thiếu Xuyên đỗ ở ven đường, hắn đứng cạnh cửa xe, đang nhàn nhã hút thuốc.

Mùa hạ đã qua, lẽ ra thời tiết đã không còn oi bức, nhưng Chu Thiếu Xuyên cạo cái đầu thật ngắn theo một cách khá là độc đáo. Phần tóc ở hai bên thái dương được hớt sát vào da dầu, thoạt trông có cảm giác vừa cứng vừa bén, càng tôn lên góc mặt rắn rỏi và khí chất sắc lạnh của hắn.

Chưa kể còn có một cặp kính râm Ray-ban Aviator* trên sống mũi, giờ phút này hắn đang rít từng hơi thuốc, trông chẳng khác nào một người mẫu nam đến đây quay quảng cáo xe hơi. [1]

[1] Ray-ban Aviator: loại kính này còn được gọi là kính phi công hay kính chuồn chuồn (Sở dĩ nó có tên gọi là kính phi công vì đơn giản là nó gắn liền với lịch sử cung cấp kính mắt dành cho phi công của quân đội Mỹ từ năm 1936). Đây là dòng kính huyền thoại của hãng rất được tín đồ thời trang ưa chuộng.

Đột nhiên có một anh đẹp trai bắt mắt xuất hiện bên ven đường, Trang Nam là người đầu tiên gào lên: "Đây là ai là ai là ai? Người mẫu? Diễn viên? Trường của mấy cậu cũng có người được ngôi sao bao nuôi hả?"

"..." Hướng Vinh cảm thấy hình như có một mũi tên vừa bắn trúng đầu gối của mình mà không rõ nguyên nhân. Giây tiếp theo, ba người còn lại nhìn thấy chàng người mẫu cởi kính râm, khẽ hất hàm về phía Hướng Vinh.

"Vinh quen hả?" Trang Nam tròn mắt, "Ồ, đúng là không so sánh không đau thương. Nhìn người ta kìa, tóc húi cua là tiêu chí duy nhất đánh giá một người có đẹp trai hay không. Người ta để đầu húi cua mà còn đẹp trai vãi lìn, không giống ai đó, để tóc dài chủ yếu che đi bộ mặt xấu xa méo mó của mình."

Đây thật sự là công khai chèn ép mà, yêu thành thù thật đáng sợ. Lưu Hiên cười nhẹ nhìn Hướng Vinh, nhưng Hướng Vinh không buồn để tâm đến mấy câu chọc khoáy của Trang Nam. Cậu đi tới hỏi Chu Thiếu Xuyên: "Sao cậu tới đây? Tôi có gửi WeChat báo cậu hôm nay tôi không về, cậu nhận được không? Tối nay tôi có việc, họp lớp cấp ba."

Chu Thiếu Xuyên đã nhận cũng đã đọc, song hắn cố tình đến đây gặp Hướng Vinh. Đúng lúc này, cô nàng mê trai Trang Nam xen vào: "Anh đẹp trai, anh đẹp trai, giới thiệu giới thiệu! Nhanh lên mẹ nó ơi, chị đây còn độc thân, thiếu đúng một người yêu đẹp trai như anh đó!"

Hướng Vinh cười, đoạn giới thiệu ngắn gọn hai bên với nhau.

"Vậy đi chung đi!" Trang Nam nghe nói Chu Thiếu Xuyên là bạn cùng lớp hiện tại của Hướng Vinh, cô lập tức nhiệt tình chào mời, "Hôm nay anh đẹp trai rảnh mà, đúng không? Đi ăn BBQ với tụi này nha! Cậu vừa đến là bảo đảm mấy thằng chó tự nhận mình đẹp sốc toàn tập! Đi đi, lát nữa tôi nướng thịt cho cậu ăn."

Chu Thiếu Xuyên không thèm khát mấy miếng thịt đó đâu. Hướng Vinh bất đắc dĩ liếc nhìn Trang Nam, trong mắt Thiếu gia không chứa nổi nửa hạt cát, người ta sẽ không hạ phàm để tham gia mấy tiệc nướng nhỏ lẻ đâu, cô cứ chống mắt mà nghe người ta từ chối còn ác hơn tôi đi, ha.

Nhưng Chu Thiếu Xuyên không làm theo kịch bản, hắn gật đầu: "Được. Chỗ đó xa không? Tôi có xe, để tôi chở mọi người qua đó."

