Món Đồ Chơi Trả Thù

Chương 15

CHƯƠNG 15

Thời điểm Phương Thụ Nhân cùng các trợ lý liên quan không có mặt, ta chính là lớn nhất, vốn định chờ Phương Thụ Nhân rời đi ta cũng về, nhưng vừa bước một bước ra khỏi văn phòng ta liền thu chân lại. Nguyên nhân không kể đến hắn, ta nghĩ đến buổi sáng rời khỏi vườn trường phải chịu đựng gió lạnh đến phát run, gió không quá lớn nhưng đứng lâu cũng cảm thấy đau, chân lạnh như khối băng. Dù sao Phương Thụ Nhân cũng đi rồi, sẽ không ai đến áp bức ta. Từ Vận Tiệp còn có việc nên chưa thể tan ca, ta vì sao phải từ bỏ văn phòng ấm áp để ra ngoài chờ đợi?

Trước sau cân nhắc một chút, ta liền an tâm trở lại ghế ngồi, mở máy tính, vô cùng cao hứng bắt đầu kế hoạch của buổi sáng nhưng đến giờ mới có thời gian để thực hiện: Chơi trò chơi, đánh CS năm lượt, ta chết nhiều hơn sống, quả nhiên nhiều ngày không luyện trình độ giảm xuống rất nhiều, còn giảm xuống như vậy, cùng Từ Vận Tiệp đối chọi chắc chắn sẽ bị hắn nhạo báng. Nghiến răng nghiến lợi lo lắng nửa ngày, tính toán khả năng Phương Thụ Nhân cho phép ta lắp thêm một cái máy tính ở nhà để ta mỗi ngày có thêm một giờ tập luyện cao bao nhiêu, kết luận là không quá 0%… Bất quá, hôm nay hắn ngấm ngầm hại ta một lần, có thể lợi dụng chuyện này để cùng hắn cò kè mặc cả một phen.

Có người ở ngoài gõ cửa rất có tiết tấu, vừa gõ vừa hát: “Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, mau mau mở cửa, ca ca muốn vào nhà, mau mau mở cửa ra.”

Ta rất muốn hát trả một câu: “Không ra không ra ta không ra”, ngẫm lại thực sự quá ngây thơ nên lại hạ xuống, chạy tới giữ cửa, mắng: “Hành động này thật làm nhục chỉ số thông minh, không sợ người khác hoài nghi IQ của ngươi thấp?”

Từ Vận Tiệp cười tủm tỉm đứng ngoài cửa, thấy thế nào cũng giống một con đại hôi lang giả trang không thành công: “Giữ gìn tính trẻ con có tác dụng duy trì tuổi của đại não đó.”

“Hừ, đúng vậy, ngươi nên chú ý một chút, đại não của ngươi đã bắt đầu héo rút thì phải?”

“Không có biện pháp a, ta lại không giống ngươi may mắn như vậy, suy nghĩ dừng mãi ở trình độ học sinh trung học.”

“Ngươi không biết ta có danh hiệu: trí nhớ mười tám tuổi, hành động hai mươi tuổi, năng lực lý giải ba mươi tuổi, năng lực trinh thám và suy nghĩ bốn mươi tuổi sao?” Ta vừa mặc áo khoác vừa đánh trả.

Từ Vận Tiệp khoa trương nôn khan hai tiếng: “Ta nhớ ngươi có năng lực trinh thám mười tám tuổi, năng lực lý giải hai mươi tuổi, trí nhớ bốn mươi mươi tuổi, hành động năm mươi tuổi mới đúng.” Lo nghĩ, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Khả năng vận động hai mươi tuổi cũng đúng a, dù sao ngươi từ trước đến giờ đều lười biếng như nhau mà.”

“Đấy là một loại phúc khí, ngươi cho rằng ai cũng có thể tùy tiện lười biếng sao?” Thuận tay lấy điện thoại từ túi áo, mở nguồn, tiếng chuông lập tức vang lên hung tợn.

“A lô!”

