Mộng

Chương 20

Edit: Phong | Beta: Long Nhi

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trở về công quán, lặng lẽ đi vào từ cửa sau. Cẩn thận tránh tất cả mọi người, từ hậu viện tiến vào sân. Vì để an toàn, hai người đến phòng của Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu đóng kỹ tất cả cửa nẻo, Bạch Ngọc Đường thắp nến. Triển Chiêu vừa xoay người, liền thấy Bạch Ngọc Đường gỡ tấm mặt giả xuống, sắc mặt vốn đã nhợt nhạt không hiểu vì sao lại càng trở nên trắng bệch, thậm chí còn toát ra cả một lớp mồ hôi.

“Ngọc Đường!” Triển Chiêu kinh hãi tới thất sắc, “Ngươi làm sao vậy?” Trên đường trở về, y cũng cảm giác được có gì đó không đúng, không lý nào kẻ trẻ tuổi kia lại dễ dàng thả cho hai người chạy thoát như vậy. Lúc này thấy dáng vẻ Bạch Ngọc Đường, bất an từ đáy lòng y dậy lên.

“Không sao đâu, Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường gắng hết sức gượng ra một nụ cười, dường như còn cố ý vô tình che kín bụng trái cùng cánh tay trái của mình.

Triển Chiêu nhìn kỹ thân thể Bạch Ngọc Đường, hai chiếc phi tiêu đen nhánh ánh lên lam quang cứ như vậy xuất hiện trong mắt y, rất hiển nhiên, trên phi tiêu kia có kịch độc. “Như thế này mà gọi là không sao?” Triển Chiêu lạnh lùng mở miệng, “Vậy muốn như thế nào mới coi là có chuyện!”

“… Khụ…” Bạch Ngọc Đường ho ra một ngụm máu, Triển Chiêu vội vàng lấy tay lau đi máu tràn ra cho hắn, nhưng máu kia vẫn theo kẽ tay, chậm rãi ứa ra. Hai tay Triển Chiêu run rẩy, sắc mặt so với Bạch Ngọc Đường đang bị thương còn trắng hơn mấy phần. “Ngọc Đường, làm sao bây giờ?” Lòng Triển Chiêu đã hoảng loạn, trong giọng nói mang theo run rẩy không khống chế được, hoàn toàn không còn lạnh lùng như trước.

“Miêu Nhi, đừng hoảng hốt!” Bạch Ngọc Đường nén lại cơn đau nhức đang giày vò khắp người, an ủi Triển Chiêu, “Đại tẩu ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu. Ngươi đi gọi đại tẩu đến trước, ta nghỉ ngơi một lát!”

“Vậy ngươi ngồi xuống dựa vào giường một chút!” Triển Chiêu nâng Bạch Ngọc Đường dậy, muốn đỡ hắn đến bên giường.

Khắp người Bạch Ngọc Đường vừa đau vừa lạnh, miệng vết thương như có côn trùng gặm nhấm. Nhưng để Triển chiêu an tâm, hắn cố dằn lại sự khổ sở, lết từng bước một đến mép giường. Triển Chiêu dìu Bạch Ngọc Đường, để hắn nằm xuống xong, giúp hắn mang lại mặt nạ đề phòng vạn nhất, sau đó đem chăn mềm đắp cho Bạch Ngọc Đường cả người đang phát run, cúi người xuống nói nhỏ: “Ngọc Đường, bây giờ ta sẽ đi tìm đại tẩu ngay, ngươi cố chịu đựng một chút!”

Thần trí Bạch Ngọc Đường vốn đã không còn rõ ràng lắm, nghe thanh âm Triển Chiêu đang nghẹn ngào, hồi phục mấy phần thanh minh. Không có khí lực đáp lại lời y, hắn chỉ có thể run rẩy gật đầu một cái, tỏ ý đã hiểu.

Triển Chiêu thấy vậy cũng không nhiều lời nữa, vội vã đi ra ngoài, đến trước cửa phòng Lô Phương, cũng không màng họ đã nghỉ ngơi hay chưa, cực lực gõ cửa.

Vợ chồng Lô Phương vốn vừa mới ngủ không lâu, nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức tỉnh ngủ. Lô Phuơng ra mở cửa phòng, thấy thần sắc triển Chiêu hốt hoảng, lập tức hỏi: “Triển huynh đệ, ngươi làm sao vậy?”

