Mộng Cổ Xuyên Kim

Chương 37: Kính Trà

Trong căn phòng yên tĩnh, đột nhiên truyền đến hai tiếng lách tách của ngọn lửa đang lụi tàn. Nến đỏ thắp cả đêm đã cháy đến tận ngọn, trên chân nến giờ đã đọng lại thành hình dạng kì dị. Ngọn lửa lay động thỉnh thoảng lại vì gió mà lóe lên một chút. Xuyên qua song cửa sổ, ánh sáng lờ mờ từ phía chân trời đang nhàn nhạt chiếu vào phòng, khiến căn phòng u ám, mơ hồ có hình dạng rõ ràng hơn.


Không biết đã mê man ngủ bao lâu, lúc Lâm Dịch tỉnh lại, mặt trời đã lên khỏi đường chân trời. Mắt chưa mở ra thì đã cảm giác được có một thân thể trắng mịn đang dán sát vào người. Cảm giác này thật khác xa với thường ngày!


Lâm Dịch có thói quen ôm gối đầu mà ngủ. Lúc còn ở hiện đại là ôm một con gấu đại bự, nếu không ôm sẽ không ngủ được. Thói quen này đến khi tới cổ đại cũng không thể thay đổi. Có lẽ một phần cũng vì trong lòng hắn muốn giữ lại phần nữ tính hóa của mình.


Nhưng trong ngực hôm nay hiển nhiên không giống như ôm gối đầu đơn giản thường ngày, vừa nhẵn nhụi vừa bóng loáng, còn mang theo hơi thở trầm thấp và hơi ấm của người, cảm giác lúc này cũng mát lạnh, tựa như mùa hè vậy.


Cảm nhận được những điều này, Lâm Dịch rùng mình, đột nhiên bừng tỉnh. Mở hé hé mắt, hơi thở ngưng trệ, mùi tình dục còn vươn từng đợt khiến người ta mặt đỏ tim đập. Cảm giác sức nặng trên cánh tay, quay đầu, đập vào mắt là làn da mềm mại như tuyết như ngọc, với đường cong lả lướt cũng đủ khiến kẻ khác bị phun máu mũi. Chớp mắt một cái, đầu nổ oành một tiếng, đủ loại bài sơn đảo hải (1) tối qua lần lượt hiện về trong đầu hắn.


(1) Bài sơn hải đảo: miêu tả năng lực mạnh mẽ, thanh thế lớn.


Hắn chỉ cảm thấy, giờ phút này lục giác của mình trở nên vô cùng rõ ràng. Cánh tay hắn đang đặt dưới gáy một người, mà tay của nàng thì được đặt ở ngang thắt lưng hắn, toàn bộ phần lưng thì bị ôm hết vào người. Lâm Dịch không dám tùy tiện cử động, cương cứng thân mình, chỉ sợ không cẩn thận một cái sẽ đánh thức người trong ngực.


Qua một hồi lâu, trí nhớ cũng dần khôi phục, hắn mới nhàn rỗi đánh giá người đang ngủ bên cạnh.


Nàng vẫn ngủ say, khuôn mặt trắng nõn hơi phiếm hồng, đường cong mềm mại nhấp nhô theo nhịp thở. Chỉ là, làn da dưới bả vai thì đầy những vết hồng đỏ lộn xộn, không chỗ nào là không có, ngay cả dưới chiếc cổ mảnh khảnh nhỏ nhắn cũng không ngoại lệ.


Nhìn những chỗ đó, Lâm Dịch cảm thấy mặt nóng bừng lên. Tối hôm qua rốt cục là như thế nào? Tại sao hắn không nhớ rõ gì cả? Chỉ mơ hồ biết là hai người lăn qua lăn lại đến khuya mới ngủ. Mà hiện tại Chương Thiển Ngữ trước mắt còn có một vài vết thâm xanh. Xem ra tình hình chiến đấu tối qua phải dùng từ thảm thiết để hình dung. Hít sâu một hơi. Thuốc kia hiệu lực quá mạnh, căn bản hắn không thể khống chế được.