“A lô cái đầu ngươi! Ngươi tại sao không bắt máy hả? Điện thoại công ty cũng không ai nghe, còn tưởng ngươi trốn chúng ta! Bàn ăn đặt trước sau nửa tiếng không có mặt sẽ bị hủy!” khẩu khí cứng rắn như cái bánh ngô để ba ngày khiến người ta không thể nuốt xuống này chắc chắn là vị cô nãi nãi Thượng Huyền Nguyệt kia.

“Không có không có, anh nào dám a, công việc quá bận nên quên thôi, cả ngày hôm này đều phải bôn ba bên ngoài…” ta tự biết mình đuối lý nên ăn nói khép nép để cầu an toàn.

Nghe nói do công việc nên khẩu khí Huyền Nguyệt tốt hơn nhiều, nữ nhân này tuy rằng đầu óc chứa nhiều ý nghĩ ngạc nhiên cổ quái nhưng thực ra rất hiểu lí lẽ: “À, vậy công việc đã xong chưa?”

“Hắc hắc, hiện tại không có việc gì, anh lập tức cùng tiểu Từ đồng chí đến đây.”

“Tốt lắm, ta cùng Tử Vân Anh đi trước, miễn cho bị hủy bàn. Các ngươi nhanh lên đấy! Ít nhất cũng phải theo kịp chúng ta.”

“Được được.”

“Còn có, đừng quên hôm nay là ngày gì, chuẩn bị quà không thể ít a.”

“Vâng vâng.”

“Còn có, ăn mặc phải ra hình người một chút, đừng khiến chúng ta mất mặt.”

“Chắc chắn”

“Còn có a…” Trầm ngâm thật lâu sau, Huyền Nguyệt dường như thực nuối tiếc nói: “… không còn gì, đến sớm một chút.”

Ta ngắt điện thoại, hướng Từ Vận Tiệp đang lấm la lấm lét ý đồ nghe trộm thở dài một tiếng: “Cậu nói, con gái mà giải phóng tâm trạng có phải luôn giải phóng quá mức không?”

Đêm giáng sinh người thực quá nhiều, kỳ thật mọi người cũng không để ý ý nghĩa của ngày hội đâu, chính là tìm một cái cớ để cuồng loạn một phen, thả lỏng bản thân một chút mà thôi. Trên đường người trẻ tuổi chiếm đến chín phần, mà trong đó sinh viên không chừng chiếm đến bảy phần. Từ các cổng trường đại học đoàn sinh viên tỏa ra như một dòng sông, hướng các tiệm cơm Tây mà đến. Nhìn dòng người kia ngươi sẽ cảm thấy tiệm cơm Tây, quán cà phê, quán bar và vân vân toàn thành phố chỉ dựa vào lễ giáng sinh với lễ tình nhân để hoàn thành chỉ tiêu.

Theo Từ Vận Tiệp thì cửa hàng họ Vệ trong nội thành là thời thượng nhất, tốt nhất —— ta nghĩ ‘tốt nhất’ này cũng chỉ là từ đồng nghĩa mà thôi —— người mua quà ở cửa hàng cơ hồ bị chèn ép thành tấm ảnh, dưới tình huống người người chen chúc thế này ta vẫn có thể ba bước vào ba bước ra mua được đồ vật này nọ mà không hề tổn hao một chút hình tượng, cho dù là Thường Sơn Triệu Tử Long[5] tái thế cũng phải bái phục ta.

Vừa sùi bọt mép vừa hỏi Từ Vận Tiệp: “Tôi nói, như vậy là chết được rồi? Chúng ta giành bàn thượng hạng sao?

“Đi là được rồi, chính là không mau lên, bàn thượng hạng cũng chỉ có đồ ăn thừa.”

“Đồ Tây không phải đều chia phần sao?”

