Mộng Giang Hồ

Chương 48: 48 Bỏ Quyền Luyện Kiếm



Chưởng Xuất Vô Hối, chưởng lực xuất ra không hối hận, thế thủ của Trương Thượng Bảo căn bản ngăn không được sức mạnh từ kình phong của Trần Bạch Hoàng.

Một tiếng đoành lớn vang lên, cả thân thể Trương Thượng Bảo văng về phía xa, phần da thịt hai cánh tay bị xây xát nặng, máu me thấm đỏ một vạt áo.
Nhìn thấy đối phương bị trọng thương, Trần Bạch Hoàng hốt hoảng chạy đến xem xét.

Hắn đã từng giết người, nhưng đó là bất đắc dĩ, thiếu niên vì vậy không muốn mình lỡ tay bất đắc dĩ giết người một lần nữa, thế nhưng mới chạy được ba bước, hai mắt thiếu niên tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự, nằm trên mặt đất...
" Chưởng Xuất Vô Hối! Dương Vân Châu, ngươi dạy hắn một chiêu này đã đủ độc rồi, thảo nào không thèm dạy gì nữa." – Thái lão hai mắt sáng rực, giống như vừa xem một hồi kịch gay cấn.
" Con mẹ ngươi, Thái Thanh Thản! Đồ nhi của ngươi đang bị trọng thương mà ngươi còn ở đấy trợn mắt há mồm được à?" – Dương lão đầu gắt gỏng.
Mọi chuyện xảy ra ngoài dự kiến của lão nhân, lão không ngờ thời khắc cuối cùng Trần Bạch Hoàng lại sử dụng ra tuyệt chiêu của bản thân.

Chiêu thức này không phải một thiếu niên tuổi đời non nớt có thể sử dụng bừa bãi, hơi không cẩn thận có thể dẫn đến họa sát thân.
Đúng là lão nhân đã dạy Chưởng Xuất Vô Hối cho Trần Bạch Hoàng, nhưng đã dặn dò kĩ rằng khi nào bản thân thiếu niên chưa thể tích tụ chân khí đến mức lô hỏa thuần thanh thì không nên sử dụng.

Việc tích tụ chân khí quá gấp gáp khi nội lực còn mỏng, kinh lạc chưa kịp co giãn, có thể dẫn đến kiệt sức, nhẹ thì bị phản phệ trọng thương, nặng thì có thể chấn vỡ kinh mạch mà chết.
Dương lão vội vã thi triển bộ pháp đến bên người Trần Bạch Hoàng, lập tức điểm chỉ lực vào các yếu huyệt trên cơ thể thiếu niên.

Thái lão cũng ngay tại phía sau, ra tay cầm máu cho đồ đệ.
" Hai tiểu tử này quá kinh khủng! So với ngươi và ta năm đó còn muốn liều mạng hơn mấy phần.

Một Mãnh Hổ Bổ Thực đã đủ hiểm ác, lại còn thêm Chưởng Xuất Vô Hối cũng không kém phần long trọng.

Hài tử từ khi nào không biết tự lượng sức mình rồi hả." – Thái lão cảm thán.
" Bớt nói nhảm! Mau đưa chúng vào trong nhà." – Dương lão cau có.
...
Đôi mắt Trần Bạch Hoàng từ từ mở ra, hắn đã bất tỉnh được gần một canh giờ, giờ khắc này hắn mới hồi lại chút sức lực trong thể nội.

Ngoài vết thương đau sót ở mắt trái, thiếu niên cảm thấy toàn thân có một cỗ cảm giác suy yếu không hiểu thấu.

Nhớ lại những gì đã xảy ra, hắn lập tức hiểu ra bản thân vừa dùng lực lượng quá sức, dẫn đến bị phản phệ.

Nghĩ lại vẫn thấy sợ, Trần Bạch Hoàng không khỏi lắc đầu tự trách bản thân đã quá chủ quan liều mạng.
" Tỉnh rồi sao? Ta còn tưởng ngươi chết cơ đấy." – Dương lão đầu nhếch miệng cười nhạt.
" Sư phụ...!Trương Thượng Bảo có sao không?" – Trần Bạch Hoàng thều thào nói ra.

" Yên tâm! Tiểu tử kia chưa chết được." – Dương lão lạnh nhạt.
" Ngươi quá không coi lời ta ra gì.

