Mộng

Chương 10

Edit: Phong | Beta: Long Nhi

Sau mấy ngày, mọi người bắt đầu bận rộn. Đặc biệt là Triển Chiêu, lúc nào cũng phải để Đường Nhật Minh đến kéo mới chịu về nghỉ ngơi. Cũng may có Đường Nhật Minh chăm nom sớm tối, tình hình cơ thể y mới không chuyển xấu. Chỉ là, những lúc thật vất vả mới được nghỉ ngơi thì lại cứ có những chuyện đáng ghét hoặc những kẻ đáng ghét đến quấy rầy thời gian rảnh rỗi quý báu của người khác. Giống như lúc này vậy.

Đường Nhật Minh nhìn chòng chọc vào trước cửa viện, giống như là đã chờ ba người rất lâu, một ngọn lửa giận ngùn ngụt xông lên đầu. Bọn họ tới đây đã mấy ngày, trừ ngày đầu tiên ra, ba huynh muội Đinh gia ngày nào cũng tới đây canh người. Đã vậy, ba người này còn cứ úp úp mở mở muốn cùng Triển Chiêu đính hạ hôn ước. Nếu không phải không muốn sinh lớn chuyện, hắn đã sớm đánh cho cả ba kẻ đó thành đầu heo từ lâu rồi.

Ba huynh muội Đinh gia vừa trông thấy hai người liền lập tức chào đón, ân cần hỏi han.

“Đường huynh đệ, hôm nay vẫn tốt chứ?” Đinh Triệu Lan vờ như vô tình tách Đường Nhật Minh và Triển Chiêu ra, còn Đinh Triệu Huệ thì trực tiếp kéo y qua một bên, giống như muốn nói chuyện gì đó. Đường Nhật Minh thấy vậy, trực tiếp lướt thẳng qua Đinh Triệu Lan, ngay cả lời cũng lười đáp một câu. Đinh Triệu Lan thấy không ngăn được người cũng đành đi theo.

Đinh Nguyệt Hoa thấy Triển Chiêu bị Nhị ca mình kéo lại đây, mừng thầm trong lòng, hai gò má cũng ửng hồng. Sau đó lại thấy Đường Nhật Minh theo tới, không khỏi tái mặt. Gương mặt lúc đỏ lúc trắng, cũng thành một kỳ cảnh.

Sau một lúc, trên mặt Đinh Nguyệt Hoa cuối cùng cũng hiện ra một nụ cười hoàn mỹ, nhìn Triển Chiêu, chậm rãi mở miệng: “Triển Đại ca, hôm nay huynh vẫn tốt chứ?” Gương mặt phấn son xinh đẹp bởi nụ cười càng tôn lên dung mạo phi phàm, thậm chí mơ hồ toát ra khí chất quyến rũ.

Triển Chiêu nhìn Đinh Nguyệt Hoa ở đối diện, hơi cau mày. Y không phải người ngốc, không thể nào không biết huynh muội Đinh gia đang dồn dập lấy lòng là muốn nói chuyện gì. Chẳng qua, cái phúc phận đối với người khác là cầu còn không được đó, với y mà nói, lại là muốn tránh còn không kịp. Cho nên suốt đường đi, y đều làm như vô tình mà cố ý tránh né Đinh Nguyệt Hoa, hy vọng nàng sẽ hiểu. Nhưng không ngờ đã đến Tương Dương rồi mà vẫn chưa chấm dứt. Nếu là y trước kia, có lẽ cũng chỉ lựa chọn cách né tránh ba người, nhưng bây giờ, y còn có rất nhiều chuyện cấp bách cần làm, không có nhiều thời gian để phung phí với họ như vậy.

“Triển mỗ rất khỏe! Không biết ba vị liên tiếp mấy ngày nay tìm Triển mỗ, có chuyện gì quan trọng?”

