Mộng Tu Tiên

Chương 28: Chương 28 Tiến nhập



- Cái này cũng không có lạ,chỉ là tại sao lão gia không tìm một người trong cửu đại tông môn?Phàm chỉ là đệ tử trong cửu đại tông môn thì việc tiến giai của tiểu thư đâu có khó?

Nữ nhân ngồi trên ghế uể oải đứng lên,nhè nhàng bước vào phía sau,chỉ nói lại một câu đầy u uất.

- Phụ thân con đã tìm qua tất cả,nhưng kẻ mang Dị linh căn băng hệ chỉ có hai người,mà hai người đó đều là nữ nhân!

Sau bữa cơm chiều,Minh Tiến cùng Như Như rời khỏi khách điếm mà đi dạo.Trên đường họ gặp cơ man bao nhiêu là tu sĩ,tu vi thấp thì cũng đã là Linh Động Kỳ,cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ trung Kỳ.Tuyện nhiên không hề thấy bóng dáng một tu sĩ cấp cao hơn Trúc Cơ nào xuất hiện.Phần lớn trong số này lại là nữ nhân khiến Minh Tiến thấy bất ngờ,đa phần họ đều có tu vi và linh căn,lại có nhan sắc hơn người.Nếu không phải vì tiểu nhị đã nói qua nội tình,có lẽ hắn nghĩ đây là một ngày hội hoa nào đó chứ không phải khảo thí nhập môn.

Hai người đi dạo cho tới tận khi các căn nhà đã lên đèn thì mới trở về khách điếm.Như Như thì vui vẻ không thôi,hôm nay nàng đã được hắn mua tặng rất nhiều nữ trang cùng với vải vóc.Bình Sơn tuy không phải là trấn giao thương,nhưng vải vóc cùng đồ trang sức,phấn son thì có khi được mệnh danh là đệ nhất U Châu,nó đi kèm với danh tiếng Mãn Hoa đường của Phụng Hoàng Cung.Minh Tiến vẫn như lần trước,vung tay mà chi tiêu,cho dù hắn phung phí từ ngày mới được chân truyền của Huệ Tuệ,cho tới nay linh thạch mới hao hụt chưa đến một phần trăm.Cầm cây trâm bạc được tạo hình một con Phượng Hoàng,nơi đôi mắt khảm hai miếng linh thạch hỏa hệ nho nhỏ,Như Như hào hứng nói.

- Ca ca,ca ca xem cái trâm này có đẹp không!

Minh Tiến nhìn thoáng qua rồi gật đầu,hắn vốn không có mắt thẩm mĩ tốt lắm,nên chỉ gật đầu mà không bình phẩm gì thêm,tiếp tục nhắm mắt đả tọa.Từ ngày phục dụng Xá Lợi Tử,chân lực xuất hiện trong nội hải hắn càng lúc càng nhiều,chúng luân chuyển càng lúc càng nhanh khiến nhiều khi cơ thể hắn phát sinh cảm giác đau đớn vô cùng.Vì vậy hắn đả tọa thường xuyên hơn để cố gắng điều hòa lại chân khí ấy,cứ qua mỗi lần đả tọa thì áp lực nọ dần dần giảm đi,hay nói đúng hơn là sức chịu đựng của cơ thể hắn tăng tiến thêm một phần.Như Như thì cho rằng hắn đang lo lắng cho cuộc sơ thí sáng mai nên cũng chỉ im lặng,nhẹ nhàng ngồi tĩnh tọa trên giường.

“Lần thứ mười lăm!” Minh Tiến nhủ thầm,đột nhiên vang lên tiếng gà gáy sớm khiến hắn giật mình,vội mở mắt ra,bên ngoài trời đã hửng sáng,văng vẳng lại là tiếng gà gáy báo hiện một ngày mới bắt đầu.Hắn đảo mắt nhìn sang,chỉ thấy Như Như nửa nằm,nửa ngồi ở giường.Có vẻ như tối qua nàng toàn tâm toàn ý hộ thể cho hắn.Minh Tiến trong lòng chợt trào lên một cảm giác ấm áp,khẽ cởi trường bào khoác lên vai nàng rồi chậm rãi tiến tới cửa sổ,hắn cung tay đẩy ra cánh cửa.Két một tiếng khe khẽ,cánh cửa mở tung ra,một luồng gió lạnh từ ngoài ập vào mặt khiến hắn hưng phấn vô cùng,vội hít một hơi dài.Sau đó vội vã đóng lại vì sợ Như Như lạnh,đột nhiên cảm thấy có một sự ấm áp đang gắt gao ôm lấy lưng thì chợt giật mình,sau đó lại thấy hai bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy bụng mình thì mỉm cười.Hắn quay lại ôm lấy thân ảnh nọ.