Vậy là đã thật sự viên phòng!


Vậy là, đã thật sự, viên phòng!


Lâm Dịch cảm thấy khó tin. Không nghĩ tới hắn thật sự cùng với một nữ hài tử xảy ra quan hệ – với thân phận nam tử. Tuy rằng nguyên nhân lúc đó là nhờ thuốc, còn khiến hắn bị mất tự nhiên một hồi lâu. Trước đây hắn gần như không hề nghĩ đến sẽ phát sinh việc thế này, mặc dù phát hiện sau khi đến cổ đại thì giới tính bị thay đổi, nhưng ngoài việc ban đầu có hơi không thích ứng ra thì cũng không nghĩ nhiều lắm. Một là lúc đó còn nhỏ, hai là trong tiềm thức có lẽ hắn đã tránh được vấn đề này.


Người trong lòng khẽ nhúc nhích. Lâm Dịch thấy căng thẳng, lại nín thở, ngay lập tức không nghĩ được nên dùng thái độ gì để đối diện với nàng.


Khuôn mặt tinh tế, đôi lông mi thật dài, hơi hơi rung động, giống như đôi cách bướm đang vỗ. Đôi con ngươi màu nâu hé mở, lộ ra ánh mắt mê ly, hiện lên từng gợn sóng nhỏ, nửa nhắm nửa mở nhìn hắn. Nét mặt mơ màng, nhãn cầu xoay chuyển hai vòng linh hoạt. Dường như mới nhận ra được tình huống của mình, lập tức gò má liền ửng đỏ, vội vàng cúi đầu. Nhưng, như thế càng khiến cả khuôn mặt vùi vào ngực Lâm Dịch, khiến thân thể Lâm Dịch cứng đờ. Cả hai đều cảm thấy lúng túng rất lâu.


Dưới tình huống như vậy, im lặng sẽ chỉ làm bầu không khí thêm căng thẳng.


"Cái đó... Nàng có khỏe không?"


Vừa mở lời khỏi miệng, Lâm Dịch liền hận không thể tự cắn đầu lưỡi của mình. Cơ bản là trong hàng ngàn hàng vạn tiểu thuyết ngôn tình, nam nữ chính sau khi phát sinh qua hệ, đây chính là câu thoại cẩu huyết kinh điển của nam chính.


Chương Thiển Ngữ nghe vậy, càng thẹn thùng cúi đầu vào sâu hơn. Cố gắng lắm mới có thể nghe được âm thanh hờn dỗi muộn màng của nàng, "Vâng" một cái.


"A... Vậy là tốt rồi... Vậy là tốt rồi... " Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào nóc giường, không dám nhìn về phía nàng, trong đầu thì rối mù lên, nói vài lời lộn xộn.


Hai người trầm mặc hồi lâu, căn bản là vì không hiểu đã nói cái gì.


Thật lâu sau, Chương Thiển Ngữ đè nén sự xấu hổ, nhấc đầu khỏi lòng ngực hắn, ngẩn lên, nhìn hắn nói, "Phu quân, giờ không còn sớm, nên ngồi dậy, lát nữa còn phải..." Nói đến đây thì bỗng ngừng lại, nhẹ giọng hơn, "... còn phải kính trà cho cha và nương. Đi muộn sẽ không tốt."


Lâm Dịch nhẹ nhàng rút cánh tay đang khoác lên người nàng, ở trên giường ngó nghiên tìm quần áo. Chỉ là nhìn quanh cũng không thấy đâu cả.


"Cái đó... Y phục... Y phục ở bên kia!" Chương Thiển Ngữ chỉ chỉ trên mặt đất, thấp giọng nói, lại ý thức được bản thân cũng không mặc gì, liền nhanh chóng rút tay về.


Lâm Dịch quay đầu mới phát hiện trên mặt đất cũng là một mảnh hỗn độn. Quần áo của hai người rải rác ở trước giường. Thế này...