Ta đã nói rồi, Chưởng Xuất Vô Hối không được tùy tiện dùng."
Trần Bạch Hoàng cười gượng, nói: " Lúc đó con không nghĩ được nhiều, có chút quá tay."
Dương lão mặt không biểu tình, giọng nói nghiêm khắc, nói ra một tràng: " Cái gì mà không nghĩ được nhiều! Lúc nào đầu óc cũng phải thanh tỉnh, không được loạn, lúc đó mới có thể đưa ra quyết định chính xác được."
" Ngươi mới bị thương một chút đầu óc đã lập tức xúc động, đưa ra quyết định liều mạng mà không hề cân nhắc.

Nên nhớ giang hồ cao thủ vô số, chỉ cần lộ ra một điểm khuyết thiếu trong tâm cảnh cũng đủ khiến ngươi tự loạn trận cước, chưa đánh đã thua."
" Đánh nhau sống chết không có chỗ cho cảm xúc.

Dù xúc động tức giận hay thương hại đối phương cũng không được xuất hiện trên chiến trường, nếu không ngươi là người chết đầu nước."
Trần Bạch Hoàng im lặng thụ giáo, không có bất kỳ suy nghĩ phản bác.

Hắn cảm thấy vừa rồi bản thân có lẽ đã quá tức giận dẫn đến quyết định sai lầm.
Thiếu niên rời khỏi ổ, đi về phía chỗ Trương Thượng Bảo, muốn xem xét thương thế đối phương.

Trương Thượng Bảo đã tỉnh từ lâu, hai tay đỏ máu đã được băng bó, may mắn chưởng lực của Trần Bạch Hoàng chỉ gây trầy da tróc thịt, không ánh hưởng đến gân cốt, nếu không hắn hẳn bị phế không thể nghi ngờ.
Lúc này Trương Thượng Bảo lộ dáng vẻ thẫn thờ, dường như vừa rồi chịu đả kích thật lớn.

Hắn không ngờ đối phương lại có thể xuất kình phong mạnh mẽ đến vậy.

Đặc biệt sau khi biết Trần Bạch Hoàng luyện quyền mới được một năm, liền cảm thấy thời gian rèn luyện cùng ngộ tính của bản thân xa xa không đáng so sánh.
Quyền tâm của thiếu niên đã hoàn toàn vỡ nát, đã không còn sự tự tin ban đầu.

Trương Gia Quyền uy lực không giả, ngộ tính của Trương Thượng Bảo cũng rất tốt, thế nhưng đến thời điểm này hắn mới nhận ra bản thân còn cách biệt một khoảng lớn với Trần Bạch Hoàng, nội công chưa thành, cũng chỉ có thể dựa vào man lực bình thường thủ thắng, tương lai chẳng đi đến đâu...
" Ngươi không sao chứ? Lúc nãy thật xin lỗi, là ta quá tay." – Trần Bạch Hoàng nhẹ giọng lên tiếng.
Trương Thượng Bảo lắc đầu, cười chua chát: " Không sao! Tài nghệ không bằng người, thua là phải, ngươi không cần tự trách."
" Nếu không cứ ở đây vài hôm, chỗ ta nhiều thảo dược, tốt cho việc trị thương." – Trần Bạch Hoàng đưa ra lời hảo ý, trong lòng hi vọng thiếu niên kia không cự tuyệt.
" Đa tạ! Việc này phải còn tùy vào sư phụ."
Thái lão đầu từ bên ngoài sân chạy vào gian phòng, thấy cuộc trò chuyện của hai thiếu niên, chỉ cười cười: " Yên tâm! Tạm thời chúng ta ở đây một tháng.

Ta còn bận chữa thương cho Dương lão đầu, chưa đi ngay được."

