Một Đêm Mây Mưa

Chương 32

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 32: Vô ngân.

[1] Vô ngân (了无痕): Nghĩa là không dấu vết, nhưng tên chương trích trong câu thơ của tác giả Tô Đông Pha (mình sẽ chú thích trong truyện) nên mình để nguyên nha (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)

_

Đã đến nước này mà cậu vẫn khăng khăng đổi phòng thì giống như làm kiêu, Hướng Vinh đuổi anh lễ tân thích hóng hớt đi về, ngồi xuống sô pha quan sát chiếc giường king-size ngay giữa phòng —— Quả thật đủ lớn, nếu mỗi người chiếm một góc thì nhất định không thể đụng nhau.

Thế... đành vậy thôi. Thiếu gia người ta đã không thèm để ý mà cậu cứ nằng nặc kịch liệt phản đối thì chẳng khác nào... thừa nhận trong tim có quỷ.

Vâng, đúng thật có một con quỷ. Nhưng chỉ có thể xem là quỷ nhỏ, và sức mạnh của nó dĩ nhiên không đáng sợ. Hướng Vinh nghĩ về diễn biến tâm lý của mình một lúc, cảm giác rung động thi thoảng vẫn dậy sóng, tựa như khi nghe tiếp viên nói Chu Thiếu Xuyên từng đắp áo khoác lên người cậu, trái tim sẽ đập loạn mấy nhịp nhưng không đến mức khó kiểm soát, chỉ cần hít sâu vài lần rồi tìm cách dời sự chú ý là ổn ——

Cậu đang ở độ tuổi sung sức nhất, nhưng dầu gì cậu cũng không phải cầm thú.

Thanh niên không phải cầm thú trấn an bản thân, nhưng dẫu sao vẫn có một chút bất mãn với 'người khởi xướng', chỉ đến trễ nửa giờ thế mà dính vào một trận ruồi bu không đâu. Nhìn con Hello Kitty đã bị nhiễm vi khuẩn sau thảm hoạ lạc đường trong túi ni lông, Hướng Vinh quyết định trả lại móc khoá xui xẻo cho chủ nhân của nó càng sớm càng tốt.

Nếu vào những lúc bình thường, cậu sẽ liên hệ trực tiếp với Lí Tử Siêu và giao móc khoá cho hắn, sau đó Lí Tử Siêu có thể mượn cơ hội này để tranh thủ tiếp xúc với nữ thần. Nhưng bây giờ đây, Hướng Vinh đang giận cá chém thớt với thằng chó thấy sắc quên bạn nên cóc thèm cho hắn cơ hội đó, cậu mở WeChat lên chuẩn bị gõ @.Tôn Kiều bảo cô đích thân đến đây lấy.

Nhưng vừa nhấp vào nhóm bạn của Lí Tử Siêu thì phát hiện Tôn Kiều đã @ cậu trước.

【@.Hướng Vinh: Cảm ơn anh đẹp trai và hotboy khoa! Cảm ơn hai bạn đã tìm móc khoá về cho mình, siêu siêu cảm ơn! Hai người vừa đẹp trai vừa tốt bụng! Bữa nào mình mời hai bạn ăn chè bánh trôi đậu đỏ* nha, cảm ơn nhiều nhiều!】[1]

Ngoài tin nhắn này còn có:【Móc khoá tạm thời để chỗ hai bạn một đêm nha! Ngày mai mình tới lấy sau, cảm ơn nhiều lắm!】

Một đống dấu chấm than ném thẳng vào mặt, Hướng Vinh tự hỏi không biết Tôn Kiều có hứa suông giống Lí Tử Siêu không, song chè bánh trôi đậu đỏ còn chưa ăn mà cậu đã thấy ngọt ngấy bởi hai tin nhắn WeChat của cô. Vả lại hotboy khoa là gì? Hướng Vinh khẽ hừ mũi, hỏi ý kiến người ta chưa mà gọi bậy gọi bạ! Với khuôn mặt của Chu Thiếu Xuyên thì hotboy trường cũng không bằng cậu ấy nhé!