“Lô đại ca, đại tẩu có ở đây không?” Triển Chiêu mặc dù vô cùng sốt ruột, nhưng cũng không tuỳ tiện xông vào phòng hai vợ chồng người ta.

Lô phu nhân ở trong phòng nghe thấy là tìm mình, liền biết ngay có chuyện không hay, vừa nhanh tay mặc y phục, vừa cất giọng trấn an: “Triển huynh đệ, đệ đừng vội, ta lập tức tới ngay!”

Đảo mắt, Lô phu nhân đã khoác xong áo đi ra. Triển Chiêu vừa thấy, cũng không cố kỵ lễ tiết cái gì, vội kéo người đi. Trong nháy mắt đã trở về căn phòng của Bạch Ngọc Đường.

Vừa vào bên trong đã thấy, Bạch Ngọc Đường đã lâm vào hôn mê. Hơn nữa, tựa như ngay cả trong cơn mê man vẫn có thể cảm giác được cơn đau đớn kịch liệt, cả người mồ hôi đầm đìa, lớp vải vóc màu đen bị mồ hôi thấm ướt lại càng thêm đen đặc. Lô đại tẩu thấy vậy, vội vàng tiến lên, kéo cổ tay Bạch Ngọc Đường qua, cẩn thận bắt mạch. Một lúc lâu sau, buông cổ tay Bạch Ngọc Đường ra, có chút nghi hoặc mà nhìn Bạch Ngọc Đường, như thể có điều gì đó không thể hiểu được, ngay cả chân mày cũng bất giác nhíu lại.

“Đại tẩu, Ngọc Đường thế nào?” Triển Chiêu thấy Lô đại tẩu trầm mặc không nói, có chút lo lắng hỏi.

“Độc mà Ngũ đệ trúng phải là ‘Tam nhật đọan trường’, độc dược này chỉ Thần Y cốc mới có.” Lô phu nhân nói, “Có điều, đệ cứ yên tâm, có đại tẩu ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Chỉ là, độc dược của Thần Y cốc không bao giờ truyền ra ngoài, làm thế nào mà Ngũ đệ lại trúng loại độc này đây?”

Triển Chiêu nghe xong lời Lô dại tẩu nói, thở phào nhẹ nhõm. Lô phu nhân vén chăn lên, dùng chuỷ thủ tuỳ thân rạch y phục ra, chỉ thấy hai chiếc phi tiêu đen nhánh, một cái cắm vào bụng bên trái, một cái khác ớ cánh tay trái, bèn mở hòm thuốc Lô Phương vừa mới đưa, đeo một đôi bao tay làm bằng tơ tằm vào, sau đó rút hai nhánh phi tiêu ra. Sau đó, bôi thuốc, băng bó, cuối cùng còn đút cho Bạch Ngọc Đường uống một viên đan dược.

“Đại tẩu, tẩu nói độc dược Thần Y cốc không truyền ra ngoài?” Triển Chiêu thấy Lô phu nhân đã rút phi tiêu ra, sau đó còn thuận tiện giải độc, đầu óc vốn đang hoảng loạn bắt được một chi tiết. Thấy Lô phu nhân gật đầu, liền đem chuyện ở Tương Dương vương phủ sắp xếp lại, tỉ mỉ kể một lượt.

“Theo như lời Triển huynh đệ nói, kẻ kia hẳn không phải người Thần Y cốc.” Lô phu nhân sau khi nghe xong mở miệng, “Xem ra Thần Y cốc có khả năng gặp chuyện không may rồi, bằng không thì chính là bị trộm. ‘Tam nhật đoạn trường’ vốn là dùng cùng thuốc khác, nó có thể khắc chế một loại độc dược, nhưng thuốc này dùng một mình thì lại độc vô cùng, hơn nữa còn làm người ta đau đớn suốt ba ngày, sau đó đứt từng đoạn ruột mà chết…” Lô phu nhân chưa nói xong, đã cảm giác bên người dâng lên một luồng sát khí nồng đậm. Vừa đảo mắt nhìn, liền thấy vành mắt Triển Chiêu đỏ bừng, mặt đầy sát khí, hiển nhiên là điềm báo nhập ma. Thế rồi Triển Chiêu đột nhiên xoay người lao ra ngoài phòng.

