Mộng Ngã

Chương 1: Tiềm Thức

"Mày đang làm cái gì thế nhóc con, còn không mau quét sân, đợi cha với mẫu thân về rồi ăn cơm....Còn dám ngước cái mắt lên nhìn tỷ mày hả, đi làm nhanh...Muốn ăn đòn à, Ô cái thằng này".

" Nhẹ thôi lão tam đang ngủ.....Biết rồi.....bọn mình trộm xong nhà lão rồi đi ra ruộng chỗ ngoài ruộng làng lấy mấy củ khoai nữa, rồi đi câu mấy con tôm chiều tụi mình ra nương nướng nha". Hoàng hôn! hình như có cả làn gió hạ cuối ngày nữa, đám lửa thật to, hhaha có mấy củ khoai, mình được hai con tôm. Ô! chưa chín nữa, cả cánh diều nữa, mình và mấy bạn ấy đang chạy quanh nữa!

Tại sao nhỉ? Gọi nó là hoàng hôn hay là bình mình, hình như là mình nhớ mẫu thân bảo là hoàng hôn, cảm giác này là sao chứ, yên bình quá.

Dạ Vũ một mình dưới bóng chiều tà, hắn đang chìm trong suy nghĩ về tuổi thơ của mình,những ảo ảnh ẩn hiện trong quá khứ, những đám mây hững hờ trôi qua mệt mỏi tự như mặt trời cuối ngày vậy. Hắn cũng mệt mỏi. Có thật thế không? Hay là những đám mây đó mới là kẻ mệt mỏi như hắn. Hắn sợ, một nỗi sợ vô hình về tương lai, như bóng người lẻ lỏi với chiếc đuốc le lói trong đêm, có thể bị bóng tối dập tắt bất cứ lúc nào... nhưng hắn vẫn phải đi.

Hắn thích ngắm hoàng hôn, bao nhiêu năm rồi vẫn thế, tại sao? Hắn đâu biết tại sao chứ, nhưng hôm nay thì biết rồi, hắn nhận ra rồi. Sau hoàng hôn là bóng tối, sau sự mệt mỏi,yên bình giả tạo này là bóng tối, như cuộc đời đáng thương này vậy.

- Vũ đâu, về thu dọn bàn ăn cho lão gia.

Tiếng nói quen thuộc của bà ngũ đưa hắn về với thực tại, nói là bà ngũ nhưng nàng mới hơn nhị ngũ tuần tuổi, là thiếp của phú hộ mới hậu về mấy năm trước. Người mà đã nhận nuôi hắn sau cái đêm định mệnh làm thay đổi cuộc đời hắn, mẫu thân, phụ thân chỉ muốn cuộc sống bình dị mà hạnh phúc. Nhưng đời đâu phải thế, muốn làm cỏ dại mà chẳng ngờ bị ngựa xéo.

Bốn năm trước trong vùng, ở cái nơi người ta đôi khi đi qua còn chẳng nhớ đã từng đến này, nghe nói có vài vị tiên nhân ghé qua. Nói là tiên nhân nhưng thực ra chỉ là mấy tên nô tài của một môn phái nhỏ cận Vũ Quốc đến thu thập thảo dược. Tuy là nô tài nhưng cũng coi là có chút phép thuật, trong mắt người phàm như ngọn núi đáng để tôn thờ.

Nơi đây tự là Trường Vân, là biên giới của Vũ Quốc, nơi này mưa quanh năm, sương mù phải tới tự trưa mới được ánh mặt trời bởi vây mới có cái tự Trường Vân. Vì Vũ quốc là quốc gia gần biển nhưng bao quanh là những dãy sơn trường cao và dài đằng đẵng, cũng là biên giới quốc gia luôn. Điều đặc biệt ở đây là hệ thống chính trị lại là người phàm vận hành, người đứng đầu quốc gia xưng Vua. Ở đây kỳ lạ là yêu thú chẳng có mặc dù linh khí nồng đậm, vì thế cũng có nhiều thảo dược lạ và hiếm, thi thoảng cũng có tiên nhân cần thảo dược đặc thù tới tìm nhưng tuyệt không tham dự vào thế sự.