Hướng Vinh trả lời ngắn gọn súc tích ba từ: Đừng khách sáo. Ngay sau đó, tin nhắn của cậu đã bị trôi dạt bởi hàng loạt các tin nhắn khác đến từ đám anh em miệng mồm bô lô ba la đang bàn bạc tối nay ăn gì.

Theo kế hoạch ban đầu, bữa tối đầu tiên ở Tô Châu nên do cô tổ chức —— Đoàn du lịch sẽ đến con phố đi bộ Quan Tiền* nổi tiếng ở khu trung tâm sầm uất nhất thành phố. Nhưng cô Trương đã ngồi tàu hơn bốn giờ đồng hồ, cơn đau do thoát vị đĩa đệm hành cô nằm bẹp một đống, thành thử các sinh viên đành phải tự chia nhóm và hoạt động tự do. [2]

[2] Phố đi bộ Quan Tiền (观前街): Phố Guanqian, con phố đi bộ nổi tiếng tại Tô Châu.

Cái Đuôi Mặn Mòi réo Hướng Vinh đi ăn vặt, nhưng khi tập trung dưới lầu, cậu phát hiện không thấy bóng dáng của Lí Tử Siêu.

"Đồng chí đó đi tán gái." Cái Đuôi Mặn Mòi ở chung phòng với Lí Tử Siêu, hắn ta bô bô, "Mời hai người đẹp đi ăn một bữa thịnh soạn rồi. Nếu thằng quỷ đó đã tình nguyện dốc hết của cải để tán gái, thôi thì... cho cậu ấy đi đi."

Nghe như tiến độ khá nhanh nhỉ, Hướng Vinh xúc động đậy: "Ừ, để cậu ấy đi đi. Nữ thần băng giá không từ chối cậu ấy xem như thằng quỷ đó gặp được vận cứt chó trong truyền thuyết rồi."

"Đâu ra ba?" Cái Đuôi Mặn Mòi tỏ vẻ ta đây nhìn thấu hồng trần, "Nữ thần có đếm xỉa đến Siêu đâu, toàn dựa vào cô em ngọt ngào bắc cầu giùm. Mày không thấy Kiều cảm ơn cậu ấy vụ móc khoá như thế nào đâu, túm cái quần là rất... lả lướt. Kiều nói muốn dạo phố đi bộ, một hai bắt Siêu đi cùng, còn nằng nặc kéo nữ thần theo. Tao ấy hả, hơ hơ, tao nghĩ nữ thần đồng ý là do không muốn Kiều đi một mình thì có."

Dừng hai giây, hắn ta rỉ tai Hướng Vinh: "Hơ hơ, y chang nam thần đứng cạnh mày, hơ hơ."

Hướng Vinh gật gù, hoá ra cuối cùng vẫn phải dựa vào Tôn Kiều giúp một tay. Cậu không để ý tại sao Tôn Kiều phải cảm ơn một Lí Tử Siêu không hỗ trợ tìm kiếm, chỉ là khi nghe thấy cô ấy nói chuyện lả lướt với Siêu, cậu thấy thật quái lạ, chẳng lẽ đây sẽ là một bộ phim tình cảm tay ba dài tập 'anh yêu em nhưng em lại yêu người ấy'?

"Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau." Chu Thiếu Xuyên bỗng lãnh đạm nói một câu. [3]

[3] Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng: Ý nghĩa: Nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái họa ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào cái thế hiểm nguy.

Hướng Vinh nghe thế bèn cười khẽ, người đẹp trai quả nhiên có suy nghĩ giống nhau.

Tụ tập đông đủ, mấy chàng trai bèn kéo nhau nếm thử đặc sản Sinh Tiên* ở Tô Châu. Phố cổ Tô Châu không lớn, tiệm Sinh Tiên nổi tiếng nhất chỉ cách khách sạn hai con đường, đi bằng 'xe căng hải' cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian. Dọc theo đường đi, Chu Thiếu Xuyên chỉ chăm chú quan sát diện mạo thành phố, chỉ khi đứng trước cửa tiệm ngẩng đầu nhìn chữ Sinh Tiên, hàng mày của hắn mới khẽ nhíu. [4]

[4] Sinh Tiên (生煎): một loại bánh bao nhỏ nhân thịt chứa nước trái cây rất nổi tiếng ở Tô Châu.

