Mộng Cổ Xuyên Kim

Chương 41: Nhận Ra

Trong phòng có tiếng lò sưởi lách tách, so với cái giá lạnh bên ngoài, nhiệt độ chệnh lệnh như mùa đông với mùa hạ. Hai cửa sổ của phòng đều được đóng kín lại, chỉ có góc cao nhất của cửa sổ được hé mở để thông khí. Trong phòng đốt than củi, trên giường trải chiếc đệm bằng gấm thật dày, người nằm trên chiếc đệm ấm áp đó đang phì phò thở.


Lúc Lâm Dịch tỉnh lại, trong đầu cảm thấy choáng váng mơ hồ, có chút không rõ hiện bản thân đang ở đâu, mãi đến khi cảm giác được người trong lòng ngực mới ý thức được đây chính là phòng ngủ của hắn.


Cảm nhận được sự mềm mại của da thịt, kinh ngạc ngẩn đầu, đúng là người mấy tháng qua, mỗi sáng khi thức dậy hắn đều nhìn thấy, chỉ là không như mọi hôm.


Đây là?


Lại tạo nghiệp rồi!


Trong nháy mắt cảm giác đầu càng đau hơn, vươn tay trái ấn ấn vào trán, Lâm Dịch cố nhớ lại kỹ càng những gì đã xảy ra tối qua.


Nhớ rõ tối qua hắn từ Phong Nhạc Lâu đi ra rồi lên xe ngựa, nhìn hắn bộ dạng không ngừng đổ mồ hôi, miệng thì kêu nóng, Tô Nghiễn đại khái cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, cho nên càng không ngừng thúc giục xa phu đánh xe về nhanh hơn.


Sau đó, chắc là Tô Nghiễn đã dìu hắn xuống xe ngựa, rồi sau đó...


Rồi sau đó hắn cảm thấy có chút mơ hồ, không nhớ làm thế nào trở lại nơi này, chỉ loáng thoáng nhớ được sau đó hắn ngửi thấy được mùi tía tô thơm ngát. Hắn nhớ được đó là mùi thơm trên người của Chương Thiển Ngữ, hình như lờ mờ giống với mùi vị của thuốc Đông y, nhưng cũng không gay mũi, cũng chính vì ngửi được mùi hương này nên hắn mới không còn phòng bị nữa.


Rồi sau đó hình như toàn thân nóng lên, tuy rằng đang là mùa đông lớn, nhưng nhầy nhầy chảy rất nhiều mồ hôi, đầu nặng nề chóng mặt, ngực trướng phát đau đến tê dại, rất muốn tìm cái gì đó giải quyết khẩn cấp...


Nhớ đến đây, hắn không cần nghĩ cũng biết đã phát sinh chuyện gì sau đó, đơn giản chính là lúc thần trí hắn còn mơ hồ, đã nhân lúc bị ngấm thuốc mà cưỡng ép Chương Thiển Ngữ, có lẽ cũng không tính là cưỡng ép, bởi vì nàng nhất định cũng cam tâm tình nguyện mà thực hiện nghĩa vụ của một thê tử.


Lần đầu tiên là bởi vì đêm tân hôn nên tự hắn đã dùng thuốc, không nghĩ tới hắn và nàng lúc đó đã có lần thứ hai, lại cũng bị tình dược dẫn dắt. Mấy tháng sống cùng nhau tích lũy được đến giờ, nhất định đã bị tình huống ngoài ý muốn này phá vỡ hết, đến bây giờ hắn cũng không còn cách nào xem nàng như người bạn bình thường, cứ thế mà sống cùng sau này nữa rồi.


Chỉ là, nên làm ra sao thì hắn vẫn chưa thể nghĩ ra cách nào cho tốt.


Ai, thật là đau đầu!




Bình thường bận rộn nhiều việc, thời gian liền trôi qua nhanh, lúc không để ý, năm mới đã gần đến. Một năm này bởi vì chuyện trong triều, tất cả mọi người đều căng thẳng cao độ, đến cả khi thức dậy cũng không biết được năm nào ra năm nào nữa, đến lúc giật mình đột nhiên nhận ra, thì ra đã một năm trôi qua rồi.


