Xuân nhật du, hạnh hoa xuy mãn đầu,Mạch thượng thùy gia thiểu niên, túc phong lưuThiếp nghĩ tương thân giá dữ, nhất sinh hưuTúng bị vô tình khí, bất năng tu. (*)
(*) Nhạc khúc "Tư Đế Hương" của Thưởng Tích. Đây vốn là một sáng tác được phổ từ nhạc khúc của một giai điệu được sáng tác thời nhà Đường, đặc biệt được lưu truyền và phổ biến nhất vào thời nhà Tống. Ca từ của nhạc khúc là lấy từ tác phẩm của Vi Trang, một nhân vật sống vào thời Ngũ Đại Thập Quốc. Vi Trang là đại diện tiêu biểu của Hoa Gian phái, còn được gọi là "Diễm từ" với lời văn câu chữ thiên về cái đẹp và tình yêu nam nữ. Nội dung của nhạc khúc là kể về câu chuyện của một nữ tử, đi du xuân vô tình gặp và yêu một chàng trai phong lưu tuấn tú. Từ đó viết nên câu chuyện tình mới mẻ đầy cảm xúc.
Tạm dịch:
Xuân du, hoa hạnh đầy đầu Đường kia công tử, âu chừng phong lưu
Thiếp ờ chọn ý tương ưu
Vô tình dẫu có, lưu tâm chẳng màng.
Vết rêu phong loang lỗ đục ngầu bao phủ các bậc thang ven hồ, màu phớt hồng lí nhí điểm xuyến cho cây hạnh già nua. Không biết từ lúc nào những bông hoa bé nhỏ đã thoát xác khỏi vỏ bọc, âm thầm khoe sắc giữa lất phất bụi mưa, càng tôn lên cái duy mỹ và tĩnh lặng. Bên trong, tiếng rít gào xé gió từng đợt cố ý nổi lên. Bất thình lình, ẩn hiện dưới bóng cây, một thân ảnh màu xanh nhẹ nhàng di chuyển như chim yến, cổ tay điêu luyện xoay trường kiếm, múa vòng rồi đâm thẳng lên. Kiếm lúc thì như bạch xà thè lưỡi, khè khè phá gió, lúc lại giống du long uốn lượn, tỉa ra bốn phương, ngân quang lóe sáng, cùng với thân ảnh nhanh nhẹn kia như dung hòa một thể. Rồi đột nhiên lại đâm tới, khiến người ta căng thẳng mà thở gấp. Sau đó, một khuôn mặt phiếm hồng khỏe mạnh như ẩn như hiện lộ ra.
Thiếu niên mười bảy tuổi, mái tóc đen sẫm búi trên đỉnh đầu, toàn thân toát lên khí chất sáng ngời xinh xắn. Từ ngọc quan (1) rủ xuống hai bên thùy một màu lục nhạt, tựa như hoa kết. Tuy nhìn hắn tướng mạo xinh đẹp, người ta cũng khó mà phân biệt được rốt cục hắn là nam hay là nữ. Phàm những ai đã từng chiêm ngưỡng qua dung mạo của hắn cũng đều nhận thấy khí chất của hắn xen lẫn cả nam và nữ, lại anh tuấn kiệt xuất độc nhất vô nhị. Sau khi làm thế thu vào, thiếu niên nhẹ nhàng chạm đất, tay phải đem kiếm thu về phía sau. Kiếm khí còn vương làm lay động tàn cây, khiến một đợt mưa hoa lả tả rơi xuống, ngẫu nhiên mà đọng lại trên gương mặt thiếu niên hai cánh hoa vô tình, quả là quyến rũ khác thường.
(1) Ngọc quan: một loại mão nhỏ thời xưa dùng để cố định búi tóc trên đầu, tiếng Anh gọi là jade crown, thường dùng cho nam giới. Loại ngọc quan này được sử dụng khá nhiều trong các phim cổ trang và kiếm hiệp Trung Quốc.