Cha hắn trước là thương nhân ở Thảo Quốc cạnh ngay Vũ Quốc. Thảo Quốc vì tựa phía Động Nam sau Vũ Quốc nên mưa rất ít là một vùng thảo nguyên rộng lớn, lương thực đặc biệt khan hiếm, cha hắn mạo hiểm vượt sa, vượt núi kiếm tiền qua con đường tiên nhân mở, nhưng cũng chẳng bõ vì chỉ làm phu. Rồi tình cở gặp mẹ hắn, hai người yêu nhau rồi quyết định góp tiền thuê nương của phú hộ làm công trả thuế sống hết cuộc đời hạnh phúc. Vũ Dạ là con thứ cùng với Nguyên Thảo, tỷ của hắn, là hai món quà lớn nhất của đôi uyên ương này.

................................

-Không được làm hại vợ ta

Cha của Dạ Vũ hét lên trong tức giận, đôi mắt đỏ ngầu như con thú bị dồn tới đường cùng, nhưng trong ánh mắt lại là sự bất lực!

-Ta có tiền, các người muốn bao nhiêu, ta có cả lương thực nữa, các ngươi có thể cầm hết.

-Cái gì," tiền, lương thực" hahahaaa

Tiếng cười chế nhạo của đám người được gọi là tiên nhân vang lên không ngớt

-Cái bọn ta cần tên rác rưởi như ngươi chẳng thể cho, nhưng vợ người lại có thể đấy, e hê hê.

-Lâm Tài, cứu ta, không, buông ta ra, lũ khốn nạn....

-Thảo nhi, lũ khốn nạn các ngươi, như vậy được gọi là tiên nhân sao, ta liều mạng với các ngươi.

Nói dứt câu Lâm Tài cầm cây con dao ngay đầu bếp lao vào nhưng

-Cút, rác rưởi cũng dám cản truyện đại sự của ta - Lâm Tài chết ngay tại chỗ

-Các ngươi giám giết phu quân ta, ta liều mạng với các ngươiiii

Chỉ chút buông lỏng của 3 người bọn hắn, Thảo Nhi đã vùng ra lấy chạy tới cạnh chồng một dao kết liễu luôn mạng sống của nàng," Kiếp này ta chỉ thuộc về chàng thôi, ta chẳng còn gì hối tiếc, chỉ có điều hai bảo bối, các con phải tự lo cho mình rồi"

Ba tên "tiên nhân" giật mình lúc này mới định thần, thật không ngờ mẹ Vũ Dạ tự sát ngay trước mặt, bọn chúng tuy là tiên nhân nhưng cũng bị quản giáo từ trưởng bối, tuyệt không làm hại người thường, thật ra thì bọn chúng cũng chẳng coi phàm nhân ra gì nhưng vì vị Vua của Vũ Quốc quan hệ kiểu ngoại giao cành tre, có nhiều thế lực ra tay nhận bảo vệ Vũ Quốc đây gần như được coi như vùng trung lập của các môn phái, nhờ đó vị Quốc Vương này cũng dựa dẫm bảo vệ con dân.

-Sợ cái gì, truyện này chỉ có tên Phú béo là biết, cho hắn ít thảo dược tăng tuổi thọ, với hứa dẫn đứa con trai hắn theo chúng ta là được, cho nó làm tên học viên ngoại viện là xong, để nó làm phục vụ là được.

-Cũng được, con mẹ nó không phải vì tiền đồ vào nội viện thì có giết bao nhiêu tên chả được, phụ nữ nhìn thấy tiên nhân bọn ta quỳ xuống dưới háng cầu xin còn không được, đúng là đáng chết, hỏng cả việc vui.

Phú hộ thở dài nhìn hắn, mường tượng cảnh đó, ông thật ra cũng chả làm gì được tố cáo lên thì cùng lắm bọn tiên nhân bị trách phạt, còn có khi bị ghi hận thì chết cả nhà chẳng hết, đằng này thằng con và mình cũng được lợi. Cũng bởi thế mà từ khi nhận hắn về làm việc, lão ta chỉ giao việc nhẹ trong nhà, trả lương lại cao.