Mộng Cổ Xuyên Kim

Chương 17: Thố Gia*

*Thố gia: Thỏ gia. Trong văn hóa Trung Hoa, Thố gia là một món đồ chơi dành cho trẻ con, mình người đầu thỏ, khuôn mặt được trang điểm giống như một diễn viên hát tuồng. Lâm Trí dùng món đồ chơi này để mỉa mai Tô Bác Nghệ: thứ nhất, là con nít; thứ hai là trắng bủng trắng beo như một cô gái. Ở cả hai ý đều mang nghĩa không tốt.


Sau khi học xong, Lâm Dịch quay lưng định đem sách để lại trên giá. Việc này trước đây đều do Tô Nghiễn làm, nhưng hôm nay Tô Nghiễn bị nó phái đi làm việc khác, cho nên nó mới tự mình đến đây. Chỉ là, nó chưa kịp quay lưng thì Dương Tri Vũ đã đi đến gần giá sách, lấy sách trong tay Lâm Dịch đi, "Hiền đệ, ta đến giúp đệ!"


Lâm Dịch lắc đầu cự tuyệt, cầm lại sách. Nó cũng không thích làm phiền người khác. "Không cần đâu Dương đại ca, đệ có thể tự làm được!"


"Đệ không cần khách khí, đệ còn nhỏ, sức lực không nhiều, việc này với đệ là quá sức, đề cho ta đi!"


"Ayda..." Lâm Dịch đứng phía sau muốn nói gì đó, xong cũng chỉ có thể nuốt trở vào, đành nghe theo.


"Tô Bác Nghệ, Dương Tri Vũ, lại là hai người các ngươi!"


Nghe có người gọi tên mình, Lâm Dịch dừng cước bộ, quay lại nhìn theo hướng âm thanh kia. Thì ra là nhóm "Thư viện tam hại" Lâm Trí, Cao Phong và Ngô Dân. Ba người này chính là những kẻ mà Lâm Dịch gặp phải ở Đại Quan Lâu lúc vừa mới đến. Trong ba người này, Lâm Trí nhìn có chút tuấn tú; Cao Phong người cũng như tên, ngưu cao mã đại (1); còn Ngô Dân thì có chút béo, mặt có phúc tướng. Hình như nhà hắn cũng chính là thương gia lớn ở Hành Dương. Nhìn bộ dạng hắn coi như cũng thích hợp để làm thương nhân, cũng khéo đưa đẩy và nịnh nọt.


(1) Ngưu cao mã đại: cao to như ngựa như trâu.


"Lâm huynh, Cao huynh, Ngô huynh, có chuyện gì không?" Lâm Dịch mặc dù không kết giao với bọn họ nhưng cũng không muốn quan hệ xấu đi, hay bỏ qua cấp bậc lễ nghĩa với họ.


Lâm Trí phe phẩy quạt giấy trong tay, đi hai vòng quanh Lâm Dịch và Dương Tri Vũ, tấm tắc thở dài, "Ta nói hai người các ngươi tại sao cả ngày cứ như hình với bóng đây? Chắc không phải là có quan hệ không bình thường gì đó chứ?"


Cao Phong và Ngô Dân lập tức ôm bụng cười ha hả, "Ai mà biết được, có lẽ người ta có ham muốn đặc thù cũng nên!"


"Các ngươi chớ ngậm máu phun người!" Dương Tri Vũ căm phẫn nói, gương mặt đỏ lên, không biết là phẫn nộ hay là ngượng ngùng.


Lâm Dịch nhìn y khó hiểu, phản ứng quá lên như vậy làm gì chứ?


"Dương đại ca, tức giận làm gì, người chính nghĩa không sợ bóng gian tà, để ý lời người khác làm gì."


"Ôi, thật đúng là khác biệt nha, da dẻ úc núc thế này, lại còn mềm mại hơn so với các tiểu nương tử của Ỷ Thúy Các nữa..." Tay Lâm Trí muốn sờ lên mặt Lâm Dịch liền bị nó đánh bật ra. Tên này cũng không để ý, lại phe phẩy quạt giấy, ngả ngớn nói, "Tiểu nương tử này bản công tử thích chơi đùa hơn, thố gia thế này bản công tử vẫn chưa từng được hưởng qua đấy!"


"Ha ha, ha ha! Nói rất đúng, nên thử một chút mới được..."


Dương Tri Vũ trợn mắt tức giận, "Các ngươi đừng nên quá đáng!"


