Hạ đòn sát thủ vẫn không thu được hồi âm nào, Ngân Long bị hai nhân loại không thèm chú ý đến chọc giận, nặng nề phun một luồng hơi vào hang.
“Thật ấm áp!” McKee thoải mái lăn một vòng.
Kleist mở to mắt, nhìn Ngân Long táo bạo, hỏi: “Các long khác đều không tình nguyện đi hả?”
Ngân Long ngẩn ra.
Kleist lại nói: “Là Ngân long độc nhất, nên ngươi bị cấm đi?”
Ngân Long hếch mũi lên trời. “Giờ các ngươi đã biết muốn lọt vào mắt xanh của bản bệ hạ là khó cỡ nào chưa?”
McKee nói: “Bản bệ hạ là sao, bệ hạ không phải dùng như vậy!”
“Không phải bệ hạ dùng cho người có thân phận cao quý nhất sao?”
Kleist không có cảm tình với từ ‘bệ hạ’ này, “Cũng dùng cho kẻ dối trá.”
McKee đề nghị: “Ngươi có thể dùng bổn đại gia, bản gia gia, bản công công, bổn soái long……”
“Soái long là ý gì?”
“Rất tuấn tú rất anh tuấn long.”
Ngân long rất vừa lòng với từ này, “Ngươi quả nhiên cũng thần phục dưới sức hấp dẫn của bổn soái long. Được rồi, xem xét tấm lòng chân thành của ngươi đối với bổn soái long, bổn soái long sẽ miễn cưỡng ký kết khế ước với ngươi!”
“……Xin soái long bệ hạ cân nhắc!” McKee cúi rạp xuống đất, nội tâm âm thầm rơi lệ: Một kẻ không đáng tin ta đây, cộng thêm một tên không đáng tin như ngươi, chỉ sáng tác được một bài hát sớm muộn gì cũng bỏ mạng càng không đáng tin.
Mắt Ngân Long chớp chớp, “Ngươi cự tuyệt ta…… sao?”
McKee và Kleist đều nghe được tiếng long nghiến răng.
“Tại sao ngươi lại muốn đi con đường thí luyện?” Kleist hỏi.
Ngân Long đáp: “Vì muốn trở nên mạnh hơn…… Khụ, là vì muốn mạnh hơn nữa!”
“Để ta suy nghĩ một chút.” Kleist nói.
Mắt Ngân Long chuyển hai vòng trên người McKee và hắn. Nói thật, so với Kleist thấp bé im lặng, nó thích McKee hơn, nhìn qua cao và thông minh hơn. Nhưng nó biết hiện tại quyền lựa chọn nằm trong tay đối phương.
“Muốn suy nghĩ bao lâu?” Đôi mắt xanh nhạt tập trung vào từng nhất cử nhất động của Kleist.
“Một buổi tối.”
“Ngươi đừng có mà nói cho có lệ với ta?” Ngân Long trừng hắn.
Kleist nói: “Muốn ta trực tiếp cự tuyệt cũng có thể.”
“Rạng sáng ta lại đến!” Ngân Long xuống khỏi hang núi, ngẫm lại thấy không yên lòng, dứt khoát canh luôn dưới chân núi.
Xác định Ngân Long đi rồi, McKee hỏi: “Cậu thực sự muốn chọn nó hả? Cậu không cảm thấy đầu nó hơi bị…… ậm ờ sao?”
“Tôi biết anh lâu như vậy……” Kleist dừng lại, ánh mắt nhìn McKee vô cùng phức tạp.
McKee thầm nghĩ: Cậu rốt cuộc cũng nhận ra tôi phẩm đức cao thượng, không so đo hiềm khích lúc trước sao? Nên nhân cơ hội giận dữ mạnh mẽ lên án hắn, làm hắn phải kính nể mình? Hay là nên rộng lượng tha thứ khiến hắn cảm kích mình đây?
Khó chọn quá đi mất.
“Đã ậm ờ thành thói quen.” Kleist trở mình đi vào giấc ngủ.
……
McKee trong bóng tối vẫn tiếp tục trằn trọc.
Sáng sớm.