Như Như vốn đã tỉnh từ lâu,nhưng nàng vẫn vờ như đang ngủ mà quan sát Minh Tiến.Lúc thấy hắn mở cửa sổ thì đã rón rén trở dậy,nhẹ nhàng tới phía sau hắn.Cái lạnh khiến nàng hơi run,mạnh tay ôm lấy thân hình nam nhân trước mặt.Giờ thì nàng đang dụi đầu trong ngực y,đang được ôm trong vòng tay ấm áp của y.Minh Tiến ôm nàng,sau đó nhẹ nhàng hỏi.

- Như Như,sao muội không ngủ thêm chút nữa?Hôm qua vất vả uội rồi!

- Ca ca,muội không sao mà.Muội là tu tiên giả chứ đâu phải phàm nhân a!

Như Như dụi đầu vào ngực hắn,nũng nịu nói.Minh Tiến thấy vậy thì cũng không nói thêm,chỉ nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc nàng.Hai người cứ đứng như vậy một hồi lâu.Chợt nghe phía dưới lầu có tiếng chân người đang cấp tốc lao lên thì có chút giật mình,sắc mặt cả hai lộ ra nét căng thằng.Dãy lầu này thuộc tầng cao nhất của khách điếm,đương nhiên điều kiện đãi ngộ cũng cao hơn rất nhiều so với các gian phòng phía dưới.Đám người làm khi tới đây đều cố gắng không làm ồn,tránh ảnh hưởng tới các vị khách nơi đây.Tu tiên giới vốn úy kị nhất việc tu tập mà bị quấy rầy,điều này há có kẻ ngốc mới không hiểu.Nhưng giờ này lại có kẻ chạy rầm rầm lên,chứng tỏ có việc không lành.

- Các vị khách quan,Phụng Hoàng Cung vừa có thông cáo.Mời tất cả các vị ứng thí lập tức khởi hành tới Cung môn chuẩn bị tham gia ứng thí!

- Hừ!Chỉ là thông cáo mà cũng làm ồn như vậy,thật chẳng ra cái thể thống gì cả!

- Ồ,năm nay cử hành sớm hơn mọi năm tới nửa ngày,không biết có điều gì cổ quái ở đây nhỉ?

- Vị công tử này nói vậy là sao?Chẳng lẽ tới kỳ hạn nào ngươi cũng đi ứng thí?


- Ha ha ha,để huynh đệ chê cười.Ta đi ứng thí cũng vì nể mặt gia phụ mà thôi…

Trong tầng lầu nhất thời vang lên một hồi trao đổi,kẻ chửi mắng có,trò truyện thăm dò cũng có.Chỉ có tiểu nhị nọ thì vẫn phải tươi cười chuyển lời,cho dù đã có vài người hướng ánh mắt đầy khó chịu tới y.Như Như khẽ hé cánh cửa phòng ra,ngoái đầu nhìn ra ngoài,một lát sau nàng mới quay người vào trong phòng.Minh Tiến lúc này đã thay ra một bộ trang phục màu đen,vẻ ngoài không có gì quá gây chú ý,nhưng nó được may từ tơ lụa hạng nhất U Châu do đích thân y thiết kế.Như Như nhẹ nhàng giúp hắn buộc đai lưng,sau đó ngắm nghía một hồi rồi mới cười mà nói.

- Ca ca,chúng ta đi thôi!

Hai người rời khỏi khách điếm,vừa ra tới cửa đã thấy cơ man nào là người đang xuất ra phi hành,nhằm hướng Đông mà bay tới.Minh Tiến hiếu kỳ,khẽ ngoắc tay trưởng quỹ thì thào hỏi han một hồi,sau đó lại ném cho y năm linh thạch,cười mà quay ra.Như Như thấy vậy thì tò mò,Minh Tiến cũng khong hề giấu diếm,nói hết cho nàng nghe.