Thấy vậy, "Tam hại" lại càng cười lớn hơn, "Sao hả, chúng ta cũng đâu có nói ngươi, ngươi gấp cái gì chứ?"


"Các ngươi... Các ngươi..." Y nghẹn họng, "... Các ngươi vũ nhục bằng hữu của ta!"


"Người ta còn chưa nói gì cả, ngươi sốt ruột làm gì!" Cao Phong nói xong lại cười to.


"Ngươi cũng không cần bảo vệ tiểu tình nhân như vậy chứ!"


"Hiền đệ, đệ đừng nghe bọn hắn nói bậy, tổn hại đến thân thể." Dương Tri Vũ bức bối nói, đến mức cả mặt đều đỏ lên, quay đầu muốn an ủi Lâm Dịch, lại thấy Lâm Dịch căn bản không hề có dấu hiệu tức giận.


"Đệ không tức giận, đệ chỉ thấy kỳ lạ là tại sao huynh lại tức giận như vậy. Dương đại ca thường ngày cũng không phải là người dễ tức giận vậy nha!" Lâm Dịch quay đầu, để lại một ánh mắt khó hiểu. Con người Dương Tri Vũ cũng không phải là kiểu dễ nổi giận. Có lẽ, ở cổ đại bị nói như thế cũng xem như là bị sỉ nhục nghiêm trọng đi.


"Ta chỉ là... Ta chỉ là... " Dương Tri Vũ lãng tránh, "Ta chỉ là bất bình khi thấy đệ bị đối xử như vậy."


"Sao hả, Tô Bác Nghệ, có muốn cân nhắc một chút lời ta nói không hả? Kỹ thuật của ta, cam đoan so với tên mọt sách họ Dương kia tốt hơn nhiều." Lâm Trí vừa ngáp vừa nói, còn tự cười mỉa mai.


Lâm Dịch nhìn hắn cười tươi rói, khóe miệng nhếch lên một vòng lớn, càng tôn lên vẻ mặt như ngọc, quả nhiên là diễm lệ tựa xuân mai trán tuyết (2), thần thái như thu huệ phi sương (3), chưa cần mở miệng đã mềm mại câu nhân. Lâm Trí suýt nữa bị nụ cười này câu hồn, thầm nghĩ: thì ra không chỉ có nữ sắc hại người, nam sắc cũng thật là tai họa a! Những người kia cũng bị nụ cười xán lạn này làm cho mê muội, nhất là Dương Tri Vũ, ánh mắt càng thêm lấp lánh.


(2) (3) Xuân mai trán tuyết, Thu huệ phi sương: Thuần khiết tựa như đóa hoa mai nở giữa trời tuyết trắng, tựa như sương sớm đọng lại trên cánh hoa huệ mùa thu.


"Lâm đại công tử, ta sẽ cho ngươi biết, thế nào mới gọi là 'thố gia'!"


Khi nói lời này, khóe miệng của Lâm Dịch cũng chưa ngưng cười. Chỉ là, thay vì mềm mại đáng yêu thì lại có một chút ớn lạnh, run người. Ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua ba người kia, khiến chúng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Lâm Dịch nhẹ nhàng làm động tác cởi áo. Mấy người Lâm Trí tròng mắt không nhúc nhích theo dõi nó, không tự chủ mà nuốt nước miếng. Chiếc áo khoác vướng víu nhanh chóng bị nó ném xuống đất, khóe miệng vẫn liếc bọn Lâm Trí mà cười, có chút như câu hồn đoạt phách. Bọn Lâm Trí đang lúc bị nụ cười của nó làm cho mê muội, thì ngày sau đó thấy nó khởi động cổ tay. Các đốt ngón tay không ngừng kêu 'Răng rắc', khiến cả ba đồng thời khiếp đảm.


Khóe miệng Lâm Dịch khẽ nhếch, khiêu khích nhìn bọn Lâm Trí, "Thế nào, Lâm đại công tử, các người muốn từng người một hay là cả đám cùng tiến lên?" Bốn năm tập võ, đây là lần đầu tiên nó sử dụng, phải thực hành tốt một chút, nếu không sẽ... làm sư phụ thất vọng mất.


Lâm Trí sau khi phản ứng quá mức mới cảm thấy, hắn sao lại sợ tiểu quỷ này, nên vô cùng phẫn nộ, "Nực cười, đối phó với ngươi..." Hắn dừng một chút, khinh thường nói, "Ta chỉ cần một ngón tay là đủ!"