Nghe được lời vậy, Trần Bạch Hoàng sửng sốt, hắn chỉ nghĩ là sư phụ mình già yếu mà thôi, nào nghĩ Dương lão bị thương nặng ẩn trong người.
" Sư phụ bị thương?" - Trần Bạch Hoàng đưa ánh mắt lo lắng nhìn về phía Dương lão.
Dương lão nhàn nhạt nói ra: " Vết thương năm xưa mà thôi! Chân khí xói mòn, cần truyền công duy trì."
Nghe được lời xác nhận từ lão nhân, Trần Bạch Hoàng lập tức quay về phía Thái lão, khom người hành lễ: " Vậy đa tạ Thái tiền bối xuất thủ giúp đỡ! Vãn bối vô cùng cảm kích."
" Ha ha! Đây là ta trả ân tình hắn, không phải cái gì to tát cả." – Thái lão làm bộ vuốt vuốt chòm râu lưa thưa của mình.
" Ân tình?" – Trần Bạch Hoàng nhướng mày, lộ vẻ nghi vấn.
Dương lão đầu nói chêm vào: " Một đoạn nhân duyên xưa cũ mà thôi, tiểu tử ngươi không cần bận tâm."
" Có chút chuyện xa xưa của đám lão hữu chúng ta mà các ngươi không nên xen vào." – Thái lão cũng gật đầu xác nhận.
Cảm thấy hai lão nhân không muốn bản thân dây dưa vào mớ bòng bong của họ, Trần Bạch Hoàng cũng thức thời, không tiếp tục hỏi tiếp, lẳng lặng đứng về một góc xem xét vết thương của Trương Thượng Bảo.
Dường như đã an bài xong chuyện này, lão kiếm thánh quay sang Trương Thượng Bảo, tươi cười lên tiếng: " Thế nào? Suy nghĩ thông suốt chưa? Vi sư đã nói rồi, con chỉ thích hợp luyện kiếm mà thôi."
Trương Thượng Bảo nghe thấy lời vậy lại một lần nữa lộ ra nụ cười đắng chát.

Giấc mộng đời hắn chính là đem Trương Gia Quyền lên một tầng cao mới, dùng quyền chiêu quấy phá phong vân giang hồ, giờ khắc này nhận ra khuyết tật của bản thân, thiếu niên tâm như bình hoa đã vỡ, chỉ có thể cay đắng thừa nhận bản thân với quyền đạo đã tuyệt lộ.
" Đã thông suốt! Đồ nhi nguyện toàn tâm toàn ý theo sư phụ học kiếm." – Trương Thượng Bảo lộ ra sầu khổ.
" Tươi tỉnh lên đi chứ!"
" Yên tâm, con đường vừa chọn chắc chắn sẽ không bao giờ khiến con thất vọng.

Tin tưởng ta, từ nay bỏ quyền luyện kiếm, tương lai nhất định dùng kiếm phong thần, biết đâu có thể thành Cửu Chủ cũng nên." – Thái lão đầu đắc ý nói ra.
Trương Thượng Bảo hít một hơi sâu, ánh mắt quả quyết: " Nghe sư phụ đấy."
" Tốt! Vậy mấy hôm nữa tạm thời ở lại nơi này rèn thể lực.

Chưa vội cầm kiếm, cần tích cực rèn thể lực một chút.

Tuy nói thể lực không thể bằng nội công thâm hậu, nhưng ít nhất sẽ không vì nội công thiếu khuyết mà ảnh hưởng đến kiếm đạo." – Thái lão đầu lại nhắc nhở.
" Đã rõ."
Dương lão đầu ngồi một bên cũng đưa lời nhắc nhở Trần Bạch Hoàng: " Giúp đỡ hắn một chút.

Đưa hắn rửa vết thương qua nước cốt Hoàn Huyết Thảo để nhanh sinh da non, lành lại vết rách."
" Còn ngươi cứ tiếp tục làm theo những gì ta đã dạy.

Mấy hôm nữa ta cùng Thái lão đầu cần tạm thời bế quan chữa thương, không thể chỉ điểm cái gì, vì thế cần cẩn thận một chút."

Trần Bạch Hoàng lập tức gật đầu thụ ý, những chuyện này hắn đã quen thuộc, cũng sẽ không làm gì ngu ngốc ảnh hưởng đến nhị lão.

Từ sâu trong đáy lòng mình, thiếu niên hi vọng Thái Thanh Thản có thể giúp đỡ sư phụ hắn triệt để loại bỏ tai họa ngầm.
" Đêm đã dần xuống! Chuẩn bị cơm cháo xong nghỉ ngơi thôi.

Đừng suy nghĩ nhiều về việc hồi chiều nữa."...
...
Đêm tối, trong một hang động sâu trong vách núi cạnh đầm Di Trạch, xuất hiện hai bóng dáng già nua ngồi thiền định giữa hang, chính là hai lão đầu Dương Vân Châu và Thái Thanh Thản.