"..." Hướng Vinh nhướng mày nhìn sững vào Chu Thiếu Xuyên, thế mà hắn đồng ý tham gia họp lớp cấp ba của cậu? Chưa nói đến Chu Thiếu Xuyên không biết ai ngoài cậu, hơn nữa chẳng phải hắn không thích mấy nơi ồn ào sao, chẳng phải hắn sẽ lập tức nhăn nhó mặt mày bởi đông người nhiều miệng sao? Vậy hôm nay rốt cuộc ngọn gió nào khiến hắn thay đổi xoành xoạch?

Mặc dù mọi chuyện thật bất thường, nhưng Hướng Vinh chỉ dám chửi thầm trong bụng. Những người còn lại đều không biết Chu Thiếu Xuyên có tính cách như thế nào, họ cho rằng nếu đã có thể kết bạn với Hướng Vinh thì người đó ắt hẳn cũng hoà đồng và thân thiện như cậu. Hơn nữa mọi người còn có thể ngồi xe riêng, không cần giày vò giữa tàu điện ngầm và taxi nên chẳng ai lên tiếng phản đối. Ba người ngồi ghế sau, Hướng Vinh ngồi ở vị trí cũ —— Ghế lái phụ. Cả nhóm lên đường hướng tới địa điểm nướng thịt đã đặt trước.

Cho đến khi đã đến nơi, Hướng Vinh vẫn không hiểu vì sao Chu Thiếu Xuyên thình lình xuất hiện trước cổng trường, và vì sao hắn đồng ý đến buổi họp lớp không lấy một ai quen biết ngoại trừ cậu.

Chu Thiếu Xuyên hiển nhiên không thích những nơi đông người, sở dĩ muốn đến hoàn toàn là vì có thể ở bên Hướng Vinh thêm một lúc. Hắn cũng muốn nhân cơ hội tìm hiểu thêm về cậu, thật ra có rất nhiều điều của Hướng Vinh mà hắn vẫn chưa hay biết. Cũng giống với Hướng Vinh, dạo gần đây Chu Thiếu Xuyên đầu tắt mặt tối với việc đăng ký thành lập công ty và kế hoạch cải tạo ngôi đền thành nhà hàng, mãi đến hôm nay mới có thể trích ra chút thời gian rỗi rãi để lo cho con lừa nhỏ nhà hắn. Sáng nay hắn vừa đến trường tiểu học của Hướng Vinh, hơn nữa còn mạo danh cậu lừa dối ông cụ trong phòng bảo vệ để vào trường. Dạo quanh một vòng, hắn vốn định giở chiêu cũ để trà trộn vào trường trung học của cậu, nhưng tiếc là chú bảo vệ vẫn còn nhớ rõ Hướng Vinh trông như thế nào. Chú vạch trần hắn ngay tại chỗ. Chu Thiếu Xuyên đành ở ngoài cổng trường tưởng tượng đến dáng vẻ Hướng Vinh của những năm cấp ba.

Lúc đó hắn đã nghĩ, nếu tôi đi qua những con đường cậu đã đi, nhìn những cảnh vật mà cậu đã nhìn, và gặp gỡ những con người mà cậu quen biết, liệu tôi có phải sẽ càng thân thiết với cậu hơn, sẽ càng hiểu biết về cậu nhiều hơn, và khi ấy cậu sẽ bằng lòng chịu cho tôi cơ hội chứ?

Trong lòng ôm tâm tư tình cảm, Chu Thiếu Xuyên bấm bụng tham gia buổi họp lớp của những người xa lạ. May sao họ đều là những người trạc tuổi hắn, ít nhiều gì cũng có tiếng nói chung. Buổi họp mặt lần này chỉ giới hạn ở những cô cậu thân thiết nhất thời cấp ba, không phân biệt lớp thường hay lớp chọn, ban xã hội hay ban tự nhiên, có nhiều anh chàng cô nàng còn dẫn theo bạn trai bạn gái nên có thêm một Chu Thiếu Xuyên cũng không sao cả.

Quan trọng nhất, Chu Thiếu Xuyên là một anh đẹp trai. Tuy anh đẹp trai mặt lạnh như tiền nhưng vẫn là cao thủ trên đấu trường giao tiếp, chỉ cần anh đẹp trai bằng lòng thì nhất định sẽ trò chuyện vui vẻ với người khác. Chẳng qua mỗi câu mỗi từ mà hắn nói thoạt nghe thật hài hước, nhưng chờ đến khi bầu không khí từ từ lắng xuống, mỗi câu mỗi từ của hắn đều chứa đựng ý tứ sâu sắc và cảm giác lạnh nhạt.