"Được thôi, ta sẽ chờ xem Lâm đại công tử làm sao dùng một ngón tay để đánh thắng ta!" Lâm Dịch cũng chẳng thèm để ý lời khiêu khích của hắn, "Phải nói rõ trước, nếu thua cũng không được phép đến chỗ Sơn phu tử cáo trạng."


"Ngươi cho rằng ta giống với ngươi hả, ta cũng không phải là chưa cai sữa cần dựa vào người lớn!"


"Vậy thì không còn gì tốt hơn!"


Dương Tri Vũ gấp không chịu được, lôi tay áo Lâm Dịch ngăn cản, "Hiền đệ, hay là đừng nên so đo với hắn. Người ta nói, "quân tử động khẩu, không động thủ," đừng để ý lời hắn làm gì."


Lâm Dịch hất tay hắn ra, "Dương đại ca, thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn (4). Đệ và huynh đường đường là hai nam tử, sao có thể để hắn vũ nhục như vậy, như thế này sao mà nuốt trôi được chứ?"


(4) Thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn: chuyện như thế mà cũng nhịn được thì chắc không gì là không nhịn được. Ý nói có những chuyện đã đạt tới giới hạn không thể dễ dàng tha thứ được nữa.


"Nhưng mà đệ là... Đệ là... Sao có thể là đối thủ của hắn?" Dương Tri Vũ vẫn không từ bỏ mà khuyên can, "Hay là... Để ta thay đệ đánh đi!"


"Yên tâm đi, đệ có thể ứng phó được, huynh không cần lo lắng."


Lâm Trí thấy bọn họ do dự, không kiên nhẫn quát, "Hai người các người lèo nhèo đủ chưa hả? Lá gan nhỏ như vậy thì nhận thua đi. Kêu ta vài tiếng gia gia, ta sẽ không so đo với các ngươi!"


Lâm Dịch đẩy Dương Tri Vũ ra, bước tới hai bước, tầm mắt nhìn thẳng Lâm Trí.


Những người bên ngoài tự giác lùi xa vài bước, để vị trí trung tâm lại cho hai người.


Lâm Trí cũng cởi bỏ trường bào, vén tay áo lên, hai tay nắm lại thành quyền, cong lưng xuống. Lâm Dịch hai chân mở rộng, tạo thành tấn. Hai người chăm chú nhìn nhau vài giây, trong mắt tóe lửa. Sau đó, Lâm Trí không chịu nổi, đánh đòn phủ đầu, nắm đấm hướng Lâm Dịch mà xông tới. Lâm Dịch ung dung dùng tay trái đỡ đòn, đem quyền của Lâm Trí gạt ra ngoài. Lâm Trí không ngờ Lâm Dịch nhỏ tuổi nhưng khí lực không hề nhỏ, tay trái quét ngang lần nữa. Lâm Dịch nhanh nhẹn cúi đầu né qua. Đối phương cũng không bỏ qua cơ hội, mu bàn tay nhanh chóng đánh xuống. Nhưng hắn ra tay đã nhanh, Lâm Dịch càng ra tay gọn hơn, túm lấy quần áo đối thủ, mượn lực thân thể bám vào bên cạnh, né qua mà công kích. Lúc đối phương lực cũ vừa dứt, lực mới chưa bắt đầu thì một đòn khuỷu tay từ phía sau nhắm vào bụng Lâm Trí mà đánh tới. Lúc chạm vào phần lưng của hắn thì tạo thành quyền, đánh mạnh vào, rồi lại hướng vào bên trái mặt hắn mà đấm mạnh một cái. Lâm Trí bị trúng quyền lùi lại hai bước, một tay ôm bụng, một tay ôm mặt.


Nhổ một ngụm nước miếng, Lâm Trí bị làm cho tức giận, mặc kệ vết thương ở mặt, lại trực tiếp xông lên. Lúc chỉ còn cách Lâm Dịch khoảng ba thước, liền nhảy lên, rồi quét ngang đùi phải, hướng về phía nó. Không kịp né, Lâm Dịch tạo song chưởng che trước mặt, sau đó dùng một tay túm vào cẳng chân của hắn, một tay nâng lên, đánh mạnh vào chân hắn. Lâm Trí tiếp đất, chỉ biết ôm chân, đau đến không kêu được. Lâm Dịch không để hắn phản ứng, nhấc chân tung một cước, đá vào bụng hắn, rồi mượn lực lùi về sau vài bước, ngồi xổm xuống, xoay chân quét ngang, đem Lâm Trí đánh ngã nhào ra đất. Lâm Trí bị đòn liên tiếp đau không đứng dậy được, cuộn mình ôm bụng nằm trên đất.


