Trên đường về phủ, Khương Linh Lung vẫn không nói chuyện, trong đầu chỉ có câu nói cuối cùng của Mộ Dung Hằng với Thái Tử: Vương phi của bổn vương, bổn vương thích sủng liền sủng.
Trrái tim nàng không chịu khống chế mà nhảy "thình thịch", phảng phất như có pháo hoa đang nổ ầm ầm trong lòng.
Khương Linh Lung mím môi cười trộm, không hiểu sao trong lòng lại vui mừng như vậy.
Về đến nhà, Khương Linh Lung hỏi: "Tướng công, ngài ở phòng nào? Thiếp đẩy ngài qua đó."
Mộ Dung Hằng ngẩng đầu nhìn nàng, "Nàng nói xem?"
"..." Vẻ mặt Khương Linh Lung mờ mịt, "Thiếp không biết."
Hôm qua nàng mới vào cửa, làm sao biết được phòng hắn ở đâu?
Mộ Dung Hằng nhìn nàng một cái, sau đó mới nói: "Chúng ta đã là phu thê, đương nhiên phải ở cùng một chỗ."
Khương Linh Lung mở to hai mắt, "Phải... Phải vậy không..."
"Đi thôi, đẩy ta qua đó."
Khương Linh Lung do dự một lúc rồi gật đầu, đẩy Mộ Dung Hằng tới viện của nàng.
Hai người bọn họ là phu thê, đúng là nên ở cùng một chỗ.
Chỉ là...
Nàng lặng lẽ nhìn chiếc túi được Mai Hương ôm ở trước ngực, nghĩ đến lời dặn dò của Thái Hậu, không khỏi âu sầu.
Làm sao bây giờ.
Khương Linh Lung đẩy Mộ Dung Hằng vào phòng.
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Hằng tới phòng tân hôn của mình. Lọt vào tầm mắt, đâu đâu cũng là màu đỏ, chữ hỉ màu đỏ, giá cắm nến màu đỏ, chăn màn màu đỏ. Hắn không thích màu đỏ, nhưng hôm nay nhìn thấy, tâm tình lại tốt lên phần nào.
"Tướng công, thiếp đỡ ngài lên giường ngồi được không?" Khương Linh Lung chỉ chỉ cái giường thấp bên cạnh cửa sổ, nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Hằng, dò hỏi hắn.
Mộ Dung Hằng "ừ" một tiếng.
Khương Linh Lung híp mắt cười, đẩy hắn đến trước giường, nâng hắn từ trên xe lăn dậy. Nhưng đừng nhìn Mộ Dung Hằng gầy, thật ra cũng khá nặng, Khương Linh Lung tốn bao nhiêu sức lực cũng không thể nâng hắn dậy.
"Mai Hương, lại đây giúp ta." Khương Linh Lung vẫy tay gọi Mai Hương.
Mai Hương vội vàng chạy tới.
Khương Linh Lung lùi sang một bên, muốn cùng Mai Hương mỗi người đỡ một bên cánh tay, nâng Mộ Dung Hằng lên giường. Nào biết Mai Hương mới vừa vươn tay, còn chưa chạm vào Mộ Dung Hằng, đột nhiên Mộ Dung Hằng trừng mắt nhìn nàng ấy, gầm lên, "Cút ngay!"
Mai Hương bị quát, sợ tới mức cả người run lên, quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, "Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng!"
Khuôn mặt Mộ Dung Hằng đen lại, vẻ mặt rất khó nhìn.
Khương Linh Lung ngây ngốc, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại. Nàng vội vàng ngồi xổm xuống, đỡ Mai Hương dậy, không cao hứng nhìn về phía Mộ Dung Hằng, "Ngài làm gì vậy? Mai Hương đỡ ngài một chút, đỡ sai chỗ nào sao?"
Mộ Dung Hằng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt nặng nề.
"Ngài..."
"Không phải muốn đỡ ta lên giường sao? Sao còn chưa tới?" Mộ Dung Hằng ghé mắt nhìn Khương Linh Lung một cái.
Khương Linh Lung tức giận, nói: "Thiếp có mỗi một mình, làm sao mà đỡ được!"
"Vậy đỡ từ từ, bổn vương là người có tính nhẫn nại."
Nàng phát hiện tính tình nam nhân này rất kỳ quặc.
Nàng thử đỡ Mộ Dung Hằng một lần nữa, nhưng không thể nâng hắn dậy hoàn toàn, mỗi lần đứng lên, dùng hết sức lực, Mộ Dung Hằng lại ngã ngồi xuống xe lăn.
