Mộng Chiếu

Chương 38: Bất tại thiên

Nàng chống một tay lên má, tay còn lại nghịch nghịch nén bạc nhỏ, trong lòng thầm suy tính nhiều chuyện.

Nét mặt đăm chiêu xuất thần, một lúc lâu sau khi quán trà đã không còn một ai nàng mới chịu nhấc mông dậy mà rời đi. Ném nén bạc ấy lên bàn coi như trả tiền ngồi nhờ.

Ban đầu nàng cũng chẳng biết quay lại Vĩnh Yên làm gì, chỉ là trong tiềm thức cứ mách bảo hãy trở về thôi.

Nhưng giờ nghĩ kỹ lại, vẫn còn món nợ chưa trả đủ.

Đến Quang Minh đường thôi.

Thiếu niên anh tuấn leo lên ngựa rời đi, chẳng mấy chốc đã hoà vào dòng người đông đúc.

Tuy sinh ra và lớn lên ở Vĩnh Yên nhưng thú thực nàng cũng chưa thông thạo được ở đây, có những sáu mươi mốt phố phường chưa kể còn các ngõ ngách lớn nhỏ nữa. Để thuận tiện cho việc hành sự thì tốt nhất là kiếm một tấm bản đồ.


Nàng quay đầu ngựa, phi thật nhanh về phía cổng thành. Nhất định phải tiến hành đúng giờ.

Hai tên lính gác vừa được thay phiên đến, chúng mặc giác bào triều đình bóng loáng vừa uy nghiêm vừa cương trực.

Nhϊếp Tư Mặc nhảy xuống ngựa, tươi cười chắp tay hành lễ: "Tham kiến hai vị đại nhân."

Chúng không nặng không nhẹ mà gật đầu, một người hỏi: "Có chuyện gì?"

Nàng lễ độ đáp: "Dạ bẩm, tiểu nhân là một tay bán thuốc từ Nghiên Châu mới lên kinh thành làm ăn chưa được bao lâu. Có chút khó khăn...không biết hai vị có thể giúp không."

"Nói."

Thiếu niên cười cười lấy trong tay nải ra hai thỏi vàng, cẩn thận lồng nó vào tay áo rồi dâng cho hai tên lính gác kia. Nói khẽ:

"Vậy hai ngài cầm ít ngân lượng mà uống rượu, coi như là tiểu nhân cảm tạ."

Cả hai đảo mắt nhìn xung quanh, khi không có ánh mắt nào chút ý mới nhìn nhau mà cười thầm. Rất nhanh sau đó lấy lại sự nghiêm trang lúc đầu lạnh giọng hỏi: "Tiểu tử muốn gì nói mau."


Nhϊếp Tư Mặc kéo nón xuống che đi phần mắt, chỉ còn lại nụ cười đắc ý: "Vậy...ta muốn một tấm bản đồ kinh thành, các vị giúp được chứ?"

Chúng không nói thêm lời nào, đặt vào tay nàng một cuộn giấy. Nàng hành lễ rồi chỉnh lại tay nải, chuẩn bị rời đi thì bỗng khựng lại.

Hai tên lính bắt đầu trò chuyện:

"Này, hai hôm trước ta thấy chùa Quy Nhạn có mấy vị khách thế gia mặc áo tang đến đó, hình như còn một cỗ quan tài nhưng có tận hai bài vị. Không biết chuyện gì nhỉ?"

Tên kia đáp: "Hình như một vị phu nhân thế gia mất, nếu nhớ không nhầm thì là phu nhân của nhà họ Nhϊếp. Quan tài cũng là của bà ấy, đứa con gái cũng mất cách đây hơn bảy ngay, không tìm thấy xác nên chỉ có bài vị."

Tên kia ngỡ ngàng: "Gì!? Phu nhân nhà họ Nhϊếp? Ý ngươi là thê tử của Nhϊếp Thái phó!? Ôi trời, con mất mẹ cũng đi theo luôn, đúng là số khổ."


Nhϊếp Tư Mặc đứng như trời trồng, tia máu trong mắt nổi lên, tai nàng ù đi, cuộn giấy trong tay đã vò nát từ bao giờ.

Phu nhân của Nhϊếp Thái phó?

Nàng không tin.

Nhất định là đám người này nói năng xằng bậy!

Nàng rút nỏ từ sau lưng ra chĩa thẳng vào mặt chúng, trừng to mắt mà quát: "Nói!! Nói tất cả những gì các ngươi biết!!"

Chúng sững người: "Này tiểu tử làm càn à! Ngươi dám uy hϊếp mệnh quan triều đình!?"

Giọng nàng gắt hơn, đôi mắt đỏ hoen như toả ra sát khí cuồn cuộn: "Còn không mau nói tất cả những gì các ngươi biết về cái chết của phu nhân nhà họ Nhϊếp ấy. Không ta cho các ngươi đi luôn!!"