Tối qua rốt cục có bao nhiêu dữ dội đây!


Cố gắng nén cảm xúc không ngừng nóng bừng lên trên mặt, hắn đứng dậy, đưa lưng về phía Chương Thiển Ngữ, bắt đầu mặc quần áo. Lần này chắc là lần mà hắn mặc quần áo nhanh nhất, cảm giác hình như chỉ có vài giây hắn đã đem thân thể bao bọc kín mít.


"Nàng... Ta đi ra ngoài kêu người mang nước đến!" Sau đó, Lâm Dịch nghĩ nghĩ, để lại một câu như thế, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.


Sau khi đi ra, Lâm Dịch mới thở phào một hơi. Nếu lại đứng ở bên trong, sợ là hắn sẽ không chịu nổi. Hai tay vỗ vỗ vào hai má đang nóng bừng, để bản thân bình tĩnh lại.


Nha hoàn canh giữ bên phòng ngoài vốn đều đang ngủ, nghe được tiếng mở cửa thì theo phản xạ nhảy dựng lên, vẻ mặt lo lắng lén nhìn hắn.


"Tam công tử...?"


"Đem... Chuẩn bị nước nóng mang vào phòng cho thiếu phu nhân!" Lâm Dịch nhìn nha đầu tỉnh táo chút, căn dặn. Khi nói đến cách xưng hô của Chương Thiển Ngữ, âm thanh của hắn rõ ràng không được tự nhiên lắm.


Xem xét trên người một chút, cũng thấy dính dính, suy nghĩ, vẫn là nên tìm một nơi để tắm một chút cho thật tốt.


Đợi hai người tắm xong thì trời cũng đã sáng rõ. Ma ma trong phủ đến giục đi kính trà.


Chương Thiển Ngữ trang điểm một chút trên mặt, che đi vết quầng dưới mắt. Lúc đến nơi, Lâm Dịch phát hiện nàng bước đi rất chậm, tư thế cũng rất quái dị. Khỏi cần nói cũng biết tối qua chắc chắn hắn rất vô lại. Trong mắt hiện lên nét xấu hổ, hắn dứt khoát đem tầm mắt chuyển đi nơi khác.


Khi đến chỗ Tô phu nhân thì Tô Minh Kiệt và Tô phu nhân cũng vừa mới thức dậy. Hai người phải ở bên ngoài đợi một hồi. Trong lúc này, đại ca đại tẩu cùng vài người khác cũng đã đến. Nhị ca ở bên ngoài du ngoạn, nhị tẩu cũng đi cùng theo lên kinh, nên không có ở Lâm An. Lâm Dịch lên tiếng hỏi thăm đại ca và đại tẩu. Chương Thiển Ngữ cũng theo hắn mà chào hỏi hai người. Tô Bác Văn lớn hơn hắn mười tuổi, hai huynh đệ cũng không thân nhau lắm, hơn nữa khi còn nhỏ hắn từng theo Tô Minh Kiệt sống ở ngoại thành, lớn hơn chút thì đến học ở học viện, nên thời gian ở cùng nhau không nhiều, vì thế không thân thiết cũng là hợp lý.


Có lẽ là qua thời gian một chén trà, Tô Minh Kiệt và Tô phu nhân cũng đã xong, nên bọn họ liền bước vào. Bên trong chính đường, trên mặt đất có đặt hai cái đệm. Vợ chồng Tô Bác Văn đến ghế bên cạnh ngồi xuống. Một lúc thì Tô Minh Kiệt và Tô phu nhân cũng ngồi ở chính vị.


Đợi hồi lâu cũng không thấy có người bưng trà đến, Lâm Dịch đang thấy kỳ quái, thì thấy Tô phu nhân gọi Lâm ma ma ở gian ngoài tiến vào, trên tay còn cầm một hộp gấm. Bà ấy đi đến trước mặt Tô phu nhân, ghé vào tai thấp giọng nói gì đó, trong lúc nói còn đưa tay mở hộp gấm ra. Tô phu nhân sau khi nghe xong thì hé môi cười, thoáng nhìn lướt qua phía bọn hắn.


