Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 23

Dịch Khương rất muốn nói gì đó để di chuyển sự chú ý, nhưng thực sự nghĩ không ra có thể nói gì, vì vậy thả tay bắn tiễn ra.

Lực chú ý của Công Tây Ngô quả nhiên bị thu hút theo mũi tên, Dịch Khương vừa định chạy, trông thấy xa xa có tỳ nữ đi qua thì liền khẩn trương rụt đầu, căng thẳng dán về phía Công Tây Ngô, sợ bị phát hiện tình trạng lúng túng hiện tại.

Công Tây Ngô cúi đầu nhìn nửa gương mặt đỏ bừng của nàng, nghi hoặc nói: “Sư muội sao vậy?”

“Ta….thực ra mới rồi ta luyện cung bị thương.”

“Bị thương ở đâu?”

“………..Ở chân.”

“Ta xem xem.”

“Đừng!” Dịch Khương vờ như bị choáng, tựa vào người hắn: “Sư huynh, ta chóng mặt quá, huynh đưa ta về phòng đi.”

Công Tây Ngô đỡ vai nàng: “Được.”

Hai người một trước một sau sát cạnh nhau đi trên hành lang, các tỳ nữ đều cúi đầu, mặt đỏ bừng, không dám nhìn nhau

Mặt Dịch Khương cũng đã đỏ như tôm luộc, nhưng vẫn đỡ hơn là tình huống mất mặt khi bị phát hiện.

Quay về phòng, nàng lập tức xoay người đối diện với Công Tây ngô, nói muốn nghỉ ngơi.

“Nếu sư muội bị thương, vậy hôm khác ta lại đến gặp muội vậy.” Công Tây Ngô mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều.

Nhân lúc hắn bước ra cửa, Dịch Khương liếc mắt về phía vạt áo hắn, vết máu kia rất nhỏ, nhưng đã bị gió hong khô thành màu nâu, vừa cúi đầu liền có thể trông thấy.

Thật hận không thể che mờ mắt hắn luôn được mà!

Nghe nói Á khanh bị bệnh, hạ nhân trong phủ đều rất hoảng hốt, mời đại phu rồi lại làm thức ăn, cuối cùng toàn bộ đều bị Dịch Khương ngăn lại.

Nàng tìm một tỳ nữ lớn tuổi hầu hạ mình, người ta vừa liếc mắt thấy nàng ôm bụng túa mồ hôi lạnh thì liền biết xảy ra chuyện gì, thức ăn cay lạnh đều chặn hết ngoài cửa.

Tỳ nữ này bận rộn hết nửa ngày vẫn âm thầm cảm thấy bùi ngùi, cô nương nhà bình thường trải qua kinh nguyệt lần đầu đều rất chi hoảng hốt, nhưng Á khanh thì hết sức bình tĩnh, không hổ là người làm việc lớn.

Công Tây Ngô rời đi mấy ngày liền không hề xuất hiện, có điều hôm ấy sai người gửi tới mấy tặng phẩm bồi dưỡng thân thể, hơn nữa còn căn dặn nàng phải dưỡng thương thật tốt.

Đam Khuy nghe nói liền hoảng hốt, quýnh quáng chạy tới hỏi xem Dịch Khương gặp chuyện gì.

“Bị thương chút thôi, không sao…..” Dịch Khương dùng thảm che bụng dưới, tựa vào tháp.

Đam Khuy vẫn không yên tâm như trước: “Thương thế ra sao, Công Tây Ngô tiên sinh nói còn thấy máu đó!”

“…………….Bị tiễn đâm trúng một chút mà thôi.”

“Trúng chỗ nào?”

“………..Eo.”

Đam Khuy không hề nhận ra lỗ hổng logic ở đây, ba lần bốn lượt căn dặn nàng phải tĩnh dưỡng thật tốt, nhanh chóng chạy tới nhà bếp chuẩn bị nấu cơm cho nàng.

Mùa thu lặng lẽ sang, cơn gió thổi qua cũng dần dần trở lạnh. Dịch Khương sau khi kỳ kinh qua đi lại hoạt bát vui vẻ, chỉ là cảm thấy ngày tháng thế này thật sự nhàm chán.

Bình Nguyên Quân thế nhưng lại từng tới cửa thăm hỏi một lần, kéo tay áo nàng thân thiết nói: “Ban đầu tiên sinh đồng ý với ta tới bên cạnh Trường An Quân, bây giờ vào triều đường, rất được sủng ái tín nhiệm, ngàn vạn lần đừng quên Triệu Thắng nhé.”