Hướng Vinh vốn tưởng rằng hôm nay phải đích thân chăm sóc Chu Thiếu Xuyên từng li từng tí, nào ngờ đâu hắn đã bị Trang Nam lôi kéo đến giữa bàn, cô còn nằng nặc bắt hắn kể chuyện ở Pháp. Bấy giờ, hắn đang cầm chai bia trong tay, đồng ý yêu cầu của mọi người chậm rãi kể về những địa điểm du lịch nổi tiếng ở Paris. Thấy bản thân không còn đất dụng võ, Hướng Vinh bèn đảm đương trọng trách nướng thịt với Lưu Hiên.

Lưu Hiên để mấy xiên khoai lang lên vỉ: "Hướng Hân học lớp mười một rồi đúng không? Nhanh thật đấy. Trước đây tao nghe nói nhỏ muốn học Y, bây giờ còn không?"

"Còn chứ." Hướng Vinh gật đầu, "Nhỏ giống mày, đặt ra mục tiêu từ sớm. Tao còn tính nhờ mày gửi tài liệu Y học cho nhỏ, dù sao mấy cái đó thi lên thạc sĩ cũng phải học, bây giờ từ từ tìm hiểu trước để sau này đỡ ngộp."

"Con bé cứng đầu đấy." Lưu Hiên mỉm cười, "Y là cái hố không đáy. Mày chưa nghe nói khuyên người ta học Y sẽ bị thiên lôi đánh à? Tao không muốn ăn phải quả đắng đó đâu. Dù sao cũng còn sớm, biết đâu lên mười hai nhỏ không thích nữa? Với cả sang năm, nhỏ phải cắt tóc và mặc đồng phục. Bây giờ nghĩ lại năm đó, không hiểu sao tụi mình sống qua được cái kiếp nạn ấy."

Nói đoạn, Lưu Hiên nhớ tới lời cà khịa của Trang Nam về mái tóc dài của Hướng Vinh. Cậu ấy quay đầu nhìn thoáng qua Chu Thiếu Xuyên đang ngồi trong phòng: "Bạn ngoại quốc của mày là sao đây? Có triển vọng gì không?"

Lưu Hiên là người duy nhất trong trường trung học biết khuynh hướng tính dục của Hướng Vinh. Cậu không cần phải kiêng dè gì cả: "Không có. Xuyên chỉ là bạn cùng lớp kiêm hàng xóm trong khu dân cư, thân thiết hơn mấy đứa khác một chút thôi."

"Nhưng tao cứ cảm thấy cậu ấy đúng gu của mày, hơn nữa tao nhận ra cậu ấy đối xử với mày rất tốt. Ban nãy ngồi trên xe, cậu ấy hay nhìn mày nữa kìa."

Hướng Vinh không để ý tới, huống chi Chu Thiếu Xuyên quan tâm cậu cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Cậu cười nhẹ: "Tao không với tới người ta. Thôi đừng nói chuyện này nữa, nói mày với Trương Hâm đi. Có phải tao nên chuẩn bị trước hai bao lì xì từ bây giờ không?"

Nói thì nói vậy, nhưng cậu vẫn kìm lòng không đậu ngoái đầu nhìn chàng trai đang được mọi người vây quanh bên trong. Chu Thiếu Xuyên của bây giờ đã khác hẳn với Chu Thiếu Xuyên trong lần đầu gặp mặt, dường như hắn đã ôn hoà và thân thiện hơn, dẫu ra sao đi nữa thì đây cũng là một sự thay đổi theo hướng tích cực.

Vốn là một người đang thay đổi theo chiều hướng tốt, giờ đây người nào đó lại có ý đồ moi tin từ miệng người khác. Sau khi nói về những danh lam thắng cảnh ở Paris, Chu Thiếu Xuyên đã khéo léo chuyển chủ đề sang cuộc sống học sinh trung học ở trong nước. Tất cả đều không nghi ngờ hắn, cũng không biết ai đó đã khơi mào kể về chuyện năm ấy. Mỗi người ở mỗi lớp khác nhau, hiển nhiên kỷ niệm về thời cắp sách đến trường sẽ không giống nhau, nhưng trên dòng chảy thời gian của mọi người đều xuất hiện một cái tên, đó là Hướng Vinh. Chu Thiếu Xuyên lẳng lặng ghi nhớ tất thảy những sự kiện liên quan đến Hướng Vinh, chợt Trang Nam ngồi bên cạnh kéo tay hắn.