Thiếu niên này không phải ai khác, mà chính là Lâm Dịch. Chẳng qua bây giờ hắn đã trút bỏ đi bộ dáng hài đồng non nớt mà thành một thiếu niên trưởng thành. Chỉ có điều, tuổi càng trưởng thành, dung mạo hắn càng lúc càng xinh đẹp duyên dáng, thoạt nhìn thật không hề giống một nam tử, ngược lại so với nữ tử còn giống hơn. Nếu không phải vóc người cao gần thước sáu (đơn vị thời Tống, một thước tầm 31.2 cm, gần bằng 1 thước 7), e rằng nếu nói hắn là nữ tử chắc ai cũng sẽ tin.
"Tam ca!" Âm thanh trẻ con trong trẻo non nót truyền đến.
Lâm Dịch quay đầu, thấy một tiểu cô nương mười tuổi lôi kéo một phụ nữ áo trắng chậm rãi đi tới, trên mặt không giấu được sự vui thích. Người phụ nữ kia dung mạo diễm lệ, dù chỉ mặc một bộ quần áo mộc mạc cũng không che được dung mạo rực rỡ của nàng. Ánh mắt nàng luôn chú ý vào tiểu cô nương, lộ nét cưng chìu. Tuy nhiên một màn vừa rồi đã đoạt đi sự chú ý của nàng. Hình ảnh duy mỹ như vậy, nhân vật thanh tú thế kia, dù đã ăn chay niệm phật mười năm cũng không tránh khỏi một phút dao động.
"Di nương, Bác Huệ!"
Lâm Dịch xoay người, nhẹ nhàng lễ phép gật đầu. Hai người vừa đến chính là thiếp thất Vân Nương của Tô Minh Kiệt và nữ nhi Tô Bác Huệ. Năm đó đồng ý với Vân Nương chăm sóc nữ nhi của nàng, những năm gần đây Lâm Dịch vẫn luôn giữ lời. Người trong phủ thấy Tam công tử và Nhị tiểu thư tình cảm tốt đẹp, cũng không dám thất lễ với vị tiểu thư con thiếp thất này, cho dù phu nhân có không thích tiểu thư đi chăng nữa. Hơn nữa, nhiều năm qua Tô Bác Huệ được hắn chăm sóc, Lâm Dịch cũng đã xem cô bé như muội muội của mình mà thương yêu. Vì ngại là Vân Nương không thể ở lại trong phủ, thế nên có cơ hội, hắn sẽ mang Tô Bác Huệ đến am lý, để hai mẹ con gặp nhau.
"Tam công tử!" Vân Nương gọi một tiếng. Nhìn tiểu oa nhi bé tí năm nào mới chỉ cao ngang hông mình, hôm nay đã thành một thiếu niên, mà dung mạo lại càng thêm phong thần tuyển tú (2), không biết đã mê hoặc nhiêu nhân tâm rồi? Nếu nàng của mười năm trước gặp hắn, không biết liệu có chống cự được sức hấp dẫn như vậy không? Lúc đó nàng cũng từng nói với hắn, nếu hắn lớn hơn mười tuổi, nói không chừng nàng sẽ ái mộ hắn cũng nên, mà hiện tại, lời nói đó quả nhiên không sai. Dù bây giờ nàng đã chừng này tuổi, thâm tâm vẫn để ý nam nhi này. Ở chung lâu như vậy, dù không muốn động tâm cũng không dễ dàng.
(2) Phong thần tuyển tú: xinh đẹp thanh tú.
"Nghe Bác Huệ nói, năm nay cậu sẽ tham gia thi Hội?" Thu hồi suy nghĩ, Vân Nương nén lại cảm xúc khác thường, ngẩng đầu hỏi.
"Đúng vậy! Mấy ngày nữa sẽ đi Lâm An, thế nên bây giờ mới mang Bác Huệ đến gặp di nương trước, sau này sợ sẽ không có cơ hội. Di dương và Bác Huệ hãy nhân cơ hội này mà nói chuyện cho vui vẻ!"