“Cái gọi là vì lợi ích Trung Quốc và phương Tây kết hợp cậu không biết sao? Dù sao lúc tôi cùng Vân Anh đi ăn cơm Tây cô ấy thường xuyên cầm chén đĩa theo tôi đại chiến. Bất quá cậu cùng Thượng Huyền Nguyệt…” Hắn đột nhiên ngừng lại, hai mắt như kẻ trộm, ta chột da, quả nhiên hắn liền hỏi: “Cậu cùng Huyền Nguyệt có phải đã đâm hoa kết quả không? Hắc hắc hắc hắc”

“Hắc cái gì hắc, ngươi sợ gia không biết ngươi là kẻ hạ lưu sao?” Lòng ta dao động, rốt cuộc có nên tiếp thu đề nghị của Huyền Nguyệt không đây?

“Tiểu La đồng chí… như vậy là không tốt đâu… cậu giấu chuyện riêng, a? Tôi quan tâm là thực quan tâm, thực quân tâm a… thẳng thắn sẽ được khoan dung là đạo lý phải nghe theo, cậu cũng đã biết đó thôi!”

“Ngươi muốn biết nha?” Ta theo đám đông không thể dừng lại đành phải quay đầu nhe răng cười: “Muốn ta cũng không nói cho ngươi.”

Từ Vận Tiệp đột nhiên dùng sức kéo góc áo ta,

“Làm gì đấy? Muốn qua phố nói ta một tiếng, ta có thể miễn cưỡng dắt ngươi qua đường cái nha.”

“Không phải a.” Hắn bước lên đi song song với ta: “Chúng ta đến nơi rồi.” Hắn cố gắng cho ta xem phương hướng hắn chỉ, ta cũng thực cố gắng nhìn, nhìn toàn người là người, ngươi có thế nhìn xuyên qua đám người mà thấy được phố đối diện sao?

“Đi ngang qua đám người sao?”

“Hình như đi qua.”

Thật sự phải đi ngược về hai trăm mét mới qua được phố kia, lại đi hai trăm mét mới tới nhà hàng cơm Tây, nhà hàng này bình dị gần gũi hơn nhà hàng Phương Thụ Nhân mang ta tới, chỉ cần nhìn số lượng người ra vào là biết —— hơn phân nửa là sinh viên với người yêu.

Nhà hàng không còn chỗ ngồi, bất quá bởi vì là cơm Tây nên giữa các chỗ ngồi đều có một khoảng cách, nếu không sẽ khiến người ta cảm thấy chật chội. Ánh sáng u ám, ngoại trừ mỗi bàn có hai cây nến đỏ thì không có nguồn sáng nào khác. Ta cùng Từ Vận Tiệp được bồi bàn dẫn đến bàn Huyền Nguyệt cùng Vân Anh đang ngồi —— toàn bộ nhà hàng chỉ có bàn của chúng ta là bốn người, bàn khác đều là hai người ngồi thành đôi. Vị trí của chúng ta gần cửa sổ, hai cô gái đem rèm cửa vén lên một ít, dựa vào đèn đường nên ánh sáng coi như nhiều, ít nhất cũng nhìn rõ người.

“Cuối cũng cũng tới, thiếu chút nữa ra ngoài đăng thông báo tìm người.” Thượng Huyền Nguyệt mặc bộ váy dài màu đen bó sát người, thêu một đóa sen màu bạc, tóc búi cao, cài một cái trâm màu tím, yêu khí bức người. So sánh với Tử Vân Anh cũng rất thanh thuần, áo khoác trắng nhỏ màu trắng tương xứng với váy công chúa, trang sức màu đỏ đơn giản.

Từ Vận Tiệp tỏ thái độ lấy lòng quá mức rõ ràng, trước ngực cầm một bó hoa bách hợp to cùng gói quà giáng sinh được gói tinh mĩ giao cho Tử Vân Anh, sau đó nhanh chóng bay đến cạnh Tử Vân Anh nhìn nàng say đắm. Từ Vận Tiệp hình như thích loại nữ sinh ngây thơ như vậy, bất quá ta thực thưởng thức nữ nhân cá tính, thành thục, thông minh lại nữ tính… ừm… giống như Thượng Huyền vậy…