Phụng Hoàng Cung xưa nay có một quy định,đó là không bao giờ cho phép xe ngựa tiến vào địa phận của mình.Không biết có phải là do mê tín hay do có thù oán gì với xe ngựa mà Cung chủ Phụng Hoàng Cung đã đề ra cái luật cổ quái này.Như Như nghe xong thì cứ bụm miệng mà khúc khích,Minh Tiến thì thản nhiên cười ha hả.Chờ cho đám đông đã vãn bớt thì hắn mới lôi ra Trúc Ngọc,để Như Như đứng phía trước rồi hắn đứng sau mà phát lực,Trúc Ngọc lam quang đại thịnh phá không mà lao đi.Trên đường đi,cả hai được một phen mở rộng tầm mắt,phía trước cơ man không biết bao nhiêu là luồng quang mang đủ màu,phi hành đạo cụ cũng đủ loại,nhiều không đếm xuể.Như Như chú ý nhất là một nữ nhân có phi hành bằng một dải lụa màu xanh,tuy nhiên nó lại có thuộc tính Mộc nên nàng cảm thấy tiếc nuối không thôi.Nếu như phi hành nọ là thuộc tính Hỏa,chắc chắn nàng sẽ cố gắng tìm cách trao đổi với nữ nhân kia một phen.

Rất nhanh,chỉ chừng cạn một chén trà,đám quang mang phía trước đã dần dần đáp xuống mặt đất.Minh Tiến giảm bớt chân lực truyền cho Trúc Ngọc,phóng tầm mắt quan sát xong quanh.Chỉ có thể thấy nơi đây là một bình đài rộng lớn,cỏ phủ xanh mướt,phía xa xa có một đại môn lớn được nạm vàng,ánh kim quang phản chiếu từ các luồng quang mang tạo nên khí thế vô cùng uy nghi.Hắn khẽ cười,hạ dần Trúc Ngọc xuống cách xa đám người một quãng,sau khi thu liễm khí tức từ Trúc Cơ về lại Linh Động kỳ,hắn mới nhẹ nhàng dắt tay Như Như tiến về phía trước.Bình đài lúc này đã có rất đông người,họ túm năm chụm ba cười nói,chào hỏi lẫn nhau.Như Như khẽ phóng tầm mắt ra xung quanh,sau đó lắc lắc đầu.

- Ca ca,người tới đây ứng thí có lẽ cũng lên tới cả vạn!


- Ừm,thật không ngờ chỉ một buổi thu nhận môn đồ của một môn phái cấp trung mà lại đông tới mức này,thật có chút ngoài dự liệu!

Minh Tiến nói,mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh.Sự đông đảo này khiến hắn có chút bất ngờ,hắn cứ cho rằng,một tông môn cấp trung mỗi lần thu nhận môn hạ cùng lắm chỉ vài trăm người,ngờ đâu lại đông tới mức này. “Thôi kệ,cứ tới đâu tính tới đó!” Minh Tiến cười,không suy nghĩ thêm nữa.Hắn tìm một tảng đá dưới một tán cây,kẽ kéo liên liên ngồi lên đó rồi cũng ngồi xuống mà đả tọa.Với Tu vi của hắn hiện tại chỉ là Linh Động kỳ,chẳng có ma nào thèm chú ý tới,nhưng hắn quên mất Như Như bên cạnh không biết liễm khí thuật,tu vi hiển lộ đương nhiên là Luyện Khí kỳ.Đám công tử thấy vậy không ít kẻ quấy rầy,lời ong tiếng ve khiến hắn khó chịu vô cùng.Cuối cùng thì không thi triển liễm khí nữa,trực tiếp hiển hiện tu vi thật.Lúc ấy đám người kia mới giật mình mà quay đi,trong lòng thầm kinh hãi không thôi.Trong đám đông tụ tập tại đây,có một đám người tới đây không vì mục đích gia nhập tông môn,họ vốn đã là nội đường đệ tử của Phụng Hoàng Cung,tới đây chỉ là thực thi nhiệm vụ mà thôi.Đám người này có tất cả bốn nữ nhân,tất cả đều mang kim sa che mặt,bốn ánh mắt chăm chú quan sát các nơi.Chợt nữ tử áo vàng khẽ lên tiếng.

- Trúc Cơ sơ kỳ,dị linh căn băng hệ!

- Ai?

Ba người còn lại lập tức lên tiếng gần như cùng một lúc,ánh mắt ngưng trọng nhìn theo tay của nữ tử áo vàng.Chỉ thấy dưới một gốc cây,trên phiến đá có một nam nhân mặc đồ đen,tuổi tác khoảng trên dưới hai mươi.Khuôn mặt có thể nói là khá tầm thường,chỉ có vóc dáng y là cao lớn mập mạp.Điều kì lạ nhất là y cắt tóc ngắn và có một bộ khung tròn màu bạc trên sống mũi.Nữ tử áo đỏ chợt hỏi.