"Cậu không thích ăn bánh bao, sao lại đi ăn cái này với mấy người đó?"

"Ừ, tôi không thích thật." Hướng Vinh trả lời, "Nhưng không đến mức không thể cắn một miếng. Dù sao tiệm này rất nổi tiếng ở Tô Châu, đã tới rồi thì nên ăn thử chứ."

Vừa nói, cậu vừa bước vào tiệm, chẳng qua vế sau đã được cậu lẳng lặng giấu trong lòng —— "Hơn nữa, cậu rất thích ăn bánh bao mà."

Hướng Vinh nói chính xác, tiệm Sinh Tiên thật sự là cửa hàng trứ danh ở đây. Ban đầu nó chỉ là cửa tiệm nhỏ để dân địa phương ăn sáng, song vì quá nổi tiếng nên đến tận mười giờ tối vẫn có người xếp hàng chờ ăn. Sáu, bảy thanh niên giành giật lắm mới có một góc nhỏ để ngồi xuống, sau đó mọi người tranh thủ thời gian bắt đầu gọi món.

Người đại diện nhóm đang muốn đếm số lượng bánh bao thì chợt nghe thấy Chu Thiếu Xuyên nói: "Lấy giúp tôi một phần mì tôm xào lươn." [5]

"Ăn được đó, hotboy khoa." Có người nào đó ghẹo hắn.

Chu Thiếu Xuyên không trả lời, đợi đến khi tô mì được bưng lên, hắn đẩy nó tới trước mặt Hướng Vinh: "Cậu ăn cái này trước đi. Lát nữa để tôi ăn thử bánh bao, nếu ăn được tôi sẽ nói cậu."

Hướng Vinh thoáng giật mình, hoàn toàn không ngờ tô mì này là hắn đặc biệt gọi riêng cho cậu, chưa kể nó còn rất thơm. Hướng Vinh mỉm cười: "Cảm ơn nhé."

Bánh bao cũng lên đúng lúc, một bầy sói đói lập tức vồ tới không chút hình tượng, ai ngờ đâu chỉ mới cắn một miếng mà cả đàn sói như thể bị ngộ độc.

"Bà mẹ cha nó, ngọt chết tao rồi. Bánh bao nhồi đường hả? Trời má, ngọt lắm!"

"Cứu tao, ngọt quá ngọt quá, ngọt vậy cũng ăn được?!"

"Người Tô Châu có vấn đề về lưỡi hả..."

Tiếp theo, kẻ thì đổ dấm, kẻ thì xịt tương ớt, ai ai cũng bắt đầu quậy nát đĩa bánh bao, ví như không chấm vào gì đó thì sẽ nuốt không trôi. Hướng Vinh lướt mắt qua từng người, phát hiện chỉ có mỗi Chu Thiếu Xuyên ăn thật ngon lành, hơn nữa còn tỏ thái độ khinh thường với hành vi làm ô nhiễm bánh bao bằng dấm và tương của người khác, chưa kể ánh mắt hắn còn như thể đang nhìn một bầy trâu bò nhai hoa mẫu đơn, phí phạm của trời vậy.

"Không được, không được rồi, tao nuốt không nổi!" Cái Đuôi Mặn Mòi đặt đũa xuống, "Thứ này không ăn được, hay là tìm quán xiên que đi, ăn xiên que còn ngon hơn."

Đề xuất này nhanh chóng nhận được sự ủng hộ của đại đa số mọi người, bầy sói đói rốt cuộc quyết định từ giã bánh bao để lên con đường chinh phục xiên que. Hướng Vinh thấy Chu Thiếu Xuyên ngồi vững như Thái Sơn, rõ ràng đã ưng bụng mấy chiếc bánh bao nhỏ nhỏ xinh xinh, cậu bèn lắc đầu nói hai người không đi. Sau nửa phút dùng dằng dây dưa, cuối cùng bầy sói đói cũng trốn chạy khỏi Sinh Tiên.