Sau hơn một canh giờ truyền công, cả hai đều dừng lại nghỉ ngơi.
" Có vẻ như ngày tàn của ta sắp đến, chân khí đã không còn dấu hiệu sinh sôi, cùng lắm sinh lực cũng chỉ có thể duy trì được hơn một năm." – Dương lão đầu cười đắng chát.
Thái lão đầu nghe vậy chỉ biết thở dài, nói ra: " Xích Thiên Đao chém một vết quá hiểm, khiến ngươi muốn chết không được, sống cũng chẳng xong."
Dương lão đầu chỉ im lặng cười cười, không có đưa ra lời bình luận nào.

Một lúc sau, Thái lão lại nói tiếp: " Kỳ thực ta không hiểu năm ấy vì sao các ngươi nhất quyết một mực muốn giết Mai Đình Việt.

Dẫu sao lúc đó hắn mới chỉ lập kế hoạch, có thể thực hiện hay không còn khó nói, việc gì phải liều mạng đến mức ngươi sống ta chết như vậy.

Hơn nữa nội bộ Long Quốc lúc ấy cũng không thuận tình theo hắn, lo cái gì chứ?"
Dương lão đầu cười lạnh: " Ngươi cả đời cù bơ cù bất, mọi việc đều hời hợt, làm sao hiểu rõ việc thiên hạ chứ."
" Lại nói! Chỉ cần Mai Đình Việt nguyện ý thoát ly Long Quốc, một mình mưu đồ vị trí Cửu Chủ, tám chín phần mười sẽ thành công, lúc đó ai còn cản được hắn.

Ngươi cũng không phải không rõ chiến lực cũng như thế lực hỗ trợ đằng sau lưng hắn."
Thái Thanh Thản đương nhiên biết Dương lão đang nói về cái gì, chỉ là lão vẫn cố đấm ăn xôi, nói tiếp: " Làm gì đến mức độ ấy! Cửu Đia cũng không phải là nơi không người đấy."
" Ngươi thử giảng một chút! Tại thời điểm đó, Cửu Địa này ai đủ sức đơn đả độc đấu với Mai Đình Việt một trận.

Tống Long Giang ư? Coi như là đủ sức đánh một trận, nhưng cũng chưa chắc có thể kéo dài được lâu, chạy hòa thượng chạy không khỏi miếu, sau đó Trúc Lâm Bang thì sao?"
" Nhuận Hoành Thổ đâu?" – Thái lão cướp lời, nói.
Dương lão cười khẩy, nói: " Thái Bình Sơn lão già kia? Hừ! Ngươi với ta thừa hiểu tính cách tên khốn kiếp đó, việc gì phải thêm lời thừa.

Lại nói, hắn chưa chắc đã làm ăn được gì."
Thái lão nghe vậy chỉ biết im lặng, lão nhân cảm thấy nói chủ đề này với đối phương mình không có phần thắng, dẫu sao Dương Vân Châu cũng từng là rường cột một phái, có kinh nghiệm nhìn nhận vấn đề tốt hơn lão.
" Chỉ tiếc rằng để lũ tiểu nhân khốn nạn kia lợi dụng.

Ta liều mạng thập tử nhất sinh cuối cùng đổi lại là tủi hờn một đời." – Dương lão đầu cười tự giễu bản tâm.
Thái lão đầu bất giác sinh ra cảm giác áy náy, nói: " Chuyện năm đó thật xin lỗi! Nếu như không phải vì ta, có lẽ Hiểu Đồng nàng ấy sẽ ra mặt vì ngươi phân ưu."
Dương lão lắc đầu nói: " Không có nếu như! Nhân quả tuần hoàn, ta khiến nàng tổn thương, nàng không vì vậy mà bỏ đá xuống giếng đã là vô cùng tốt.


Lại nói giúp bằng hữu có gì sai, ta hết lòng giúp ngươi, ngươi cũng chưa từng vì ta sa cơ mà bỏ mặc, chúng ta chẳng ai nợ ai, cần gì xin lỗi."
" Lại nói, chỉ trách Thái đầu đất nhà ngươi ngu ngốc, mỡ dâng tận miệng mà không biết ăn.

Lúc đó nàng đã động lòng phàm, vậy mà tên ngu ngốc ngươi lại bỏ lỡ cơ hội."
Thái lão đầu đưa tay xoa mũi, cười gượng gạo, chút chuyện quá khứ nhắc lại chỉ khiến bản thân nuối tiếc cùng xấu hổ.