Đầu nỏ dí sát vào trán một trong hai tên lính, khoảng cách ấy quá gần, khi nãy chúng còn nhận hối lộ của nàng, coi như là bị nắm thóp. Dù sao cũng chẳng phải chuyện động trời gì, đành nói:
"T-thê tử của Thái phó Nhϊếp Hoằng mất cách đây hai ngày được an táng tại chùa Quy Nhạn. Bọn ta không biết lý do mất là gì, chỉ biết khi lâm chung đã nôn ra rất nhiều máu. Nơi an táng rất ít người trông coi, gần như về đêm không có ai cả. Quan tài vẫn đặt ở đó, có rất nhiều bảo vật được chôn cùng. Ngươi nghe đủ rồi chứ, giờ thì biến đi."

.

.

.

Đó là sự thật.

Mọi thứ xảy ra quá chóng vánh.

Nàng từ từ hạ tay xuống.

Nhϊếp Tư Mặc mờ mịt một lát, phát hiện bản đồ đã bị mình vò cho nhàu nát.

Nàng không còn mẫu thân nữa.

Từ nay trở đi nàng không còn mẹ nữa rồi, không còn ai sẵn sàng vì nàng mà nhẫn nhịn tủi nhục, không còn ai vì nàng mà nuốt nỗi đau vào trong, cũng chẳng còn ai bao bọc, dịu dàng mà rộng mở vòng tay với nàng, nâng niu, chăm chút cho nàng từng chút một nữa.
Tất cả đã hết thật rồi.

Mẫu thân à, sao người cũng bỏ con?

Ngày nàng cất bước khỏi Vĩnh Yên cũng đã từng nghĩ đến kết cục bi thảm nhất, rằng nàng sẽ chẳng còn toàn mạng mà trở về, đến khi lìa đời cũng không được nhìn thấy cố hương.

Thế mà đến cuối cùng nàng đã trở về, còn người nằm trong quan tài lạnh lẽo lại là mẫu thân.

Sinh ly tử biệt không thế tránh.

Nhưng ngày ấy đến quá sớm.

Nàng siết chặt tay, nước mắt rơi xuống.

Mẫu thân, đến cuối cùng người vẫn không nghe con. Con muốn đời này người hãy sống thật bình an tại Vĩnh Yên này, đừng vì con nữa.

Người vẫn không nghe.

...

Chập tối hôm đó một gian của Quang Minh đường ngập trong biển lửa.

Đây là nơi xử lý chính vụ như giấy tờ, thuế má và cả việc buôn bán.

May mắn là không có người bên trong cũng như không có giấy tờ quan trọng gì.
Lửa cũng không lan ra các nơi khác. Lửa bùng lên đúng vào lúc chập tối, khi ấy là lúc mọi người hoàn thành xong công việc và đi về.

Người dân trong thành cũng quan lại ra sức dập lửa nhanh nhất có thể cũng như điều tra nguyên nhân cháy.

Một gian lớn của Quang Minh đường cứ thế mà sụp đổ xuống, lập loè sau ánh lửa đỏ là bóng một người thiếu niên hiên ngang lặng lẽ tiến vào bên trong.

Phải đến tối hoả hoạn mới được đập tắt. Thiếu niên lục y cũng biến mất không để lại dấu viết gì.

Quan lại ráo riết điều tra vụ việc. Trong gian thất không hề có củi khô hay rơm ra, đèn đóm cũng đã được thổi tắt toàn bộ, đây cũng không phải mùa hanh khô. Vậy chắc chắn có kẻ đã phóng hoả nơi này.

Vô tình hai tên lính sáng nay bị phát giác đã nhận hối lộ của kẻ khác để và đưa cho hắn bản đồ. Thế là từ một tình tiết trùng hợp đã dẫn đến nghi phạm là thiếu niên lục y có trong tay tấm bản đồ. Tất nhiên còn khá mơ hồ nhưng cứ phải điều tra cho rõ.
Cuối cùng cũng bắt được kẻ gây ra vụ cháy. Đó là một tên hạ nhân trong Quang Minh lầu, hắn khai nhận khi đang chuẩn bị pha trà thì lỡ tay đánh rơi mồ lửa xuống sàn dẫn đến cháy cả một gian thất lớn. Người ta cũng tìm thấy tấm bản đồ có dấu đóng của quan binh trong người hắn.

Nhưng chỉ là sơ ý, vả lại gian thất ấy khá vô dụng và cũng không tổn hại về người nên hắn chỉ bị nhắc nhở rồi bồi thường một khoản tiền mà thôi. Còn về tội mua chuộc quan binh thì hắn phủ nhận hoàn toàn. Nhưng dù sao cũng chỉ là tấm bản đồ, không đến mức nặng nề nên không còn ai truy cứu nữa.

...

Bóng đêm tịch mịch bao trùng lây thành Vĩnh Yên. Đã đến giờ giới nghiêm nên không còn một ai trên đường, thi thoảng chỉ có một, hai người gõ kẻng mà thôi.