"Có thuốc không?" Cô hỏi, "Anh đẹp trai ra ngoài làm một hơi với tôi nhé?"

Nếu phụ nữ đã ngỏ lời muốn một điếu thuốc, một người đàn ông lịch sự như Chu Thiếu Xuyên dĩ nhiên đồng ý ra ngoài cùng cô. Hai người đi ngang qua quầy thịt nướng và căn nhà gỗ nơi mọi người đang ngồi, tìm một góc cản gió rồi mỗi người châm một điếu.

Trang Nam nhả ra làn khói trắng một cách điêu luyện. Cô không đạt thành tích tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học, trượt mất chuyên ngành mà mình yêu thích bấy lâu. Hiện tại cô đang theo học ngành kinh tế, mỗi ngày trôi qua đối với cô chẳng khác nào là đang cầm tù ước mơ. Thế nên cô dồn hết tâm sức vào chuyện ăn mặc trang điểm của bản thân và sa vào những cuộc tình chóng vánh, thuốc lá chính là thứ đầu tiên mà cô học được trong những năm tháng chán chường ấy.

"Này, đừng ngẩn người thế chứ." Cô cười tủm tỉm nhìn Chu Thiếu Xuyên, "Chẳng phải cậu muốn nghe chuyện của Vinh à? Hỏi tôi đi. Cậu hỏi, tôi sẽ kể hết cho cậu nghe."

Chu Thiếu Xuyên nhận ra thái độ của cô đối với Hướng Vinh rất lạ, hắn chỉ cười nhẹ chứ không lên tiếng.

"Nếu cậu không hỏi thì để tôi tự nói." Trang Nam thẳng thắn nói, "Tôi từng thích Vinh. Thật sự từng rất thích rất thích Vinh. Trước đây tôi theo đuổi Vinh rất lâu, còn mặt dày làm những chuyện vô cùng ngu ngốc, ai nấy cũng đều cười vào mặt tôi. Bây giờ nghĩ lại, tôi còn không hiểu tại sao mình có thể làm mấy chuyện điên khùng như vậy. Lần yêu đơn phương đó giống như rơi xuống địa ngục. Tổng cộng ba lần, Vinh đã từ chối tôi tổng cộng là ba lần. Nhưng cậu biết không, khi đó tôi nghĩ, tôi vẫn có thể dùng chân thành làm lay động Vinh."

Dừng một chút, cô cười tự giễu: "Ngu lắm đúng không? Năm ấy tôi chỉ là một cô bé ngốc nghếch với lần cảm nắng đầu tiên trong đời. Đệt mẹ nó, sau này tôi mới nghĩ ra, không phải là do tôi không đủ chân thành mà là tôi sinh ra sai giới tính. Tên tôi là 'Trang Nam', dù sao cũng là 'trang nam', mãi mãi chẳng thể là 'chân nam'." [2]

[2] Trang Nam (装男): từ "trang" (装) nghĩa là giả trang/ cải trang, nên "Trang Nam" có nghĩa là "giả trang thành đàn ông". Chân Nam (真男): từ "chân" (真) nghĩa là chân thật, nên "Chân Nam" có nghĩa là "đàn ông chân thật". Ý cả câu, là cô đang tự giễu chính mình, dù sao cô chỉ là giả đàn ông chứ không phải thật sự là một đàn ông.

Cô vừa uống ít nhất hai chai bia, lúc này còn hút liên tục mấy điếu. Chu Thiếu Xuyên nghĩ hơi men đã xông lên đầu cô, độ tin cậy trong lời nói không cao. Nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, hắn bất giác nhướng mày, nét căng thẳng thoáng hiện lên trong đôi mắt đen láy. Ngay sau đó hắn cố tình trưng ra vẻ mặt khó tin.

Trang Nam quả thật đã hơi chếnh choáng, cả người cô như đang bay lơ lửng trên không trung: "Ngạc nhiên à? Ha ha ha, tôi nói cho cậu biết, đây là tôi tự nghĩ ra đấy. Nhưng chắc chắc là thật. Tôi chưa nói chuyện này với ai cả, do cậu đẹp trai nên tôi mới nói cho cậu nghe. Vinh ấy à, cậu ấy hoàn toàn không thích con gái!"