Hướng Vinh cũng có một chút tò mò rốt cuộc bánh bao ngọt thế nào mà cả bọn quăng đũa đào tẩu, vừa ngẩng đầu tính hỏi Chu Thiếu Xuyên thì thấy hắn đang gấp một chiếc bánh bao, nhẹ nhàng húp nước sốt ở trên, cử chỉ tao nhã giống như khi hắn nếm thử món phá lấu ngày hôm đó. Hầu kết hắn khẽ lăn khi nuốt xuống chiếc bánh bao nhân thịt, và cũng chính vào giây phút đó, đường nét trên khuôn mặt hắn hoàn toàn thả lỏng.

Không còn lạnh lùng cau có như thường ngày, vẻ mặt của hắn ôn hoà khoan khoái, đôi mắt cười thậm chí còn thoáng cong thành vầng trăng non, Hướng Vinh biết Chu Thiếu Xuyên thật sự đã phải lòng món này rồi, hơn nữa khuôn mặt hưởng thụ ấy còn chứng tỏ là thích đến mức say mê.

Thế nên... Chu Thiếu Xuyên đích thị là một tên tham ăn! Và tên tham ăn chỉ hoàn toàn từ bỏ hình tượng đoá hoa cao thượng lạnh băng khi nhấm nháp đồ ngon thôi!

Nghĩ đến phát hiện mới, Hướng Vinh không khỏi nhẹ nhàng cười thành tiếng.

Chu Thiếu Xuyên liếc mắt nhìn cậu, hắn không lên tiếng mà cầm đôi đũa khác lên, lần lượt mở ra năm chiếc bánh bao trên đĩa để lộ nhân thịt bên trong, bởi vậy cậu có thể nhìn thấy lớp trong cùng của bánh bao được ngâm trong nước xúp trở thành màu nâu sẫm rất hấp dẫn.

Hướng Vinh không hiểu ý hắn, cậu gõ ngón tay xuống bàn: "Sao vậy? Nếu ăn không hết có thể mang về, đừng phá chứ."

Chu Thiếu Xuyên nhìn mấy chiếc bánh bao đã vị vạch bụng: "Cậu thấy chưa? Không có thịt bắp. Lúc tôi ăn cũng không thấy, nhân thịt rất mềm, cậu có thể yên tâm ăn rồi."

Hướng Vinh ngỡ ngàng, hoá ra hắn không phải muốn phá hư bánh bao mà là muốn chứng minh cho cậu thấy bên trong không có thịt bắp mà cậu ghét? Trong tích tắc, cõi lòng thình lình xuất hiện một luồng nhiệt nóng hổi lấp kín từng mạch máu, Hướng Vinh vội vàng ho nhẹ một tiếng, gấp chiếc bánh bao cho vào miệng.

Ngọt thì ngọt thật, và tất nhiên nó cũng rất thơm. Bánh bao ở Tô Châu khác hẳn với bánh bao ở phương Bắc, vị ngọt của nó nồng đậm như thể môi lưỡi được ướp trong mật đường. Hướng Vinh nuốt miếng cuối cùng, cầm lòng không đậu giơ ngón cái lên.

Chu Thiếu Xuyên cười, tựa như đã tìm thấy tri âm tri kỷ. Nhưng có lẽ ngay cả chính hắn cũng không hay, rằng vẻ nhẹ nhàng thư thái của hắn vẫn duy trì đến tận giờ phút này: "Tôi biết cậu sẽ thích."