McKee vừa mở đôi mắt gấu trúc còn ngái ngủ, đã nhìn thấy một cái đầu bạc lóe sáng chiếu rọi cửa hang. Kleist đang lấy nước trong ba lô ra rửa mặt, dáng vẻ rất tự nhiên.
Ngân Long hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, vẻ mong chờ không cần nói cũng hiểu.
Kleist ăn hai miếng bánh mì, rồi đưa cho McKee.
McKee nhìn dấu răng trên bánh, mặt lặng lẽ đỏ lên, xoay người đối diện với vách tường yên lặng cắn đi.
“Ngươi suy nghĩ thế nào?” Cánh Ngân Long cuộn lại một chút, rồi lại vỗ mạnh, cõi lòng đầy chờ mong.
Kleist nói: “Ta muốn cùng các trưởng lão của ngươi bàn bạc một chút.”
“Lộp bộp”, cửa hang bị Ngân Long bẻ gãy một tảng đá lớn. “Không được.” Thái độ rất kiên quyết, “Ngươi phải quyết định ngay.”
“Ta từ……”
Kleist chưa nói xong, Ngân Long đã bay “vèo” đi.
McKee nhét miếng bánh nếp cuối cùng vào miệng, vỗ vỗ quần áo đi tới, “Cậu xác định muốn chọn con rồng không dám tiếp nhận từ chối, chỉ biết trốn tránh hiện thực như thế?”
Kleist chỉ chỉ bên trái.
Utin và Danco cùng bay tới. Một đen một đỏ, bay lượn trên bầu trời bao la tờ mờ sáng như một đôi tình nhân liền cánh.
McKee vừa khen ngợi vừa hỏi: “Cậu vẫn chọn Danco sao? Tôi đây chọn Utin.”
Kleist nói: “Tôi chọn Ngân Long.”
McKee nói: “Lòng từ bi nổi lên sao?”
Kleist nói: “Tôi thích đẹp.”
McKee nói: “Con đường thí luyện không phải trò chơi!”
“Đúng là không phải.”
McKee: “……” Tuy được đồng tình, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào.
Cửa hang rất nhỏ, Danco và Utin chỉ có thể hạ xuống một người. Trước khi Utin mang hai người lên đường, mũi đột nhiên dùng sức hít ngửi, tròng mắt quét tới vị trí bị khuyết trên cửa hang.
Danco lao xuống dưới, tới gần Utin, đầu thò về phía Kleist và McKee.
McKee hỏi: “Nó muốn làm gì?”
Kleist túm cổ hắn, ném lên lưng Danco.
Danco vỗ hai cánh, đưa McKee đang thét chói tai bay lên trời xanh.
Giống như lúc vừa đến Long đảo, hôm nay có đến hơn trăm con rồng tới tham quan nghi thức. Bị nhiều quái vật lớn như vậy đồng thời nhìn thẳng, McKee cảm thấy khó thở. Trái lại, Kleist mặt không chút thay đổi vẫn không chút thay đổi như trước.
Lão Hắc Long nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, “Tối qua ngủ ngon không?”
McKee vừa gật đầu nói không tệ, vừa hắt xì.
Lão Hắc Long nói: “Nếu các ngươi ở lại, ta sẽ bảo chúng nó dùng dây leo và lá cây dệt thành chăn ấm.”
Trừ khi đang đắp thì đốt, bằng không, không thể tưởng tượng nổi bộ dáng ấm áp của chúng. McKee cười gượng.
Hẳn long cũng hiểu rằng phụ tá nhân loại đi thí luyện không phải chuyện tốt đẹp gì nên mới liên tục giữ lại như thế. Nhưng tại sao thà rằng cứ canh giữ ở chỗ này cũng không muốn đoàn kết tiến lên? Sợ đầu sợ đuôi như vậy hoàn toàn không phù hợp với hình tượng long uy vũ khí phách trong truyền thuyết.
Kleist trầm mắt, thấp giọng nói: “Tôi có thể mang theo hai đầu long không?”
Giọng hắn rất nhỏ, lão Hắc Long không nghe rõ, nghiêng đầu đến gần trước mặt hắn yêu cầu lặp lại lần nữa.
