Tìm McKee cũng không phải việc khó. Danco hỏi người qua đường trên trấn, bọn họ trả lời rất nhanh. Kleist kinh ngạc nhìn dáng vẻ đương nhiên của Danco.
“Ta nói ngôn ngữ Nhân tộc rất giỏi.” Danco lắc đầu nói.
……
Kleist hơi nhớ McKee và Taiya. Hắn vốn tưởng thị trấn là ảo thuật che mắt linh tinh gì đó, nhưng nhân vật ảo thuật không có khả năng tư duy hay trả lời. Trừ khi người khống chế đang ở gần đây. Hắn bất ngờ không kịp chuẩn bị rút kiếm ra, đâm vào cổ người dân vừa trả lời.
Dân trấn trừng mắt sững sờ nhìn hắn, máu tí tách chảy xuống, rơi xuống mu bàn tay Kleist, lành lạnh dinh dính.
Trấn nhỏ náo động, người dân thét to mắng chửi, cầm đủ loại đồ vật ném bọn họ.
Kleist kéo Danco đang ngẩn người chạy về hướng dân trấn chỉ lúc trước.
Không có đấu khí, không thể biến thân, tốc độ hai người cũng không nhanh hơn dân trấn bao nhiêu, may mà dân trấn bị thái độ hung tàn giết người không chớp mắt của Kleist trấn trụ, không dám đến quá gần. Một người một long luồn lách trong hẻm nhỏ quanh co phức tạp nửa giờ mới thoát khỏi bọn họ.
Lúc dừng lại, Kleist phát hiện Danco đang ở bên cạnh, có cả Taiya. Nhưng so sánh với họ, Taiya mặt không đỏ thở không gấp, ánh mắt vẫn trống rỗng.
Kho hàng có vẻ đã bị bỏ hoang rất lâu, nóc nhà đổ nát, vách tường loang lổ, đống gỗ cao bằng nửa người chất đống cạnh cửa, phía trên còn có một tấm vải dầu bao phủ. McKee ngây ngẩn đứng cạnh cửa, quay lưng với Kleist.
Danco đi qua, vỗ nhẹ vai hắn, “Ngươi……”
McKee đột nhiên nhảy dựng lên, đẩy cửa ra.
Cánh cửa kia giống như ma pháp trận không gian, dẫn dắt bọn họ vào thế giới bên kia.
“Anh ơi!” Một cô bé mặc bộ váy liền đỏ tươi nhảy ra từ góc tường, chân thấp chân cao xông về phía McKee, đầu dụi vào lòng hắn, bàn tay như que củi nắm chặt góc áo hắn, ra sức hít hà hương vị trên người hắn.
McKee cứng ngắc rất lâu, hai tay run rẩy đẩy cô bé ra, tỉ mỉ nhìn kĩ từng đường nét trên mặt nó. Kleist phát hiện khóe miệng cô bé ứ máu, trán có hai vết sẹo nhợt nhạt.
McKee cắn môi, chậm rãi hạ người, ôm chặt lấy cô bé. Tiếng khóc bị đè nén giống như âm thanh phòng lọt gió lúc nửa đêm, đứt quãng tràn ra từ cổ họng.
Hai người ôm nhau thật lâu, đến tận khi mặt trời bắt đầu xuống núi, lâu đến mức Kleist và Danco đã đổi bảy tám tư thế, Taiya bị ánh chiều tà chiếu thành pho tượng vàng kim, lâu đến…… Một lão què xách bình rượu thoáng vụt tới.
“Tiểu tạp chủng, hôm nay thu hoạch thế nào?” Lão què làm như không thấy đám người Kleist, đánh nấc với McKee.
Danco muốn ra tay, bị Kleist kéo lại.
McKee đứng lên, ôm thân thể không ngừng run rẩy của cô bé, ngây ngốc nhìn lão ta.
“Không có sao?” Lão què rút một cây sắt từ đống củi, không nói hai lời quất vào mặt McKee.
