Mộng Nhu Tình

Chương 12: Hận thù

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Từ khi Mộ Dung Hằng đáp ứng sẽ dẫn Khương Linh Lung ra ngoài, ngày nào Khương Linh Lung cũng phải quấn lấy hắn hỏi: "Tướng công, khi nào thì chúng ta đi?"

Mỗi lần như vậy Mộ Dung Hằng đều trả lời nàng, chờ qua mấy ngày nữa.

Kết quả trong chốc lát, nàng lại chạy tới hỏi, khiến Mộ Dung Hằng dở khóc dở cười.

Hành trình lên núi Thanh Dương tìm thầy trị bệnh, trải qua một ngày lại một ngày Khương Linh Lung dò hỏi, cuối cùng cũng đã đến.

Trước ngày xuất phát một ngày, bệ hạ mở tiệc trong cung, mời riêng Mộ Dung Hằng cùng Khương Linh Lung, còn có Mộ Dung Thâm.

Trên bàn cơm, lão Hoàng đế uống chút rượu, nhìn nhi tử mình yêu thích nhất, trong mắt hàm chứa nước mắt, "Hằng nhi, mong rằng lần này tìm thầy trị bệnh có kết quả tốt, giang sơn này, trẫm chờ giao cho con."

Trong điện chỉ có huynh đệ Mộ Dung Hằng và Mộ Dung Thâm, lão Hoàng đế cũng không e dè, nói ra lời trong lòng.

Mộ Dung Hằng vội nói: "Nhi thần sợ hãi, phụ hoàng đừng nói như vậy."

Lão Hoàng đế nói: "Trẫm biết, con không muốn tranh cùng đại ca con, cũng không hiếm lạ ngôi vị Hoàng đế này, nhưng luận tài trị quốc, đại ca con kém xa so với con. Hơn nữa, nó hay đố kị, hay nghi ngờ, không có lòng độ lượng, nếu đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho nó, chỉ sợ con và Thâm nhi đều không có kết cục tốt."

Lời lão Hoàng đế nói chính là sự thật. Mộ Dung Tỳ là cái dạng gì, mọi người đều biết.

Mộ Dung Hằng cùng Mộ Dung Thâm đều không hé răng, không khí trở nên ngưng trọng.

Khương Linh Lung không hiểu chuyện chính trị, tay đặt ở dưới bàn, lặng lẽ nắm chặt tay Mộ Dung Hằng, không tiếng động cổ vũ, phảng phất như đang nói: Vô luận tương lai như thế nào, thiếp đều ở bên cạnh ngài.

Mộ Dung Hằng cầm tay nàng lại, vô cùng khẩn trương.

Lúc xuất cung, lão Hoàng đế luôn dặn dò chuyến đi này Mộ Dung Hằng phải cẩn thận, lại nhắc Mộ Dung Thâm mang nhiều người theo, bảo hộ Mộ Dung Hằng cho tốt.

Mộ Dung Thâm thận trọng đồng ý, "Phụ hoàng yên tâm, có nhi tử ở đây, tuyệt sẽ không để Tứ ca chịu thương tổn."

Lão Hoàng đế gật đầu, "Tốt, huynh đệ hai con tình cảm thâm hậu, phụ hoàng an tâm."

Mộ Dung Hằng cùng Khương Linh Lung, Mộ Dung Thâm xuất cung. Chân trước mới đi, phía sau, lão công công hầu hạ bệ hạ liền lặng lẽ gọi một thái giám, thấp giọng phân phó: "Đi nói cho Thái Tử điện hạ, ngày mai Tứ vương gia khởi hành, lên núi Thanh Dương tìm thầy trị bệnh."

Tiểu thái giám lĩnh mệnh, lặng lẽ đi về hướng Đông Cung.

...

Đông Cung, Hợp Nguyên điện.

Mộ Dung Tỳ biết được Mộ Dung Hằng muốn đi tìm thầy trị bệnh, phẫn nộ tới mức gạt hết chung trà xuống đất.

Hắn cắn chặt răng, hai mắt đỏ như máu, "Đáng chết! Đã biến thành tên tàn phế, thế nhưng còn vọng tưởng đứng lên, nằm mơ!"

Trong điện, một hắc y thị vệ cẩn thận dò hỏi: "Điện hạ, có muốn phái người..."

