Hắn nhìn cột đá trắng tinh dựng thẳng cao cao hai bên hành lang, trên mặt khắc hoa hồng do Kastalon II sai người điêu khắc nhiều năm về trước để biểu đạt tình yêu với mẫu thân. Hắn nhớ lúc ấy toàn bộ hoàng cung đều sôi trào, chỉ có mẹ hắn lãnh tĩnh khác thường. Bà nói: “Nếu tình yêu phải khắc vào cột đá, chứng tỏ hắn không thể khắc ở trong lòng.”
Sau đó, những lời này được chứng minh.
Kastalon II chưa từng làm ra hành động điên cuồng vì yêu nào đối với phu nhân Rachel, nhưng toàn bộ thủ đô đế quốc đều biết lão cưng chiều ả. Có lẽ, đó là bởi vì lão ta đã khắc sâu tình yêu vào lòng.
Ciro âm thầm nghĩ, sắc mặt bình tĩnh.
Cảm xúc oán giận khi anh trai hắn trúng độc đã được phát tiết. Lửa giận cháy hết, lắng đọng lại là căm thù và oán hận. Hắn xác định, mình sẽ ôm căm thù và oán hận này bước lên ngôi vị hoàng đế, dẫm nát tất cả kẻ địch dưới chân.
Cho tới bây giờ, trận chiến không còn là ai đúng ai sai, mà biến thành ai sống ai chết.
Hắn chầm chậm xuyên qua hành lang dài dằng dặc, bước lên cầu thang, đi từng bước một vào thư phòng tượng trưng cho hoàng đế quyền lực nhất đế quốc. Nơi đó nắm giữa một nửa mạch máu quốc gia, một nửa khác, nằm trong tay những thế gia Kastalon II kiêng kị nhất muốn diệt trừ nhất.
Thảm đỏ tươi chói mắt, giống như chảy máu, nhắm thẳng vào thư phòng.
Ciro im hơi lặng tiếng giẫm lên, sau đó bị hai thị vệ canh ngoài thư phòng hoàng đế ngăn lại.
Thị vệ hành lễ theo phép tắc, sau đó một người đi vào thông báo, người còn lại lặng lẽ dịch chân, nửa ngăn trở đường đi của Ciro.
Ciro coi như không thấy lẳng lặng chờ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thị vệ vẫn ở trong chưa đi ra.
Ciro dần đứng hết nổi, thân thể dựa vào tường, giống như muốn dùng vách tường để chống đỡ chút tôn nghiêm cuối cùng của hoàng thái tử. Sắc mặt hắn vàng như nghệ, môi tái nhợt. Dù hắn vẫn luôn che giấu bản thân muốn ho khan, nhưng từ hầu kết run run có thể nhìn ra nỗi thống khổ của hắn.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Ciro gần như không mở mắt được, cửa rốt cục mở ra.
Thị vệ đi vào trước đó bước tới, nói với Ciro: “Bệ hạ triệu kiến.”
Ciro đột nhiên lớn tiếng ho khan. Long trời lở đất, giống như muốn ho cả phổi ra.
Thị vệ do dự, tiến một bước hỏi: “Điện hạ, có cần truyền ngự y không?”
Ngực Ciro phập phồng kịch liệt, thở hổn hển mấy hơi, mới chậm rãi lắc đầu, sau đó một tay chống vách tường đứng dậy, chậm rãi đi vào thư phòng.
Thị vệ ngăn cản lúc trước tránh đường.
Cho dù vậy, đường vào cửa cũng không rộng lắm.
Hắn đi một bước dừng một bước tiến vào, nghe thấy giọng Kastalon II vang lên phía trước, “Hôm nay nom sắc mặt ngươi không tồi.”
Vừa ho khan một trận mà sắc mặt cũng có thể không tệ à? Trong lòng Ciro cười lạnh, trên mặt lại điềm tĩnh gật đầu, ngồi xuống vị trí trước mặt Kastalon II.