Danco trở tay ngăn lại, gậy sắt đánh vào tay đau rát. Danco khiếp sợ lui vài bước, “Đau?” Là một con rồng da dày thịt thô, bị một cây sắt làm chảy máu quả thực quá khó tin.
Lão què không để ý đến nó, tiếp tục vung gậy sắt đánh vào người McKee.
McKee bắt lấy gậy sắt, oán hận nhìn lão.
Lão què nói: “Mày muốn tạo phản hả! Ăn của ta uống của ta ở chỗ của ta, ta là ân nhân cứu mạng của bọn mày, bọn mày báo đáp ân nhân như vậy sao? Đồ vong ân phụ nghĩa, ta sớm nên bỏ mặc cho bọn mày chết khô……”
McKee buông tay, gậy sắt “bốp bốp” quất vào người hắn.
Cô bé “hu hu” khóc lớn, liều mạng chen đến trước mặt McKee, “Không được đánh anh tôi, không được đánh……”
Lão què càng đánh càng hăng, vừa uống rượu vừa đánh, khoa tay múa chân như họa sĩ đang sáng tác.
Danco muốn xông lên ngăn cản, bị Kleist kéo lại.
Danco phẫn nộ nói: “Hắn chết mất!”
Kleist nói: “Nếu không muốn chết, hắn có thể phản kháng.”
Nhưng McKee không hề có ý phản kháng, cứ như vậy ôm cô bé trong ngực, mặc kệ lão què đánh, đến khi đối phương đánh mệt, nằm trên cái giường duy nhất trong kho hàng ngủ say mới thôi.
McKee bị đánh cho mặt mũi bầm dập, cả người toàn máu, nhưng đôi mắt lại sáng đến kinh người.
“Anh ơi.” Cô bé vuốt mặt hắn, nước mắt “tí tách” rơi xuống.
“Không sao không sao……” McKee không ngừng lặp lại, ôm chặt cô bé như bảo bối bị mất mới tìm về được.
Trời nhanh chóng tối đi.
McKee ra ngoài một chuyến, trước khi đi dặn Kleist chăm sóc cô bé cho tốt.
Cô bé đứng trước cửa, lưu luyến không rời kéo tay hắn. Lòng McKee mềm nhũn, xoay người nói: “Anh đi tìm thức ăn.”
Cô bé nói: “Mary không đói bụng, Mary không muốn anh vất vả.”
Mũi McKee chua xót, “Anh không vất vả, anh đói bụng.”
Mary nghĩ nghĩ, chạy về kho hàng, cầm một miếng bánh mì nhỏ nhét vào tay hắn, làm tư thế “xuỵt”, “Hôm qua em ăn còn dư, anh ăn đi.”
McKee cầm bánh mì, chậm rãi quỳ xuống, tay run đến không còn hình dáng.
“Anh đừng buồn.” Cô bé kiễng chân, ôm đầu hắn, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vỗ, “Mary thương anh nhất.”
“Chúng ta mỗi người…… một nửa.” McKee bẻ bánh mì thành hai nửa, một nửa nhét vào miệng cô bé, một nửa cho mình ăn.
Mary nhai một chút lại phun ra, nhét vào miệng hắn, “Mary no rồi, anh ăn đi.”
McKee ngậm bánh mì, yên lặng cúi đầu, từng giọt nước nhỏ trên đầu gối.
Thật lâu sau.
Hắn lau mặt đứng lên, xoay người muốn đi, bị Kleist giữ chặt. Kleist nhìn đôi mắt đỏ bừng của hắn, nói: “Anh biết rõ đây đều là giả đúng không?”
McKee đẩy hắn ra.
“Tôi muốn ăn thịt.” Kleist nói sau lưng hắn.
Cô bé rụt rè nhìn Taiya, nhìn đến lúc Kleist quay đầu, lập tức chạy về trốn trong kho hàng.
Danco vươn tay với Kleist, “Vũ khí.”