Chùa Quy Nhạn không quá lớn nhưng khang trang tươm tất, kiến trúc nhuốm một màu xưa cũ cổ kính vừa uy nghi vừa thanh tịnh.
Lúc sinh thời Lâm phu nhân cũng hay lui tới nơi này để thành tâm cầu bình an và trước khi Nhϊếp Tư Mặc gả đi bà cũng làm như vậy.

Trước cổng nhỏ treo hai chiếc đèn chúc soi sáng cả một khoảng rộng lớn. Người thiếu niên lục y đứng trên thềm đá cách tịnh thất đồ sộ phủ đầy khăn trắng khoảng hai trượng.

Quả nhiên không có ai trông coi.

Gió cứ đưa đẩy từng đợt làm lay động những dải khăn trắng mỏng tang, cuốn theo vài chiếc lá khô kê loẹt soẹt dưới đất. Đêm nay không có trăng cũng chẳng có sao, không gian nhuốm đậm một màu lạnh lẽo đìu hiu.

Nàng hít một hơi thật sâu rồi bước về phía trước mà đẩy cửa ra.

Gió lập tức lùa vào bên trong càng khiến không gian lạnh lẽo ảm đạm và thê lương.

Gian tịnh thất rộng lớn được bao phủ bởi một màn sương trắng nhè nhẹ cùng mùi hương dịu êm của nhang khói. Trên xà nhà, vách tường đều được buộc dải khăn trắng hệt như bên ngoài, chỉ là vài cái cách điệu thành hình hoa mà thôi.
Ngay chính giữa gian tịnh thất, phía sau tấm rèm mỏng đặt một cỗ quan tài màu đen lạnh lẽo chạm khắc hoạ tiết tinh tế mạ vàng. Trước cỗ quan tài kê một chiếc bàn, trên đó đặt một bát hương vàng đang cháy dở và một tấm bài vị. Còn lại chẳng có gì hết.

Bóng đen cao gầy thấp của người thiếu niên nọ in dày trên nền gạch, gió lùa vào thổi căng phồng tay áo nàng. Nhϊếp Tư Mặc cởi nón đặt xuống đất, nàng rủ mi mắt cất giọng:

"Mẫu thân, Mặc Nhi về rồi."

Nàng thở dài: "Sao người lại nằm đây, đúng ra người đang phải sống thật tốt chứ...?"

Nói rồi nàng tiến đến bên quan tài, miết nhẹ đầu ngón tay lên mặt gỗ bóng mà lạnh tạnh. Nàng nhắm mắt, đặt hai tay lên dùng một lực thật mạnh mà đẩy nắp quan tài ra tạo ra tiếng "kẽo kẹt" vang lên trong đêm mới lạnh gáy làm sao.
Nắp gỗ đẩy phân nửa để lộ ra một nữ nhân váy nhũ bạc đỏ chắp tay trên bụng, mạo tự thiên tiên mày liễu tinh xảo đang nhắm mắt, làn da người nọ lại lạnh lẽo khô cứng và nhợt nhạt vô cùng, môi tô đỏ thắm tựa máu tươi càng tôn nước da trắng bệch ấy lên.

Là mẫu thân nàng.

Người nằm bên trong thật thư thả làm sao, có lẽ đã trút bỏ hết tất cả mệt mỏi trên thế gian này.

Lâm phu nhân dù ở hoàn cảnh nàng cũng thật đẹp, kể cả khi chỉ còn là một di thể vô hồn.

Nhưng tóc người bạc đi nhiều quá.

Ngón tay run rẩy của nàng lướt nhẹ trên gò má lạnh cứng của mẫu thân. Thật đáng tiếc lần cuối nàng gặp người lại là lúc người đau khổ tột cùng chứ không phải nụ cười hiền dịu trước kia.

Mắt nàng đỏ au, hơi nước đọng ở vành mắt cứ nhỏ từng giọt từng giọt lên vầng trán không huyết sắc của người nằm bên trong.
"Mẫu thân...lẽ ra người nằm đây phải là con mới phải. Sao người lại bỏ con, tại sao!?"

Giọng nàng nghẹn ngào như đứa trẻ đã phải chịu nhiều ấm ức mà bộc phát, chỉ là bây giờ không thể xà vào lòng mẫu thân để người an ủi được nữa rồi.

Bây giờ nàng là kẻ không còn nhà.

Chẳng còn mẫu thân.

Không có nơi để đi.

Là một kẻ đã chết.

Đến tư cách để sống như một người bình thường cũng không còn.

Quan tài đóng lại.

Lệ rơi trên má dần khô lại, Nhϊếp Tư Mặc đứng trước bài vị của mẫu thân hai tay buông thõng, đôi mắt đục như bùn lầy không tài nào nhìn thấu, giọng nàng vô cảm:

"Mẫu thân, người từng nói có những chuyện hãy cứ phó mặc cho trời. Nếu như người nói, vậy...có phải ông trời đã quá tàn nhẫn với chúng ta rồi không?"

Nàng cười giễu: "Tranh thế nào cũng chẳng thể tranh với đạo trời? Tất cả chỉ là lời ngụy biện, Con không tin cả đời này không tranh được với trời!"