- Nam nhân mà có dị linh căn băng hệ,lại đạt cả tới Trúc Cơ thì quả nhiên hiếm gặp.Nhưng sao ta nhìn y thấy không thuận mắt,cách ăn mặc cùng đầu tóc quả thật cổ quái!

- Đại sư tỷ à,chúng ta chỉ làm nhiệm vụ chứ có phải đang trong đợt tuyển người song tu đâu?Mau hồi cung báo cho đường chủ thôi!

Đả tọa chừng tàn một cây nhang,đột nhiên có một đạo bạch quang từ phía trong Môn cung bay ra.Theo sau đó là bốn năm đạo kim quang nữa,phía dưới Môn Cung,từ trong đã xuất hiện vô số đệ tử Phụng Hoàng Cung nhất tề tiến ra ngoài,đội hình vô cùng nghiêm ngặt.Lại nghe đạo bạch quang trên không cung kính nói.

- Thay mặt Cung chủ,xin cảm tạ tất cả các vị đã vì Phụng Hoàng Cung mà hôm nay không quản đường xá xa xôi tới đây,thật sự cảm kích vô cùng!


Nói xong thì bái một lễ,Minh Tiến ngước nhìn lên,chỉ thấy đó là một lão già thân mặc một bộ lam phục cầu kì.Tu vi của y là Kết Đan trung kì.Lại nghe y nói tiếp.

- Nay kì khai quan thu nhận môn đồ của Phụng Hoàng Cung đã tới,xin kính mời toàn thể các vị tới đăng kí.Tại đây chắc hẳn có nhiều vị mới tới,quy củ của bổn môn còn chưa rõ ràng,vậy ta xin phép nhắc lại lần nữa.Phàm là tu sĩ không phân biệt tông hệ,công pháp,giai tầng.Chỉ cần có tu vi dưới Giả Đan đều được quyền tham gia ứng thí.Khai quan!

Cánh cổng Phụng Hoàng Cung lập tức sáng lên sau lời nói cuối cùng của lão già nọ.Đám đông nhất thời ồ lên kinh ngạc,nhưng rất nhanh sau đó lại càng trở nên ồn ào.Dần dần di chuyên tới cánh cửa để đăng kí.

Nơi cung môn đã xuất hiện bốn cái bàn phủ gấm vàng,do bốn vị lão nhân tu vi Luyện Khí trung kỳ ngồi đó,sau lưng họ có thêm hai người nữa.Nam nhân thì bê một cái tráp lớn chứa đầy những thẻ bài,nữ nhân thì tay cầm một cuốn sách,dáng vẻ như sẵn sàng ghi chép.Đám người ùn ùn kéo tới khiến đám môn hạ Phụng Hoàng Cung một phen vất vả sắp xếp,Minh Tiến thấy vậy vẫn bình chân như vại,lặng im ngồi nhìn đám người đang chen nhau mà tới.Cách hắn không xa cũng có một vài nhóm nhỏ cũng đang y như hắn,không vội vàng chen vào làm gì ệt xác.Như Như vẫn nhu thuận ngồi bên cạnh hắn,nàng từ lúc tới đây chung quy vẫn không nói lời nào,một là sợ làm y phân tâm,hai là sợ lộ ra thân phận thật mà bị ép ứng thí.Qua một hồi,đám người nọ đã vãn bớt,nàng nhìn thấy các nhóm người còn lại cũng đã tiến tới cung môn thì sốt ruột.

- Ca ca,huynh không đăng kí sao?Người đã vào hết rồi kìa!

- Chưa đâu,muội cứ chờ mà xem!

Minh Tiến vẫn nhắm mắt,không hề mảy may chú tâm.Như Như thì thấy làm lạ,chợt từ phía Bắc có mấy chục đạo ánh sáng đang phi tới thì giật mình.Vội ngưng trọng quan sát,chỉ thấy trên phi kiếm đều là các nam nhân phục sức sa xỉ,không đi một mình mà có người còn kèm thêm hai ba nữ nhân.Chừng chỉ một thoáng đã có hơn bốn năm mươi người hạ xuống,chậm rãi tiến tới cung môn.Lúc này Minh Tiến mới đứng lên,khẽ kéo tay nàng.

- Chúng ta đi!