Mặc dù Hướng Vinh chưa bao giờ xua đuổi đồ ngọt, nhưng suy cho cùng cậu cũng không phải là tín đồ của nó, hơn nữa cậu hầu như rất ít gọi món ngọt khi ăn cùng Chu Thiếu Xuyên, ngay cả gà Cung Bảo* và thịt heo cắt sợi* cũng rất hiếm khi xuất hiện trên bàn ăn của hai người, bởi vậy cậu tò mò ghê gớm: "Tôi cũng là người phương Bắc giống mấy đứa đó, khẩu vị chắc chắn cũng theo phương Bắc. Cho nên xin hỏi anh Thiếu Xuyên, anh dựa vào lý thuyết nào để kết luận ạ?" [6]

"Vì cậu," Chu Thiếu Xuyên tự tin nói, "là một người có lòng bao dung, hơn nữa mức độ chấp nhận của cậu rất cao. Tính tình cậu điềm đạm và cởi mở nên chiếc lưỡi của cậu cũng không hề hẹp hòi, chắc chắn có thể chấp nhận thị hiếu của các vùng miền, kể cả khẩu vị của dân địa phương."

... Chỉ ăn một miếng bánh bao thôi mà cậu ấy có thể lôi ra nhiều lời hoa mỹ thế? Hướng Vinh không biết hắn đào ở đâu ra, song cậu biết dòng nước ấm mới chảy qua từng mạch máu ban nãy đang có xu hướng vỡ oà như núi lửa phun trào. Cảm nhận rõ nguy hiểm sắp ập đến, cậu vội cúi đầu xuống, cười gượng mấy tiếng: "Sao nghe vào tai không thấy hay ho gì hết, giống như tôi không có cá tính vậy."

"Năng lực lý giải của cậu gặp trục trặc à?" Chu Thiếu Xuyên thoáng cười, hắn nhìn chằm chằm vào xoáy tóc của Hướng Vinh, giọng nói trầm trầm thấp thấp, ngữ điệu cũng rất từ tốn, "Vậy để tôi nói rõ hơn. Đương nhiên cậu có cá tính, nhưng nó không phải thuộc về cuồng nhiệt, hoang dã, dữ dội, mà có lẽ nó là... ngoài mềm trong cứng. Hễ trong lòng cậu đã nhận định điều gì đó, cậu sẽ nhất quyết không đổi. Ừm, về bản chất, cậu như một... lừa con bướng bỉnh."

Chẳng biết có phải ảo giác hay không, Hướng Vinh cảm thấy khi Chu Thiếu Xuyên nói ra bốn chữ 'lừa con bướng bỉnh', lẫn vào giọng điệu từ tốn của hắn là một chút vấn vương khó nhận ra. Trái tim cậu tức khắc rung động mãnh liệt, thôi chết rồi, chẳng lẽ chuyến đi này dữ nhiều lành ít, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện không lành?

Giữa lúc quýnh quíu như gà nhảy ổ, cậu vội cầm lấy chai nước ngọt uống ừng ực mấy hớp, coi như tạm thời làm mát con tim một chút, sau đó mới mạnh miệng nói: "Ha ha ha, phải không, ha ha ha, đây là cậu xem tướng đoán tính cách hả? Sao, tính khi nào mở sạp? Cậu nhớ báo trước tôi một tiếng, để tôi gọi các anh em đến ủng hộ cậu nha, thầy bói Thiếu Xuyên?"

Thầy bói Thiếu Xuyên hừ mũi, không đoái hoài đến lừa con bướng bỉnh nữa. Hắn cúi đầu, tiếp tục ăn bánh bao ngọt ngào của hắn.

Trái ngược với bữa trưa nhạt nhẽo trên tàu cao tốc, bữa tối ở Tô Châu ngon miệng đến nỗi làm Chu Thiếu Xuyên chén sạch mấy đĩa bánh bao, Hướng Vinh cũng dằn bụng bằng tô mì đầy ụ thơm lừng. Hai người ôm theo chiếc bụng căng tròn bước ra ngoài tiệm Sinh Tiên, chầm chậm tản bộ về khách sạn. Cơn gió theo đuôi hai người mang hơi nóng đặc trưng của vùng sông nước vào những đêm hạ, chỉ là tiết trời vẫn chưa đến nỗi oi bức.

