Tiếp tục bị động như thế cũng không phải biện pháp. Vì thế, buổi tối hôm nào đó, Tuyền Cơ ôm tâm lý đập nồi dìm thuyền, chủ động đi tìm Triệu Kiến Thận ngả bài.
“Ta vẫn luôn suy nghĩ, chừng nào thì nàng mới chịu nói ra trước mặt ta.” Triệu Kiến Thận nghe xong không có chút bất ngờ nào, ngược lại Triệu Chính đứng bên cạnh lại bắt đầu khẩn trương.
“Quả nhiên là ngài đã sớm biết, vậy ta cũng không cần phải nói nhảm thêm nữa. Sau khi rời khỏi ta sẽ tuyệt đối không tiết lộ cho bất kỳ ai về chuyện của Vương phủ và Trầm thị. Ngài có thể yên tâm.”
“Nàng cứ thế mà cáo từ ta, cũng không định hỏi một chút ý kiến của ta sao?” Triệu Kiến Thận thản nhiên nâng chung trà lên, hai tròng mắt rủ xuống khiến cho người ngoài không thể nhìn rõ được tâm tư thế nào.
Tuyền Cơ miễn cưỡng cười nói: “Vậy ngài có ý kiến gì không?”
“Một khi nàng rời khỏi chiếc thuyền này, ta cũng sẽ không che chở cho nàng nữa, nàng nên suy nghĩ cho thật kĩ.”
Tuyền Cơ chớp chớp đôi mắt, không thể hiểu được ý tứ của Triệu Kiến Thận, nhẹ giọng trả lời: “Đa tạ lòng tốt, ta vẫn rời khỏi là tốt hơn.”
Triệu Kiến Thận nhìn Tuyền Cơ, lạnh nhạt nói: “Một khi đã như vậy, ta cũng không cần phải miễn cưỡng giữ khách. Triệu Chính, tiễn Tạ tiểu thư rời thuyền!”
“Ách, vẫn còn một chuyện!” Tuyền Cơ bỗng nhiên nhớ tới cái vòng trên cổ, chỉa chỉa cổ nói: “Làm ơn cho ta mượn chìa khóa một tí.”
Triệu Kiến Thận bỗng nhiên hừ một tiếng, từ trong người lấy ra một cái chìa khóa vứt cho Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ tiếp nhận rồi nhanh tay lẹ chân cởi bỏ cái vòng, đặt lên trên bàn, chỉ cảm thấy gánh nặng trong lòng đã được buông lỏng, hơi hơi cúi đầu xuống thi lễ, cười nói: “Tuyền Cơ cáo từ, đa tạ Vương gia đã chiếu cố suốt một năm qua. Xin giúp ta tạm biệt với mọi người trong Vương phủ.”
Dứt lời đi ra cửa cũng không thèm quay đầu lại.
Triệu Chính im lặng đưa Tuyền Cơ lên bờ, rốt cuộc cũng không nhịn được nói: “Ngươi, người hà tất gì… Bây giờ nên mau chóng quay lại cầu xin thiếu gia, thiếu gia nhất định sẽ không nổi giận với ngươi!”
Triệu Kiến Thận dễ dàng thả nàng đi thế này, Tuyền Cơ đã sớm âm thầm cảnh giác, vội vàng nhân cơ hội tìm hiểu nói: “Ta đi rồi, thiếu gia nhà ngươi sẽ không ở trên đường tìm người hại ta đó chứ?”
Triệu Chính vội la lên: “Thiếu gia nhất định sẽ không đối xử với cô nương như thế, chỉ là…”
Giọng nói lạnh lùng của Lam Tích từ trên thuyền truyền ra: “Sư phụ, thiếu gia phân phó, Tạ tiểu thư đã không còn liên quan gì với Trầm thị, mời sư phụ lập tức trở về phục mệnh với thiếu gia.”
Triệu Chính dậm chân một cái, liếc mắt nhìn Tuyền Cơ, thở dài một tiếng xoay người lên thuyền.
Tuyền Cơ thừa lúc trời tối, dùng dịch dung đan thay đổi dung mạo, tự đi tìm khách điếm để nghỉ qua đêm, định làm gì, cũng phải chờ đến mai đã.