Đột nhiên ý niệm này hiện ra trong đầu, ta giật mình, lập tức chột dạ đứng lên, ở trong lòng tự cho mình hai cái tát, thầm mắng chính mình không biết lễ tiết, đồng thời tưởng tượng đến cảnh trong phim Trung Quốc – ta, một thân sĩ cao quý tao nhã hào phòng phóng phong độ cầm hoa cũng quà tặng cho Huyền Nguyệt, thiếu chút nữa như người ngoại quốc quỳ một gối xuống, hoàn hảo là chân mới chỉ run run một chút, bằng không ta biết đem mặt để vào đâu. Thượng Huyền Nguyệt cũng cao quý tao nhã hào phóng tiếp nhận hoa cùng quà, khẽ nói cám ơn, đồng thời ánh mắt thực quyến rũ hướng lên trên, ánh mắt đưa tình liếc ta một cái. Ta có chút choáng váng, kia thật sự là Thượng Huyền Nguyệt có cái miệng còn lợi hại hơn cả ta sao? Mĩ nữ trước mặt, sóng mắt ẩn tình, là nam nhân khó tránh khỏi một chút dao động, ta bắt đầu lo lắng về đề nghị giả làm người yêu của Thượng Huyện Nguyệt có khi nào thành sự thật không.

Thượng Huyền Nguyệt ngồi nhích sang bên cạnh một chút, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh: “Thật Lâu ngồi bên này.” Đồng thời tiếp tục biểu diễn nụ cười phong tình như nước của nàng.

Ta mới ngồi xuống thì Từ Vận Tiệp phốc một tiếng đem toàn bộ nước vừa uống phun ra, ta toàn thân có cảm giác như bị điện giật, tóc gáy toàn bộ dựng hết lên, Thượng Huyền Nguyệt này, diễn trò cũng giỏi quá đi?

Thế nhưng người ta đã nói, giả vờ thì vẫn là giả vờ, Từ Vận Tiệp bọn họ cư nhiên vẫn chưa nghi ngờ, là tình yêu khiến người ta trở nên ngu ngốc hay người đang yêu luôn buồn nôn thế này?

Kế tiếp chính là khoảng thời gian thưởng thức bữa tối, Từ Vận Tiệp cùng Tử Vân Anh không coi ai ra gì thản nhiên ôm hôn nhiệt tình, Thượng Huyền Nguyệt cư nhiên diễn vai bạn gái rất có chừng mực, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho ta, đem cà rốt gì gì đấy từ đĩa nàng bỏ sang đĩa ta, nếu không chính là nũng nịu bảo ta lấy hạt tiêu, diêm, gia vị, phàm là cái gì lấy được đều bảo ta lấy một lần khiến ta hoài nghi có phải nàng đưa ra đề nghị giả làm bạn gái để có thể công khai sai bảo ta hay không.

Nhanh chóng ăn xong, còn đang chậm chạp mơ hồ để Thượng Huyền Nguyệt đối ta làm một chút hành động mờ ám khiến người khác nghi ngờ thì di động kêu. Hôm nay ta bị ăn mắng vài lần, không khỏi có chút nhút nhát. Các vị hẳn đã từng trải qua chuyện này đi: có khi đi dạo trên đường cả ngày cũng không gặp nổi một người quen, có khi đi chưa hết một dãy phố liền gặp bảy tám người, hiện tại người ta thường thích giúp vui, chuyện gì tới liền rủ nhau cùng tới. Cho nên, theo cách suy luận này thì cuộc gọi này đến chín phần là mắng ta.

Ta phòng thủ chặt chẽ, anh dũng ấn nút nghe, vừa mới “A lô” một tiếng, bên kia quả như ta đoán trước, mắng: “Ngươi chết ở chỗ nào vậy?! Tìm ngươi một ngày không thấy bóng dáng! Tán tỉnh người yêu lão Đại xã hội đen nên bị giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích ném vào đáy biển rồi hả?”

Lại một người không thể trêu vào, Ngũ Hữu Kì từ hồi học đại học đã lãnh đạo phòng chúng ta. Ta thở dài một tiếng: “Tôi đây chỉ biết một lão Đại là cậu, muốn giết người diệt khẩu khẳng định là cậu ra lệnh.”