Lâm Dịch đang buồn bực, thì lại thấy khuôn mặt Chương Thiển Ngữ, vì bị Tô phu nhân nhìn chăm chú đến đỏ ửng. Quan sát thấy tia lửa lóe lên, hắn rốt cục cũng hiểu được, hắng giọng một tiếng, mặt thì như đang bốc khói.


Thật đúng là...


Lâm Dịch và Chương Thiển Ngữ cùng quỳ xuống hai tấm đệm, hạ nhân thì nâng khay nước trà đã chuẩn bị sẵn.


"Nhi tử kính mời phụ thân dùng trà!"


Hai tay Lâm Dịch nâng chén trà đến trước Tô Minh Kiệt. Tô Minh Kiệt nghiêm túc gật đầu, một tay vuốt chòm râu. Thói quen này dù đã nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi.


"Đã lập gia đình, sau này chính là người trưởng thành. Có chuyện gì thì cùng tâm sự với tức phụ (2) nhiều hơn, sống cho tốt, đừng bướng bỉnh như trước. Nam tử hán thì phải có trách nhiệm!"


(2) Tức phụ: cách gọi vợ thời xưa.


"Nhi tử xin nghe theo lời dạy bảo của phụ thân!"


Lâm Dịch kính cẩn trả lời, trong lòng nghĩ, không biết trước đây mình bướng bỉnh lúc nào. Thực ra, đa phần hắn đều rất hiếu thuận với cha mẹ, chỉ trừ duy nhất việc học võ là không nghe theo lời ông mà thôi. Trong nội tâm hắn kỳ thực có chút truyền thống, đối với yêu cầu của cha mẹ, nếu có thể chấp nhận liền chấp nhận, chưa bao giờ làm trái lời trưởng bối. Cũng vì tính cách như vậy nên hắn mới có thể thích ứng được cuộc sống cổ đại. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ sớm đã không thể chịu nổi quy định cứng nhắc của xã hội phong kiến rồi. Nhất là đối với chữ "Hiếu" được đặt lên hàng đầu này, đoán chừng cũng không mấy người hiện đại có thể chịu được bố mẹ phong kiến, đối với cuộc sống của mình luôn chỉ tay năm ngón này đâu.


Tô Minh Kiệt đối với Lâm Dịch cũng không có gì bất mãn. Mà ngược lại, trong ba nhi tử , đứa mà ông vừa lòng nhất chính là đứa con nhỏ nhất này. Chỉ là luôn có thói quen giữ hình tượng nghiêm khắc, mở miệng cũng là phê bình trước.


Sau khi Lâm Dịch xong thì Chương Thiển Ngữ cũng dâng lên một chén trà cho Tô Minh Kiệt. Vì là công công (3) nên ông cũng không nói nhiều, chỉ đơn giản dặn dò hai câu, rồi phát hồng bao. Hồng bao hay tiền mừng này còn được gọi là khẩu phí.


(3) Công công: cách gọi bố chồng thời xưa.


Ngược lại, bên phía Tô phu nhân thì tất nhiên đang muốn bóp chết nhuệ khí tiểu thư phủ Tể tướng này. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu trăm ngàn năm qua đều không thể phá giải được. Nghe Tô phu nhân nhắc nhở Chương Thiển Ngữ về "Giúp chồng dạy con," "Cần kiệm để lo cho gia đình," "Tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc" thao thao bất tuyệt một hồi, Lâm Dịch cũng rất bội phục, làm sao mà bà có thể nói nhiều như vậy, dù không hề ngừng một lần nào.


Hắn để ý thấy Chương Thiển Ngữ, tay cầm chén trà, vì phải nâng lên cao quá lâu, đã run nhè nhẹ, mà Tô phu nhân vẫn không có ý nhận lấy. Mặc dù như thế, trên mặt Chương Thiển Ngữ không hề có một chút oán hận, vẫn nhẹ nhàng cười. Tiểu cô nương mười sáu tuổi mà có thể làm được như vậy, nếu không phải là có ác tâm thì chính là rất ẩn nhẫn.