Trán toát ra lớp mồ hôi mỏng, nàng nhìn về phía Mai Hương theo bản năng, vẫn mong có người giúp nàng.
Mai Hương thấy tiểu thư lại nhìn mình, sợ tới mức cả người phát run, liên tục lùi lại vài bước, mặt tràn ngập hoảng sợ.
Khương Linh Lung: "..."
Khương Linh Lung nhận mệnh. Kéo tay Mộ Dung Hằng lên vai nàng. Một tay kéo cánh tay hắn, một tay đỡ lưng hắn, hơi khom lưng, đứng lên, hít sâu một hơi, dùng hết sức lực toàn thân, căng bả vai đỡ Mộ Dung Hằng lên.
Bả vai tưởng chừng sắp bị đè sụp, nàng nhanh chóng nâng Mộ Dung Hằng lên giường.
Lúc Mộ Dung Hằng nằm xuống, nàng cũng ngã xuống theo quán tính.
Nàng theo bản năng mà nhớ tới thân thể hắn, đột nhiên Mộ Dung Hằng duỗi tay ra, ôm lấy eo nàng.
Mộ Dung Hằng ở phía sau nàng. Hai người dính sát nhau, môi hắn dán vào tai nàng, hô hấp phả vào cổ nàng, có chút nặng, lại có chút ngứa.
Khương Linh Lung khẩn trương tới mức cả người căng cứng.
Tôn ma ma cùng Mai Hương thấy thế, lén lút rời khỏi phòng, đem cửa phòng đóng lại.
Trước nay Khương Linh Lung chưa từng dựa vào nam nhân gần như vậy, khẩn trương đến mức hô hấp đình trệ.
Mộ Dung Hằng chế trụ eo nàng, tay ôm chặt, khẽ cắn tai nàng, tiếng nói hơi khàn, "Tức giận?"
Khương Linh Lung cắn môi, không dám nói.
Mộ Dung Hằng cười nhạo. Cho dù đưa lưng về phía Khương Linh Lung, hắn vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tức giận của nàng. Nhất định là cắn môi phồng má, khuôn mặt tròn nhỏ rất đáng yêu.
Môi Mộ Dung Hằng nhẹ nhàng lướt qua vành tai Khương Linh Lung, ánh mắt hơi tối, tiếng nói khàn đi: "Khương Linh Lung, thân thể bổn vương chỉ nàng mới có thể đụng vào, nàng không cảm thấy cao hứng sao?"
Vành tai Khương Linh Lung bỗng nhiên bị ngậm lấy, ướt át, khiến cả người nàng tê dại, ý thức hỗn độn.
Lúc Mộ Dung Hằng nói, cả người nàng đột nhiên chấn động, rốt cuộc cũng từ trong ý thức hỗn độn dần phục hồi tinh thần.
Khó có thể tin, nàng quay đầu lại, nhìn về phía Mộ Dung Hằng.
Đôi mắt Mộ Dung Hằng tỏa sáng, tưởng chừng như sắp phát ra điện.
Khương Linh Lung đối diện với tầm mắt của hắn, trái tim không chịu khống chế mà đập thình thịch.
Nàng cắn chặt môi, không hề hé răng.
Mộ Dung Hằng thấy nàng không trả lời, hơi cúi đầu. Hắn cũng cúi đầu, môi tưởng chừng như chạm vào môi Khương Linh Lung, thanh âm cao lên, lại lần nữa hỏi: "Thế nào? Còn tức giận không?"
Thanh âm hắn trầm thấp, có hơi khàn, hơi thở phả vào má Khương Linh Lung có mùi bạc hà, rất thơm.
Khương Linh Lung đỏ mặt không chịu nổi, lấy tay đẩy ngực hắn, mở miệng, thanh âm mềm mại, "Ngài... Ngài đừng dựa gần như vậy, ta không thở được."
Nàng cảm thấy sắp hít thở không thông.
Mộ Dung Hằng hơi ngẩn ra, ngay sau đó cười nhạo một tiếng, "Mới thế này mà đã không thể thở được? Muốn biết cảm giác không thể thở được là sao không?"
Hắn không chỉ buông Khương Linh Lung ra, ngược lại còn ôm nàng chặt hơn.
Phần ngực mềm mại dán vào khuôn ngực cứng rắn của hắn, yết hầu Mộ Dung Hằng hơi nghẹn lại, ánh mắt tối đi.