Kleist nhìn hắn một cái, đi vào kho hàng, vỗ vỗ lão què đang ngủ mơ. Lão người què mơ màng mở to mắt, nhìn thấy hắn, mắng: “Mày từ đâu đến……” Lời chưa nói xong đã bị đoản kiếm cắm trong cổ họng cắt đứt.
Lão trừng lớn mắt nhìn hắn chằm chằm, tựa như không tin sinh mệnh của mình cứ như vậy kết thúc.
Kleist rút kiếm ra, cất đi, nhặt cây sắt trên mặt đất ném cho Danco đang đứng một bên, “Không thoải mái có thể đánh vài cái.”
Danco cầm cây sắt nện vài cái xuống người lão què –
Não quả dưa nát bét.
McKee cầm một gói thịt bò về, thấy Mary lạnh run trốn sau đống củi, “Sao vậy? Lão ta tỉnh rồi sao?”
Mary ra sức lắc đầu.
McKee kéo cô bé vào phòng, nhìn thấy hiện trường án mạng.
“Các người……” Hắn nói không ra lời.
“Không cần cám ơn.” Danco đáp.
Kleist nhìn thịt trong tay hắn, “Tôi muốn thù lao.” Dù là ảo thuật, thử chút hương vị cũng không tồi.
McKee chia nửa thịt ném cho hắn, còn lại ăn với Mary. Mary mở to hai mắt, vừa mừng vừa sợ, “Là thịt nha.” Cô bé cẩn thận nuốt nước miếng, sợ anh nhận ra mình tham ăn.
“Ừ, là thịt. Sau này anh em mình ngày nào cũng ăn thịt.”
“…… Không cần.” Mary chạm nhẹ ngón tay vào thịt, bỏ vào miệng nhai, “Ừm, bánh mì đen ăn cũng rất ngon.”
Mắt Mary sáng lên, sau đó lo lắng nắm tay hắn, “Nhưng…… người ta có nói gì không?”
“Người ta không phát hiện.” McKee hôn hôn mặt cô bé, “Vì anh là kẻ trộm giỏi nhất!”
Mary kiêu ngạo gật đầu.
“Chúng ta ăn nhanh đi.” McKee xé bánh mì nhét vào miệng cô bé.
Cách đó không xa, Kleist đang âm trầm nhìn động tác của họ.
Thi thể lão què đã bị xử lý, trong kho hàng vẫn thoang thoảng mùi máu và mùi rượu. Kleist và Danco dứt khoát ngủ bên ngoài. Không lâu sau, Taiya cũng cùng nằm xuống, một người hai long song song ngắm bầu trời đêm.
Cho dù đây là một trò ảo thuật, nhưng cho tới bây giờ, Kleist vẫn cảm thấy không tồi. Nếm được vị thịt, được ngắm bầu trời đêm hoàn chỉnh……
McKee ôm Mary ngủ trên tấm vải trong góc kho hàng.
Mary cởi váy đỏ ra, cẩn thận gấp lại, đặt bên cạnh.
McKee ôm cô bé: “Em thích màu gì nữa, ngày mai anh tìm cho em.”
“Em thích cái này, có thể mặc rất lâu.” Cô bé ôm lại hắn.
McKee dùng một cái rèm cửa sổ vá chằng vá đụp làm chăn đắp cho hai người, xoa xoa đầu cô bé: “Xanh dương được không? Mary biến thành công chúa nhỏ màu xanh.”
Mary đỏ mặt ngượng ngùng.
“Ngủ ngon.” Hắn hôn trán cô bé.
“Anh ngủ ngon.” Cô bé hôn cằm hắn, nhắm mắt lại.
McKee tròn mắt nhìn cô bé, không nỡ nháy mắt, chỉ sợ chớp mắt người này sẽ tan biến.
Đêm, dần dần sâu hơn.
“Không!”
Tiếng khóc la nổ tung trong màn đêm yên tĩnh, tuyệt vọng rống lên như sấm rền, ngày càng kịch liệt hơn.
Danco vọt vào trước tiên.
Kleist lặng lẽ mở to mắt, im lặng nhìn kho hàng, giây lát sau, nhắm mắt ngủ lại.