Trong mắt Kastalon II hiện lên chút không vui. Lão vốn muốn để cho Ciro đứng. Nhưng nhìn đến sắc mặt Ciro, lão lại áp chế sự không vui xuống, “Lần này trong trận đấu giữa học viện ma pháp hoàng gia và học viện kỵ sĩ hoàng gia, ngươi biểu hiện tốt lắm.”
Khoé miệng Ciro hơi nhếch lên, tựa hồ đang biểu đạt cảm xúc khi nghe thấy phụ thân khen ngợi.
Nhưng Kastalon II không chút quan tâm đến cảm xúc của hắn, nói tiếp: “Tuy kết quả cuối cùng nằm ngoài dự đoán, nhưng ít ra cũng là một trận đấu ngoạn mục.”
Không ngừng nhắc tới trận đấu chứng tỏ trong lòng lão vẫn canh cánh không yên với kết quả trận đấu này
Ciro im lặng phân tích tâm lý lão.
“Có điều trận đấu đã qua, chúng ta cũng không nên nghĩ đến nữa, phải lo lắng về tương lai. Ngươi là con ta, cũng là hoàng thái tử đế quốc, ngươi hiểu được đây là trọng trách thế nào không? Trọng trách với đế quốc, trọng trách với tất cả dân chúng, còn có trọng trách với trăm năm lịch sử!”
Ciro ngẩng đầu, con ngươi ảm đạm cố gắng truyền đạt ý chí kiên cường của mình tới vua cha.
“Đương nhiên, ta đương nhiên tin tưởng ngươi. Nhưng tin tưởng cũng không thể quyết định hết mọi việc. Thân thể ngươi luôn là nỗi lo âm thầm. Ngươi biết đấy, anh trai ngươi đã là tiền lệ khiến người ta bi thương.”
Ciro chậm rãi mở miệng, tiếng khàn khàn từ trong cổ họng hắn bật ra từng lời, dị thường thống khổ, “Ta đã bắt đầu học tập.”
“Còn xa mới đủ. Trọng trách của đế quốc không phải điều một học sinh còn đến trường có thể gánh vác. Đế quốc cần một người thừa kế khỏe mạnh, dũng cảm, cơ trí.”
Ciro yên lặng nhìn lão, đầu nhanh chóng suy nghĩ, chẳng lẽ lần này lão ta định thẳng thắn khuyên hắn từ bỏ ngôi vị hoàng thái tử? Như vậy thì quá ngây thơ rồi.
“Gần đây có đại thần dâng tấu muốn ta sửa lập Howl lên làm hoàng thái tử. Tuy tạm thời ta đã gạt bỏ ý kiến đó, nhưng ta biết, đó không phải biện pháp lâu dài. Cho nên, ta hy vọng ngươi có thể hoàn toàn xóa bỏ ý kiến của họ.”
Ciro chớp mắt: “Phụ hoàng muốn giết đệ đệ sao?”
Thân mình Kastalon II chấn động, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được. Hình như lão không ngờ Ciro sẽ dùng khẩu khí nhẹ nhàng bâng quơ nói ra điều như vậy.
“Ta phản đối.” Ciro nhanh chóng nói tiếp, “Bất kể thế nào, ta hy vọng phụ hoàng không nên vì ta mà thương tổn đệ đệ.” Hắn nhìn Kastalon II, trong mắt tràn đầy chân thành.
Dù song phương đều hiểu những lời này của hắn có bao nhiêu dối trá, nhưng đã diễn thì phải diễn cho trót. Cho nên Kastalon II xúc động nói: “Ngươi yên tâm. Các ngươi đều là con ta, dù thương tổn ai cũng không phải điều ta muốn thấy.”
Ciro cúi đầu, chậm rãi thở ra một hơi.
“Cho nên, ta hy vọng ngươi có thể một mình tỷ thí với Howl, đánh bại nó trước mặt mọi người. Như vậy mới có thể củng cố địa vị hoàng thái tử của ngươi, thuyết phục những kẻ xem thường ngươi.” Kastalon II dõng dạc, tựa như một vị phụ thân đang bênh vực con mình.
Ciro hỏi: “Tại sao phụ hoàng không giết những tên đại thần đó?”
“Cái gì?”
Đây là lần thứ hai trong hôm nay Ciro nhắc tới từ giết.