Dịch Khương vừa hay cũng muốn ôm chặt gốc đại thụ là hắn, vội nói: “Bình Nguyên Quân quá lời rồi, ta xem Bình Nguyên Quân là chủ cũ, vĩnh viễn không đổi. Sau này đợi ta nghênh đón Trường An Quân về cũng sẽ báo với ngài ấy toàn bộ những công trạng của Bình Nguyên Quân, đến lúc đó địa vị của Bình Nguyên Quân trong triều sẽ càng thêm vững chắc.”

Tâm tình Triệu Thắng kích động, không cách nào diễn tả thành lời: “Đại ân của tiên sinh thế này Triệu Thắng phải báo đáp thế nào mới được đây?”

Dịch Khương từ sớm đã có chuẩn bị: “Bình Nguyên Quân ba ngàn môn khách, ai nấy đều thấy nhiều biết rộng, ta cần tư liệu vương thất và quan viên các nước trong thiên hạ, không biết liệu có được không?”

“Tư liệu?” Triệu Thắng không hiểu.

Bình thường Dịch Khương nói chuyện đều tận lực bắt chước cách nói ngày xưa, mới rồi nhất thời lỡ miệng không kịp sửa, vội bổ sung: “Chính là những miêu tả cụ thể như xuất thân, thói quen, một vài sở thích, còn có thù oán, ân tình của họ.”

Triệu Thắng bừng hiểu: “Những thông tin này muốn tường tận trái lại cũng không dễ, có điều tiên sinh yên tâm, Triệu Thắng nhất định tận hết sức lực.”

Không tới một thàng, quả nhiên từ phủ Bình Nguyên Quân đã gửi tới tài liệu chi tiết về trọng thần vương thất các nước, đầy đầy đủ đủ hết mấy chục cuộn trúc giản.

Dịch Khương hiện giờ có việc để làm, ngày ngày đều cầm trúc giản vùi đầu nghiên cứu, có lần bất cẩn ngủ gật, trúc giản trong tay rơi xuống, “bịch” một tiếng đụng trúng ót nàng, sưng lên một cục, suốt mấy ngày liền không hề lặn.

Khoảng thời gian này Triệu thái hậu dường như rất tín nhiệm Công Tây Ngô, thường xuyên bàn bạc quốc sự với hắn. Dịch Khương cảm thấy mình sắp bị thất sủng rồi, kết quả lại được bà nhớ tới.

Cung nhân trong vương cung tới mời nàng vào cung, nàng vội đặt trúc giản trong tay xuống, sửa soạn lại y phục ra ngoài.

Vầng dương buổi chiều núp sau tầng mây, bầu trời âm u, ánh sáng trong tẩm điện rất mờ tối. Triệu thái hậu tựa vào tháp, thấy Dịch Khương bước vào thì không chờ nàng hành lễ liễn vẫy tay bảo nàng đến trước mặt, trên gương mặt tái nhợt nặn ra nụ cười: “Nghe nói Hoàn Trạch thành người lớn rồi nhỉ.”

Dịch Khương sửng sốt, mặt hơi đỏ lên: “Thái hậu ngay cả chuyện này cũng biết ư.”

Triệu thái hậu che miệng cười khẽ: “Nếu không phải cho rằng ngươi bị bệnh, ta cũng sẽ không cho tìm tỳ nữ trong phủ ngươi tới hỏi thăm. Xấu hổ gì chứ, nữ nhi ai cũng sẽ có ngày đó.”

Dịch Khương vẫn thấy ngượng.

Triệu thái hậu cầm tay nàng, vỗ vỗ tay nàng: “Như vậy cũng tới lúc đàm hôn luận gả rồi.”

Dịch Khương sợ giật thót: “thái hậu, ta vẫn còn nhỏ mà.”

“Không nhỏ nữa, cô nương nhà bình thường mười sau thì nên gả đi rồi, ngươi còn mấy năm nữa chứ?” Triệu thái hậu nở nụ cười ái muội với nàng: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chọn một nam nhi tốt cho ngươi.”

“………….” Thì ra làm công cho bà còn được trợ cấp thêm giải quyết vấn đề độc thân.

Có điều những lời này của Triệu thái hậu có thể cũng chỉ là khách sáo, đôi bên đều là nữ tử, bà thông cảm với nàng, nói mấy lời này cũng bình thường. Nói trắng ra thì bảo nàng yên tâm ở lại Triệu quốc, đừng chạy tới nơi khác ấy mà.

Dịch Khương ra khỏi cung liền quên hết những lời của bà.