Mộ Dung Tỳ cười lạnh một tiếng, "Nếu hắn muốn đi tìm thầy trị bệnh, cũng đừng trách bổn Thái Tử tàn nhẫn độc ác, hắn có mạng ra ngoài, nhưng về thì không còn mạng đâu!"

Thật vất vả mới đi đến ngày hôm nay, thật vất vả mới chờ đến ngày Mộ Dung Hằng biến thành kẻ tàn phế, hắn tuyệt không thể thất bại trong gang tấc, tuyệt đối không thể cho Mộ Dung Hằng có cơ hội đứng lên!

Hắc Ưng lập tức khom người đáp: "Thuộc hạ minh bạch, thuộc hạ đi làm ngay!"

"Được, lui xuống trước đi..."

"Choang..."

Mộ Dung Tỳ vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng "choang", hình như có thứ gì đó rơi vỡ.

Gương mặt Mộ Dung Tỳ tối sầm, "Ai ở bên ngoài!"

Hắc Ưng nhanh chóng quay đầu, mở cửa, trên hành lang trống không, không có ai. Nhưng mà trước cửa lại có một chậu hoa bị vỡ.

Mộ Dung Tỳ đi ra, tầm mắt rơi vào chậu hoa vỡ, khuôn mặt âm hàn tới cực điểm.

"Thái Tử..."

"Ngươi lui xuống đi, cứ theo lời ta nói vừa rồi mà làm."

Hắc Ưng nghe vậy, lập tức lĩnh mệnh, "Thuộc hạ minh bạch, thuộc hạ đi làm ngay!"

Minh Tâm ra khỏi Hợp Nguyên điện, trái tim đập thình thịch.

Lúc chạy về Thanh Lan điện, sắc mặt nàng trắng bệch, trên trán, trong lòng bàn tay, tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Nha hoàn Tú Nhi thấy thế, sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên, "Nương nương, nương nương, người làm sao vậy? Sao sắc mặt người lại khó coi như vậy?"

Nàng cầm tay chủ tử, lại phát hiện lòng bàn tay Minh Tâm lạnh lẽo, không ngừng phát run.

"Nương nương, người làm sao vậy? Người đừng dọa Tú Nhi!" Tú Nhi sợ tới mức sắp khóc, nàng chưa từng nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách như thế này của chủ tử.

Môi Minh Tâm run rẩy, muốn nói chuyện, yết hầu lại giống như bị đốt cháy, không nói nên lời.

Nàng quá bất ngờ.

Đường đường là Thái Tử điện hạ, trượng phu của nàng, thế nhưng lại muốn đẩy thân đệ đệ vào chỗ chết.

Lời nói ngoan độc, ngữ khí hung ác...

Không! Nàng cần phải nói cho Tứ ca ca!

Nàng đã biết rõ Mộ Dung Hằng sắp gặp nguy hiểm, không thể không nói gì được.

Nàng nắm chặt tay Tú Nhi, kinh hoảng mở miệng: "Tú nhi, ngươi nghe ta nói, ngươi..."

"Thái Tử điện hạ tới!"

Cả người Minh Tâm chấn động, trong mắt tràn đầy thần sắc hoảng sợ.

Mộ Dung Tỳ đi vào, ánh mắt lạnh băng nhìn Tú Nhi, lạnh giọng quát lớn: "Đi ra ngoài!"

Tú Nhi sợ tới mức cả người run lên, vội nói: "Vâng, nô tỳ cáo lui!"

Nàng ấy vừa nói vừa hoảng loạn lui ra ngoài.

Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người Mộ Dung Tỳ cùng Minh Tâm.

Mộ Dung Tỳ khoanh tay đứng phía sau Minh Tâm, giọng lạnh nhạt, không có nửa phần độ ấm, "Qua đây."

Minh Tâm cắn chặt răng. Nàng không cự tuyệt được, cũng không dám cự tuyệt.

Nàng quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt nhìn hắn, "Thái Tử."

Mộ Dung Tỳ nhìn nàng, biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập ghét bỏ.

Trong lòng Minh Tâm đau nhói.

Gả cho Mộ Dung Tỳ đã nửa năm, trước nay hắn vẫn luôn dùng ánh mắt lạnh băng, ghét bỏ nhìn nàng giống như nàng không phải thê tử của hắn, mà là thứ đồ vật ghê tởm gì khác.