Đầu dây bên kia đột nhiên đổi sang giọng người khác: “Hơn nữa khẳng định là ta ra tay.”

“…”

Giọng này, giọng này, giọng này… đáp án được miêu tả rất sinh động, ta liều mạng điều động tế bào não để nhớ ra.

“… Không phải chứ Nhị ca, anh thật đem tôi quên sạch?”

Ta rốt cuộc gian nan nói ra hai chữ: “Lâm Hoa!!!!!”

“Yes! Yougotit! Yeah!”

“Ít khoe khoang trình tiếng anh gà mờ của cậu với tôi, về khi nào?!” Ta vừa mừng vừa sợ. Lâm Hoa chính là bạn cùng phòng với ta hồi đại học, danh xưng là ba kiếm khách, phòng của chúng ta là giai cấp thống trị. Cái gì đánh nhau, ăn cơm, nhìn lén và vân vân đều là Ngũ Hữu Kì ra lệnh, ta lập kế hoạch, Lâm Hoa dẫn dắt thành viên thực hiện, thân mật khăng khít phối hợp ăn ý. Tốt nghiệp đại học thì mỗi người một nơi, ta cùng Ngũ Hữu Kì ở lại, Lâm Hoa tới Thẩm Quyến, hai năm qua không trở về.

“Sáng nay xuống máy bay, về nhà một chuyến thì lão Đại đến, tìm anh mãi không thấy bóng dáng, sao thế, chơi đến mất tích ở đâu đấy?”

“Ai ngờ cậu trở về lúc này! Tiếng Anh gà mờ cũng nói, muốn bắt chước cái gì, về qua lễ Giáng Sinh hay thế nào?”

Thượng Huyền Nguyệt ở bên cạnh dùng sức huých ta, ý bảo ta nhỏ tiếng lại, đã có không ít ánh mắt phẫn nộ hướng ta phi dao phi dĩa.

“Tôi về luôn rồi, bên kia ngay cả người uống rượu cùng tôi cũng không có. Mời anh cùng lão Đại ra ngoài ăn cơm a.”

Thanh âm chậm lại một chút, ta thấp giọng nói: “Hiện tôi đang ăm cơm, bên cạnh một đống đôi tình nhân đang ngồi, không tiện nói chuyện. Các cậu hiện đang ở đâu? Chốc nữa tôi qua tìm các cậu.”

“Anh cũng học được tình yêu? Nhị ca, có bạn gái không báo một tiếng, rất không có nghĩa khí a.”

“Không phải, tôi đang ngồi cùng mấy người bạn.”

“Chốc nữa dắt qua đây, càng đông càng vui!” Lâm Hoa ở bên kia lầm bầm cười, hiển nhiên không tin ta đang ngồi cùng bạn: “Chỗ cũ, Thiên Ngoại a, dám trốn ngày mai tôi khiêng hai thùng bia đập bể cửa nhà anh.”

“Tôi nhất định đến, bất quá sáng mai còn phải đi làm, chỉ sợ không thể uống nhiều.”

“Uống hay không gặp mặt nói sau. Nhớ kĩ, đem bạn anh đến a!” Lâm Hoa thực thống khoái mà tắt điện thoại.

Hai mắt Thượng Huyền Nguyệt lập tức tỏa sáng chiếu thẳng vào ta: “Ai ai ai ai?”

“Bạn hồi trước, muốn anh mang mọi người qua uống rượu.”

“Bạn… hồi trước.” Thượng Huyền Nguyệt liền hướng Vân Anh nháy mắt, ta thấy thật kì quái, loại việc này có gì hay mà nháy mắt, nữ nhân thật là kì quái.

“Dù sao cũng ta cũng ăn xong rồi, liền cùng nhau qua đấy đi.” Thượng Huyền Nguyệt cười tủm tỉm nói, còn thâm tình chân thành nhìn ta, ý tứ ‘hôm nay ngươi đừng hòng trốn’