Nhớ lại năm đó, từng có một ma đạo đệ nhất mỹ nhân Ngô Hiểu Đồng, kỳ danh Ngô Đồng Ma Nữ theo lời danh sĩ chính đạo, hay Ngô Đồng Tiên Tử theo lời giang hồ nói chung, nàng chính là tuyệt sắc giai nhân, khí thế lạnh lùng , mang theo vẻ ma mị bí ẩn, khiến nam nhân như bị câu hồn mất vía, vô cùng si mê, Thái Thanh Thản cũng không ngoại lệ.
Thanh niên khí thịnh, lão bỏ qua tất cả danh vọng phù phiếm, nguyện một lòng truy cầu Ngô Đồng Tiên Tử, thậm chí nhờ cả hảo hữu Dương Vân Châu lợi dụng quan hệ sư huynh muội đồng môn tác động để có thể đạt được mỹ nhân về tay.

Thế nhưng sự đời trớ trêu, cố ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh, Ngô Hiểu Đồng lại đem lòng yêu mến chính sư huynh Dương Vân Châu của mình.
Việc này từng khiến Dương Vân Châu vô cùng khó xử, một bên là hảo hữu, một bên là sư muội, hắn không biết làm cái gì.

Cuối cùng ma đạo đệ nhất nhân bất đắc dĩ dùng thủ đoạn hạ lưu, điểm huyệt đồng thời dùng xuân dược hạ độc sư muội của mình, muốn lợi dụng tình huống đó tạo dựng tiền đề cho Thái Thanh Thản.

Dương Vân Châu biết làm vậy hình ảnh của bản thân trong mắt vị sư muội kia sẽ trở nên vô cùng xấu, thậm chí có thể trở mặt thành thù, thế nhưng vì muốn hảo hữu cùng sư muội có thể đến được với nhau, hắn mặc kệ.
Chỉ trách năm đó Thái Thanh Thản da mặt mỏng, lại chẳng phải là người ma đạo hành động tùy tâm sở dục nên đã từ chối làm việc hạ lưu đó.

Việc này về sau khiến quan hệ ba người trở nên vô cùng tệ, Ngô Hiểu Đồng vì trong lòng còn chút yêu hận chưa rõ, chỉ đành nhắm mắt bỏ qua cho Thái Thanh Thản, thế nhưng cũng nuôi hận ý với vị sư huynh phụ tình của mình.
Ngày Dương Vân Châu bị huynh đệ đồng môn phản bội, Ngô Hiểu Đồng cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không thèm quan tâm, dĩ nhiên việc nàng không ra tay bỏ đá xuống giếng, lợi dụng cơ hội trả thù đã là phúc phận bảy đời của Dương Vân Châu rồi.
Thái Thanh Thản thở dài cảm thán: " Ta biết năm đó người vì muốn tốt cho ta nên mới làm vậy, thế nhưng tâm của nàng không tại chỗ ta, có làm vậy cũng chỉ có được thân xác nàng, mà Thái Thanh Thản ta không cần thứ ấy."
Dương Vân Châu nghe vậy cười cười: " Nàng rất đẹp, điều này không thể bàn cãi.

Nàng ưa thích ta, đúng.

Nhưng tâm ta không tại nàng, tâm ta là thiên hạ.

Nàng yêu hay hận với ta có nghĩa gì đâu.

Nhưng ngươi, chính ngươi mới có thể đem lại hạnh phúc lại cho nàng.

Người ta nói ma đạo vô tình, nhưng là sư huynh, ta muốn nàng được sống tốt, chỉ là không ngờ ranh giới giữa yêu và hận hóa ra cũng chỉ mong manh như vậy."
Thái lão lắc đầu, cất tiếng: " Nhiều khi những điều chúng ta cho là tốt cho đối phương nhưng thực tế đó chỉ là cảm nhận của riêng chúng ta.

Tâm tư đối phương thực sự muốn gì, nào ai tỏ tường.

Chúng ta cứ mãi áp đặt tiêu chuẩn hạnh phúc của bản thân lên người khác, rốt cục chỉ khiến người ta sinh ra chán ghét cùng đau khổ mà thôi."
" Với ta mà nói, đời này được yêu Ngô Đồng Tiên Tử, dù không được hồi đáp, ta cũng không hề hối tiếc."