Nàng thật sự không hiểu, nếu chán ghét nàng, vì sao lại muốn cưới nàng?

Lời thề son sắt năm đó, nói đợi nàng lớn lên, sẽ cưới nàng làm vợ, vì sao lại biến thành như thế này?

Có phải, hứa hẹn năm đó, hắn đã sớm quên?

Mộ Dung Tỳ giơ tay, nâng cằm Minh Tâm, giọng cực lạnh: "Sao nào? Đã gấp không chờ nổi muốn đi cáo trạng với Tứ ca ca của nàng?"

Minh Tâm cắn chặt môi, hốc mắt đỏ bừng mà nhìn hắn, "Vì sao ngài lại muốn làm như vậy? Đó là đệ đệ của ngài!"

"Câm miệng! Mộ Dung Tỳ ta không có đệ đệ như vậy!" Mộ Dung Tỳ giống như bị dẫm vào chân, đột nhiên hung hăng bóp lấy cổ Minh Tâm.

Dường như hắn coi nàng là công cụ phát tiết, trừng mắt nhìn nàng, một lần lại một lần nói Mộ Dung Hằng không phải...

"Nếu hắn là đệ đệ của ta, không nên lúc nào cũng tranh với ta, chỗ nào cũng đoạt nổi bật của ta! Nếu hắn là đệ đệ của ta, nên thu liễm mũi nhọn, chứ không phải không coi ai ra gì, coi Thái Tử như bài trí! Nếu hắn là đệ đệ của ta, không nên giữ binh quyền trong tay, không chịu giao ra đây. Nhiều năm như vậy, phụ hoàng thích hắn, Hoàng tổ mẫu cũng thích hắn, văn võ bá quan ủng hộ hắn, tướng sĩ tôn sùng hắn là chiến thần, hắn là duy nhất! Ta thì sao? Ta đường đường là Thái tử Đại Yến, lại giống như tên hề nhảy nhót, không ai để ta vào mắt!

Minh Tâm, nàng nói đi, ta sai rồi sao? Ta bị áp chế nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay cả quyền phản kháng cũng không có? Ta là nam nhân, đường đường là Thái Tử, không phải là con rối, không phải là cái bóng của Mộ Dung Hằng! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà hắn áp chế ta khắp mọi nơi?! Nàng có biết không, bởi vì hắn, nhiều năm như vậy, ta sống có bao nhiêu thống khổ?

Ta biết... Ta biết phụ hoàng vẫn luôn muốn phế bỏ ta, nếu không phải có quy củ của tiên hoàng, trưởng tử làm Thái Tử. Nếu không có lý do để phế bỏ Thái Tử, chỉ sợ phụ hoàng đã sớm lập Mộ Dung Hằng làm Thái Tử! Mấy năm nay, ngài vẫn luôn mong ta sai, thậm chí vẫn luôn trông ngóng ta phạm sai lầm, bởi vì một khi ta phạm sai lầm, ngài liền phế bỏ ta, lập Mộ Dung Hằng làm Thái tử!"

Mộ Dung Tỳ phẫn nộ tới cực điểm, bi thống tới cực điểm. Nói được một lúc, hai mắt hắn đỏ tươi như máu, thân thể không khống chế được mà run rẩy, giọng nói cũng đang run rẩy!

Hắn buông lỏng Minh Tâm ra, lảo đảo lùi về sau vài bước, bộ dáng có chút hoảng hốt, hắn không có nổi một ai để tâm sự, nhìn Minh Tâm, môi hắn run lên, "Nàng có biết, mấy năm nay ta có bao nhiêu cô độc, có bao nhiêu sợ hãi không? Nàng có biết không, rằng ta phải đi trên băng mỏng để tồn tại?"

Minh Tâm đã sớm rơi lệ đầy mặt, nàng đi qua, ôm chặt lấy hắn, "Tướng công, ngài còn có ta, còn có hài tử của chúng ta, ngài không một mình, thiếp cũng không để ngài một mình, ngài đừng như vậy, lòng ta khó chịu."

Minh Tâm nghẹn ngào khóc thút thít, ôm chặt lấy hắn.

Người nam nhân này, thì ra lại yếu ớt như vậy.

Nàng luôn miệng nói yêu hắn, nhưng lại chưa từng hiểu hắn.

Khó trách, khó trách hắn sẽ biến thành như vậy. Thì ra mấy năm nay, hắn sống ủy khuất như vậy.