Vì chuyện dời đô, ở Tô gia, toàn bộ gia đình Tô Minh Kiệt và Tô Minh Anh vì nhận chức trong triều nên cùng nhau theo binh lính triều đình dời đến Lâm An. Tuy nhiên, cũng chỉ có các quan triều đình mới như vậy, Tô lão thái gia và những người còn lại vẫn ở lại Tổ trạch (3). Ngoài ra, một vài người con của các thiếp thất cũng ở lại Biện Kinh.
(3) Tổ trạch: nơi ở của tổ tiên.
Lâm Dịch sau khi thi đỗ đồng thí thì một mình ở lại học viện hai năm, sau đó đến Biện Kinh tham gia thi Hương. Đến năm 14 tuổi thì đỗ Cử nhân, rồi ba năm tiếp đó đều ở lại Biện Kinh. Hai huynh đệ Tô Minh Kiệt lúc nghỉ đông cũng đều mang theo gia quyến về chúc Tết Tô lão thái gia. Vốn là sau khi thi đỗ hai năm là có thể tiếp tục tham gia thi Hội, nhưng mà Tô lão thái gia cũng không quá đồng ý để Lâm Dịch sớm như vậy đã ra làm quan, mà bản thân Lâm Dịch cũng không muốn mình tuổi nhỏ như vậy đã phải dấn thân vào chốn quan trường, nên mới hoãn lại. Mãi cho đến năm nay, Tô lão thái gia cảm thấy hắn đã đủ lão luyện mới cho hắn tham gia thi Hội.
"Vậy bây giờ ta chúc Tam công tử sớm đề tên trên bảng vàng. Với tài năng của Tam công tử, đỗ một trong ba hạng đầu là dễ như trở bàn tay thôi!" Ánh mắt Vân Nương lảng tránh, mỉm cười nhìn hắn. Đã qua mấy năm mà thời gian cũng không lưu lại dấu vết gì rõ rệt trên người nàng, thoạt nhìn cũng giống bộ dạng năm đó, chẳng qua có phần thành thục và ý nhị hơn, lại càng tăng thêm mị lực. Hơn nữa, mười năm thanh tu cũng làm nàng mơ hồ nhiễm chút phật hương, đàn hương nhẹ nhàng phản phất, khiến toàn thân nàng càng thêm vài phần thanh nhã, giờ lại cười như vậy, tựa như xuân phong phả vào mặt, thật sự là rung động lòng người.
Lâm Dịch giấu đi nét kinh diễm trong mắt, "Di nương quá khen, Bác Nghệ chỉ hi vọng có thể được như lời chúc của di nương, sớm ngày đỗ đạt!"
"Tam ca, di nương, hai người đừng nói nữa mà. Nghe nói phong cảnh phía sau am lý không tệ, dẫn Huệ nhi đi xem được không?" Tô Bác Huệ không kiên nhẫn ở đây nghe hai người họ nói lời sáo ngữ, kéo tay áo Lâm Dịch, cái miệng nhỏ nhắn chu lên làm nũng, "Nếu không sau này ca ca đi rồi, muội không thể lại được đi chơi như hôm nay. Ca ca huynh dẫn muội đi xem đi, dẫn muội đi xem đi mà!"
Lâm Dịch nhìn bộ dạng đáng yêu của cô bé, có chút không cưỡng lại được, "Đáng ra hôm nay phải trở về, nhưng ca ca sẽ phá lệ một lần, sau này muội phải ngoan ngoãn ở lại trong phủ, đừng cứ lại trốn ra ngoài, bên ngoài nguy hiểm, muội là nữ hài tử phải chú ý một chút, biết không?"
Được cho phép, Tô Bác Huệ thích thú cười, miệng mạnh mẽ đáp ứng, "Vâng."
Đợi ba người Lâm Dịch đi xa, phía sau hạnh lâm (4) có hai nữ tử bước ra.
(4) Hạnh lâm: rừng cây hạnh đào.