Nhớ lại số bánh bao mà Chu Thiếu Xuyên vừa ăn, Hướng Vinh bất giác liếc nhìn người bên cạnh, phần giữa của chiếc áo phông đen vẫn bằng phẳng như cũ: "Buổi tối ăn nhiều quá chừng, cậu không sợ lên kí hả? Hay hai mình đi bộ thêm mấy vòng nữa?"

"Nóng." Chu Thiếu Xuyên lắc đầu, "Lát nữa về hít đất thêm mấy cái là được —— Chân cậu còn chịu nổi không? Cậu có thể tập Burpee* trước." [7]

"Anaerobic* cơ à? Tập cái đó thì phải đủ cường độ mới giảm mỡ được nhé." Hướng Vinh cười nhắc nhở hắn. [8]

"Ừm, vậy hai trăm cái trước." Chu Thiếu Xuyên bình thản trả lời.

[7] Burpee: bài tập phối hợp toàn thân dùng để rèn luyện thân thể.

[8] Anaerobic: là một bài tập cường độ cao hơn, tốn nhiều sức mạnh cao hơn so với tập aerobic. Một số bài tập sức mạnh và tính linh hoạt như hít đất, xà đơn, tạ đôi,...

Hướng Vinh nghĩ, chém gió hả? Nhưng cho tới bây giờ cậu vẫn chưa nhận ra những lời này hoàn toàn là tự đào hố chôn mình. Lúc trở về phòng, cậu đã quên béng cái gì gọi là hai trăm cái hít đất, vừa uống mấy hớp nước thế mà xoay người lại đã thấy Chu Thiếu Xuyên cởϊ áσ phông, đang chuẩn bị bắt đầu chống đẩy.

Bờ vai rộng cùng vòng eo săn chắc đập mạnh vào mắt Hướng Vinh, ba mươi chiếc bánh bao như đá chìm xuống biển, chúng không hề để lại bất kỳ dấu vết nào trên cơ bụng rắn rỏi của Chu Thiếu Xuyên. Hướng Vinh nhìn chằm chằm vào đường cong hình thể của hắn đến nỗi trái tim run lên bần bật, cậu vội vàng nhảy phóc lên sô pha rồi luýnh quýnh bắt tréo chân.

Chu Thiếu Xuyên không hề chém gió, hắn chống hai tay dưới đất bắt đầu thực hiện lời hứa hai trăm cái. Hướng Vinh ngồi trên ghế nhìn rõ mồn một từng chuyển động trên tấm lưng cứng cáp của hắn trong mỗi cái chống đẩy, tuy chưa thể gọi là cường tráng như những người trưởng thành nhưng từng tấc cơ ngực, cơ bụng, cơ lưng đều rất mê người. Hướng Vinh biết bản thân không thể tiếp tục xem nữa, nhưng ánh mắt ngu si không nghe lời bộ não chỉ huy. Theo từng nhịp lên xuống của động tác hít đất, rốt cuộc cậu cũng không thể tránh khỏi cảm giác... nóng ran đến từ bên dưới.

Nhìn đủ rồi, đừng nhìn nữa! Hướng Vinh xấu hổ đến mức không biết trốn ở đâu, song bây giờ đứng dậy càng không được, cậu đành chộp lấy điện thoại trên bàn, giả vờ giả điên xem tin tức.

Nhưng Chu Thiếu Xuyên dường như không nhận ra sự khác thường của cậu, bấy giờ giọng nói trầm thấp thường ngày của hắn đã pha lẫn một chút khàn khàn như có như không do hít đất, hắn nói với lừa con: "Cậu không đếm cho tôi sao? Không sợ tôi lười, hửm?"

"..." Hướng Vinh cắn chặt răng nửa giây, rốt cuộc không chịu nổi bèn đứng bật dậy, "Dáng người là của cậu, cậu tự đếm đi. Tôi, tôi đi tắm trước, cậu cứ làm đi, ha."