Cũng không biết liệu có phải Triệu thái hậu từng đề cập tới vấn đề này của nàng với người khác hay không mà chưa tới hai ngày trong phủ đột nhiên có người tới, trường bào bằng lụa, mão quan đồi mồi, được tỳ nữ dẫn đến trước mặt Dịch Khương, dáng vẻ tâm cao khí ngạo, còn tự xưng là thị tòng của công tử Minh.

Dịch Khương nghe thấy công tử Minh thì chẳng chút hứng thú, dời mắt khỏi trúc giản, quỳ ngồi thẳng thớm, hỏi hắn có việc gì.

Thị tòng lúc nhìn nàng mắt cũng không hề liếc: “Tại hạ phụng lệnh của công tử Minh đến chuyển lời, công tử Minh nói Á khanh dạo gần đây yên phận giữ mình, ngài ấy rất vui, hiện thay ấu tử tới cầu thân với Á khanh, đã trình lên thái hậu định đoạt, tới đây báo một tiếng.”

“………..” Dịch Khương hận không thể dùng trúc giản trong tay chọi qua.

Khoan nói tới nàng có đồng ý hay không, có cách đề thân thế này à Coi nàng là gì hả? Dường như cưới nàng là là coi trọng nàng lắm rồi.

Nàng đặt mạnh trúc giản xuống bàn, phớt lờ thị tòng đó, cao giọng gọi thị nữ: “Thay y phục cho ta, ta muốn vào cung cầu kiến thái hậu!”

Sắc thu càng đậm, lá cây trong cung bắt đầu rụng dần.

Triều phục nặng nề, Dịch Khương rụt vào trong cổ áo, nhấc vạt áo rảo bước, trông thấy phía trước có người thì dừng lại ra vẻ thục nữ, không ai lại tiếp tục lao đi, đến khi tới trước tẩm điện của thái hậu thì đã thở hồng hộc.

Nội thi đứng trước cửa, trông thấy nàng tới thì liền vội tiến tới nghênh đón, muốn vào nội điện bẩm báo.

Dịch Khương đúng lúc nghe thấy giọng nói của Công Tây Ngô trong nội điện, vội ngăn nội thị, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe.

Âm thanh Công Tây Ngô chậm rãi truyền ra, vẫn không mang theo bất cứ cảm xúc gì như trước: “Nghe ý của thái hậu, công tử Minh có nhiều bất mãn với Hoàn Trạch, nếu Hoàn Trạch gả vào nhà ông ấy thì sau này chỉ sợ sẽ khó có cơ hội ra sức vì thái hậu.”

“Vậy theo ý thượng khanh, cần đáp lại Công tử Minh?”

“Nếu Thái hậu cảm thấy khó mở lời, thần tình nguyện ra mặt.”

“Nhưng Công tử Minh trong tôn thất Triệu thị rất có quyền lực, Thượng khanh vừa đến đã đắc tội với ông ta, sau này chỉ sợ hành động khó khăn.”

“Sau lưng thần chính là Tề quốc, Công tử Minh không dám làm khó thần.”

“Ừm….Cứ vậy đi. Không ngờ Thượng khanh lại để tâm đến chuyện sư muội nhà mình như vậy, xem ra trước đây ta hiểu lầm chân truyền phái Quỷ Cốc rồi.”

“Người đời đều cho rằng như vậy, đại khái bởi vì trước đây Bàng Quyên và Tôn Tẫn đối đầu quá kịch liệt. Thực ra không ai quy định đệ tử Quỷ Cốc nhất định phải đấu đến ngươi sống ta chết, chẳng qua vì cơ duyên gặp gỡ mới khiến họ trở thành đối thủ mà thôi.”

Dịch Khương như thể bị người ta thụi mạnh một cú, cũng không biết là bị đánh đến ngu người hay là đánh tỉnh. Nàng vẫn luôn coi Công Tây Ngô như đối thủ, có lẽ hắn căn bản không hề có ý đối đầu với nàng?

Nếu nàng thật sự hiểu lầm động cơ của hắn, vậy động cơ của hắn rốt cuộc là gì?

Đang tập trung suy nghĩ thì tay áo chợt bị kéo một cái, Dịch Khương sực tỉnh, đối diện với ánh mắt yếu ớt sâu xa của nội thị, đầu mày hắn nhíu chặt, rõ ràng rất không vui vì hành động nghe lén này của nàng, quả thực không hợp quy củ.

“Đừng bẩm báo thái hậu, ta đi đây.” Dịch Khương ngượng ngùng cười cười, xoay người bước ra cửa cung.