Mặc dù tìm được một khách trọ lớn nhất ở đây, trọ cũng là phòng tốt nhất, nhưng so với giường lớn trên thuyền của Trầm gia hay của Vương phủ, đều thua xa.
Tuyền Cơ để nguyên y phục nằm trên giường, đưa tay sờ sờ vật gì đó trong tay áo, không khỏi khẽ cười lẩm bẩm: “Tiếng Triệu đại ca này quả nhiên gọi không uổng phí, lại còn lén đưa cho ta nhiều tiền như thế, có cơ hội phải nên cảm ơn huynh ấy mới được.”
Kỳ thật trước khi đi gặp Triệu Kiến Thận ngả bài, Tuyền Cơ đã sớm lấy hết ngân phiếu bạc vụn này nọ để trong người, tuy rằng sống trong Vương phủ ở kinh thành không lâu, nói không chừng đời này cũng không có cơ hội quay lại đây, thế nhưng chỉ bằng bao nhiêu đó trên người, nửa đời sau cũng không cần phải lo đến chuyện áo cơm.
Chỉ là không biết câu cuối cùng chưa nói hết của Triệu Chính có huyền cơ gì trong đó.
***
Trên Lan Giang, Triệu Kiến Thận căn dặn thuộc hạ canh thuyền suốt đêm, Triệu Chính nhìn thấy nước sông cuồn cuồn dưới thuyền, trong lòng lo lắng như lửa đốt, nếu có Trương tiên sinh ở đây, chắc chắn sẽ không để cho mọi chuyện trở thành thế này.
Triệu Kiến Thận ngồi trong phòng một mình, nhìn cái vòng cổ đặt ở trên bàn trước mặt đến xuất thần. Vòng cổ đã không còn hơi ấm của Tuyền Cơ, khôi phục trạng thái lạnh lẽo, tim của người nào đó cũng có chút chút rắn lạnh hơn.
Triệu Kiến Thận hắn muốn loại nữ nhân nào mà chả được, nếu nàng đã kiên quyết rời đi vậy thì cứ để cho nàng đi đi, một ngày nào đó nàng sẽ hối hận, sẽ quay lại trước mặt hắn cầu xin hắn che chở sủng ái.
Có một giọng nói trong lòng thầm nhắc nhở: Nếu như nàng gặp phải chuyện gì bất trắc, không còn quay lại nữa thì sao?
Vậy thì chỉ có thể trách nàng quá bướng bỉnh, không biết tốt xấu thôi! Triệu Kiến Thận lạnh lùng áp chế bất an trong lòng.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tuyền Cơ không vội vã ra cửa, cầm lấy cây sáo Tử Vân Kim thổi một hồi, rồi ngồi cả ngày trong phòng đợi bồ câu đưa tin đến.
Đợi cho đến khi trăng lên giữa trời, ngay lúc Tuyền Cơ sắp tuyệt vọng, mới nhìn thấy bóng dáng của một con bồ câu trắng xuất hiện bên cửa sổ, Tuyền Cơ dụi dụi con mắt, cứ tưởng là ảo giác.
Ba bước thành hai bước mở cái ống tròn trong chân bồ câu ra, lá thư mà tự mình đặt ở bên trong gửi vào mấy ngày trước đã không còn nữa, hồi hộp mở tờ giấy ra xem, bên trên là thư hồi âm của Dịch Thanh Vân, chỉ nói là nhận được thư của Tuyền Cơ, đã xuất phát chạy đến, nhưng mà trên đường gặp phải chuyện bất trắc nên bị trì hoãn.
Tuyền Cơ nhẹ nhàng thở ra, vội vàng viết lên giấy vị trí của mình rồi thả bồ câu đi đưa tin, an tâm ở khách điếm chờ Dịch Thanh Vân đến.
Không đợi được Dịch Thanh Vân, lại đợi được một đám hắc y nhân, không nói câu nào, điểm huyệt Tuyền Cơ xong rồi ném xuống dưới giường.
Tuyền Cơ không thể động đậy cơ thể, đầu óc nhanh chóng vận động, nhìn hành động của bọn hắn, tựa hồ không phải nhắm vào mình, nếu không cũng sẽ không ném mình xuống dưới sàng cho xong chuyện. Sẽ đến gian phòng này chỉ có Dịch Thanh Vân và điếm tiểu nhị, vậy thì chính là nhắm vào Dịch Thanh Vân rồi.