"Tướng công..."

"Đủ rồi!" Mộ Dung Tỳ đột nhiên bẻ cánh tay Minh Tâm đang ôm hắn, thần sắc trở nên lạnh nhạt, "Đừng tưởng rằng bổn Thái Tử cùng nàng nói mấy câu, nàng liền cảm thấy ta và nàng giống nhau. Nàng nghĩ nàng là ai?"

Cũng chỉ là công cụ để hắn trả thù Mộ Dung Hằng mà thôi.

Hắn lạnh lẽo nhìn nàng một cái, rời đi.

Lúc đi tới cửa, đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn lại nhắc nhở: "Ta khuyên nàng đừng tự chủ trương, mật báo với Mộ Dung Hằng. Hiện tại nàng là Thái Tử Phi của Mộ Dung Tỳ ta, nếu ta xảy ra chuyện, nàng cùng Minh gia, trên dưới hơn trăm người, một người cũng chạy không thoát."

Minh tâm nghe lời hắn nói, sắc mặt trắng bệch, như rơi vào hầm băng.

...

Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Khương Linh Lung đã lặng lẽ ra khỏi giường.

Nghĩ đến ngày hôm nay được xuất phủ, tối hôm qua nàng đã hưng phấn đến nỗi một đêm không ngủ.

Nàng ngủ ở bên trong, lúc bò qua người Mộ Dung Hằng, sợ đánh thức hắn, tay chân nhẹ nhàng giống như kẻ trộm.

Cũng may Mộ Dung Hằng vẫn đang ngủ say.

Khương Linh Lung khoác thêm áo choàng rồi ra cửa, tới phòng bếp làm bữa sáng.

Lúc làm bữa sáng xong, trở về phòng ngủ, trời cũng đã sáng.

Vào phòng, Mộ Dung Hằng vẫn đang ngủ.

Khương Linh Lung che miệng cười, đi đến mép giường, quỳ gối, đôi tay chống ở ván giường, cong mắt, cười tủm tỉm nhìn Mộ Dung Hằng, "Tướng công, nên dậy rồi."

Khương Linh Lung cười hì hì tiến đến bên Mộ Dung Hằng, nhẹ nhàng gọi hắn.

Nhưng Mộ Dung Hằng lại không dậy.

"Tướng công, tướng công yêu quý, mau dậy đi." Khương Linh Lung lại ngọt ngào kêu.

Thật ra Mộ Dung Hằng đã sớm tỉnh, từ lúc Khương Linh Lung đẩy cửa ra ngoài, hắn đã tỉnh.

Chẳng qua hắn đang đợi.

Tiểu nha đầu này có rất nhiều cách gọi hắn rời giường, nhưng hắn thích nhất lúc nàng hôn hắn.

Quả nhiên, Khương Linh Lung gọi nửa ngày, thổi khí bên lỗ tai hắn, khiến hắn ngứa cồn cào, nhưng vẫn không tỉnh.

Khương Linh Lung bĩu môi, nói thầm: "Chắc là tối hôm qua ở trong cung uống nhiều rượu, hôm nay mới ngủ say như vậy."

Vừa nói thầm, nàng vừa bĩu môi tiến đến trước mặt Mộ Dung Hằng, hôn hắn, "Tướng công, mau rời giường, hôm nay chúng ta phải ra ngoài."

"Tướng công?"

Khương Linh Lung lại hôn vài cái, chụt chụt, hôn tới nỗi miệng mềm lại, nàng bẹp miệng, "Tướng công, nếu ngài không tỉnh lại, về sau ta sẽ không hôn ngài nữa."

Mộ Dung Hằng ngẩn người, đột nhiên mở mắt.

Khương Linh Lung phồng quai hàm, hừ hừ nói: "Tướng công, ngài được một tấc lại muốn tiến một thước, ta hôn mười cái, ngài cũng không chịu tỉnh lại."

Mộ Dung Hằng đột nhiên ngây ngốc, hơi giật mình hỏi, "Nàng biết ta giả bộ?"

Khương Linh Lung giả vờ tức giận, trừng mắt nhìn hắn, "Ngài nghĩ ta khờ à?"

Nàng biết hắn muốn hôn nàng, nhưng không ngờ hắn lại hư hỏng như vậy, bắt nàng phải hôn thật nhiều.

Mộ Dung Hằng: "..."