Đi đến trước mặt Lâm Trí, Lâm Dịch từ trên cao nhìn xuống hắn, "Lâm đại công tử, 'thố gia' ta đây, ngươi còn chịu được không?" rồi nhẹ nhàng phủi bụi trên quần áo, quay đầu ôn hòa cười với Cao Phong và Ngô Dân, "Hai người các người còn muốn lên không?"


Hai kẻ kia sợ hãi chạy đến nâng Lâm Trí dậy.


Bụm con mắt bầm tím, Lâm Trí nhìn nó, ánh mắt không còn lỗ mãng như trước, thản nhiên nói, "Ta thua!"


Lâm Dịch không nghĩ hắn còn có thể làm như vậy, xem ra người này vẫn còn có thể dạy bảo được.


Cao Phong còn có chút không phục, muốn xông lên thì bị Lâm Trí ngăn cản. Cuối cùng hai người kia giúp hắn đỡ cái chân què mà rời đi.


Dương Tri Vũ nhặt áo khoác trên đất, đưa cho Lâm Dịch, "Hiền đệ, không nghĩ đệ còn có võ công! Lúc nãy ta còn rất lo lắng cho đệ."


Lâm Dịch nhận lấy áo khoác, rũ rũ vài cái rồi khoác lên, đáp, "Học đã nhiều năm. Không phải đệ đã nói có thể đối phó được sao. Huynh cho rằng đệ là người sẽ làm chuyện mà không nắm chắc phần thắng à?" Ngừng một chút, Lâm Dịch quay đầu nghi hoặc hỏi, "Sao bọn họ lại cho rằng hai chúng ta có quan hệ gì đó? Có phải chúng ta đã làm gì đó khiến bọn họ hiểu lầm không?"


Dương Tri Vũ nghiêng đầu, ấp úng nói, "Nào có cái gì... Là bọn hắn tiểu nhân chỉ biết tác oai tác quái..."


"Nhưng mà không có lửa thì làm sao có khói, không phải sao?" Lâm Dịch lẩm bẩm, thầm nghĩ hai bọn nó có phải quá thân thiết nên mới có tin đồn như vậy không.


Cẩn thận ngẫm lại, Dương Tri Vũ đối với nó hình như thật sự không đúng lắm, làm chuyện gì cũng chiếu cố nó, bình thường việc nặng một chút cũng giành lấy, toàn lấy cớ là nó nhỏ tuổi mà tranh đi. Càng nghĩ càng thấy không đúng...


"Dương đại ca, huynh không phải là..." Lâm Dịch nghiêng mặt, tò mò nhìn hắn.


"Không có!" Dương Tri Vũ cuống quýt xua tay, trán đổ mồ hôi, "Ta không thích nam nhân, ta thích nữ nhân!"


"Hỏi một chút thôi, huynh làm gì mà phản ứng dữ vậy! Cho dù huynh thật sự thích nam nhân, đệ cũng sẽ không coi thường huynh."


"Ta thật sự không thích nam nhân, đệ phải tin tưởng ta!" Dương Tri Vũ vội vàng giải thích, nắm lấy tay Lâm Dịch, sau đó theo phản xạ thả ra, nghiêm túc nói, "Ta sẽ không thích nam nhân, đệ yên tâm đi!"


Lâm Dịch cảm thấy kỳ quái, y lại nói cái gì đây, chuyện này thì liên quan gì đến nó chứ?


"Không thích nam nhân là tốt rồi, ba tội bất hiếu, không con nối dõi là tội lớn nhất, làm người bình thường vẫn tốt hơn." Rồi lại nghĩ đến cái gì đó, Lâm Dịch trêu ghẹo, "Dương đại ca khẳng định mình thích nữ nhân, xem ra đã có người trong lòng. Nói xem một chút, là tiểu thư nhà ai vậy?"


Dương Tri Vũ nghe vậy nháo nhào đến đỏ mặt, né tránh không dám nhìn Lâm Dịch.


Xem ra là thật sự đã có người thương sao! Lâm Dịch châm chọc nghĩ.


_______________