Kleist nói lại.
“Không được.” Lão Hắc Long nói, “Chỉ có nhân loại và long biến thành nhân loại mới có thể thông qua cửa thí luyện.”
Hạn chế ra vào đồng nghĩa với giam cầm, nói cách khác, nữ thần Quang Minh lấy thí luyện làm cớ giam hãm long ở Long đảo. Kleist trong lòng nặng trĩu, không phải vì long bị hạn chế tự do, mà là vì tương lai của chính mình. Nếu nữ thần Quang Minh không muốn long rời khỏi khu vực này, vậy trên đường thí luyện nhất định phủ đầy đao cụ gặt hái linh hồn của Tử thần!
“Càng nhiều người cùng đi càng tốt mà.” Kleist thở dài thất vọng.
Lão Hắc Long nói: “Từng có một dũng sĩ nhân loại cũng nghĩ như vậy.”
“Kết quả thì sao?”
“Các ngươi đã trễ năm mươi mốt năm.”
Ý nói là người kia đợi ba năm, nhưng không đợi được nhóm kỵ sĩ tiếp theo?
Kleist vốn tưởng đảo Song Tử từ chối đưa kỵ sĩ đi là vì muốn tiết kiệm nguyên tố tinh duy trì vị trí cô lập được trời ưu ái cho đảo Song Tử, bây giờ thì không dám chắc bên trong có âm mưu khác hay không.
“Các ngươi muốn đợi à?” Lão Hắc Long hỏi.
Kleist nghĩ đến nguyên tố tinh bị mình hủy mất, im lặng lắc đầu.
Lão Hắc Long nói: “Vậy bắt đầu thôi.”
Nó lấy một tấm thảm bên cạnh Xích Long ra, trên mặt có trận pháp phức tạp được vẽ bằng nước thuốc ma pháp. Lão Hắc Long bảo Kleist đứng một đầu trận pháp, đang muốn bảo Danco sang đứng đầu kia, trước mắt đột nhiên hoa lên, một bóng dáng trắng bạc bịch một tiếng dừng trước mặt Danco.
Ngân Long ngẩng đầu ưỡn ngực, diện mạo hiên ngang.
Một giây sau, đủ loại tiếng long gầm vang lên.
Các long khác ba chân bốn cẳng muốn kéo nó ra khỏi thảm.
Ngân Long khó chịu nghiêng cổ, cánh bị hai Hắc Long to lớn giữ chặt, chân trước bị hất ra, chỉ có thể dùng móng sau bấu chặt vào thảm, điệu bộ muốn sống chết với thảm. Nhưng càng ngày càng nhiều long tiến lên, bóng dáng màu bạc kia nhanh chóng bị bao phủ.
……
McKee đỡ lấy Kleist bị gạt ra: “Cậu chắc là nó?”
Kleist nói: “Nó rất được hoan nghênh.”
“Bây giờ đang tuyển đồng bọn, không phải tuyển vợ, xinh đẹp có ích gì?”
“Cảnh đẹp ý vui.”
“Cậu có thể nhìn ra Xích Long hay Ngân Long đẹp hơn sao?”
Kleist nói: “Đương nhiên là Ngân Long.”
“Đẹp chỗ nào?”
“Giống cả người dán đầy đồng bạc.”
McKee: “……” Bị hắn nói như thế cũng tội. Ngẫm lại khi hắn uống xong trà dưới ánh chiều tà, một con rồng hình cái ống tiết kiệm cái chứa đầy tiền băng băng chạy tới…… Quang cảnh mới đẹp làm sao.
“Gào!” Bị đám long vây quanh, Ngân Long tê tâm liệt phế rống giận.
Nhóm long yên lặng một lát, lại nhanh chóng ồn ào trở lại.
“Đủ rồi!” Lão Hắc Long rốt cuộc cũng mở miệng, “Buông nó ra.”
Có mấy con rồng phẫn nộ quất đuôi, bụi đất tung đầy trời, hiển nhiên không hài lòng với đáp án này.
Lão Hắc Long nói: “Taiya đã trưởng thành, nó có quyền lựa chọn.”