Sau chuyện lần đó, Lâm Dịch và Chương Thiển Ngữ sống cùng nhau tất nhiên so với trước đó càng thay đổi nhiều hơn, rốt cuộc đã thay đổi cái gì, Lâm Dịch cũng không xác định, chỉ cảm thấy là đã thay đổi.


Tỷ như sau đó Lâm Dịch cũng đổi lại cách xưng hô với Chương Thiển Ngữ. Trước đó hắn không biết nên gọi là gì, vẫn luôn trực tiếp nói chuyện với nàng, gọi là "nàng." Sau lần đó, thỉnh thoảng sẽ gọi là "Thiển Thiển." Vốn theo ý của Chương Thiển Ngữ là có thể gọi tên chữ của nàng, chỉ là Lâm Dịch cảm thấy tên chữ kia gọi rất không thuận miệng. Sau đó, nghe nàng nói mọi người trong nhà thường gọi nàng là "Tiểu Ngữ," song Lâm Dịch lại cảm thấy gọi "Tiểu Ngữ" giống như trưởng bối gọi hậu bối, cho nên cuối cùng quyết định gọi "Thiển Thiển." Như thế so ra phù hợp với cách gọi bạn thân ở hiện đại hơn.


Hắn còn bảo Chương Thiển Ngữ gọi tên hắn, chỉ là Chương Thiển Ngữ dù thế nào cũng không chịu, nói là mạo phạm hắn. Nàng đề nghị có thể gọi tên chữ, nhưng mà Lâm Dịch tính tới tính lui cũng chỉ mới vừa mười tám, lễ đội mũ còn đến hai năm nữa, tên chữ còn chưa có, cho nên không có mà gọi, chẳng qua, hắn nhớ ở hiện đại mình còn có tên là – Lâm Dịch, bảo nàng sau này có thể gọi tên này. Nàng hỏi tại sao gọi tên này, hắn có lẽ lúc đó bày một mặt quá mức thương cảm, nên nàng cũng không hỏi lại lần nữa, chỉ là đa phần nàng đều gọi hắn là "phu quân."


Lại tỷ như, trước đó hắn và Chương Thiển Ngữ nói chuyện đều giữ quy tắc lễ nghi, cũng không hay đùa giỡn, nhưng từ sau việc lần đó, Lâm Dịch thỉnh thoảng sẽ pha trò cùng nàng. Cũng là từ sau đó hắn mới phát hiện, thì ra Chương Thiển Ngữ cũng không phải nghiêm túc giống như vẻ bên ngoài, nàng cũng sẽ có lúc nói đùa, lúc ở cùng với nha hoàn Quyển Bích thì hai người thường xuyên đùa giỡn với nhau.


Thỉnh thoảng sẽ giải cho nàng một hai quan điểm đã thay đổi ở hiện đại, lúc đầu nàng sẽ thật nghiêm túc lĩnh hội, rồi suy ngẫm, mà biểu hiện nghiêm túc ấy thế mà lại rất giống với bộ dạng cổ giả (1) của ông ngoại ở hiện đại, kiểu như đối với nàng cũng phức tạp như những chuyện đại sự trong thiên hạ. Nếu không tìm được đáp án sẽ rất thất vọng, rồi sẽ nói với hắn, đợi sau khi hắn nói ra giải đáp, thì nàng sẽ há hốc miệng mà kinh ngạc, bộ dạng không thể tin được đó thật vô cùng đáng yêu. Sau vài lần thì nàng cũng thông suốt hơn, có thể học một biết ba, suy ra được phần lớn đáp án.


(1) Cổ giả: độc giả cao tuổi.


Có một lần Lâm Dịch nhận ra được, chỉ số thông minh của nàng có lẽ là vượt quá 180. Bất kể là hỏi đáp về đồ vật này nọ hay về định lý gì đó, dường như so với người thường đều nhanh hơn vài lần, đáng tiếc ở cổ đại không có dụng cụ đo lường, bằng không quả thật nếu nàng có thể tìm hiểu hết về đơn vị đo lường thì không khéo Trung Quốc cổ đại đã có được một nữ Einstein rồi cũng nên!