"Tiểu thư, công tử vừa rồi thật tuấn mỹ, so với nữ nhân cũng không thua kém chút nào!" Nha hoàn mặc áo vàng nhạt nhìn bóng Lâm Dịch đi xa, cảm thán. Vốn dĩ hai nàng trước đó đã đến hạnh lâm này để ngắm hoa, một lúc sau thì thấy Lâm Dịch đi vào, nên e ngại mà núp vào bên trong, thế nên đã chứng kiến được toàn bộ màn múa kiếm dưới rừng hoa kia của Lâm Dịch.
Người thiếu nữ được gọi là tiểu thư mân mê chiếc khăn lụa mỏng, mơ mơ hồ hồ không thấy được dung mạo. Nhìn sơ qua khuôn mặt, ẩn ẩn hiện hiện một đôi mắt sáng ngời đầy trí tuệ, trong veo như nước mùa thu; hàng lông mày không như các nữ tử, được chỉnh sửa mảnh mai, mà ngược lại tự nhiên khéo léo; nét mặt mơ hồ toát lên sự thanh khiết mà uyên bác.
Trang phục của thiếu nữ cũng không tính là diễm lệ, nhưng vẫn thấy được đó là một kiểu trang phục xa xỉ. Y phục là lụa thượng hạng màu xanh lam, viền hoa lan trắng như tuyết hòa cùng chiếc trâm cài ngọc bích càng thêm lịch sự tao nhã. Cổ tay áo lộ ra đường viền thiêu hình cây dâm bụt màu bạc. Bên hông mang một khối ngọc bội Quan Âm phỉ thúy, còn có dòng sáng mơ hồ di chuyển trên khối ngọc, quả không phải là một vật bình thường. Thiếu nữ có dáng người yểu điệu, tinh khôi mà thướt tha, đúng là nhã trí thanh lệ (5) không diễn tả được.
(5) Nhã trí thanh lệ: vừa lịch sự tao nhã lại xinh đẹp tráng lệ.
Tiểu thư nghe xong lời nha hoàn liền nhớ đến dáng người tuyệt mỹ của thiếu niên kia khi múa kiếm dưới mưa hoa, phút chốc cũng có chút cảm khái, "Xưa có Tống Ngọc Phan Anh (6) được ném quả đầy xe, hôm nay nhìn thấy thiếu niên này, mới thực tin hóa ra nam sắc cũng thật khuynh thành!" Giọng nói trong trẻo như gió mát, nghe vào tai tựa như dòng suối mát lạnh, thật mới mẽ khác thường.
(6) Tống Ngọc Phan Anh: Là hai trong số "Tứ đại mỹ nam" của Trung Quốc. Xem thêm tại kenh14.vn/so-phan-ham-hiu-cua-tu-dai-my-nam-trung-quoc-nguoi-bi-tru-di-tam-toc-nguoi-qua-doi-vi-bi-theo-duoi-qua-nhieu-20171129222615548.chn .
Một lúc sau, hai người cũng rời hỏi hạnh lâm, trong gió vẫn thoang thoảng cuộc đối thoại của chủ tớ bọn họ...
"Tiểu thư, lúc nào thì chúng ta trở về Lâm An?"
"Chờ tỷ tỷ hết ở cử thì chúng ta sẽ trở về. Lần này mẫu thân không thể đến được, ta đương nhiên phải ở bên cạnh tỷ tỷ nhiều hơn."
"Phu nhân không đến được nghe nói là vì bận chọn phu quân cho tiểu thư! Nói không chừng, lần này trở về, tiểu thư sẽ có thêm một vị hôn phu cũng nên!"
"Nha đầu em được lắm, cái gì mà có hôn phu với chả không hôn phu, ta là thấy em là hận không thể được gả đi ngay thì phải! Lần này về ta sẽ đem em gả ra ngoài, đến lúc đó xem em còn dám đem những lời này nói lại nữa không!"
"Tiểu thư! Em đùa thôi mà!"
...
____________________
Lời tác giả: Hẳn mọi người cũng đoán được đây là nữ chính.
____________________