Nhưng lần này Ciro không xoay ngược đề tài giống như lần trước, mà thản nhiên nói: “Giữa đại thần và con trai, phụ hoàng hẳn phải đứng về phía ta, không phải sao?”
Kastalon II không biết có phải ảo giác không, lão cảm thấy Ciro nói những lời này giống như đang cười nhạo mình, bén nhọn mỉa mai.
“Giết chóc không thể giải quyết vấn đề.” Ngữ điệu của Kastalon II mạnh hơn, “Nếu ngươi chỉ có thể dùng cách giết người để giải quyết mọi việc, một lần nữa ta sẽ phải xét lại ngươi có đủ tư cách làm hoàng thái tử không!”
Những lời này quá nặng nề.
Ciro kinh sợ, “Ta sai rồi.”
Kastalon II cũng biết mình không thể kéo hắn xuống khỏi ngôi hoàng thái tử chỉ vì một câu nói, cho nên rất nhanh hít vào một hơi: “Về chuyện tỷ thí ta sẽ sắp xếp, đến lúc đó ngươi nhớ tham dự là được rồi.”
Ciro do dự.
“Ngươi là đời sau của ta, không lẽ ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có?” Kastalon II giả bộ nổi giận hỏi.
Ciro ngẩng đầu, cố ưỡn ngực nói: “Đúng vậy, phụ hoàng, ta bằng lòng chiến đấu.”
Kastalon II vừa lòng gật đầu.
Ciro đang chuẩn bị đứng dậy cáo lui, chợt thấy hắn đột nhiên nói một câu, “Nghe nói vương tử Soso của Julan đang làm khách ở vương đô đế quốc?”
Động tác đứng dậy của Ciro hơi dừng lại: “Đúng vậy.”
Kastalon II đánh giá hắn, “Ngươi muốn đế quốc bị cuốn vào nội chiến của Julan?”
“Ta làm vậy là có nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì?” Kastalon II thản nhiên hỏi. Lão biết trước đó Ciro đã đến Sangtu, gặp riêng Hayden. Còn rốt cục bọn họ bàn luận chuyện gì thì đến bây giờ vẫn không có tin tức. Cho nên lão rất muốn thông qua thái độ của hắn với Soso mà phỏng đoán thái độ của hắn về Sangtu, Quang Minh thần hội, Shamanlier và Julan. Dù hiện tại lực lượng các bên đang âm thầm tranh đấu, tạm thời sẽ không lan đến trong nước, nhưng lão biết, cuộc đấu âm thầm này chỉ là tạm thời, mâu thuẫn sớm hay muộn cũng trở nên gay gắt. Điều này đã định trước từ khi Quang Minh thần hội mưu mô muốn vươn tay vào nội chính đế quốc.
Ciro trầm giọng: “Ta không thể mất đi cậu ấy.”
Kastalon II sửng sốt. Lão từng thay Ciro nghĩ đến rất nhiều lý do, tỷ như dùng để kiềm chế Shamanlier, tỷ như dùng để giao dịch với Julan, tỷ như để ra điều kiện với Quang Minh thần hội, nhưng không thể để mất cậu ta ư? Đây là cái lý do quái quỷ gì vậy?!
Ciro yên lặng thưởng thức sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Kastalon II. Kỳ thật trước đó hắn đã nghĩ qua, dù hắn đưa ra lý do Shamanlier, Quang Minh thần hội hay Julan, đều sẽ bị Kastalon II dùng lập trường các phe dễ dàng phản bác. Kết quả Kastalon II sẽ dùng thái độ cương quyết bắt hắn giao Soso ra. Cho nên, hắn phải dùng một lý do Kastalon II không thể dễ dàng phản bác.
Không thể mất đi.
Có bốn chữ này, Kastalon II đích xác rất khó mở miệng đòi người.
Quả nhiên, lão chỉ phất tay: “Hy vọng ngươi có chừng mực.”
“Vâng, phụ hoàng.” Ciro cúi người, ánh mắt khóe miệng đều biểu lộ sự khinh thường đối với vị hoàng đế ngu ngốc của đế quốc.