Ba người Đinh gia không ngờ Triển Chiêu sẽ hỏi câu này. Triển Chiêu trên giang hồ có danh xưng “Nam hiệp”, với tính ôn nhuận hiền hòa mà mọi người vẫn biết, sẽ rất hiếm khi gây khó dễ cho người khác, tính khí nhất quán ôn hòa, ngoại trừ Bạch Ngọc Đường ra, chưa từng thấy y thay đổi sắc mặt với người nào khác. Cũng bởi vậy, người bên ngoài, thậm chí là huynh muội Đinh gia đều cho là Triển Chiêu tuyệt đối sẽ không khiến người ta mất mặt. Mà không hay biết rằng, Triển Chiêu nhẫn nại đã lâu.

“Chuyện này, Triển huynh đệ có thể vào trong cùng nói chuyện một chút được không?” Đinh Triệu Lan sau khi trao đổi ánh mắt với Đinh Triệu Huệ mới mở miệng.

“Triển mỗ không có việc gì không thể nói với người khác. Nếu hai vị có chuyện, xin mời vào phòng. Đường huynh, huynh cũng vào cùng đi!” Nói xong cũng không để ý đến sắc mặt ba người kia thế nào, tự đi thẳng một mạch vào phòng mình trước. Đường Nhật Minh cũng không nói gì, chỉ cười lạnh một tiếng rồi nối gót Triển Chiêu.

Hai huynh đệ Đinh gia liếc nhìn nhau, đi theo. Đinh Nguyệt Hoa mặt hết xanh lại trắng, cắn muốn nát răng, cuối cùng vẫn đành theo sau.

Trong phòng, Triển Chiêu pha trà rồi rót cho ba người mỗi người một chén. Chén trà nóng cuối cùng thì bị Đường Nhật Minh giao cho chính y. Sau đó, mấy người cũng không khách sáo nữa, Triển Chiêu cùng ba người Đinh gia ngồi vây quanh bàn, còn Đường Nhật Minh thì đứng dựa cửa sổ.

“Triển huynh đệ, ba huynh muội ta cũng không khách sáo nữa. Giang hồ đồn đại, cậu cùng Bạch Ngọc Đường qua lại quá mức thân mật,” Đinh Triệu Lan sau khi suy tư một lát mới mở miệng, “Mà giờ, cậu cũng đã đến Tương Dương, hơn nữa còn một đường hộ tống tiểu muội Nguyệt Hoa. Xem ra, quan hệ của Triển huynh đệ cùng con chuột trắng kia chẳng qua cũng chỉ là lời giang hồ đồn thổi. Nếu đã là lời đồn, Triển huynh đệ, sao cậu không… hơn nữa, tiểu muội Nguyệt Hoa đối với Triển huynh đệ cậu cũng…” Thấy tiểu muội mình đỏ mặt, Đinh Triệu Lan đành phải nói hàm súc một chút, “Không bằng lấy Trạm Lô, đổi Cự Khuyết của Triển huynh đệ, được không?”

Triển Chiêu bình tĩnh nhìn Đinh Nguyệt Hoa, có chút buồn cười. Nhớ ban đầu, chính mình còn nói chuột trắng kia là “Thương nhớ đơn phương, tự mình đa tình” (*), nhưng xem ra hôm nay, có người còn đa tình hơn cả hắn. Cũng không biết nếu như chuột trắng kia biết hôm nay mình dùng lời này để nói về người khác, liệu hắn có đắc ý lắm hay không? Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Triển Chiêu cũng không để lộ ra ngoài, chỉ lạnh nhạt trả lời: “Chuyện giữa Triển mỗ cùng Ngọc Đường, nếu đúng như lời người khác nói thì đã làm sao?” Triển Chiêu không có chút ý định trốn tránh nào, “Triển mỗ chính là muốn cùng Bạch Ngọc Đường nắm tay nhau đi hết cuộc đời này, ba vị có ý kiến gì chăng?” Nghĩ lại trước kia mình trốn tránh khiến người nọ phải chịu tổn thương, Triển Chiêu càng thêm kiên định hơn với lập trường của mình. Y không thể lùi bước nữa, cũng không muốn lùi bước nữa, trong tình yêu này, y không muốn mãi mãi chỉ là người nhận lấy những gì Bạch Ngọc Đường đã bỏ ra.