Chỉ có điều người ai cũng có nhược điểm, Chương Thiển Ngữ tuy rằng cầm kỳ thi họa, kinh sử thi phú, thêu thùa may vá đều không có cái nào không thông thạo, thậm chí còn trên cả tinh luyện, nhưng chỉ có một điều, nấu nướng lại chính là tử huyệt của nàng. Theo như Quyển Bích tiết lộ, lúc Chương phu nhân để nàng học nấu ăn, ước chừng đã khiến năm vị sư phụ phải tức chết, trù phòng thì bị hủy bảy lần, từ đó về sau thì Chương phu nhân không miễn cưỡng bắt nàng học nữa.


Tuy nhiên Chương Thiển Ngữ lại là người hiếu thắng, không muốn vì nấu nướng mà bỏ qua hạng nhất, cho nên cứ ở lì tại trù phòng trong viện của mình làm thử đồ ăn, nên đã có một lần thiếu chút nữa là đốt luôn cả khuê phòng của mình, đến cả tóc cũng bị lửa đốt cháy, thành ra có một thời gian không dám ra ngoài gặp người khác. Chương phu nhân đành phải bảo với mọi người là nàng bị bệnh. Cũng từ đó, Chương phu nhân xem như là hoàn toàn từ bỏ hi vọng để nàng học nấu ăn, mà Chương Thiển Ngữ thì cũng không dám tự mình thử nghiệm nữa.


"Ha ha, thật không thể tin được Thiển Thiển trước đây cũng tinh quái như vậy, tất nhiên cũng có người lần đầu học sẽ không nhớ gì cả, xem ra chuyện gì cũng cần phải có thiên phú mới được." Lâm Dịch nghĩ đến chuyện tóc của Chương Thiển Ngữ bị lửa cháy xém, mặt thì bị khói than làm cho đen thui đen thủi, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ lễ độ nhã nhặn lúc này của nàng, thật sự cảm thấy rất buồn cười.


Bị nhắc về quá khứ xấu hổ, Chương Thiển Ngữ đỏ mặt cười, giải thích, "Là Quyển Bích nói quá lên, thật ra lúc ấy muốn làm một chút điểm tâm cho tổ phụ, không nghĩ thế mà lại gây phiền phức cho người khác, bảo Quyển Bích giúp nhóm lửa, ai ngờ nha đầu này cũng chân tay lóng ngóng, lửa không nhóm lên được, bèn đem cả đống củi rơm nhét vào mà đốt!"


Quyển Bích lập tức nhảy dựng lên, "Tiểu thư, hôm đó không phải tiểu thư nói nhỏ rằng, 'Ai nói ta làm không được, ta sẽ cứ làm cho bọn họ xem' sao? Chẳng lẽ là em nhớ nhầm?"


Thoáng chốc, mặt Chương Thiển Ngữ càng đỏ hơn, lén liếc mắt trừng Quyển Bích một cái, nha đầu này thật không tinh ý mà!


Da đầu Quyển Bích run lên, lúc này mới nhớ đến ở trước mặt cô gia phải giữ hình tượng cho tiểu thư, lúng ta lúng túng nói bù vào, "Kỳ thật... Tiểu thư rất chăm chỉ học hỏi, chỉ là cái trù phòng cứ luôn gây khó dễ cho tiểu thư, điều này cũng không thể trách tiểu thư được!"


"Ha ha ha ha!" Lâm Dịch nhịn không được mà cười khanh khách. Nha đầu này thật rất biết cách pha trò!


Quyển Bích cũng ý thức được mình càng nói càng loạn, hơi đỏ mặt, túng túng đứng qua một bên.


"Không có người nào là hoàn mỹ, việc này cũng không có gì, giống như ta đối với việc may vá gì đó cũng dốt đặc cán mai..."


Lâm Dịch còn chưa nói xong thì hai người bốn con mắt đã mở to, không chớp mà nhìn hắn. Lúc đó hắn mới nhận ra mình đã nói gì đó có vấn đề, vội chống chế, "Ý ta là, con người luôn có những thứ mà mình không thể làm được, không cần phải miễn cưỡng!"