“Đương gia, mau ngăn y lại!” Lô phu nhân vội vàng gọi Lô Phương vẫn luôn canh giữ bên ngoài. Lô Phương nghe tiếng, tiến lên một bước, muốn ngăn Triển Chiêu lại. Triển Chiêu cũng không quản người nào đang ngăn mình, một chưởng đã bổ tới.

“Tránh ra!” Triển chiêu rống to lên. Thế công trên tay cũng không giảm, Lô Phương chỉ có thể chống đỡ. Thế nhưng Lô Phương vẫn ra sức ngăn chặn y lại, Triển Chiêu vì muốn bức người tránh ra, càng ép sát từng bước.

“Miêu Nhi!” Đột nhiên phía sau truyền tới một tiếng kêu khe khẽ. Triển Chiêu vừa nghe thấy, lập tức dừng thế tấn công, liền phi thân trở về. Bạch Ngọc Đường đã tỉnh, được Lô đại tẩu đỡ dậy, tựa vào đầu giường.

“Ngọc Đường, ngươi thế nào rồi?” Triển Chiêu đi tới trước mặt Bạch Ngọc Đường, hoảng sợ hỏi.

Lô Phương cùng Lô phu nhân lặng lẽ lui ra ngoài, dù sao thì nhất định Bạch Ngọc Đường cũng sẽ giữ được Triển Chiêu.

“Miêu Nhi, ngươi muốn đi đâu?” Bạch Ngọc Đường cũng không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Ta… Ta muốn đến vương phủ!” Triển Chiêu nhỏ giọng kiên định trả lời.

“Không cho đi!” Bạch Ngọc Đường nghiêm nghị nói, vừa nói xong liền ho khan.

“Ta nhất định phải đi!” Triển Chiêu hiếm thấy ương ngạnh bốc đồng, kiên định trong đó, không cần nói cũng biết, nhưng một tay vẫn nhẹ nhàng thuận khí cho Bạch Ngọc Đường.

“Nếu ngươi dám bước ra khỏi công quán một bước, ta liền lập tức tự vẫn!” Khẩu khí của Bạch Ngọc Đường càng thêm nghiêm nghị, hắn không phải không hận kẻ ra ám chiêu với mình, chẳng qua là không thể để Triển Chiêu sa vào bẫy rập. Nếu như kẻ kia biết dùng “Tam nhật đoạn trường”, nhất định là cho rằng người sẽ quay lại tìm giải dược. Lúc này Triển Chiêu mà đi vương phủ, chỉ sợ khó mà toàn thân trở ra. “Ngươi nên biết, ta luôn nói được làm được!” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu vẻ mặt vẫn như cũ không có bao nhiêu thay đổi liền bồi thêm một câu như vậy.

“Được! Bây giờ ra không đi nữa!” Triển Chiêu mắt đỏ hoe đáp, “Chờ ngươi khoẻ lại, chúng ta cùng nhau đi!” Thấy Bạch Ngọc Đường không phản đối, vì vậy ngồi xuống mép giường.

“Ngọc Đường, phi tiêu kia, có một cái là hướng tới ta, có phải không?” Triển Chiêu nhìn vào hai mắt đen như hắc diệu thạch của Bạch Ngọc Đường, thật lòng hỏi.

“Miêu Nhi, ta mệt quá!” Bạch Ngọc Đường né tránh, “Ta nghỉ ngơi một lát trước đã!”

Triển Chiêu đỡ Bạch Ngọc Đường nằm xuống, cũng không kiên trì đòi đáp án, dù sao thì trong lòng mình hiểu là được rồi. Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu, để y nằm xuống cạnh mình, sau đó ôm lấy y, không nói thêm dù chỉ nửa câu, liền nhắm mắt lại, tỏ ý muốn nghỉ ngơi. Triển Chiêu cuời khổ lắc đầu, hóa ra mình là người không giữ lời hứa đến vậy sao? Nhưng y cũng không tránh khỏi cái ôm của Bạch Ngọc Đường, lần này, hai người đều đã thật sự mệt mỏi.