Nghe thấy lời từ chối rõ ràng như thế, huynh đệ Đinh gia vẫn không bỏ cuộc. Bởi lẽ Bạch Ngọc Đường đã chết, vậy nên họ vẫn còn cơ hội thành công. “Nhưng Bạch Ngọc đường đã chết trong Trùng Tiêu lâu rồi, Triển huynh đệ, cậu cần gì phải…” Đinh Triệu Huệ vẫn không ngừng cố gắng

“Ngọc Đường đã nói, hắn sẽ trở về! Vì vậy hắn nhất định sẽ trở về!” Triển Chiêu kiên định mở miệng, nhưng đáy mắt lại nhuốm màu đau thương.

“Triển đại ca, Bạch Ngọc Đường hắn đã chết rồi, một tháng trước đã chết trong Trùng Tiêu lâu rồi! Tại sao huynh không chịu tỉnh táo lại, huynh tỉnh lại đi có được không? Huynh nhìn muội một chút thôi, có được không? Vì huynh, muội đã thay đổi nhiều như vậy, bây giờ tiểu Ngũ ca đã không còn, huynh hãy nhìn muội một chút thôi, có được không?” Đinh Nguyệt Hoa thấy Triển Chiêu như vậy, không khỏi nổi nóng, một chuỗi lời cứ như vậy vuột ra khỏi miệng, cũng không kịp nhớ xem một danh môn khuê tú như mình có cần thiết phải giữ thận trọng hay không.

“Ngọc Đường nhất định sẽ trở về! Mong Đinh cô nương đừng nói bừa!” Triển Chiêu cố chấp mở miệng một lần nữa, “Sắc trời đã tối, Triển mỗ muốn nghỉ ngơi, ba vị, xin mời!”

Nói đến đây, tính khí Đinh Triệu Huệ cũng nổi lên: “Triển Chiêu, ngươi cho rằng tiểu muội nhà ta không có ngươi thì không được sao? Không nói đến chuyện xấu xa giữa ngươi cùng Bạch Ngọc Đường kia, Đinh gia ta dù gì cũng là danh môn…”

“Thế nào, cầu hôn bất thành, muốn ép hôn sao?” Một thanh âm lạnh lẽo truyền tới, cắt ngang “hào ngôn tráng ngữ” của Đinh Triệu Huệ, tựa như một ngọn lửa đang cháy hừng hực đột nhiên bị tưới một chậu nước đá lạnh thấu xương, chỉ nháy mắt đã khiến Đinh Triệu Huệ nuốt những lời kia trở vào bụng. Đường Nhật Minh vẫn một mực im lặng đứng bên xem chuyện vui, lại quẳng ra một câu nói lạnh lùng như vậy, khiến cho ba người Đinh gia nhất thời ứng phó không kịp.

Mà bên phía Triển Chiêu, ý đuổi khách càng thêm rõ ràng: “Ba vị vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi đi! Đinh cô nương, Triển mỗ vô phúc tiếp nhận hảo ý của cô nương, xin thứ lỗi!”

Cự tuyệt lại thêm tiễn khách đã rõ ràng như thế, ba người cũng không còn mặt mũi nào lưu lại nữa. Chỉ có thể cố nén tức giận, hất tay bỏ đi. Đường Nhật Minh thấy người đã đi rồi, tựa hồ cũng tính toán trở về phòng. Mới vừa đi tới cửa, liền nghe Triển Chiêu nói nhỏ: “Huynh phải về phòng sao?”

“Đúng! Không phải đã hết chuyện vui để xem rồi sao?” Đường Nhật Minh lấy chất giọng nhất quán lạnh lùng của hắn trả lời, chỉ là, giọng nói thoáng chứa chút run run, “Hơn nữa, ta cũng muốn về phòng nghỉ ngơi, hôm nay đã bận rộn cả một ngày rồi!”

“Thật sao?” Triển Chiêu chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Đường Nhật Minh, lại chậm rãi mở miệng, “Vậy, ngươi còn định gạt ta đến khi nào, Bạch Ngọc Đường?” Thanh âm run rẩy nghẹn ngào, mấy lần như chẳng thể thốt ra, nhưng Triển Chiêu vẫn nói hết từng chữ, rồi lẳng lặng nhìn Đường Nhật Minh trợn tròn mắt kinh ngạc.

* Nguyên văn: Nhất sương tình nguyện, tự ngã đào túy.