Lừa con mất hồn mất vía gom quần áo chạy như bay vào phòng tắm, may là đóng cửa kịp thời, nếu còn chậm một giây không khéo trái tim của cậu sẽ phóng ra khỏi lồng ngực mất. Mở vòi nước, cậu tạt nước liên tục vào mặt, dòng nước lạnh lẽo kéo lý trí của cậu trở về, nhưng xét cho cùng cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn... Cậu thật sự không biết có nên ở chung với Chu Thiếu Xuyên không... Nhưng ván đã đóng thuyền, chuyện đến nước này đã không thể cứu vãn, vậy... vậy cậu phải khống chế tình huống nguy hiểm ở mức thấp nhất!

Theo trạng thái cơ thể hiện tại, dường như đã đến lúc để nó giải phóng năng lượng tích trữ. Mọi khi Hướng Vinh rất ưa sạch, cậu không mấy mặn mà với việc tự tay làm, hầu hết thời gian đều dựa vào mộng xuân để giải toả một cách tự nhiên, nhưng ở trong tình huống kẻ địch sát bên, cậu thật sự có chết cũng không dám làm vậy. Hướng Vinh mở vòi hoa sen, vừa miên man nghĩ tới tấm lưng trần ướt mồ hôi của ai đó, vừa thả ra những gì đã kìm nén bấy lâu.

Sau đó cậu gần như dùng hết nửa chai sữa tắm vì sợ rằng sẽ để lại mùi hương gì đó không hợp với bình thường, cũng may với tính ưa sạch của mình nên khi nằm xuống giường, cậu đã cảm thấy yên tâm hơn. Trò chuyện đôi ba câu với Chu Thiếu Xuyên đến mười hai giờ, hai người quyết định tắt đèn ngủ sớm để giữ sức cho buổi tham quan du lịch đầu tiên vào ngày mai.

"Ngủ ngon nhé." Tắt đèn, Hướng Vinh trở mình dịch người tới mép giường, trước khi nhắm mắt cậu nhẹ nhàng nói một câu với hắn.

"Ngủ ngon." Chu Thiếu Xuyên khẽ nghiêng đầu nhìn người nào đó chỉ chịu chừa cho hắn một bóng lưng thon gầy, "Mơ đẹp, chúc cậu... mộng xuân vô ngân." [9]

"............!!!"

Đôi mắt vừa nhắm lại bỗng nhiên mở ra, Hướng Vinh vừa giật mình vừa phiền muộn nghĩ, cớ sao một người nước ngoài như hắn lại có thể nhớ rõ nửa câu cuối của Tô Đông Pha?! [9]

[9] Tô Đông Pha là một người tài năng và ông được đánh giá là người có tài nhất trong số bát đại gia của Trung Hoa từ thế kỷ 7 cho tới thế kỷ 13.

"Mộng xuân vô ngân" nằm trong câu "Sự như xuân mộng liễu vô ngân" (事如春夢了無痕) nghĩa là mọi việc như giấc mơ xuân trôi qua không dấu vết. Mà ở đây Chu Thiếu Xuyên chỉ nói có "mộng xuân vô ngân" mà "mộng xuân" là cái gì các bạn hiểu rồi đó =))) 

Hết chương 32

Chú thích:

[1] Chè bánh trôi đậu đỏ

[2] Phố đi bộ Quan Tiền (观前街)

[4] Sinh Tiên (生煎)

[5] Mì tôm xào lươn

[6] Gà Cung Bảo

[6] Thịt heo cắt sợi

[3] Câu chuyện đàng sau "Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng": Thời Xuân Thu, Ngô Vương muốn kéo quân tấn công Sở quốc, nếu ai can sẽ chém chết, các vị thần biết được đều rất lo lắng vì nếu Ngô quốc mang quân đi đánh thì sẽ có nước mạnh hơn đến tấn công. Có một vị đại thần vô tình thấy được cảnh tượng: một con bọ ngựa đang rình bắt một con ve sầu, đằng sau bọ ngựa có một con chim sẻ đang nhìn chằm chằm vào nó. Sau đó, ông tái hiện cảnh tượng đó với Ngô Vương nên cuối cùng dẹp tan ý định tấn công Sở quốc.

Q: Tự dưng đói đói...