Vầng dương dần ngả về tây, sắc trời cũng tối dần. Dịch Khương đi qua đi lại trước cửa cung, cũng không biết là phiền não hay khẩn trương, một lúc thì níu vạt áo, một lúc lại vuốt phẳng.

Nàng đem tất cả những lần gặp mặt với Công Tây Ngô từ trước tới nay nhớ lại một lượt, cảm thấy kể từ sau khi nàng chạy trốn khỏi Tề quốc, Công Tây Ngô đối với nàng đặc biệt quan tâm, thái độ cũng vô cùng tốt.

Lẽ nào hắn có khuynh hướng M? Càng đối chọi với hắn thì hắn càng thích?

Dịch Khương bị suy nghĩ này khiến nàng vừa giật mình vừa buồn cười, nhịn không được lại níu chặt vạt áo lần nữa.

Không biết là qua bao lâu, Công Tây Ngô bước ra khỏi cửa cung. Hắn vẫn mặc triều phục Thượng khanh Tề quốc, cao quan ngọc biếc, thâm y trắng thuần, tất đen, ngọc bội nơi thắt lưng đung đưa.

“Sao sư muội lại ở đây?” Hắn nhận lại bội kiếm của mình từ tay thị vệ, bước về phía Dịch Khương: “Thương thế đỡ rồi?”

“Ừm, tốt rồi, tốt rồi.” Mặt Dịch Khương nóng lên, tùy tiện đáp lại cho qua.

Công Tây Ngô dường như không an tâm, tay đặt sau eo nàng xoay nàng một vòng, vừa quan sát vừa nói: “Đam Khuy bảo muội bị thương sau lưng, nhưng ta nhớ lúc đó muội cũng chưa từng bị tiễn đâm trúng, sao lại chảy máu? Nếu không phải lúc về ta phát hiện trên vạt áo cũng bị dính màu thì sẽ không biết vết thương của muội nghiêm trọng như vậy.”

Mặt Dịch Khương càng nóng bừng bừng, vội đứng nghiêm: “Trước khi huynh đến thì ta đã không cẩn thận bị thương, không nói ra mà thôi.”

Lúc này Công Tây Ngô mới hiểu: “Vậy muội dưỡng thương cho tốt. Đúng rồi, nghe nội thị nói muội tới tẩm cung thái hậu?”

“Phải.” Dịch Khương thở phào, rốt cuộc không nhắc tới vụ kia nữa.

“Vì việc Công tử Minh cầu thân sao?” Công Tây Ngô nhấc tay, tư thế mời nàng đi trước.

Dịch Khương gật đầu, sóng vai đi cùng với hắn, lên tiếng hỏi: “Sao sư huynh lại muốn ra mặt thay ta? Trên đường từ Ngụy quốc trở về, vì sao lại cứu ta?”

“Ra mặt giúp muội đương nhiên vì không hi vọng muội gả đi, cứu muội đương nhiên là vì không muốn muội chết.”

Ánh mắt Dịch Khương lơ mơ không rõ, cổ họng bỗng có chút căng thẳng: “Trước đây sư huynh đâu có để ý ta đến vậy.”

“Nhưng muội đã không còn là muội của trước đây.”

Dịch Khương nhướn mắt, chạm phải ánh mắt của hứn, dường như bị kinh sợ, quay mặt đi: “Chuyện này tự ta có tính toán, thật ra không cần sư huynh hao tâm tổn trí.”

“Vì sao?”

Thực ra bản thân nàng cũng không biết vì sao lại từ chối sự giúp đỡ của hắn, đại khái là thấp thỏm bất an, tóm lại cảm thấy Công Tây Ngô như vậy đã vượt ra ngoài dự liệu của nàng. Khó khăn lắm mới thấy mình và hắn ở vị trí ngang nhau, hiện giờ ấy vậy mà lại lâm vào tình huống nhìn không thấu được hắn.

Thật sự không biết nên trả lời như thế nào, Dịch Khương tìm đại một cái cớ, vội vàng cáo từ chạy trốn.

Đúng lúc Đam Khuy tới đón Dịch Khương hồi phủ, thấy vậy thì ngạc nhiên nói: “Công Tây tiên sinh nói gì với cô nương thế? Sao cô nương lại như vậy?”

Công Tây Ngô lắc đầu, ánh mắt dừng ở phương hướng Dịch Khương bỏ chạy.

Đam Khuy vội thúc ngựa đuổi theo, nhưng không đuổi kịp, thầm nghĩ quả nhiên hoạt động gân cốt hàng ngày có tác dụng ghê!