Nhắc mới nhớ, trước đây hắn cũng vì tò mò, còn lấy trộm cả dụng cụ may vá của Tô Bác Nhã để thử may một chút, đây đại khái cũng là tâm lý nghịch ngợm bé con, muốn thử qua cách may vá của nữ nhân cổ đại. Chỉ là đối với mặt này hắn thật sự không có thiên phú, luôn bị kim thêu đâm vào tay, nên về sau cũng không muốn thử nữa.


Lúc còn học trung học, có một thời gian trong trường lưu hành loại khăn thêu chữ thập, trong lớp rất nhiều nữ sinh thích tự mình thêu một chiếc khăn nho nhỏ tặng cho các nam sinh. Lâm Dịch lúc đó cũng muốn học một chút, nhưng không làm sao học được, cuối cùng vẫn là người bạn tốt Chu Viện thêu giúp hắn một cái. Sau này, Chu Viện cũng là bạn thân ở đại học của hắn, là người bạn gần gũi nhất.


"Thiêu thùa chỉ dành cho nữ tử, phu quân là nam tử, không học được cũng là bình thường."


Chương Thiển Ngữ cười nói, Lâm Dịch nghe qua lời của nàng nói, mới nhận ra lời của mình không bình thường ở đâu!


Không muốn lúc này lại xoắn xuýt quanh đề tài này, Lâm Dịch đổi chủ đề, "Ngày mai tuần hưu (2), thời tiết lúc này ấm áp hợp lòng người, ta thấy các nàng quanh năm suốt tháng cũng không hề ra ngoài quá hai lần, chi bằng ngày mai mang hai người đi ra ngoại thành cưỡi ngựa vui chơi, hít thở không khí mới mẻ một chút, để không uổng phí cảnh xuân ở Lâm An."


(2) Tuần hưu: tuần nghỉ phép. Ở cổ đại một tháng chia làm 3 tuần (thượng tuần, trung tuần, hạ tuần), một tuần có mười ngày. Cứ vào các dịp lễ tết quan trọng thì sẽ có tuần hưu cho các quan lại. Ở thời nhà Đường, quan lại cứ 10 ngày sẽ được nghỉ một ngày, đây cũng chính là tuần hưu.


"Thật sao?" Quyển Bích lập tức hỏi ngược lại, hai mắt tỏa sáng.


Cũng nhìn ra được Chương Thiển Ngữ có vẻ rất hứng thú, cả khuôn mặt đều quay lại nhìn, trong mắt rộ lên nét ngạc nhiên mà vui vẻ. Song, nàng không giống như Quyển Bích, hành xử vội vàng, chỉ chậm rãi nói, "Như vậy có làm phiền phu quân không? Thật ra thiếp ở trong phủ cũng được rồi."


Lâm Dịch buồn cười nhìn bộ dạng nghĩ một đằng nói một nẻo của nàng, rõ ràng là rất mong đợi mà lại cố tình khẩu thị tâm phi, nhưng mà dù sao cũng là một cô nhóc, cảm xúc cũng không thể hoàn toàn che dấu được.


"Cứ quyết định như vậy, sáng mai bảo bên trù phòng chuẩn bị chút đồ ăn, buổi trưa sẽ ăn ở bên ngoài." Nghĩ nghĩ, hắn lại lẩm bẩm, "Có lẽ cũng có thể chuẩn bị một chút thịt tươi ướp gia vị, để ra ngoài sẽ làm đốt nướng (3)!"


(3) Đốt nướng: barbecue, như lời giải thích của Lâm Dịch, xiên thịt tươi, dùng lửa nướng chín.


"'Đốt nướng' là cái gì?" Chương Thiển Ngữ nghe được từ lạ trong câu nói, nghiêng đầu nhìn hắn, nghi hoặc hỏi.


"Chính là đem thịt tươi bỏ trên một cái xiên sắt, sau đó dùng lửa nướng chín lên!"


Lâm Dịch vuốt mồ hôi lạnh. Chương Thiển Ngữ thật sự quá mức mẫn cảm, nói hơi sơ hở một chút liền bị nàng nghe thấy.


Chương Thiển Ngữ sáng tỏ, gật đầu đáp, "Dùng từ này quả thật rất chuẩn xác!"