Giây tiếp theo, hắn nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn đôi môi nhỏ mềm mại.
Khi hai đôi môi chạm nhau, Khương Linh Lung sợ tới mức ngực run lên, mở to hai mắt, phảng phất như có pháo hoa nổ tung trong đầu.
Cả người nàng cứng đờ, không có cách nào nhúc nhích, hàm răng cắn chặt.
Mộ Dung Hằng muốn hôn sâu hơn, lại phát hiện nha đầu này ngậm chặt răng, cả người căng thẳng, biểu tình khẩn trương như đang bị tra khảo.
Khương Linh Lung bị đánh vào mông, sợ tới mức "A" một tiếng, miệng hơi mở ra.
Mộ Dung Hằng thừa cơ hội đi vào, thâm nhập sâu bên trong.
"Ưm..." Khương Linh Lung bị dọa sợ, theo bản năng mà né tránh, nhưng Mộ Dung Hằng lại giữ chặt gáy nàng.
Thân thể của nàng, môi của nàng, hô hấp của nàng, đều bị hắn nhấm nuốt.
Khương Linh Lung bị hôn tới mức không thở nổi, không ai dạy nàng lúc này nên thở như thế nào mới được.
Nàng thở có một hơi, vẫn nghẹn ứ ở ngực, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.
Hóa ra cảm giác không thể hít thở là như thế này, cảm giác giống như sắp chết.
Mộ Dung Hằng nhắm mắt lại, hôn đến nghiện, liên tục liếm mút, luyến tiếc không muốn buông ra. Sao môi của tiểu nha đầu này lại ngọt như vậy, ăn mật đường sao?
Mộ Dung Hằng chưa bao giờ hưởng qua tư vị tốt đẹp này, tham lam mà trầm mê trong đó.
Hắn tựa hồ như tìm lại được lạc thú để tồn tại.
Thẳng cho đến khi Khương Linh Lung bị hôn đến thiếu chút nữa hết hơi, ra sức đẩy hắn, Mộ Dung Hằng mới buông nàng ra.
Vừa được tự do, Khương Linh Lung lập tức che ngực lại, thở dốc từng hơi.
Mộ Dung Hằng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, dáng vẻ không ngừng thở dốc, không nhịn được mà đưa tay xoa đầu nàng, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch, cười nói: "Nha đầu này không biết hít thở sao?"
Khương Linh Lung mím môi, không cao hứng, trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Ngài cho rằng ai cũng như ngài, kinh nghiệm phong phú sao?"
Miệng đã bị chặn, sao nàng có thể hít thở được?
Mộ Dung Hằng nghe lời nàng nói, đôi lông mày hơi nhíu lại, ngay sau đó ánh mắt ái muội mà nhìn nàng, cười nói: "Không có kinh nghiệm cũng không sao, về sau vi phu có thể chậm rãi dạy nàng."
"..." Khương Linh Lung nghĩ lại cảm giác bị Mộ Dung Hằng hôn, cùng hắn dây dưa, đấu đá loạn xạ, nàng bị hôn đến mức cả người nhũn ra.
Nghĩ lại, mặt tức khắc liền nóng lên.
Nàng đột nhiên phát hiện, tướng công của nàng có phần hư hỏng.
...
Một phen ầm ĩ trôi qua, rốt cuộc Khương Linh Lung cũng xuống giường, có thể tự do.
Bởi vì chân Mộ Dung Hằng không tiện, chỉ có thể nằm ở trên giường.
Vừa rồi hắn chơi xấu, Khương Linh Lung không muốn nói chuyện với hắn, nhưng nghĩ đến chân của hắn, trong lòng lại có chút khó chịu.
"Đọc sách?" Mộ Dung Hằng hơi rũ mi, nghi hoặc nhìn về phía nàng.
Khương Linh Lung nói: "Bằng không biết làm gì bây giờ. Nếu không, thiếp kể chuyện xưa cho ngài nhé."
Khương Linh Lung nói xong, chạy đến tủ quần áo của mình, tìm kiếm nửa ngày mới lấy ra quyển thoại bản trước kia mình từng viết, lại chạy tới trước mặt Mộ Dung Hằng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, "Thiếp đọc cho ngài nghe chuyện xưa nhé, được không?"
Bên ngoài gió lạnh gào thét, tuyết rơi, trong phòng lại ấm áp, nghe một chút chuyện xưa giết thời gian, dường như cũng rất tốt.