Lại một hồi lâu, cơ thể Chương Thiển Ngữ cũng đã run nhẹ, nghĩ đến việc tối hôm qua nàng vừa trải qua tình huống như thế, hôm nay lại thế này, ngay cả Lâm Dịch cũng bắt đầu vì nàng lo lắng. Nhưng lúc này hắn nhất quyết không thể lên tiếng, để Tô phu nhân khỏi nói, nhi tử này "Vừa cưới vợ liền quên nương," ấn tượng đối với Chương Thiển Ngữ sẽ càng không tốt, về sau sẽ càng khó chung sống.


Bất đắc dĩ, Lâm Dịch đành phải nháy mắt với đại tẩu bên cạnh, để nàng giúp đỡ giải vây một chút.


Thê tử của Tô Bác Văn họ Lý. Lý thị thấy được tín hiệu cầu cứu của Lâm Dịch, gửi lại hắn ánh mắt an tâm, nhìn Tô phu nhân, cười uyển chuyển nói, "Nương, tức phụ của tam đệ vì chén trà này mà sáng sớm đã đến đây chờ, người nhận lấy nguyện vọng của con dâu đi!"


Lời này của Lý thị cũng lờ mờ nhắc nhở Tô phu nhân là Chương Thiển Ngữ đã chờ khá lâu, đủ để thấy được người con dâu này vẫn rất hiếu kính với bà.


Lý thị là con dâu của Tô phu nhân mười mấy năm, lời nói vẫn có trọng lượng nhất định. Bị Lý thị cắt ngang, Tô phu nhân cũng không phải không biết xấu hổ mà tiếp tục, hơn nữa cũng ý thức được ra oai phủ đầu như vậy hơi quá mức, người bốn năm mươi tuổi cũng không muốn gây khó dễ cho một tiểu cô nương, nên đơn giản là tiếp lấy bậc thang, đón chén trà trong tay Chương Thiển Ngữ, nhấp lên miệng một chút, sau đó thì phát hồng bao.


Lâm Dịch thấy vậy coi như cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Sau khi kính cha mẹ xong thì qua kính vợ chồng Tô Bác Văn. Bởi do chuyện của Tô lão thái gia trước đó, Tô gia mới không có nhiều họ hàng thân tộc, nên người phải kính trà cũng không nhiều. Hơn nữa huynh đệ Tô Minh Kiệt và Tô Minh Anh đã phân nhà, thành ra những nhà còn lại cũng chả có bao nhiêu. Nhị ca, Tô Bác Tài, thì đang ở ngoài, cũng không tính. Cho nên, trên thực tế, cũng chỉ còn lại vợ chồng Tô Bác Văn mà thôi.


Đối với đại ca đại tẩu, mời trà cũng không cần phải quỳ, Lâm Dịch thuận tiện đứng lên. Đại khái vì quỳ quá lâu, lúc Chương Thiển Ngữ đứng dậy suýt nữa bị ngã. Cũng may Lâm Dịch nhanh chóng đỡ lấy thắt lưng phía sau của nàng, nhưng cả người nàng cứ thế cũng như dựa hẳn vào ngực hắn.


"Tạ ơn phu quân!"


Chương Thiển Ngữ sau khi ổn định lại cơ thể thì tách ra khỏi hắn, đồng thời nghe từ phía sau truyền đến tiếng ho cố ý của Tô phu nhân. Lâm Dịch không thể không nói, đây là một nữ tử rất thông minh.


Mời trà đại ca đại tẩu cũng không có sóng gió gì. Xong xuôi thì Tô phu nhân cũng để cho bọn hắn về dùng điểm tâm. Chỉ là trước khi đi còn dặn dò một mớ, cái gì mà tuổi trẻ không thể không biết cách tiết chế đủ kiểu, khiến hai người nghe cũng phải đỏ mặt đỏ tai.


______________________