Tiểu bồ câu đưa tin mặc dù dáng vẻ đáng yêu, nhưng cũng là một thứ không tin được, đến lần này cũng vậy, là lần thứ hai để lộ bí mật khiến nàng gặp chuyện xui xẻo rồi.
Từ dưới sàng nhìn lên có một tên Hắc y nhân nằm trên giường, những người còn lại đều nhảy lên trên xà nhà, có trốn vào ngăn tủ, có ẩn trong bóng tối bên hông giường… Không nghi ngờ gì cũng biết là đang chờ Dịch Thanh Vân vừa đến liền tiến hành phục kích.
Tuyền Cơ nằm dưới sàng ngoại trừ lo lắng suông ra, một chút biện pháp cũng không có. Chỉ mong rằng Dịch Thanh Vân đừng có dễ dàng bị mắc mưu thôi!
Mới cầu nguyện xong, liền thấy một bóng dáng quen thuộc dưới ánh trăng chiếu trên mặt đất, Dịch Thanh Vân đến rồi!
Dịch Thanh Vân nhảy vào cửa sổ, nhẹ giọng gọi: “Tiểu muội, đại ca đến rồi đây!”
Trong phòng đương nhiên không có chút động tĩnh nào, Dịch Thanh Vân thấy trong màn hình như có bóng người, liền bước tới gần, Tuyền Cơ khẩn trương đến mức tim thiếu điều muốn nhảy lên cổ họng, thế nhưng lại không thể động đậy, lại vừa không thể thốt ra tiếng.
Nhưng vào lúc này, Dịch Thanh Vân hai chân vừa đến trước giường, người liền thối lui lại ba bước, trên giường có tiếng ứ hự, tiếp đó là âm thanh vật gì nặng ngã xuống giường, chắc là thích khách trên giường đánh lén bị Dịch Thanh Vân gây thương tích.
Chỉ nghe thấy giọng nói trêu chọc của Dịch Thanh Vân: “Tiểu muội nhà ta trên người rất thơm, đồ nam nhân hôi hám như ngươi định giả làm nàng cũng không chịu tắm rửa trước dùm một cái!”
Lúc này mấy tên Hắc y nhân đều hiện hình ra hết công kích tới tấp vào Dịch Thanh Vân, trong đó có một tên dẫn đầu bộ dạng lạnh lùng cười châm biếm nói: “Chỉ là một ả xấu xí, cũng không hiểu một tên Hoa công tử làm sao thưởng thức lại kém thế.”
“Phi! Tiểu muội nhà ta xinh đẹp như tiên!” Dịch Thanh Vân miệng thì chửi, tay cũng không nhàn rỗi, đã cùng với một đám Hắc y nhân bắt đầu hỗn chiến.
Tuyền Cơ từ dưới sàng nhìn thấy mấy đôi chân dịch chuyển tới lui, tiếng binh khí đánh nhau inh ỏi, thầm nghĩ động tĩnh um sùm như thế, người trong khách điếm chắc là phải có phản ứng chứ… chỉ cần có người đến, cơ hội trốn thoát của Dịch Thanh Vân sẽ nhiều hơn một chút.
Thế nhưng một đám người trong khách điếm lại ngủ như chết, đánh nhau lách ca lách cách cả buổi trời, không ai dám đến xem coi chuyện gì, cũng không thấy quan phủ có phản ứng, Tuyền Cơ thầm mắng xui xẻo.
May mà võ công Dịch Thanh Vân cũng thực sự không tồi, Hắc y nhân té trên mặt đất càng lúc càng nhiều, mấy tên còn lại thấy tình thế không ổn, hô to một tiếng rút lui, chưa tới ba giây đã chạy trốn không thấy tung tích.
Dịch Thanh Vân nghiêng tai lắng nghe, bước nhanh đến trước giường, một tay lật ván giường lên, để lộ ra Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ lúc này bộ dạng đã hoàn toàn thay đổi, chỉ là đôi mắt dưới ánh trăng mờ mờ rạng rỡ phát sáng, Dịch Thanh Vân thoáng cái đã nhận ra, không khỏi cười nói: “Lâu lắm rồi không gặp, tiểu muội!”