Mộ Dung Hằng gật đầu, "Được."
Từ sau khi bị thương, Mộ Dung Hằng rơi vào trạng thái nóng nảy, đã lâu không thả lòng tâm tình giống như bây giờ.
Hắn nhìn Khương Linh Lung, thân thể nhích sát vào trong tường, vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, nói: "Lại đây."
Khương Linh Lung sửng sốt, sau đó nghe lời ngồi ngay bên cạnh.
Người này, không phải lại muốn làm chuyện xấu đấy chứ?
"Yên tâm đi, lần này không chạm vào nàng." Chỉ cần một ánh mắt của Khương Linh Lung, Mộ Dung Hằng liền biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Hắn giơ tay ra, ngón trỏ ngoắc ngoắc, hướng về phía Khương Linh Lung, "Ngoan, lại đây."
Giọng nói hắn trầm thấp, toàn thân tỏa ra sự bức bách khiến người khác không thể kháng cự.
Khương Linh Lung do dự hai giây, rốt cuộc vẫn tới gần chỗ hắn ngồi.
Mới vừa dịch qua, mông còn chưa chạm xuống, đột nhiên cánh tay Mộ Dung Hằng duỗi ra, một tay ôm nàng vào trong lòng ngực.
"Ôi!" Khương Linh Lung sợ tới mức kêu lên một tiếng, lập tức giãy giụa muốn bò dậy.
"Đừng nhúc nhích." Mộ Dung Hằng chế trụ thân thể nàng, không cho nàng nhúc nhích.
Khương Linh Lung vừa tức vừa thẹn, "Ngài... Ngài nói không chạm vào thiếp!"
Mộ Dung Hằng cười nhạo một tiếng, nói: "Không chạm vào nàng thì sao ta ôm nàng được?"
Hắn nói, đỡ thân mình Khương Linh Lung, làm nàng gối lên đùi hắn, hắn rũ mắt là có thể thấy mặt nàng, rất vừa lòng, "Cứ như vậy kể đi, ta nghe."
Khương Linh Lung đột nhiên bị ôm vào trong lồng ngực, lúc này lại bị ép nằm trên đùi Mộ Dung Hằng, tức giận đến mức ngực khó chịu, ngẩng đầu trừng hắn.
Mộ Dung Hằng nhìn Khương Linh Lung cắn môi thở phì phì trừng hắn, nhịn không được giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mịn của nàng, nhếch môi cười, "Khương Linh Lung, sao nàng lại đáng yêu như vậy."
Cười rộ lên đáng yêu, ngay cả lúc tức giận cũng đáng yêu.
Khương Linh Lung kéo tay hắn ra, lẩm bẩm nói: "Đừng nhéo mặt, mặt đã béo rồi, nhéo vậy sẽ thành bánh bao."
Lần đầu tiên Mộ Dung Hằng gặp người so sánh chính mình như vậy, hắn phụt cười, nói: "Cho dù có thành bánh bao, cũng là bánh bao xinh nhất."
Mộ Dung Hằng cong môi cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Khương Linh Lung, thấp giọng nói: "Đúng, ta thấy đẹp nhất."
Khương Linh Lung nghe được, lập tức cong mắt cười. Không có nữ tử nào không thích người khác khen mình đẹp.
Khương Linh Lung được khích lệ, buổi tối lại tự mình xuống bếp nấu bữa tối cho Mộ Dung Hằng.
Lúc đồ ăn được bưng lên bàn, Mộ Dung Hằng nghĩ tới món bánh bao chiên buổi sáng, da đầu liền tê dại. Không thể không thừa nhận, Khương Linh Lung trình bày món ăn có hình có dạng, có hương thơm, khiến cho người ta rất muốn ăn.
Nhưng, khuyết điểm duy nhất chính là nêm nếm quá mặn.
Tuy vậy Mộ Dung Hằng vẫn căng da đầu, ăn sạch tất cả món ăn Khương Linh Lung làm.
Mặn đến nỗi ăn xong muốn uống hết cả nước trong hồ.
Mộ Dung Hằng đã lâu chưa ăn cơm, khiến quản gia vô cùng kích động. Ông trời có mắt! Ban cho Vương gia đáng thương của ông một Vương phi hiền huệ.
Khương Linh Lung cười hì hì, tay chống ở trên bàn, nâng má, cao hứng nói: "Thiếp cảm thấy trù nghệ của thiếp có thể mở quán ăn, lúc đó sẽ làm ăn rất tốt."