"Thật không?" Chu Thiếu Xuyên rít một hơi thuốc, "Nói miệng, ai cũng nói được. Cô từng thấy cậu ấy có bạn trai rồi sao?"

"Không phải là cậu à?" Trang Nam phì cười, "Cho dù không phải thì cậu ấy cũng không thích con gái. Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng nhìn dáng vẻ tôi bây giờ y hệt như yêu nữ, hồi cấp ba tôi ngây thơ trong sáng lắm nhé. OK, có thể gu cậu ấy không phải trong sáng thuần khiết. Nhưng cậu không biết có bao nhiêu con gái theo đuổi Vinh ở thời điểm đó đâu. Có mập có ốm, có cao có thấp, cậu đợi tôi đếm cho cậu xem..."

Cô xoè bàn tay, đếm từng người một cho hắn nghe: "Có thông minh học giỏi; có dịu dàng như nước giọng nói dễ nghe; có giàu có nghèo; có quyến rũ, là kiểu quyến rũ chỉ cần nhìn một cái là cậu thiếu điều bán mạng cho người ta đấy; còn có trong sáng ngây thơ ngọt ngào, đôi mắt long lanh tròn xoe như nai con... Nói chung là đủ hết rồi? Thành một bộ sưu tập tem cũng dư sức? Có khác mẹ gì AKB48* không? Ít nhất cũng phải ưng mắt một người chứ?" [3]

[3] AKB48: là một nhóm nhạc thần tượng nữ Nhật Bản. Hiện nay, nhóm có khoảng 600 thành viên ở độ tuổi từ 13 đến giữa độ tuổi 29. AKB48 hiện đang nắm giữ kỷ lục về "Nhóm nhạc pop có số lượng thành viên đông nhất".

Chu Thiếu Xuyên không phải tuýp người thích ở nhà, hắn hoàn toàn không rõ AKB48 nghĩa là gì. Nhưng nghe cô kể lần lượt từng người một, hắn cũng cảm thấy có rất nhiều kiểu con gái khác nhau yêu thích Hướng Vinh. Trái tim hắn khẽ run, trực giác mách bảo hắn sắp chạm đến một điều bí mật nhất của cậu. Hắn hỏi với giọng điệu bình tĩnh: "Ừm, sau đó thì sao?"

"Sau đó?" Trang Nam lắc lư qua lại, "Sau đó là mẹ nó không có sau đó! Biết bao nhiêu nữ sinh điên đảo vì cậu ấy! Tụi tôi dùng cả ngàn cách để thu hút sự chú ý của Vinh, cuối cùng thì sao? Cuối cùng là mẹ nó cậu ấy đếch để mắt đến ai cả! Cậu đừng nói với tôi lúc ấy Vinh chỉ muốn chú tâm vào học tập, nghe rất vãi lìn! Mẹ kiếp, con trai mười sáu mười bảy đang ở tuổi dậy thì, cái quần gì mà chả tò mò! Không tìm con gái chỉ có hai kiểu người, một là con gái không thích người đó, hai là đệch mẹ nó người đó không thích con gái!"

Cô tức giận ném tàn thuốc xuống đất, nhấc mũi giày nghiền nát nó: "Đậu má, tôi cũng hay thật, ngu ngục thích một người ròng rã ba năm. Đến khi vào đại học, gặp được trai cong giả trai thẳng mới hiểu được sự thật nằm ở đây! Mấy người đó nói tôi vô tư ngây thơ không hiểu sự đời, thật ra tôi cái đếch gì mà chả biết! Tôi nói cậu hay, cậu phải theo dõi sát sao Vinh cho tôi. Nếu sau này Vinh trở thành thằng đàn ông khốn nạn lừa gạt tình cảm của con gái người ta, cậu nhất định phải nghỉ chơi với Vinh!"

"Hoặc là." Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chu Thiếu Xuyên. Một lúc lâu sau, cô cười khẽ, "Hoặc là, cậu thu phục cậu ấy luôn đi!"

*

Tác giả có điều muốn nói:

Xuyên ơi, cái gì cậu cũng biết rồi, nhanh tay thu phục đi nào.

Hết chương 38

Chú thích:

Kính mát Ray-ban Aviator

Q: Yoo, anh em ơi~